Quần áo cậu bé mặc đều là chắp vá khắp nơi, chắc chắn là ăn mày!
Tiểu Từ Phúc bị đau nên rút tay về, đối diện với tiếng quát lớn từ ông chủ, nước mắt lưng tròng không dám nói lời nào.
Xuân Đào đang đi tìm Từ Phúc vừa đến đã thấy một màn như vậy liền vội vàng lao tới.
“Gọi ai là ăn mày hả, bánh bao này của ông chẳng phải là để cho con người ăn sao? Còn chưa nói con trai của ta còn chưa đụng đến bánh bao của ông, cho dù có chạm vào thì chẳng lẽ ta lại không trả ông tiền sao?
Xuân Đào tức giận nhìn ông chủ tiệm bánh bao, nàng nổi giận mắng.
Đánh con của nàng, còn dám mắng Tiểu Phúc, nàng làm sao có thể cho qua được!
Mắt chó xem thường người à!
Ông chủ tiệm bánh bao liếc nhìn bốn mẹ con bọn họ ăn mặc nghèo rớt mồng tơi, vừa nhìn đã biết là người quê mùa ở nông thôn, trên người có được mấy văn tiền chứ?
Có thể ăn được bánh bao này sao?
“Bánh bao nhân rau, củ cải và miến là ba văn một cái, còn bánh bao thịt là năm văn một cái, ngươi muốn mua loại gì?”
Giọng điệu của ông chủ tiệm bánh bao là Tào Phong Lâm cực kỳ khinh thường hỏi.
“Lấy hết, nhưng không mua ở chỗ của ông!!”
Dứt lời, Xuân Đào kéo Từ Phúc đi sang tiệm bánh bao ở bên cạnh.
“Phi, không có tiền còn giả vờ cái gì! Không có tiền, thì đừng dẫn con đi ra ngoài, sờ bẩn rồi thì ngươi có tiền đền không?”
Tào Phong Lâm vốn không tin Xuân Đào có tiền mua bánh bao, nói gì mà sang bên cạnh, chỉ là tìm đường lui cho bản thân mà thôi!
Tiệm bánh bao Đại Hỉ.
“Ông chủ, cho bốn cái bánh bao rau củ, thái sợi, miến trộn cải trắng, bánh bao thịt, lại thêm bốn phần sủi cảo!”
Xuân Đào cao giọng nói, giống như cố ý nói to lên cho người nào đó nghe.
“Được rồi, tới liền đây!”
Dứt lời, Thạch Đại Hỉ lập tức đi tới lồng hấp bánh bao lấy bánh, rồi múc sủi cảo ở trong nồi ra.
Rất nhanh, mười cái bánh bao to nóng hầm hập đã xuất hiện trước mặt.
Từ Quý nuốt một ngụm nước miếng, nhìn Xuân Đào nhỏ giọng nói:
“Từ Xuân Đào, cái này tốn nhiều tiền lắm đấy, nhân lúc ta còn chưa ăn thì đi nhanh đi!”
Mặt mũi không quan trọng tới mức đó, lỡ như không trả nổi, chắc sẽ bị người ta đánh mất.....
Ba đứa nhỏ ngồi, nhìn bánh bao thơm ngào ngạt nhưng không ai dám thò tay vào ăn.
Đặc biệt là Tiểu Từ Phúc vừa mới bị ông chủ tiệm bánh bao bên cạnh đập vào mu bàn tay, sợ bản thân làm bẩn bánh bao thì sẽ không thể trả lại được.
“Ha ha ha!”
Tào Phong Lâm nhìn dáng vẻ túng quẫn của ba đứa nhỏ, không nhịn được cười ha ha.
Cũng quay sang Thạch Đại Hỉ hô to: “Đại Hỉ, hôm nay chỉ sợ ngươi lỗ vốn rồi, mấy người này chắc là tới ăn không đây”
Vợ Thạch Đại Hỉ nhìn về phía bốn người Xuân Đào có vẻ lo lắng, bởi vì bốn người bọn họ mặc áo ngắn vải thô, trên quần áo có rất nhiều mụn vá, vừa nhìn đã biết là kiểu người nghèo khổ không có tiền.
Bình thường chưa chắc đã ăn nổi gạo lức, hôm nay lại đi ăn bánh bao sủi cảo?
Mười cái cái bánh bao trên bàn khoảng 52 văn tiền, còn cả bốn chén sủi cảo này....
Nếu bọn họ ăn không trả tiền, đúng là nửa ngày hôm nay làm không công rồi.
Thạch Đại Hỉ không thèm để ý cười cười: “Cho mấy đứa nhỏ ăn chút bánh bao cũng được!”
Thạch Đại Hỉ rất hào phóng, sau đó, chuẩn bị đi làm việc.
“Ông chủ, bánh bao cộng thêm sủi cảo này hết bao nhiêu tiền?”
Xuân Đào đột nhiên hỏi, Thạch Đại Hỉ có hơi giật mình, nhưng mà vẫn thành thật trả lời.
“80 văn”
Tiếp theo, lập tức nhìn thấy Xuân Đào lấy ra 80 đồng tiền.
Tào Phong Lâm đứng một bên kinh ngạc tới mức mở to hai mắt ra nhìn, người phụ nữ này có tiền thật sao?!
