Trời chưa sáng, cửa nhà Xuân Đào đã bị người ta gõ.
Tối hôm qua, Dương Đại Hà và Từ Tam đều gác đêm ở nhà thôn trưởng, qua giờ Dần mới trở về.
Tuy Xuân Đào ăn xong cơm tối cũng mang tụi nhỏ trở về, nhưng do đêm trước Xuân Đào không ngủ ngon nên lúc này ngủ say như chết.
Một nhà sáu người, vẫn là Từ Thịnh đi lên mở cửa.
“Thôn trưởng gia gia, có chuyện gì sao ạ?”
Nhìn thấy người đến là lão thôn trưởng, Từ Thịnh cảm thấy có chút kinh ngạc. Lúc này ông ấy không ở nhà mình mà đến chỗ này làm gì?”
“Mẹ cháu đâu? Ta tìm mẹ của cháu!”
Từ Thịnh nhìn dáng vẻ nôn nóng của lão thôn trưởng, cậu nói: “Ông đợi một chút, mẹ của cháu vẫn chưa tỉnh, để cháu đi gọi”
Lão thôn trưởng gật đầu, sau đó một mình đứng ở trong viện lo lắng chờ đợi.
Từ Thịnh vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì Dương Đại Hà từ bên trong mở cửa ra.
“Cha?”
“Để cha đi xem sao, con trở về ngủ đi!”
Từ Thịnh gật đầu, tầm mắt cậu lướt qua khe hở của cánh cửa, thấy được Từ Xuân Đào đang ngủ ngon lành.
“Thôn trưởng, ông tìm Xuân Đào có chuyện gì sao?”
Nếu hắn có thể giúp thì hắn sẽ đến làm, để Xuân Đào ngủ nhiều thêm một chút.
Lão thôn trưởng nói xong, ánh mắt Dương Đại Hà tựa như vực sâu, chuyện chọn mộ chỉ có Xuân Đào làm được.
“Ta đi gọi nàng, ông chờ một chút”
Không bao lâu, trong viện chỉ còn mỗi mình lão thôn trưởng.
Xuân Đào cảm giác như có người gọi mình, nàng mơ màng mà mở to mắt, hoảng hốt khi nhìn thấy một khuôn mặt màu đồng.
Có góc cạnh rõ ràng.
Đôi mắt như sao lạnh mang theo màu hổ phách, đôi mắt sâu thẳm, mày kiếm anh tuấn.
Đây là ai? Xuân Đào tự hỏi trong lòng.
Nhưng khi đôi mắt nàng lấy lại tiêu điểm, nàng lập tức thấy rõ vết sẹo chằng chịt trên mặt Dương Đại Hà.
Lòng Xuân Đào còn sợ hãi, nàng nheo mắt lại lần nữa, phát hiện nếu chỉ xem ngũ quan của Dương Đại Hà thì nhìn hắn rất tuấn tú!
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Xuân Đào nhìn chằm chằm mình, Dương Đại Hà không thể không hỏi.
Cánh môi Xuân Đào khẽ nhúc nhích, nàng thầm nghĩ: Nếu trên mặt hắn không có những vết sẹo này thì hắn sẽ như thế nào?
Nhưng Xuân Đào vẫn không nói ra, để tránh cho Dương Đại Hà để ý, cho rằng nàng chê hắn xấu.
“Không sao, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi”
Nàng nhìn qua ô cửa sổ nhỏ xem bên ngoài, không vui nói: “Còn sớm như vậy, huynh gọi ta làm gì?”
Việc đồng áng chẳng phải đã có hắn và Từ Tam rồi sao, nàng cơ bản không cần làm gì nên càng không cần dậy sớm như vậy.
Ngoài ra trong không khí cũng không có hương thơm của bánh bắp, vậy là chắc chắn chưa phải đến lúc ăn sáng.
“Thôn trưởng đến, muốn nàng chọn một chỗ chôn cho Ngưu Lợi Phong giúp”
Nghe vậy, Xuân Đào lập tức tỉnh táo, chọn chỗ chôn?
Chọn nơi chôn cất rất quan trọng.
Tuy chỉ là nơi mai táng người đã mất, nhưng, nó cũng có tầm ảnh hưởng quan trọng đối với người sống.
Nghĩa địa giống như chiếc giường của linh hồn, nếu ngủ không tốt, hắn ở trong địa phủ cũng sẽ rất khó chịu, sau đó sẽ về báo mộng cho người nhà.
Nếu người nhà không xem trọng thì sẽ khiến cho người sống gặp đủ chuyện kỳ quái để nhắc nhở.
Nhiều lần bỏ qua, nếu người sống vẫn không xem trọng như trước, vậy thì quỷ hồn rất có khả năng thẹn quá hóa giận, khiến cho người sống không được an bình.
Nhẹ thì té bị thương, nặng thì bỏ mạng!
Đối với người còn sống, khí ngưng tụ ở xương.
Người chết nhưng xương chưa diệt, cho nên khí tức của người chết vẫn còn tồn tại.
Lựa chọn nơi chôn thì nhất định phải tìm một nơi âm trạch có sức sống.
Ngoài việc này ra, chọn nơi chôn còn cần chú trọng rất nhiều thú!
Xuân Đào vội vàng rời giường, thế nhưng để chọn được mộ tốt nhất phải tốn hai mươi tích phân, chỉ nghĩ đến thôi mà Xuân Đào cũng cảm thấy đau lòng.
Chờ Xuân Đào đi ra ngoài, lão thôn trưởng vừa thấy nàng, cuối cùng cũng thấy được vẻ yên bình xuất hiện trên khuôn mặt lo lắng của ông ấy.
