Nhưng chuyện đưa Tiểu Thịnh đi đọc sách đã cắm rễ trong lòng Xuân Đào.
Có Dương Đại Hà gia nhập vào ngày mùa, lúa mạch trên hai mẫu đất hoang đã nhanh chóng được thu hoạch song.
Chẳng qua sản lượng một mẫu chỉ được 480 cân.
Nếu như ruộng tốt là sản lượng một mẫu ít nhất cũng phải 800 cân.
Lúa mạch năm nay 6 văn một cân, ngày hôm sau, Dương Đại Hà liền khiêng đi trấn trên bán, nhiều như vậy bán được khoảng 5 lượng 760 văn.
Dương Đại Hà bán xong liền đưa tiền cho Xuân Đào.
“Đưa cho ta à?” Xuân Đào có chút sửng sốt nhìn về phía Dương Đại Hà.
Nguyên chủ là con ma bài bạc, trước kia có bao nhiêu là sẽ cầm đi đánh bạc hết, hiện tại thế mà lại đưa tiền bán lúa mạch cho nàng giữ?
Hắn có thể yên tâm sao?
Hơn nữa, trên người nàng hiện tại còn có hơn 170 lượng bạc.
“Không sao, ta biết nàng sẽ không cầm đi đánh bạc, hơn nữa, ngày thường nàng cũng cần tiêu tiền”
Từ sau khi Xuân Đào ngã đập đầu, hắn cho nàng 1 lượng bạc, ngày hôm qua mua nhiều bánh bao như vậy, trên người nàng hẳn là không còn bao nhiêu!
Lần trước trả xong nợ cờ bạc, hai người đối trướng, Xuân Đào biết trên người Dương Đại Hà có 101 lượng, nhưng Dương Đại Hà căn bản không biết trên người nàng có bao nhiêu tiền!!
Hơn nữa có 100 lượng thôn trưởng vừa đưa, tiền của nàng đã vượt qua hắn!
Nhưng, nếu tiền đã đưa tới cửa thì làm gì có đạo lý không nhận chứ?
Huống chi, người này vẫn là nam nhân của chính mình.
Nam nhân ra ngoài kiếm tiền, nữ nhân lo liệu việc nhà, đây không phải chuyện đương nhiên sao.
Xuân Đào vui tươi hớn hở bỏ tiền vào trong lòng ngực, vừa chuẩn bị tiếp tục làm gạch liền nghe được bên ngoài truyền đến giọng của một nữ nhân.
“Xuân Đào, Xuân Đào muội muội, ngươi có ở nhà không?”
Xuân Đào nhíu mày, giọng nói ghê rợn này là của ai thế? Nàng vừa nghe thôi mà lông tơ trên người đã dựng thẳng lên.
Từ Quý là người đầu tiên nghe ra, nói: “Từ Xuân.... Nương, là tam cô cô!”
Dương Đại Hà ở ngay bên cạnh, cho nên Từ Quý vội vàng đổi giọng gọi nương.
Tam cô cô mà Từ Quý nhắc đến là tam đường tỷ của nguyên chủ, con gái đầu của nhà tứ thúc, Từ Thúy Hoa, tỷ tỷ ruột thịt của Từ Thái Hoa.
Không lâu trước đây, nàng đã gặp qua Từ Thúy Hoa ở trước cửa thôn.
Nàng cho rằng Từ Thúy Hoa về nhà mẹ đẻ thăm người thân, bây giờ đã qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa trở về sao?
Chẳng qua, nguyên chủ và tam đường tỷ căn bản không thân, thậm chí, còn coi thường nguyên chủ, sao lúc này lại kêu nhẽo nhẹt như vậy?
Khi Xuân Đào do dự, Từ Thúy Hoa ở bên ngoài vẫn liên tục réo tên: “Xuân Đào muội muội ~”
Nữ nhân chết tiệt này, nàng đã nói qua từ trước, chỉ cần không tới trêu chọc nàng thì nước giếng không phạm nước sông, còn dám tìm nàng gây chuyện thì cũng đừng trách nàng không khách sáo!!
