Ngày hôm sau, lễ tang của Ngưu Lợi Phong được hoàn thành rất thuận lợi.
Không bao lâu, trong thôn cũng dần truyền đến tin tức, nói về việc sòng bạc ở trấn trên bị kê biên tài sản.
Ở giếng của sòng bạc tìm được tổng cộng hai mươi tám xác chết, vụ án lớn chấn động như thế này khiến cho huyện lệnh cũng bất ngớ
Phòng tuần tra đã trở thành nha môn tạm thời, mỗi ngày có không ít người đến nhận xác chết, những con bạc bị mang đi khỏi sòng bạc bị tra tấn mỗi ngày, nhất là ông chủ sòng bạc Dư Tuyền Thủy.
Hiện tại, ông ta đã không còn là Dư nhị gia khiến cho người ở trấn trên luôn sợ hãi nữa, mà đã trở thành tù nhân Dư Tuyền Thủy.
Bắt được cả người và tang chứng ở bên trong, còn tìm được hai mươi tám thi thể ở trong sòng bạc nên ông ta không thể nào thoát khỏi tội của mình.
Nhưng Dư Tuyền Thủy giống như bị điên vậy, cả ngày cứ nhắc mãi, trong miệng: "Ngươi thực sự muốn giết ông, vậy thì ông sẽ giết ngươi trước!"
Trạng thái tinh thần cực kỳ táo bạo điên cuồng, huyện lệnh hỏi cái gì cũng không trả lời.
Nhưng cũng may vẫn còn có thể lấy được một số thông tin quan trọng từ miệng những tay đấm khác, đủ để kết tội ông ta!
Sòng bạc bị niêm phong, khối u ác tính Dư Tuyền Thủy bị bắt làm người ở trấn trên đều vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Sau khi Ngưu Lợi Phong được an táng, lão thôn trưởng mang theo một túi tiền đến cảm tạ Xuân Đào.
Xuân Đào ước lượng liền biết được bên trong có không ít bạc, cũng khoảng bảy tám chục lượng!
"Thôn trưởng, như thế này thì quá nhiều rồi, Kim Quý còn nhỏ, Tử Linh Nhi thì đang mang thai, tất cả đều cần đến tiền.."
Không đợi Xuân Đào nói xong thì thôn trưởng đã cắt ngang lời nói của nàng, không chịu cho Xuân Đào trả tiền lại: "Xuân Đào, đây là cháu xứng đáng có được. Kim Quý, Tử Linh Nhi đều đã được ta để dành tiền riêng rồi, nếu không phải còn cần dùng tiền thì ta chắc chắn sẽ đưa cho cháu nhiều hơn. Lần này, cháu giúp lão phu nhiều việc như vậy, cháu còn phải chịu không ít thiệt thòi, cháu không chê ít là ta đã mừng rồi"
Xuân Đào cười lắc đầu.
Tuy Ngưu Kính Tùng là thôn trưởng, nhưng mà cũng chỉ là trưởng một thôn ngoài tiền tiêu hàng tháng thì cũng chỉ có thu nhập từ việc trồng trọt.
Không giống Trương gia, có nhiều cửa hàng trên trấn như vậy, thu nhập hàng ngày đều rất nhiều!
Số tiền ông ấy đưa ra nhiều như vậy, cũng đủ cho một nhà làm nông bình thường sinh hoạt mấy chục năm.
Nhưng nếu thôn trưởng đã nói như vậy thì nàng cũng không từ chối.
Nhân lúc thôn trưởng còn ở đây, Xuân Đào đã nói: "Thôn trưởng, ta có một chuyện muốn nhờ"
Thôn trưởng cười nói: "Cháu chính là ân nhân của ta, cũng là ân nhân của Lợi Phong. Cháu có chuyện gì thì cứ việc nói, nếu trong khả năng của lão phu thì chắc chắn sẽ làm giúp cháu. Nhưng cho dù lão phu không làm được, thì lão phu cũng sẽ nhờ người khác làm giúp cháu"
Xuân Đào ngượng ngùng gãi đầu, nàng cũng chỉ là làm việc nhận tiền công, thế mà còn được gọi là ân nhân.
Nàng không biết lão thôn trưởng đã dẫn Khương lão đầu đi xem huyệt mộ mà Xuân Đào đã chọn, ngoài ra còn có hướng ngồi mà nàng đã nói, Khương lão đầu nghe xong liền liên tục khen hay, còn giơ ngón tay cái lên!
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thế mà có thể tìm được một nơi tốt thế này.
Vừa nghe nói là do con gái thứ hai của nhà Từ Tam chọn mộ, đã khiến ông không thể không giật mình.
"Ông đang nói Xuân Đào à? Đứa con gái thích cờ bạc Từ Xuân Đào của Từ Tam sao?" Khương lão đầu hỏi.
Lão thôn trưởng lắc đầu: "Ông đừng dùng ánh cũ để nhìn người nữa, hiện tại Xuân Đào đã thay đổi rồi!"
Nghe đủ loại miêu tả của lão thôn trưởng dành cho Từ Xuân Đào, Khương lão đầu càng cảm thấy không ngờ.
Dựa theo cách nói của lão Ngưu thì hiện tại Từ Xuân Đào có thể đoán mệnh, đuổi quỷ, đưa quỷ hồn đi đầu thai, còn biết xem âm trạch?
Cái này, này...
Nhiều phương thuật như vậy, ít nhất cũng đã trở thành một đạo sĩ.
Ngoài ra, Từ Xuân Đào chỉ mới hai mươi tuổi mà đã có thành tích như vậy.
