Đại Sư Huyền Học Xuyên Tới Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Con

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

Xem ra đối phương cũng không có để ý đến pháp khí này, chỉ là tùy ý để lại một cái dấu vết mà thôi.

Không biết bùa chú cấp một có thể loại trừ được hay không?

Nếu như không loại trừ được thì sẽ rất phiền phức...

Xuân Đào mua sắm một lá linh phù cấp một của hệ thống dán lên dao găm bằng thiết này.

Ngay lập tức, nguyên con dao găm này bốc cháy lên một ngọn lửa, nóng đến mức Xuân Đào trực tiếp ném con dao găm xuống!!

Dương Đại Hà nhìn lại con dao găm nằm trên mặt đất, phát hiện con dao găm vừa rồi còn loang lổ vết rỉ sắt, lúc này hình như đã sáng hơn rất nhiều, thậm chí còn lộ ra một ít nhan sắc ban đầu.

Xuân Đào quay đầu lại, nhìn về phía cuối phần tay cầm.

Ồ?

Thế mà lại xóa sạch rồi?

Xuân Đào chờ chủy thủ nguội rồi mới vui sướng cầm con dao găm lên cất vào trong lòng ngực.

Lúc này đã qua giờ mẹo, phía chân trời đã dâng lên một ít tia sáng, trời đã sáng, suốt đêm qua bọn họ không ngủ.

Lão thôn trưởng còn ngồi quỳ ở chỗ kia khóc thút thít, Xuân Đào ngồi ở rào chắn hành lang, mệt đến mí mắt đánh nhau.

Bỗng nhiên Xuân Đào quay đầu lại nói với Dương Đại Hà: “Mượn bả vai của huynh dựa một chút, ta ngủ một lát, chờ đến lúc thôn trưởng đi thì huynh gọi ta dậy”

Dứt lời, Xuân Đào lập tức dựa vào bả vai của Dương Đại Hà nhắm hai mắt lại.

Dương Đại Hà hơi nghiêng đầu, phát hiện khóe miệng của nàng nhếch lên, không biết trong giấc mơ nàng đã gặp được chuyện tốt gì.

Lão thôn trưởng đã khóc khoảng nửa canh giờ mới đứng lên từ trên mặt đất.

Lão thông trưởng hơn 50 tuổi thoạt nhìn giống như già hơn mười tuổi, thấy Xuân Đào và Dương Đại Hà còn chưa đi thì có chút giật mình.

Nhìn Xuân Đào ở bên kia đã ngủ thiếp đi, lão thôn trưởng ngượng ngùng nói: “Đại Hà, xin lỗi, vất vả cho hai vợ chồng các ngươi rồi. Trở về chắc chắn ta sẽ cho các ngươi một bao lì xì lớn”

Dương Đại Hà gật đầu: “Cảm ơn, ông cũng nén bi thương đi”

Dứt lời, hắn vô cùng cẩn thận mà chặn ngang bế Xuân Đào lên.

Động tác nhẹ đến mức Xuân Đào không hề có một chút cảm giác nào cả.

Sáng sớm, trong một căn phòng xa hoa, nam nhân trên giường mới vừa mở to mắt liền lập tức có người đẩy màn giường ra, hầu hạ nam nhân mặc quần áo và rửa mặt.

“Lão gia, sòng bạc huyện Phúc An đã bị quan phủ niêm phong, Dư Tuyền Thủy cũng bị bắt đi. Hơn nữa hai ác quỷ mà Dư Tuyền Thủy nuôi cũng đã bị người tiêu diệt, bao gồm pháp khí trừ tà trên người ông ta cũng đã không còn!”

Nói xong, người nọ lập tức cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của nam nhân kia một lần nào cả.

Bởi vì muốn bồi dưỡng một con ác quỷ cấp hai thì ít nhất phải dùng một trăm con tiểu quỷ mới được.

Pháp khí lại càng quý hiếm hơn!

Mỗi một kiện pháp khí đều là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, bao gồm pháp khí cấp một!

Hơn nữa, mỗi tháng trấn Phúc An sẽ hiếu kính lại đây không ít tiền, sòng bạc bị phong, như vậy thì bạc hiếu kính sẽ ít đi.

“Phế vật, phái người tìm, nhất định phải mang kiện pháp khí kia trở về!!”

Pháp khí kia là do ông ta vừa mới có được.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng chỉ là một pháp khí cấp một thông thường, nhưng mà sau khi xem sách cổ gần đây thì ông ta càng cảm thấy con dao rỉ sét này là một thứ không bình thường.

Nếu như nó là một pháp khí có thể thăng cấp được thì quả thật có thể nói là cực kỳ ghê gớm!

Sắc mặt của nam nhân kia lạnh đến mức có thể đông chết người.

“Vâng”

Trần Khang lập tức lên tiếng trả lời, sau đó ra ngoài căn dặn.

Cho đến khi Xuân Đào tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang nằm ở trên giường trong nhà.

Xuân Đào dụi mắt, chẳng phải nàng đang ở sòng bạc sao? Vì sao đã trở về rồi?

Sao Dương Đại Hà về mà không đánh thức nàng vậy?

Đúng rồi, thôn trưởng đã trở về chưa?

Xuân Đào đứng dậy, phát hiện trời đã đến buổi chiều, ba đứa nhỏ đang làm gạch bùn ở trong viện.

Thấy Từ Xuân Đào đi ra, Từ Thịnh nói: “Nương, cha có để lại đồ ăn cho người, bảo sau khi người tỉnh thì nhất định phải ăn”

Xuân Đào hỏi: “Ta trở về thế nào vậy?”