Từ Xuân Đào đột nhiên mở cửa sân ra, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
Thấy Xuân Đào, Từ Thúy Hoa vui vẻ nói với người phía sau:
“Xem, ta đã nói rồi, Xuân Đào muội muội đang ở nhà mà! Ngươi xem, đây là cô nương đoán mệnh mà ngươi muốn tìm sao?”
“Đúng, đúng!”
Nam tử phía sau gật đầu liên tục, sau đó đưa cho Từ Thúy Hoa mười văn tiền.
Ngay lập tức, Từ Thúy Hoa vui vẻ ra mặt, nàng ta không ngờ sẽ có ngày bởi vì Từ Xuân Đào mà nàng ta lại kiếm được mười văn tiền, hơn nữa còn nhẹ nhàng như vậy!
Xuân Đào cảm thấy giọng nói của nam nhân này có chút quen tai, nhìn kỹ, đây không phải là đại thúc bán đường hồ lô sao?
Sao lại tìm đến nhà nàng?
Xuân Đào vừa chuẩn bị mở miệng thì Từ Thúy Hoa đã bỏ tiền vào trong lòng ngực, ghé sát vào Từ Xuân Đào nhỏ giọng nói: “Từ Xuân Đào, ngươi gặp rắc rối rồi!”
“???”
Xuân Đào ngẩn ra.
Thấy mặt nàng đầy dấu chấm hỏi, Từ Thúy Hoa lại đắc ý giải thích: “Lúc trước ngươi có phải nhắc đến tên Tiểu Bảo ở trấn trên không? Tiểu Bảo chính là con trai của vị đại thúc này, ngày đó ngươi đốt hương cho đường hồ lô ở trên phố xong, người ta về nhà đã không thấy con trai đâu, ngay cả con gái cũng không thấy. Ngươi xem, ai bảo ngươi giả thần giả quỷ, hiện tại thì tốt rồi, gặp rắc rối rồi? Người ta tới cửa tìm ngươi rồi đấy!!”
Nghĩ đến việc Từ Xuân Đào có phiền toái, ý cười trên mặt Từ Thúy Hoa càng thêm rõ ràng.
Không ngờ lá gan của Từ Xuân Đào lại lớn như vậy, vì lừa tiền mà dám giả thần giả quỷ.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai và con gái người ta bị mất tích, người ta đã tìm tới cửa rồi kìa?
Chậc chậc, đáng đời!
Nói xong, Từ Thúy Hoa liền khoanh tay trước ngực, chuẩn bị xem Từ Xuân Đào bị hành hung.
Nhưng giây phút tiếp theo thì nàng ta đã khiếp sợ trợn lớn hai mắt!
“Cô nương, có phải ngày đó ngươi nhìn thấy Tiểu Bảo nhà ta đúng không? Cầu xin ngươi tìm thằng bé giúp ta đi, ta cho ngươi tiền, ta cho ngươi tiền!”
Nói xong, Lý Vĩnh Cường quỳ gối trước mặt Xuân Đào.
Từ Thúy Hoa ở bên cạnh há hốc mồm, không phải ngươi tới tìm Từ Xuân Đào để gây phiền toái sao?
Tình thế tiến triển làm Từ Thúy Hoa có chút trở tay không kịp, thậm chí, Từ Xuân Đào cũng không ngờ đến chuyện sẽ thành ra như vậy.
“Đại thúc, ngươi đứng lên trước đi, có chuyện gì thì từ từ nói. Vừa rồi đường tỷ của ta nói, con gái của ngươi cũng không thấy đâu?”
Nhắc tới Tiểu Yến, Lý Vĩnh Cường liền không nhịn được khóc rống lên.
“Đúng vậy, ngày đó ta về nhà liền phát hiện hai đứa nhỏ đều không thấy đâu. Ta và bà nương đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được bọn họ”
Sau đó, đột nhiên hắn nhớ tới lời Lão Hoàng nói ngày đó, không biết làm sao mà trong lòng hắn lại hiện lên một ý tưởng kỳ quái.
