Một bên, vợ của Giả Hưng Hổ nhìn thấy thi thể của Lý Tiểu Bảo thì trực tiếp thét lên chói tai!

Rõ ràng bọn họ đã chôn thằng nhóc này, sao lại đột nhiên lại bị đào ra?

Mỗi lần nhìn thêm một cái, vợ của Giả Hưng Hổ đều sợ đến mức cả người lạnh sống lưng, cứ cảm thấy cả người không thoải mái.

Thật ra Tiểu Bảo đang tay đấm chân đá ở phía đối diện hai vợ chồng bọn họ, miệng tức giận mà mắng: “Người xấu! Người xấu!”

Nếu không phải Xuân Đào kịp thời ngăn cản thì sợ là Tiểu Bảo lại hắc hóa rồi.

Lỗ tuần tra nở nụ cười giả tạo với hai người bọn họ, nói: “Đứa nhỏ này có phải trông rất quen thuộc không? Người đâu, bắt hai tên tội phạm giết người này lại!”

“Đại nhân, oan uổng quá, tiểu nhân oan uổng, bọn ta không hề giết người!”

Hai vợ chồng Giả Hưng Hổ bắt đầu biện giải, nhưng mà Lỗ tuần tra làm sao có thể nghe lời bọn họ, bộ khoái càng là trực tiếp đeo gông xiềng lên bắt hai người bọn họ lại.

Bởi vì có Tiểu Bảo giúp đỡ, rất nhanh Xuân Đào đã vẽ ra được bức tranh của Lưu bà bà.

Đáng tiếc, Tiểu Bảo không nhớ rõ nhà Lưu bà bà ở chỗ nào, nếu không chắc chắn sẽ trực tiếp đi bắt người!

Khi hai vợ chồng Giả Hưng Hổ nhìn thấy bức tranh vẽ Lưu bà bà thì gần như sợ hãi đến ngẩn người.

Phủ tuần tra làm sao lại có bức tranh vẽ Lưu bà bà?

Chẳng lẽ đã điều tra được cái gì rồi.

“Thành thật khai ra người này ở chỗ nào? Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị phạt nghiêm!”

Dứt lời, rất nhiều công cụ dụng hình được ném xuống bên cạnh hai người bọn họ.

“Tìm được bà già này là chuyện không sớm thì muộn, các ngươi đã là chạy trời không khỏi nắng, nếu còn không thành thật khai ra thì chỉ ăn nhiều đau khổ hơn mà thôi.”

Dứt lời, Lỗ tuần tra ra hiệu cho bộ khoái ở bên cạnh đeo hình cụ lên cho bọn họ.

Hai vợ chồng Giả Hưng Hổ nhìn kẹp tay đáng sợ kia, nếu như bị tra tấn thì chắc chắn tay của bọn họ sẽ tàn phế.

“Đại nhân, tiểu nhân khai, đây là Lưu bà bà, chuyên buôn bán trẻ nhỏ trong vòng hai tuổi, bọn ta, bọn ta chính là mua đứa bé từ trong tay của bà ta. Nhưng mà bọn ta không cố ý muốn giết nó, bọn ta chỉ muốn nó nhỏ tiếng một chút mà thôi...

“Con mẹ nó, ông đây giết các ngươi! Đứa nhỏ khóc thì sao vậy? Như vậy mà cũng không nhịn được thì các ngươi còn nuôi trẻ nhỏ cái gì?”

Lý Vĩnh Cường ở bên cạnh đã sớm không nhịn được, hận không thể tiến lên đánh chết bọn họ.

Vợ chồng Giả Hưng Hổ sợ tới mức ôm chặt đầu.

Hỏi được địa chỉ của Lưu bà bà, Lỗ tuần tra suốt đêm phải người đi bắt người trở về.

Khi Lưu bà bà bị áp giải trở về, Liễu Oanh Nhi vô cùng sợ hãi!