Tiểu Từ Phúc che miệng cười trộm: “Là được cha bế về đó~”

Nói xong Từ Quý vội vàng bế ngang Tiểu Từ Phúc lên, miêu tả lại cách bế công chúa.

“Từ Xuân Đào, cha đã bế ngươi trở về giống như thế này.

Ngươi ngủ say giống như heo vậy, cha bế ngươi từ trên trấn thẳng đến khi trở về, thế mà ngươi không hề tỉnh ngủ chút nào mà còn ngủ đến tận lúc này mới dậy!”

Nói xong Từ Quý cười ha ha lên, vô tình cười nhạo Xuân Đào là đồ tham ngủ lười như heo.

Nhưng mà, điểm chú ý của Xuân Đào chính là nàng được Dương Đại Hà bế theo kiểu công, chúa, trở về?

Khi nàng ngủ thì trời đã hừng sáng.

Một đường trở về từ trấn trên đến trong thôn, vậy thì chẳng phải nàng đã bị rất nhiều người nhìn thấy sao?

Trong phút chốc sắc mặt Xuân Đào đỏ bừng, nàng vội vàng chạy vào phòng bếp để tránh né ánh mắt của ba đứa nhỏ.

Xuân Đào vừa đi, Từ Quý liếc mắt nhìn Từ Thịnh và Tiểu Từ Phúc, nói: “Ông ngoại nói, Từ Xuân Đào còn muốn sinh thêm hai đệ đệ. Cha và Từ Xuân Đào có tình cảm tốt như vậy, xem ra tứ đệ của chúng ta sắp xuất hiện rồi”

Nói xong, Từ Quý liền sờ cằm.

Tiểu đệ đã được hai tuổi, cũng đã không còn đáng yêu như khi nằm trên giường, lúc này nếu có thêm một tứ đệ nữa thì chắc chắn sẽ chơi rất vui.

Trong lòng Từ Quý cân nhắc.

Tiểu Từ Phúc nghe được có đệ đệ, cậu bé cũng vui mừng vỗ tay, gọi: “Đệ đệ, đệ đệ!”

Hiện tại trong ba huynh đệ thì cậu bé là người nhỏ nhất, nếu mẫu thân sinh thêm tứ đệ, vậy thì cậu bé xem như đã là ca ca!

Từ Thịnh không chút biểu cảm nào nhìn về phía hai người, từ sau khi nương sinh Tiểu Phúc xong thì cơ thể cũng mắc bệnh, nghe nói cần phải bồi dưỡng tốt mới có thể sinh được nữa.

Vả lại, cho dù có sinh nữa cũng chưa chắc là tứ đệ, lỡ như là tứ muội thì sao?

Trong nhà có một muội muội xinh xắn đáng yêu chắc cũng không tệ, Từ Thịnh nghĩ.

Từ Xuân Đào bưng chén cơm ngồi trong phòng bếp, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, người cổ đại Dương Đại Hà này vì sao không e lệ chút nào vậy?

Còn chưa nói trên trấn nhiều người như vậy, chỉ mỗi những bà nương, đại thúc ở thôn Vĩnh Phúc thôi, chắc chắn thấy được cũng sẽ bàn tán ồn ào.

Như vậy sau này sao nàng có thể không biết xấu hổ mà ra ngoài nữa Chợt nàng đột nhiên nhớ đến lão thôn trưởng, chẳng lẽ Dương Đại Hà đã trở về cùng lão thôn trưởng?

Toàn bộ quá trình lão thôn trưởng đều đi bên cạnh bọn họ à?

Nghĩ đến đây, Xuân Đào đặt chén đũa xuống che mặt, sau này làm sao nàng có mặt mũi gặp thôn trưởng nữa?

Dương Đại Hà thật sự là người cổ đại sao?

Xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng nàng đã dặn hắn phải đánh thức nàng...

Một lúc sau, nàng nhớ tới hình như bản thân còn chưa mở ra phần thưởng phá một trăm, Xuân Đào vội vàng mở hệ thống ra, tìm được phần quà rồi nhấn xuống.

[ Chúc mừng ký chủ kích hoạt thuật xem mộ cấp một ] 

Mười hai chữ cái to tướng xuất hiện ở trên màn hình.

Xem mộ cũng chính là xem âm trạch.

Đó là cách chọn nơi để an táng tổ tiên, mà cũng là một thuật pháp để che chở cho con cháu sau này.

Ngoài ra đó cũng chính là một loại xem phong thủy.

Loại thuật pháp này nếu không có linh khí mà sử dụng thủ tục thô sơ thì cần phải trải qua một quá trình phức tạp mới có thể tìm được miếng đất có phong thủy tốt, để làm thành mồ mả.

Không ngờ lần này hệ thống lại cho nàng phần quà ngẫu nhiên có sức mạnh đến vậy.

Khi Xuân Đào nhìn vào giá bán của thuật xem mộ cấp một được bán hạ giá thì nàng khá là bất ngờ.

Thế, thế mà bán đến hai mươi tích phân?

Vì sao không đi ăn cướp luôn đi? Xuân Đào lập tức không còn cười nổi.

Một lần dùng thuật xem mộ phải tốn hai mươi tích phân, tích phân của nàng cộng lại chỉ mới một 114 tích phân, tiêu nhiều nhất cũng chỉ được bảy lần.

Phương thuật lần này đã vượt qua mức nàng có thể chi ra.

Xuân Đào thu hệ thống về, nàng lại ăn thêm hai chén cơm để đè nỗi sợ xuống.

Đột nhiên, trong thôn vang lên âm thanh của kèn xô na, người làm việc ở đồng ruộng cũng ồn ào dừng tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp