“Sao vậy?”

“Giai điệu tang tóc này, nhà ai có người chết vậy?”

Mỗi một khuôn mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên tìm kiếm nơi phát ra thanh âm.

Cuối cùng nhìn thấy ở phía nhà trưởng thôn treo một tấm vải trắng trên cây tre.

Mọi người đều sợ hãi, chuyện gì xảy ra đây?

Buổi sáng hôm nay còn thấy lão thôn trưởng, thế mà lúc này đã chết rồi à?

Những người ở ngoài ruộng đều lập tức buông nông cụ trong tay, chạy đến nhà thôn trưởng.

Nhà thôn trưởng.

Mới vừa đi vào sân đã nghe thấy tiếng nữ nhân khóc, trong lòng mọi người đều thầm nghĩ, chẳng lẽ thôn trưởng đã chết thật?

Nhưng thôn trưởng cũng chỉ mới hơn năm mươi thôi mà.

Vào lúc mọi người còn đang suy nghĩ sao lại thế này, thì lão thôn trưởng đột nhiên từ trong phòng đi ra.

Mọi người sợ hãi, ban ngày ban mặt lại gặp quỷ à?

Thậm chí có người còn ngẩng đầu lên, xác nhận chắc chắn là trên gậy tre của nhà thôn trưởng treo vải trắng!

“Thôn trưởng, đang ban ngày ban mặt sao lại làm ra chuyện như thế này, đang êm đẹp ai lại đi treo vải trắng làm gì?”

Người này vừa nói ra thì phía sau đã vang lên tiếng “xin nhường đường, nhường đường.”

Có lẽ do khí thế trong thanh âm đối phương không giống bình thường, cho nên mọi người cũng vô thức nhường ra một lối đi.

Chỉ thấy có hai bộ khoái nâng một thi thể được phủ tấm vải trắng đi đến.

Khi thi thể đi ngang qua mọi người thì một mùi hôi thối bốc ra. Lão thôn trưởng đột nhiên chạy đến: “Con của ta!”

“???”

Mọi người kinh ngạc, bên trong chính là Ngưu Lợi Phong?

Vừa nghe thấy lời này, Vương Á Phượng đỡ Tử Linh Nhi từ trong buồng đi ra.

Dựa theo phong tục, muốn đặt người chết ở nhà chính cần phải trải một lớp rơm rạ lên trên mặt đất trước, sau đó trải thêm một lớp chiếu rồi mới đặt thi thể lên trên mặt đất.

Ngưu Lợi Phong đã chết được hai ngày, vào mùa hè nên thi thể sớm bắt đầu có mùi hôi thối.

Ngoài ra chỗ đầu của hắn ta bị đánh thủng một lỗ, ruồi bọ đã đẻ trứng bên trong rất nhiều.

Trên người hắn ta đổ máu nhiều chỗ, ruồi bọ thì rất thích những nơi này.

Khi lão thôn trưởng vén vải trắng trên mặt Ngưu Lợi Phong xuống, mọi người đều hít sâu một hơi, vì sao Ngưu Lợi Phong bị thương nặng đến vậy?

Xuân Đào nghe được tiếng kèn xô na bi thương, nàng mang theo ba đứa nhỏ chạy đến.

Khi đi qua một cái mương, thấy được Ngưu Kim Quý còn ở bên trong chơi với nòng nọc.

Thấy Từ Thịnh đến, Ngưu Kim Quý đi lên từ mương nhỏ.

“Từ Thịnh? Ngươi đến đây làm gì vậy?”

Hai người cùng tuổi nhau, nhưng ở trong ấn tượng của Ngưu Kim Quý thì Từ Thịnh giống như một ông cụ non, mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc.

Mỗi lần gặp cậu ở trên đường, muốn chơi với cậu thì cậu luôn có đủ mọi lý do.

Gần đây có lẽ cậu ở nhà để làm gạch cùng với Từ Quý và Từ Phúc.