Bọn họ làm như thế nào mà tìm được Lưu bà bà?

Hai vợ chồng Giả Hưng Hổ và thi thể của Lý Tiểu Bảo đều được bày ra ở trước mặt, Lỗ tuần tra hỏi: “Lưu Lan Hương, người buôn bán trẻ nhỏ, nhân chứng, vật chứng đều ở đây, ngươi còn muốn giảo biện gì nữa?”

Lúc trước, lời khai của vợ chồng Giả Hưng Hổ đã được ghi chép lại, cũng đã in dấu tay.

Lưu Lan Hương thấy vậy liền vội vàng kêu oan, nếu như thừa nhận thì bà ta sẽ bị chém đầu!

“Tuần tra đại nhân, ta là bị ép, là nữ nhân này nhất quyết muốn bán con trai của mình để đổi lấy tiền, ta là bị bất đắc dĩ mới làm như vậy. Ta đã khuyên nàng ta vài lần, nhưng nàng ta không nghe, nhất định bảo ta giúp đỡ tìm người mua, lấy tiền cho nàng ta. Ta chưa từng thấy người làm nương nào tàn nhẫn như vậy, thế mà lại muốn bán con trai của mình!!”

Lưu bà bà nói một đống lời, phủi sạch tội lỗi của mình.

Cho dù có sai thì chủ mưu cũng là Liễu Oanh Nhi.

“Phi, Lưu bà tử kia, rõ ràng là bà nói Tiểu Bảo nhà ta ở độ tuổi này là có giá cao nhất, lại khuyên ta cũng bán cả Tiểu Yến!! Mua quần áo ăn diện cho bản thân xinh đẹp một chút, sẽ tìm một nhà tốt giúp ta để ta gả qua đó hưởng phúc!”

Liễu Oanh Nhi hướng về phía Lưu Lan Hương tức giận nói.

Nếu không phải bởi vì mang còng chân còng tay thì chắc chắn nàng ta phải xông lên xé nát miệng của Lưu bà tử.

 “Ta không có!” Lưu Lan Hương giảo biện.

Lúc này hai người giống như chó cắn chó vậy, điên cuồng cắn lẫn nhau.

“Câm miệng! Ở trên đại đường, không phải là nơi cho các ngươi ngồi trên đất la lối khóc lóc, còn lớn tiếng ồn ào nữa thì một người bị đánh mười gậy!”

Lỗ tuần tra lạnh lùng quát lớn, hai người cũng lập tức yên lặng.

Lưu bà bà đã hơn 50 tuổi, ăn gậy thì chắc chắn sẽ bị tàn phế.

Liễu Oanh Nhi là một nữ nhân chưa từng làm việc, da thịt non mịn lười biếng nên càng không chịu nổi mười gậy.

Lỗ tuần tra nhìn Lưu bà bà và Lưu Lan Hương, nói: “Ngươi bán Lý Tiểu Yến đến chỗ nào?”

Lưu Lan Hương chột dạ, không dám nói, chỉ giải thích: “Đại nhân, ta chỉ buôn bán bé trai, Lý Tiểu Yến kia đã 6 tuổi, lại còn là bé gái, Liễu Oanh Nhi không hề bán cho ta”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi nói bé gái cũng rất dễ bán, vốn dĩ ta còn không nỡ, là ngươi trả thêm một lượng cho nên ta mới bán!”

Lỗ tuần tra nheo đôi mắt lại, thấy Lưu Lan Hương không thành thật, nói: “Người đâu, dụng hình, đánh Lưu Lan Hương mười gậy”

Dứt lời, bộ khoái lập tức khiêng cây gậy lớn lại đây, Lưu bà bà thấy vậy lập tức sợ tới mức mềm chân.

“Đại nhân, đại nhân, ta khai, ta bán Lý Tiểu Yến vào Túy Hương Lâu!”