Đó chính là, có lẽ cô nương đoán mệnh ở bên cạnh không phải là kẻ lừa đảo?
Nàng thật sự nhìn thấy Tiểu Bảo?
“Ta không nhìn thấy con gái ngươi, nhưng, con trai Lý Tiểu Bảo của ngươi liền ở đây, cậu bé vẫn luôn đi theo phía sau ngươi”
Nói xong, Xuân Đào chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh.
Từ Thúy Hoa khiếp sợ, vội vàng né tránh.
Bởi vì nơi mà Từ Xuân Đào chỉ đúng là nơi nàng ta vừa đứng.
Nhớ tới vừa rồi nàng ta còn cảm thấy nơi đó mát mẻ, hiện tại không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ... Nơi đó vừa rồi thật sự có quỷ?
Ở trong tầm mắt của Lý Vĩnh Cường, ngoài một hàng cây trúc xếp thành tường sân thì cái gì cũng không có.
Lý Tiểu Bảo thấy Lý Vĩnh Cường nhìn sang chính mình, nước mắt không tự giác rơi xuống, không màng mặt trời chói chang mà lao tới chỗ Lý Vĩnh Cường, cũng hô:
“Cha!!!”
Trong hoảng hốt, Lý Vĩnh Cường giống như nghe được Tiểu Bảo đang gọi mình, nhưng hắn lại không dám chắc.
“Tiểu Bảo?”
Lý Vĩnh Cường hô to với không khí, cứ việc không nghe được đáp lại, nhưng vẫn luôn gọi.
“Tiểu Bảo, là con sao? Con ở bên cạnh cha đúng không?”
Ngay ở trước mặt Lý Vĩnh Cường, Lý Tiểu Bảo luôn miệng đáp lại, đáng tiếc, Lý Vĩnh Cường căn bản không nghe được.
Xuân Đào bảo Lý Vĩnh Cường nhắm mắt lại, sau khi niệm xong chú ngữ liền dùng con dao pháp khí cấp một xẹt qua ở trước mắt hắn.
Khi Lý Vĩnh Cường lại mở to mắt, hắn đã có thể thấy Lý Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo mà hắn vẫn luôn mong nhớ!
Hai cha con ôm nhau.
Lý Tiểu Bảo mừng rỡ như điên, cuối cùng cha cũng có thể nhìn thấy cậu!
Một màn này ở trong mắt Từ Thúy Hoa thật sự quá quái dị.
Lý Vĩnh Cường lầm bầm lầu bầu với không khí, làm ra những hành động kỳ quái, chẳng lẽ nam nhân này bị điên rồi?
Hay là nhớ con tới điên rồi?
Cố tình, Từ Xuân Đào ở bên cạnh còn nhìn rất nghiêm túc, giống như nơi đó thực sự có một con quỷ!
Lý Vĩnh Cường còn ở bên kia hỏi chuyện: “Tiểu Bảo, ngày đó con đi đâu vậy? Con chết như thế nào? Tỷ tỷ của con đâu?”
Từ Thúy Hoa nhìn Lý Vĩnh Cường trợn lớn mắt, bước chân chậm rãi lui về phía sau.
Nhà Từ Xuân Đào có chút quỷ dị!
Tiếp theo, chỉ thấy, Từ Thúy Hoa bỏ chạy như bị thứ gì đuổi theo!
Từ Quý che miệng cười trộm, đây là lần đầu tiên cậu bé thấy tam cô cô chật vật như vậy.
“Con nói cái gì, nương của con?” Lý Vĩnh Cường cau mày hỏi.
Lý Tiểu Bảo gật đầu.
Là nương đưa cậu tới một nhà bà lão, bà lão cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng ăn xong cậu liền buồn ngủ, sau đó ngủ mất.
Tỉnh ngủ liền phát hiện chính mình nằm ở trên một chiếc giường xa lạ!?