Nước mũi của Ngưu Kim Quý chảy dài, vừa nói xong đã hít một cái, Xuân Đào nhìn mà cảm thấy xấu hổ.

Trên người cậu bé chơi đến toàn là bùn, còn bẩn hơn so với đám người Từ Thịnh làm gạch ở nhà.

Khóe miệng Xuân Đào nhếch lên, là ai xui xẻo khi làm nương của một đứa trẻ lôi thôi như vậy.

Quần áo đã mấy ngày không giặt rồi?

Vẫn là mấy đứa Tiểu Thịnh khiến người ta đỡ lo, vừa yêu thích sạch sẽ còn không cần nàng bận tâm.

Mỗi buổi sáng, Tiểu Thịnh đều ôm quần áo của cả nhà đi giặt.

Vào lúc Xuân Đào đang vui vẻ vì mấy đứa nhỏ ngoan của nhà mình thì Từ Thịnh bên cạnh đột nhiên cất tiếng: “Ngưu Kim Quý, cha ngươi chết rồi”

Xuân Đào sửng sốt, đây là cháu trai của nhà thôn trưởng à?

Chả trách trên người lại mặc đồ mới như vậy.

Bỏ qua hai dây nước mũi, chỉ nhìn khuôn mặt tròn trịa đã biết thường ngày cậu bé được ăn không ít đồ ngon.

Trái lại là ba đứa nhỏ nhà nàng, ngoài Tiểu Phúc trên mặt còn có thịt do đã cai sữa được mấy tháng ra.

Rồi nhìn sang Từ Thịnh và Từ Phúc, quả thật khuôn mặt giống như tạc từ nguyên chủ, vàng vọt lại còn gầy như khỉ.

Ngoài ra, hai đứa nhỏ Tiểu Quý và Tiểu Phúc đều mặc lại quần áo của Tiểu Thịnh, mà ngay cả Tiểu Thịnh cũng mặc lại quần áo của người lớn được sửa lại.

Ba đứa nhỏ chưa từng mặc qua quần áo mới!

Nghĩ đến đây, trong lòng Xuân Đào đột nhiên có chút chua xót.

Vậy mà ba đứa nhỏ chưa từng oán giận, cũng chưa từng đua đòi giống như người khác.

Từ Xuân Đào vươn tay xoa đầu Tiểu Phúc, trong mắt đều là yêu thương.

Từ Phúc cảm nhận được, cậu bé chớp mắt, nở nụ cười ngốc với Xuân Đào.

“Dạ?”

Trên mặt Ngưu Kim Quý hiện lên tia kinh ngạc, sau đó mắng: “Cha ta chỉ không về nhà mà thôi!”

Dứt lời liền vội vàng chạy về phía nhà.

Ngưu Kim Quý đi qua đám người, cuối cùng cũng thấy được ông bà nội, mẫu thân, bọn họ đang gào khóc trước một người nằm trên mặt đất không thể nhận dạng được.

Thật sự đã chết?

Trong lòng Ngưu Kim Quý không khỏi có chút nghi ngờ.

Chợt, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, đầu tiên là lặng lẽ khóc, sau đó là gào khóc, khóc dữ dội!

Cha cậu bé đã chết, cậu bé đã trở thành đứa nhỏ không cha!

Sau này, người khác cũng sẽ mắng cậu bé giống như Bào Thiện Tồn, mắng cậu bé là đứa nhỏ không cha.

Nghĩ đến đây, Ngưu Kim Quý còn khóc thảm thiết hơn.

Sau này, người khác có bắt nạt cậu bé thì cuối cùng cũng không còn ai giúp cậu bé trút giận nữa!

Chờ đám người Xuân Đào đi đến đây, Từ Quý nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Ngưu Kim Quý khóc vô cùng thê thảm, hóa ra cảm giác cha chết chính là như thế này.

