Bất đắc dĩ, đành đợi lần sau rồi mua vậy.

Đi tới phường vải trên đường Bảo Hưng thì dừng lại.

Xuân Đào từng nghe mấy tiểu thương ở ngã tư đường nói con đường này có một phường vải tên Hồng Diễm, vải dệt rất rẻ!

Vải dệt chẳng những rẻ mà còn mặc đẹp.

Rất nhiều người tới đây mua vải về làm quần áo.

Quan trọng hơn là cho dù không biết may quần áo thì phường vải Hồng Diễm cũng có thể may cả quần áo, chỉ cần trả thêm tiền công may vá là được, cũng không đắt!

Thấy Xuân Đào dẫn ba đứa nhỏ tiến vào, Lý Hồng Diễm vội vàng dừng tay, cầm cái đĩa ở bên cạnh cho mỗi đứa nhỏ một nhúm hạt dưa ngũ vị “Tỷ, tới mua vải à?”

Lý Hồng Diễm nhiệt tình tiếp đón.

Xuân Đào gật đầu, nhìn các loại vải vóc ở trên giá, khắp phường vải toàn là mùi thơm đặc trưng của vải.

Vải vóc ở đây mới tinh, mà quần áo trên người bốn người bọn họ có vô số mụn vá, vừa nhìn liền biết mặc rất nhiều năm!

Xuân Đào sờ một tấm vải ở trên tay, đẹp thật! Vải mới tinh!

Lý Hồng Diễm thấy Xuân Đào nhìn chằm chằm mảnh vải, vì thế giới thiệu: “Tỷ, đây là vải thô, mặc ở trên người cực kỳ thoải mái, thời tiết nóng thì có thể thấm hút mồ hôi”

“Bao nhiêu tiền?” Xuân Đào hỏi.

Nàng nhìn sang bên cạnh, loại vải thô này còn có cả màu xám, màu xanh biển.

Lý Hồng Diễm giới thiệu: “Tỷ, mảnh vải trên tay tỷ chưa nhuộm màu, mười hai văn một thước, màu xám mười ba văn một thước, màu xanh biển là mười bốn văn một thước Kỹ thuật nhuộm màu thời cổ đại khá khó, ngoại trừ loại vải màu xám trắng trong tay Xuân Đào thì những loại vải thô đã nhuộm màu có hơi đắt một chút.

Nhưng mà chỉ đắt hơn một hai văn thôi, vẫn ổn!

Xuân Đào xoay người, nói với ba đứa nhỏ: “Các con chọn đi, thích màu nào?”

“???”

Ba đứa nhỏ sửng sốt, may quần áo mới cho bọn chúng à?

Tứ Quý kéo Xuân Đào nhỏ giọng nói: “Từ Xuân Đào, ngươi điên rồi à, ngươi không nghe bà chủ nói là mười hai văn một thước sao?

May một bộ quần áo tốn bao nhiêu tiền chứ!

Xuân Đào đè cái đầu nhỏ của cậu bé xuống, trấn an cậu, cười nói: “Ta có tiền, các con cứ yên tâm chọn, nghe lời!”

Từ Thịnh nhìn Xuân Đào, thấy nàng nghiêm túc, vì thế cậu là người nói đầu tiên: “Nương, con chọn màu xám trắng”

Bởi vì loại này rẻ nhất.

Tuy cậu là trẻ con, nhưng một bộ quần áo cũng phải tốn đến sáu thước, nếu tính tính thì cũng không rẻ.

Từ Quý: “Từ Xuân Đào, ta muốn mua màu xanh biển!”

Màu này không sợ bị bẩn.

Cuối cùng, Tiểu Từ Phúc chọn màu xám còn dư lại.

Lý Hồng Diễm đo kích cỡ cho ba đứa nhỏ, lập tức nói: “Tỷ, ngươi may mắn thật, có tận ba đứa con trai!”

Xuân Đào cười ngại ngùng.

Nguyên chủ mang thai ba lần, không ngoại lệ, đều là con trai cả, rốt cuộc là dạng thể chất gì vậy?

Nhưng mà, Tiểu Từ Phúc đáng yêu thế, nàng coi cậu như con gái.

Lý Hồng Diễm đo đạc kích cỡ của ba đứa nhỏ, lại đo cho Từ Xuân Đào.

Ngay sau đó, Xuân Đào lại khoa tay múa chân miêu tả thân hình Từ Tam cho Lý Hồng Diễm, nhưng nói không được chính xác.

Bỗng nhiên, giọng của Từ Thịnh vang lên: “Nương, con biết kích cỡ của ông ngoại”

Chỉ thấy trong tay cậu cầm thước khoa tay múa chân, trong chốc lát đã nói ra một chuỗi số với Lý Hồng Diễm.

Nói xong Từ Tam, rồi còn báo cả kích cỡ của Dương Đại Hà.

Xuân Đào kinh ngạc nhìn con trai cả, thấy dáng vẻ điềm đạm của cậu, không thể nào không tò mò hỏi: “Sao con biết kích cỡ của cha con và ông ngoại?”

Còn chuẩn xác như thế?

Từ Thịnh: “Cơ thể cha và ông ngoại thì con chỉ nhìn một lần là đã nhớ kỹ, nhưng mà, không biết cụ thể số đo là bao nhiêu. Hôm nay dùng thước đo mình thì con mới biết được”

Dứt lời, Từ Thịnh lắc lắc chiếc thước đo trong tay mình.