Nghĩ đến bản thân ông, đã năm mươi mấy rồi, nhưng khi xem mộ còn phải cầm bát quái tìm từ từ.
Tương lai của nha đầu nàng đầy hứa hẹn, rất có khả năng sẽ trở thành một tu sĩ chân chính!
Trong lòng Khương lão đầu có chút suy nghĩ.
Xuân Đào nói: “Thôn trưởng, ông đã trả lại cho chúng ta hai mẫu ruộng tốt, nhưng bà nội của ta lại muốn trồng trọt trên đó. Bà ấy nói chỉ cần chúng ta không ở riêng thì ruộng đó vẫn là của bà ấy. Nên bà ấy kiên quyết không chịu ở riêng, ta mong ông giúp cho chúng ta được ra riêng, sau đó lấy được khế đất của hai mẫu ruộng kia”
Lão thôn trưởng tức giận nói: “Từ lão thái này đúng là mặt dày trơ trẽn! Xuân Đào, ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ xử lý giúp cháu. Chẳng những giúp nhà cháu phân nhà mà còn giúp cha cháu tự lập môn hộ, lấy được công văn của quan phủ. Hai mẫu ruộng mà cha cháu khai hoang thì ta cũng sẽ làm khế đất cho nhà cháu!”
“Cảm ơn ông!”
Nếu đã thế, vậy thì không cần lo lắng việc phải dây dưa với Từ lão thái thái nữa.
“Không có việc gì!”
Lão thôn trưởng rời đi, Xuân Đào vừa chuẩn bị trở về phòng đếm xem rốt cuộc lão thôn trưởng cho bao nhiêu tiền, nhưng không ngờ quay lại đã phải đối diện với ánh mắt của ba đứa nhỏ.
Từ Thịnh, Từ Quý, Từ Phúc nhìn nàng không chớp mắt, Xuân Đào buồn bực hỏi: “Sao nữa?”
Từ Quý lên tiếng trước: “Từ Xuân Đào, ngươi rất giỏi đó, có thể làm thôn trưởng đối xử khách sáo với ngươi như vậy!”
“Đúng vậy, mẫu thân, người thật giỏi”
Từ Phúc cũng khen ngợi phía sau.
Phải biết rằng, ở trong thôn Vĩnh Phúc, mọi người nhìn thấy thôn trưởng gia gia đều vô cùng cung kính, mà thôn trưởng gia gia cũng chưa từng dùng giọng điệu khách sáo này để nói chuyện với bất cứ người nào.
Tất nhiên, hôm nay mẫu thân chính là người đầu tiên!
Từ Thịnh biết ngày hôm qua trời còn chưa sáng mà thôn trưởng đã đến tìm mẫu thân, hôm nay cha của Ngưu Kim Quý được an táng thuận lợi.
Nghe người trong thôn nói nơi chôn cất cha của Ngưu Kim Quý được chọn ở một nơi rất tốt, cho nên, chỗ chôn của cha Ngưu Kim Quý là do nương chọn đúng không?
Vì vậy thôn trưởng mới khách sáo với mẫu thân như thế?
Xuân Đào cảm nhận được sự tự hào từ trong ánh mắt của ba đứa nhỏ, khóe miệng nàng không thể không nhếch lên.
“Chỉ cần làm việc tốt thì các con cũng sẽ được người khác tôn trọng”
Xuân Đào mượn cơ hội dạy dỗ ba đứa nhỏ, sau đó nàng cười hì hì trở về phòng.
Đổ tiền ra đếm thì có tổng cộng một trăm lượng nén bạc và ngân phiếu!!
Cộng với số tiền còn thừa của nàng, vậy thì hiện tại nàng đã có 171 lượng 951 văn tiền.
Nhanh chóng có nhiều tiền như vậy, Xuân Đào vui đến mức giống như kẻ ngốc.
Không được, ngày tốt lành như vậy, nhất định phải ăn mừng một phen mới được.
Xuân Đào đi ra khỏi phòng, nàng nói với ba đứa nhỏ đang làm gạch: “Hôm nay tạm thời không làm nữa, chúng ta lên trấn đi”
Từ Quý hỏi: “Từ Xuân Đào, ngươi muốn đưa chúng ta đi ăn đồ ngon sao?”
Nghe được đồ ăn ngon, Tiểu Từ Phúc thèm đến liếm miệng, vội vàng bỏ bùn trong tay xuống, chạy đi rửa tay để chuẩn bị lên đường!
Từ Thịnh chầm chậm đi rửa tay, bốn người vui sướng đi lên trấn.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Xuân Đào xuyên qua, nàng mang theo ba đứa con của nguyên chủ đi lên trấn trên chơi.
Tiểu Từ Phúc chưa từng lên trấn trên nên nhìn cái gì cũng thấy vô cùng tò mò.
Chợt, trong không khí bay đến một mùi hương, đôi chân ngắn của cậu bé cũng đi theo mùi hương kia.
Nhìn cái lồng hấp thật lớn, còn có cái bánh bao vừa lớn vừa trắng nóng hổi được ông chủ lấy từ bên trong lồng hấp ra, Tiểu Từ Phúc lập tức thèm đến muốn khóc, cậu bé dõi đôi mắt trông mong nhìn theo, đôi tay nhỏ vô thức vươn đến.
“Bốp!”
“Cái tên ăn mày này từ đâu đến đây vậy, cút ngay!”
Ông chủ vừa thấy tay Từ Phúc vươn đến lồng hấp, ông ta lập tức đánh vào tay Từ Phúc, còn mắng một câu.