“Xuân Đào à, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, chờ chuyện này kết thúc, lão phu sẽ đưa cho ngươi một bao lì xì lớn giống như lần trước!”
Nghe thấy có tiền, Xuân Đào lập tức tỉnh táo tinh thần.
Nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói lời khách sáo: “Thôn trưởng, ông khách sáo quá rồi, chúng ta đều là người cùng thôn, nếu có thể giúp được gì ta chắc chắn sẽ giúp.”
Thôn trưởng nghe xong giống như được uống thuốc an thần.
“Chỉ có điều, thôn trưởng, ta có câu nói này không biết có nên nói ra hay không?”
Hiện tại dường như thôn trưởng đã xem Xuân Đào như là khách quý, lời Xuân Đào nói thì đương nhiên là ông ấy sẽ xem trọng.
“Xuân Đào, ngươi có việc gì thì cứ nói!”
Xuân Đào do dự một chút, nói: “Ta có thể giúp Ngưu đại ca tìm một nơi phong thủy để chôn cất, cũng hiểu được tâm tình muốn Ngưu đại ca được nhanh chóng yên tâm mà xuống mồ của ông. Nhưng chuyện mai táng này cần chú ý rất nhiều. Không phải như ông nghĩ là muốn hạ táng khi nào thì hạ táng, điều này sẽ phạm vào Thái Tuế! Cần phải chọn một ngày tốt dựa vào ngày sinh và giờ chết của Ngưu đại ca”
Lời này Khương lão đầu đã từng nói qua với ông ấy nhưng ông ấy không nghe vào tai.
Nhưng lời này xuất phát từ trong miệng của Xuân Đào, ông ấy lại cảm thấy rất có lý.
Có lẽ là do Khương lão đầu không nói nghiêm trọng như Xuân Đào!
“Được, lão phu đều nghe theo ngươi!”
Xuân Đào không ngờ lão thôn trưởng lại dễ nói chuyện như vậy, chỉ trong phút chốc đã nghe vào.
“Nhưng ông cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng hạ táng Ngưu đại ca.”
Xuân Đào lập tức mua thuật xem mộ cấp một ở trong hệ thống, hai mươi tích phân lập tức biến mất!
Xem mộ có mười chín điều cần lưu ý, mà xem mộ cấp một chỉ có thể tìm một cho những người bình thường nên yêu cầu cũng không cao.
Tuy nhiên, vị trí mộ đang tìm chắc chắn phải tốt lành, mang đến may mắn cho gia đình, con cháu cũng được phồn vinh.
Khi Xuân Đào mua xem mộ cấp một xong, một tia sáng vàng lập tức xuất hiện trước mắt nàng, bay ra phía xa rồi nhanh chóng dừng ở một chỗ.
Vào lúc Xuân Đào đi theo sau, nhìn xung quanh thì trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.
Nơi này đúng là một nơi tốt.
Nó nằm trên một ngọn núi và hướng ra mặt nước, trước mặt còn có một dòng suối nhỏ, phía sau có núi lớn.
Tuy lão thôn trưởng không am hiểu về phong thủy, nhưng không biết vì sao khi đi theo Xuân Đào đến nơi này, tâm tình vốn áp lực đột nhiên cũng thoải mái hơn.
Nhất là khi hai người mới vừa đi đến đây, sự lạnh lẽo trên mặt đột nhiên đổi thành một tia nắng mặt trời, dừng trên mặt ông ấy, khiến ông ấy có hy vọng vào cuộc sống này!
Lợi Phong đi rồi nhưng ông ấy và vợ mình vẫn phải sống tiếp, ngoài ra còn phải nuôi sống đứa nhỏ Kim Quý và đứa nhỏ trong bụng Tử Linh Nhi nữa.
Tương lai, Tử Linh Nhi có muốn đi đâu thì đó là tự do của nàng, nhưng Kim Quý và đứa nhỏ trong bụng nàng đều là con cháu của Ngưu gia, dù thế nào cũng phải nuôi lớn!
Xuân Đào nhìn về hướng dòng suối và xác nhận hướng của ngôi mộ.
Như vậy, phần mộ phù hợp với môi trường xung quanh, có thể che chở và mang đến lợi ích rất tốt cho hậu thế.
Sau khi xác định vị trí huyệt mộ xong, Xuân Đào tính toán ngày Ngưu Lợi Phong chết và mệnh số của Ngưu Kim Quý, cuối cùng xác nhận được ngày tốt giờ lành.
“Thôn trưởng, hôm nay không được nhưng ngày mai là ngày lành, ngày mai đúng giờ Dần bốn khắc, xuất phát từ trong nhà và sẽ có mặt ở đây trước giờ Mão một khắc.
Đến lúc đó mở huyệt, trước giờ Tỵ canh ba nhất định phải hoàn công”
“Được! Nghe theo cháu, Xuân Đào, lần này tất cả đều nhờ cháu. Nếu không có cháu thì ta cũng không thể tìm được thi thể của Lợi Phong về, càng không thể nhanh chóng an táng cho Lợi Phong như vậy, hiện tại còn tìm được nơi tốt”
Nhắc đến Ngưu Lợi Phong, lão thôn trưởng vẫn nhịn không được mà bật khóc.
“Thôn trưởng, cuộc sống phải đi về phía trước, ông cũng nén bi thương. Nếu ta có thể làm được gì giúp ông thì ông cứ nói, chắc chắn ta sẽ không từ chối.”
Lão thôn trưởng gật đầu, trong lòng rất vui mừng nên ấn tượng đối với Xuân Đào càng thêm tốt.