Cậu nhìn Lý Hồng Diễm dùng thước đo liền biết ngay loại thước này dùng như thế nào, làm quần áo nên đo những phần nào!

Xuân Đào bật cười, lấy bản thân làm đơn vị đo để tính ra số đo của người khác?

Căn cứ theo lời nói của Xuân Đào, mỗi người làm hai bộ, Lý Hồng Diễm tính toán tiền vải cộng tiền công rồi nói:

“Tỷ, tổng cộng là 1708 văn, tỷ đưa 1700 văn là được, về sau tỷ thường xuyên tới ủng hộ ta nha!”

Tổng cộng mười 12 bộ quần áo, chỉ tốn 1700 văn, cũng không đắt.

Xuân Đào hỏi: “Khi nào mới có thể lấy?”

Bởi vì Xuân Đào làm tổng cộng 12 bộ quần áo, cho nên, phải ba ngày sau mới có thể lấy.

Ban ngày chỉ có một mình nương của nàng làm quần áo, ban ngày Lý Hồng Diễm còn phải xem cửa hàng, chỉ có buổi tối mới có thể giúp đỡ làm quần áo.

Xuân Đào gật đầu, ba ngày cũng được, chỉ ba ngày mà thôi, không vội.

Xuân Đào trả tiền xong, Lý Hồng Diễm viết cho nàng một tờ biên lai, bên trên có loại vải dệt, kích cỡ, số lượng, tổng giá trị tiền, thời gian đều được viết rõ ràng rành mạch.

Tuyệt đối không có ý tứ lừa gạt, đến lúc đó sẽ dựa vào tờ giấy này để lấy quần áo.

Nếu Xuân Đào tự mình tới thì không mang theo tờ giấy cũng không sao, , chỉ là phòng ngừa người khác giả mạo đến lấy quần áo, như vậy sẽ khá phiền toái!

Làm buôn bán vẫn phải cẩn thận một chút mới được.

Xuân Đào không ngờ một cô nương như Lý Hồng Diễm còn biết viết chữ.

Bị Xuân Đào nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, Lý Hồng Diễm giải thích: “Buôn bán phải biết tính toán, còn phải xem sổ sách, không biết chữ thì sẽ bị thiệt”

Nói xong, Lý Hồng Diễm giống như nhớ tới cái gì, liền giải thích với Xuân Đào trên biên lai viết cái gì.

Xuân Đào đương nhiên là xem hiểu.

Tuy rằng nàng từ thế kỷ 21 xuyên qua, nhưng chữ ở thế giới này lại giống chữ ở thế kỷ 21 như đúc!

Cũng làm Xuân Đào tránh được rất nhiều phiền toái.

Chỉ là ba đứa nhỏ bên cạnh nàng lại đang dùng vẻ mặt mê mang nhìn tờ biên lai trong tay nàng, lộ ra vẻ mờ mịt khi nhìn dòng chữ chằng chịt ở trên.

Nếu ở hiện đại thì bọn họ chính là kẻ thất học!

Tuy rằng ở đây không có nhiều người đọc sách, nhưng, biết chữ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Giống như Lý Hồng Diễm nói, buôn bán không biết chữ thì sẽ bị thiệt thòi.

Ví dụ như tờ biên lai này, nếu như nàng không biết chữ, Lý Hồng Diễm có cắt xén vải dệt ở bên trên thì nàng cũng không biết!

Ngay lập tức, trong lòng Xuân Đào bắt đầu sinh ra một ý tưởng, đó là nhất định phải dạy bọn nhỏ biết chữ!

Để bọn nhỏ biết chữ không phải hy vọng tương lai mấy đứa nhỏ tươi sáng, mà là hy vọng tương lai mấy đứa nhỏ có thể ít bị thua thiệt, có đường ra.

Về nhà, Xuân Đào liền thương lượng chuyện này với Dương Đại Hà, về sau muốn đưa bọn nhỏ đi đọc sách, vừa lúc Tiểu Thịnh đã đến tuổi học vỡ lòng.

“Chỉ là trường học trong thôn chúng ta đã bị bỏ hoang, tiên sinh dạy học cũng không còn dạy. Nếu như muốn đưa Tiểu Thịnh đi trường học thì phải đi trấn trên” Dương Đại Hà nói.

Hắn hoàn toàn đồng ý với những gì Xuân Đào nói.

Giống như Xuân Đào đã nói, đưa Tiểu Thịnh đi học chữ, về sau có thể có đường ra, cũng sẽ ít phải chịu thiệt thòi hơn.

“Trấn trên ư?”

Xuân Đào chần chờ, như vậy thì mỗi ngày Tiểu Thịnh phải đi bộ hơn một canh giờ để đến trấn trên.

Hơn nữa, ở tư thục 6 giờ đã bắt đầu vào học, vậy thì Tiểu Thịnh phải rời nhà vào lúc 4 giờ.

Lúc ấy trời còn chưa sáng, sợ là khi đi đến trấn trên thì trời đã sáng.

Nghĩ đến việc đứa nhỏ phải đi xa trong bóng tối như vậy, Xuân Đào không yên lòng, hơn nữa, việc dậy từ lúc 4 giờ sáng thì đứa nhỏ cũng phải chịu tội!

Nếu lâu dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Tiểu Thịnh.

“Ta nghĩ lại biện pháp khác, chuyện này tạm gác sang một bên đi” Xuân Đào nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play