Từ Quý không khỏi ngước mắt lên nhìn Từ Xuân Đào, cậu bé thầm nghĩ: Nếu Từ Xuân Đào chết thì có lẽ cậu bé sẽ không khóc như vậy.

Khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, Từ Quý có chút do dự.

Bởi vì Từ Xuân Đào hiện tại không còn đáng ghét như trước kia.

Còn mua thức ăn cho cậu ăn.

Hiện tại, mỗi buổi sáng đều phải nấu cho mỗi người một quả trứng gà, đây chính là quy định của Từ Xuân Đào.

Nghĩ đến việc mới sáng sớm đã ăn mất sáu văn tiền, trong lòng Từ Quý cũng muốn đổ máu.

Nhưng ăn trứng gà thì đúng là ngon thật.

Ngoài ra, Từ Xuân Đào còn nói mỗi buổi sáng ăn một quả trứng gà còn có thể cao lớn, mạnh khỏe và trở lên thông minh!

Nghĩ như vậy thì Từ Quý mới cảm thấy không đau lòng vì sáu văn tiền này nữa.

Tốt nhất Từ Xuân Đào vẫn là đừng chết thì hơn! Từ Quý nói thật nghiêm túc ở trong lòng mình.

Nếu Xuân Đào biết lúc này Từ Quý đang có suy nghĩ như thế này với mình thì sẽ tức chết mất.

Tang lễ nhà thôn trưởng rất đơn giản.

Vào ban đêm, toàn thôn đi đến nhà thôn trưởng ăn cơm, gửi tiền biếu, đưa Ngưu Lợi Phong đi đoạn đường cuối cùng.

Sáng sớm hôm sau, quan tài đã được chuẩn bị xong, thi thể được đưa vào quan tài, đóng nắp quan tài lại.

Nhà thôn trưởng đốt đèn sáng trưng cả một đêm, rất nhiều phụ nhân tự động ở lại nhà thôn trưởng để gấp giấy bạc và thỏi bạc giúp.

Đến lúc đó, cần phải lót huyệt mộ và lấp vào cả cỗ kiệu, ngoài ra còn phải đốt cho Ngưu Lợi Phong để hắn ta ở dưới cũng có tiền dùng.

Bởi vì thôn trưởng muốn ra đồng sớm một chút, cũng muốn để Ngưu Lợi Phong xuống mồ yên ổn, cho nên, ông ấy muốn hạ táng nhanh một chút.

Nhưng chôn ở nơi nào thì lại trở thành một vấn đề khó giải quyết!

Không thể tùy tiện chọn âm trạch, nếu chọn không tốt thì sẽ khiến cho người nhà còn sống gặp xui xẻo.

Trước kia, người ở trong thôn chết đều do Khương lão đầu cầm bát quái từ từ tìm cho người ta.

Một lần tìm như vậy, ít nhất cũng phải dăm ba bữa, có khi dăm ba bữa chưa chắc đã có thể tìm ra.

Hiện tại, lão thôn trưởng vội vàng hạ táng như vậy, chắc chắn sẽ không tìm được vị trí tốt!

Lão Khương khuyên nhủ: “Lão Ngưu, cho dù ông có nóng lòng thì cũng phải dựa theo phép tắc mà làm, chọn đúng chỗ chôn và ngày tốt thì mới có thể hạ táng được! Chẳng lẽ cứ tùy ý đào một cái hố rồi chôn con trai của ông xuống à?”

“Cái đó không được!” Lão thôn trưởng nói.

Lợi Phong là đứa con trai ông ấy yêu thương nhất, cho dù có chết cũng phải tìm một nơi thoải mái cho Lợi Phong nghỉ ngơi.

Đầu tháng sáu trời vô cùng nóng, không thể ngăn cản được ruồi bọ, đã có dòi sinh ra, ông ấy rất đau lòng!

Cho nên mới vội vàng hạ táng!

Chợt, lão thôn trưởng nhớ đến một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play