“Tiểu Phúc, ăn đi, đây là bánh bao nương tốn tiền mua, con cứ ăn thoải mái đi, muốn ăn bao nhiêu thì cứ nói với nương, nương mua cho con!”
Tiểu Từ Phúc thấy Xuân Đào trả tiền, bỗng thò tay ra cầm lấy bánh.
Nhìn bánh bao trắng tràn ngập hai cái đĩa, đột nhiên bật cười: “Nương, như thế này là đủ rồi, còn sủi cảo nữa mà! Ăn không hết đâu!”
“Ăn không hết cũng không sao, chúng ta mang về” Xuân Đào nói.
Từ Quý không nghĩ tới Từ Xuân Đào lại có nhiều tiền thế, trực tiếp đưa 80 văn cho ông chủ, bọn họ không phải tới đây để ăn không trả tiền!
Cơ thể co rúm của Tứ Quý lập tức ngồi thẳng tắp, cầm lấy một cái bánh bao trong đĩa để ăn.
Cảm giác đầu tiên là ngon!
Cảm giác thứ hai, vẫn rất ngon!
Cậu lớn chừng này rồi mà đây là lần đầu tiên được ăn bánh bao.
Hôm nay, có bánh bao rau củ, có bánh bao củ cải, bánh bao nhân miến trộn cải trắng, bánh bao thịt, tất cả đều được ăn thử một lần, còn cả sủi cảo Cuối cùng, cậu vỗ cái bụng nói: “Từ Xuân Đào, tối nay ta không ăn cơm chiều đâu!”
Xuân Đào nhìn dáng vẻ này của cậu rồi bật cười: “Đã nói nếu ăn không hết thì có thể mang về, con lại cứ cố chấp muốn ăn cho hết, giống như sợ ai dành với con vậy!”
Từ Quý không nói lời nào.
Thật ra, cậu muốn thử mỗi loại một cái, thử xem hương vị của bốn loại bánh bao này thế nào, cậu cực kỳ tò mò!
Từ Thịnh, Từ Phúc ăn không hết, còn dư mấy cái bánh bao.
Xuân Đào nhờ ông chủ dùng giấy dầu gói lại, rồi gọi thêm tám cái bánh bao mang về.
Dương Đại Hà và Từ Tam làm việc vất vả như thế, cũng phải chừa phần cho bọn họ ăn thử -
~ “Cô nương, bánh bao chỗ ta cũng không tệ, hay là, ngươi mua thử tám cái bánh bao ở chỗ ta xem?”
Tào Phong Lâm nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ cho bánh bao nhà mình.
Trong mắt Xuân Đào hiện lên một tia châm chọc, ông chủ này đúng là mặt dày vô sỉ thật.
Bây giờ nàng đang ăn bánh bao của tiệm khác, thế mà ông ta dám dành khách một cách công khai như thế à?
Quả nhiên, tiếp theo, vợ của Thạch Đại Hỉ nhìn sang Tào Phong Lâm với vẻ mặt không được vui.
“Tào Phong Lâm, cô nương này mua bánh bao nhà ta, ngươi làm thế có phải không được ổn lắm không?”
Đuổi khách hàng của mình đi, người ta ghé cửa hàng nhà bà mua nhiều bánh bao như thế, rồi lại ghen tị!
May sao, cuối cùng Xuân Đào vẫn mua bánh bao nhà bà.
Tào Phong Lâm trơ mắt nhìn Thạch Đại Hỉ bán được 106 văn tiền bánh bao.
Ông ta trăm triệu không nghĩ tới Từ Xuân Đào ăn mặc nghèo nàn như thế lại là người có tiền!
Bây giờ kẻ có tiền đều thích khiêm tốn giả nghèo sao?
Xuân Đào ăn uống no đủ liền mang theo bánh bao đã đóng gói rời đi.
Khi Từ Quý đi ngang qua tiệm bánh bao của Tào Phong Lâm còn thè lưỡi, lêu lêu với Tạ Phong Lâm ~ Ai bảo ông ta khinh thường tiểu đệ, bắt nạt tiểu đệ, hừ!
Sau này, chắc chắn sẽ không ghé tới tiệm bánh bao này nữa! Xuân Đào đang đi, bỗng cảm thấy có gì đó nắm lấy tay nàng.
Cúi đầu thì thấy, là Tiểu Phúc ~ Ánh mắt to tròn của Tiểu Từ Phúc nhìn chằm chằm Xuân Đào, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn véo một cái – “Nương, nương đối xử với Tiểu Phúc tốt quá ~ Nhưng nương mua nhiều bánh bao như thế, có bị cha và ông ngoại mắng không?”
Tiểu Từ Phúc chớp đôi mắt to, vẻ mặt khờ dại hỏi.
Xuân Đào bật cười: “Nương cũng không làm gì xấu, là mua cho cả nhà ăn, không sao, sẽ không bị mắng, yên tâm đi!”
Thật ra, Từ Phúc lo Từ Xuân Đào vì giữ gìn thể diện cho cậu nên mới tiêu nhiều tiền như thế.
Rốt cuộc, điều kiện gia đình bọn họ thế nào thì cậu cũng biết.
Đi tới, bốn người đi vào ngã tư đường giữa đường Bảo Hưng và đường Trường Khang nơi mà Xuân Đào từng bày quán, thế mà lại không thấy vị đại thúc bán kẹo hồ lô đâu.
Thế mà nàng còn định mua cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một cây kẹo hồ lô đấy!