Kim Giai Thục hàng năm không ra khỏi nhà, ngay cả sân của mình cũng rất ít rời đi.
Cho nên, ngoài năm đó Tử Linh Nhi thành thân thì đây là lần thứ 2 thôn trưởng nhìn thấy Kim Giai Thục.
Bà ấy vẫn giống như 5 năm trước.
“Đại phu nhân, con ta bị sòng bạc hại chết, thi thể bị giấu ở sòng bạc. Tử Linh Nhi lại vừa có thai, con ta liền chết thảm, hiện tại lại không tìm thấy thi thể của hắn, đại phu nhân, người nhất định phải giúp ta!”
Lão thôn trưởng nhìn thấy Kim Giai Thục liền lập tức quỳ xuống khóc rống, không mang theo một phần kỹ thuật diễn nào.
Vất vả lắm ông ấy mới có một đứa con trai, hiện tại lại phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao ông ấy có thể không đau lòng cho được?
“Sao ông biết Lợi Phong chết ở sòng bạc?"
Kim Giai Thục hỏi ra vấn đề giống La bộ khoái.
Lão thôn trưởng chỉ vào Xuân Đào.
Ông ấy sợ hãi Kim Giai Thục cũng giống như La bộ khoái, cũng không tin, vì vậy cố gắng giải thích:
“Đại phu nhân, đừng nhìn cô nương này chỉ mới 20 tuổi, nhưng nàng là một tu sĩ rất giỏi. Lần trước, Lợi Phong bị ác quỷ quấn thân, chính là nàng đã trừ bỏ giúp"
Bởi vì, lần trước Ngưu Lợi Phong làm Tử Linh Nhi bị thương, cho nên lão thôn trưởng không dám nói cho nhà mẹ đẻ Tử Linh Nhi biết, càng sợ hãi Trương gia biết.
Thật ra, Trương gia trong khoảng thời gian này ốc còn không mang nổi mình ốc, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn.
May mắn có Xuân Đào ra tay giúp đỡ, cứu Trương đại gia và Trương đại phu nhân nên lúc này mới có thể ổn định cục diện.
Khi Kim Giai Thục theo tầm mắt của lão thôn trưởng nhìn Xuân Đào, lập tức cảm thấy cô nương này có chút quen mắt.
Giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Vàng vọt, gầy giống như một con khỉ, ăn mặc cũ nát.
“A? Cô nương đoán mệnh?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Xuân Đào quay đầu lại thì thấy là Trương Căn?
Bên cạnh còn có Trương Tử Trần.
Trương Căn cõng thùng sách, chắc là hắn vừa mới tan học từ tư thục trở về.
Nhìn thấy Xuân Đào, gương mặt Trương Tử Trần rất vui vẻ, nói: “Cô nương, ngươi đã tới rồi?”
“Nương, vị này chính là người con nói với nương, tu sĩ huyền học cứu người và cha!” Trương Tử Trần nghiêm túc giới thiệu.
Cuối cùng Kim Giai Thục cũng nhớ ra là mình đã nhìn thấy người ở nơi nào.
Ngày hôm đó bà ấy đang nằm ngủ mơ màng trên giường, hình như đã nhìn thấy một nữ nhân vàng vọt, gầy giống như một con khỉ.
Chính là nàng!
“Thì ra chính là ngươi! Ta vốn định gặp mặt để cảm ơn ngươi, nhưng mà Tử Trần nói hôm nay ngươi không bày quán ở chỗ đó. Không ngờ, thế mà lại dùng hình thức này gặp mặt, mời ngồi!”
Kim Giai Thục lôi kéo Xuân Đào ngồi xuống, lại phái người mang bánh ngọt mới mua của Khách Mãn Lâu tới, dáng vẻ nghiễm nhiên giống như chiêu đãi khách quý.
Đãi ngộ còn tốt hơn cha chồng của cháu gái là lão thôn trưởng.
Lão thôn trưởng không ngờ Xuân Đào còn từng giúp Trương gia giải quyết vấn đề, nhưng mà như vậy cùng tốt.
Trương gia đã được chứng kiến sự lợi hại của Xuân Đào, vậy thì sẽ không nghi ngờ lời bọn họ nói nữa, đại phu nhân lập tức cho bọn họ mượn hai mươi người hầu cao lớn trong phủ để sử dụng.
Nhưng mà, hiện tại không thể hành động.
Mấy người bàn bạc một chút, giờ sửu buổi tối là tốt nhất.
Lúc đó bọn tay sai của sòng bạc đều đã ngủ say, chính là thời cơ tốt nhất để đánh bất ngờ!
Cứ quyết định như vậy, bởi vì giờ sửu hành động, cho nên tối hôm nay Xuân Đào không thể trở về.
Vì phòng ngừa người trong nhà lo lắng nên Xuân Đào nhờ Trương gia phái người trở về thông báo một tiếng, tránh cho mấy người Dương Đại Hà không yên tâm.
Nhưng không ngờ chờ đến lúc người hầu của Trương gia trở về, thế mà lại còn dẫn theo một người lại đây!
Nhìn thấy Dương Đại Hà, trong ánh mắt của Xuân Đào hiện lên sự bất ngờ và vui mừng.
Mặc dù Trương gia phái hai mươi người hầu cao lớn cho bọn họ, nhưng mà trong lòng Xuân Đào vẫn còn cảm thấy có chút lo lắng.