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc miệng, Túy Hương Lâu không phải là nơi bán sắc sao?

Lý Tiểu Yến mới 6 tuổi!

“Lưu bà tử kia, không phải bà nói sẽ cho Tiểu Yến đi hưởng ngày lành sao? Sao bà lại làm con gái của ta đi bán!”

Liễu Oanh Nhi khó thở, không để ý xiềng xích trên tay chân, xông lên phía trước nắm lấy tóc của Lưu Lan Hương mắng chửi một trận.

Lưu Lan Hương đau đến mức liên tục hít khí, giảo biện nói: “Sao Túy Hương Lâu lại không phải là nơi hưởng phúc? Nếu như bị người nào đó nhìn trúng, chuộc thân mang về phủ làm thiếp thì đó chính là hưởng phúc cả đời!

Liễu Oanh Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Ngươi nói muốn tìm người trong sạch cho ta, chẳng lẽ là cũng muốn bán ta vào Túy Hương Lâu! Bà già lòng dạ xấu xa nhà ngươi!!”

Dứt lời, Liễu Oanh Nhi điên cuồng cào lên mặt của Lưu bà tử, cả người giống như nổi điên.

Nàng ta thế mà lại tin tưởng lời nói của ngươi như vậy, bán Tiểu Bảo và Tiểu Yến, thậm chí còn suýt chút nữa bán luôn bản thân mình.

Hơn nữa, Tiểu Bảo còn đã chết!

Cuối cùng vẫn là bộ khoái kéo hai người bọn họ ra, Lưu bà tử mới tránh được một kiếp, hai người bị chia ra giam giữ lên.

Vợ chồng Giả Hưng Hổ, Liễu Oanh Nhi, Lưu Lan Hương đều không chạy thoát được Ngay sau đó, Lỗ tuần tra lấp kín cửa trước và sau của Túy Hương Lâu, dẫn người đi vào tìm Lý Tiểu Yến!

Túy Hương Lâu dùng trẻ nhỏ chưa cập kê tiếp khách là vi phạm luật pháp Đại Lan, dựa theo luật pháp là giam giữ ông chủ lại, cũng phạt tiền, chờ sửa chữa và cải cách đủ tư cách mới được phép buôn bán trở lại.

Hiển nhiên Túy Hương Lâu không ngờ sẽ có người đột nhiên đến tuần tra quán, tú bà lập tức tự mình nghênh đón, ý đồ dùng sắc đẹp kéo dài thời gian, dùng bạc hối lộ Lỗ tuần tra.

Đáng tiếc, bà ta đã xem nhẹ thái độ xử sự theo phép công của Lỗ tuần tra!

So với sắc đẹp và tiền bạc, ông ấy càng để ý ở việc trong khu vực quản lý của mình không có hành động vi phạm pháp luật.

Lỗ tuần tra vung bàn tay lên: “Tránh ra! Người đâu, lục soát cho ta!”

Xuân Đào, Dương Đại Hà, Lý Vĩnh Cường và Tiểu Bảo cũng theo vào trong.

Mặc dù bên trong có mùi son phấn và mùi rượu rất nồng đậm, nhưng mà Tiểu Bảo vừa đi vào đã lập tức cảm giác nhận được hơi thở của Lý Tiểu Yến.

Cậu bé vui sướng kêu lên: “Tỷ tỷ!”

Xuân Đào thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo, Dương Đại Hà theo sát phía sau.

Lỗ tuần tra biết Xuân Đào lợi hại, chắc là Từ cô nương nhìn thấy thứ gì đó, nên cũng đi theo phía sau.

Tú bà thấy phương hướng Xuân Đào đi tới, mày nhăn lại, đưa mắt ra hiệu cho hạ nhân ở xung quanh, tuyệt đối không thể để nữ nhân kia đi vào.

Bốn nam nhân vạm vỡ đi về hướng Xuân Đào, chuẩn bị ra tay với Xuân Đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play