Rốt cuộc bọn tay sai bên trong sòng bạc đều là người hung ác, chỉ sợ người hầu cao lớn của Trương gia không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng mà trước mắt không có người giúp đỡ khác nên tạm thời chỉ có thể như vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Đại Hà, Xuân Đào liền an tâm hơn rất nhiều!
Một mình Dương Đại Hà có thể sánh bằng mười người hầu cao lớn!
Người hầu của Trương Tử Trần giải thích nói: “Đại thiếu gia, người nam nhân này nhất quyết đòi đi theo lại đây..."
“Sòng bạc nuôi dưỡng 50 người tay sai, ta có chút không yên tâm.”
Không đợi người hầu nói cho hết lời thì Dương Đại Hà đã nói.
Mọi người hoảng sợ.
Cái gì?
50 người?
Bọn họ chỉ có hai mươi người mà thôi.
Đúng lúc này, quản gia tiến vào thông báo: “Đại thiếu gia, Lỗ tuần tra lại đây!”
Trong mắt của Xuân Đào hiện lên một tia bất ngờ, tuần tra quán tổng cộng có mười một người, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, một người có thể đấu hai.
Như vậy phần thắng của bọn họ lại cao hơn một chút.
Hơn nữa, bọn họ đánh bất ngờ vào giờ sửu, phần thắng càng cao hơn!
Lỗ tuần tra trở lại tuần tra quán liền nghe thấy La bộ khoái báo cáo, thế là liền một đường hỏi thăm hành tung của Ngưu Kính Tùng, cuối cùng tìm được Trương gia.
Đêm nay đánh bất ngờ, ông ấy cũng phải đi nhìn một cái, thà rằng bắt sai cũng không thể buông tha một khả năng nào.
Bởi vì mất năm gần đây càng ngày càng có nhiều người đến báo mất tích người ở trấn Phúc An, hơn nữa đều là những người từng làm việc ở sòng bạc!
Trời tối, ở sòng bạc.
Đột nhiên có người hơi run rẩy nói: “Lúc này mới vừa tới tháng sáu, sao lại lạnh như vậy?”
“Buổi tối và ban ngày chắc chắn sẽ không giống nhau.” Người bên cạnh trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Nhưng mà đối phương vẫn không phục mà nói thêm một câu: “Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm dù lớn, nhưng lúc này cũng là tháng sáu.”
Lúc hai người đi đến phía dưới hành lang, bầu trời vốn dĩ chỉ có một vầng trăng non, lúc này bỗng nhiên bị mây đen che khuất hoàn toàn.
Trong phút chốc, toàn bộ sân là một mảnh đen nhánh.
Đột nhiên, hai người giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngưu, Ngưu Lợi Phong?
Hắn, không phải hắn đã chết rồi sao?
Không biết vì sao, hai người đồng thời nhìn về phía miệng giếng ở trong sân.
"!!!"
Một người trong số đó bỗng nhiên thét lên chói tai.
Một người khác sợ đến mức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhìn Ngưu Lợi Phong cả người đều là máu mà sợ hãi giải thích: “Ngưu, Ngưu ca, ta là bị bắt. Là Trương Nhị Cẩu bảo ta đánh tới chết, ta không có cách nào nên mới ra tay! Nhà ta có mẹ già 60 tuổi, còn có ba đứa nhỏ cần nuôi sống. Nếu như ta không kiếm tiền thì vợ của ta sẽ bỏ chạy với người khác, bọn nhỏ sẽ đói chết đó...”
“Răng rắc!”
Người nọ vừa mới nói được một nửa, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Người bên cạnh hít thở không nổi, trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Một lát sau, mây đen lui ra, ánh trăng sáng trưng chiếu lên mặt đất, chiếu rõ ràng hai người nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy có một người trong đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn, trên cổ có năm dấu cào nhìn rất đáng sợ.
"MỘT!!!"
Không lâu sau có người đi ngang qua, nhìn thấy có người đã chết, vội vàng hét lớn lên.
Rất nhanh đã hấp dẫn rất nhiều người lại đây.
Có người hét: “Gia Căn không chết!”
Lúc này, mọi người mới chú ý tới Mang Gia Căn là ngất đi rồi.
Có người lấy nước tạt vào người Mang Gia Căn, Mang Gia Căn lập tức bị lạnh nên tỉnh lại, hét lớn lên: “Đừng giết ta, đừng giết ta!”
Tiếng động quá lớn, dưới hành lang có rất nhiều người tụ tập lại.
Trương Nhị Cẩu lập tức nắm lấy cổ áo của hắn ta hỏi: “Là ai giết Đức Vượng?”
Mọi người đều nhìn về phía Mang Gia Căn.
!!!!
Thấy trên người Lâm Đức Vương không có vết thương nào khác ngoài năm dấu cào ở trên cổ.
Giống như móng tay người, nhưng móng tay của ai lại dài như vậy?
Hơn nữa Lâm Đức Vương là tay sai xuất sắc trong số đám người bọn họ, một đấm là có thể đấm đấm thủng đầu người!
Công phu của Mang Gia Căn cũng không thua kém.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ thế mà lại một người chết còn một người hôn mê?
Cơ thể của Mang Gia Căn căng chặt, không ngừng run rẩy thét lớn: “Là, là Ngưu Lợi Phong, hắn, hắn đã trở lại!!”
Sắc mặt của mọi người trở nên trắng bệch, không phải Ngưu Lợi Phong đã chết rồi hay sao?