“Có, báo quan! Nhưng, phải tìm được một người tin tưởng chúng ta, như vậy mới có thể phái người đi vào lục soát. Chỉ có đánh bất ngờ, không cho đối phương có cơ hội phản ứng thì mới có khả năng tìm được thi thể của Ngưu đại ca, nếu không để bọn họ có thời gian trộm xử lý thi thể, như vậy sẽ rất phiền toái"

Xuân Đào quay đầu nhìn về hướng sòng bạc, phía trên sòng bạc tràn ngập hơi thở màu đỏ càng ngày càng nặng, nơi đó có mùi máu rất nặng, tuyệt đối không chỉ có một người chết!

Có thể hình thành được màu đỏ như vậy, bên trong ít nhất phải có mười mấy người chết.

Lão thôn trưởng lộ vẻ mặt khó xử, ông ấy chỉ là một thôn trưởng nho nhỏ, muốn báo quan thì cần phải đi tới trong huyện.

Phía trên trấn Phúc An là huyện Phụng Thuần, muốn đến trong huyện cần ít nhất nửa ngày, còn phải ngồi xe ngựa.

Nhưng lão thôn trưởng lo lắng kéo dài càng lâu thì thi thể của con trai sẽ càng không an toàn.

Chết không toàn thây là điều tối kỵ ở thôn Vĩnh Phú!

Bỗng nhiên, lão thôn trưởng giống như nhớ tới điều gì đó.

“Tuy rằng trấn Phúc An không có huyện lệnh, nhưng mà huyện lệnh có sắp xếp một đội tuần tra ở mỗi trấn. Mỗi đội tuần tra dẫn dắt theo mười bộ khoái”

Nghĩ vậy, lão thôn trưởng vội vàng đi đến con đường phía tây.

Lúc này, Trương Nhị Cẩu vừa ra khỏi sòng bạc, vừa lúc nhìn sang bên này.

Khi thấy Xuân Đào và lão thôn trưởng thì đồng tử của hắn co rụt lại.

Không biết vì sao mà trong lòng hắn lại có chút bất an.

Lão thôn trưởng tới đây, không phải đã phát hiện Ngưu Lợi Phong chết ở nơi này chứ?

Còn có Từ Xuân Đào...

Nhớ tới lời đồn trong thôn, Từ Xuân Đào sẽ không phải thật sự có thể nhìn thấy quỷ chứ?

Trương Nhị Cẩu khẩn trương siết chặt lòng bàn tay, nhưng rất nhanh, hắn lại tự an ủi chính mình, nhất định là trùng hợp!

Từ Xuân Đào chẳng qua chỉ là một con ma bài bạc, giả thần giả quỷ gạt người mà thôi.

Lập tức, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng chết thảm của Ngưu Lợi Phong, sắc mặt trắng bệch!

“Nhị cẩu, ngươi không sao chứ?” Hoàng Điền Phát quan tâm hỏi.

Đang đêm đẹp, sao sắc mặt lại trắng thành như vậy, quá dọa người.

“Không sao” Trương Nhị Cẩu xua xua tay: “Từ Xuân Đào và Ngưu Kính Tùng đến đây làm gì?”

Nghe vậy, Hoàng Điền Phát liền bật cười nói: “Nữ nhân Xuân Đào kia ngứa tay nên chuẩn bị tới bài bạc. Nhưng khi muốn vào cửa lại nhịn xuống, bảo ngày mai lại đến!"

Trương Nhị Cẩu nhìn phương hướng hai người rời đi, thấy Từ Xuân Đào và thôn trưởng đi cùng nhau, trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt.

“Gần đây cẩn thận một chút, người tới đều cần chú ý một chút”

Trương Nhị Cẩu dặn dò một câu liền đi vào.

Đợi người đi xa rồi, Hoàng Điền Phát nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

“Ta phi! Thứ gì, chẳng qua chỉ là người thay thế Ngưu Lợi Phong mà thôi, lại còn dám sai sử ông đây. Khi Ngưu Lợi Phong còn sống thì hắn còn phải gọi ông đây một tiếng Hoàng ca đấy!”

Vu Vương Cường ở bên cạnh khuyên nhủ: “Điền Phát, đừng tức giận, hiện tại nhị gia rất coi trọng tiểu tử này. Ai có thể biết được ngày nào đó nhị gia sẽ xử lí tiểu tử này chứ?”

Vu Vương Cường và Hoàng Điền Phát liếc nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên một tia cười lạnh, dường như đã nhìn thấy thảm trạng của Trương Nhị Cẩu.

Nhớ trước đây, Trương Nhị Cẩu vẫn là người do Ngưu Lợi Phong mang vào sòng bạc, hiện tại lại có thể yên tâm thoải mái ngồi vào vị trí của Ngưu Lợi Phong.

Tiểu tử này cũng thật là tàn nhẫn!

Đi đến bên giếng cạn, hồn phách của Ngưu Lợi Phong theo bản năng nhảy xuống miệng giếng, khi nhìn thấy thi thể của chính mình, Ngưu Lợi Phong mới nhớ tới là hắn đã chết!!

Khi hắn quay đầu, phát hiện dưới đáy giếng đứng rất nhiều quỷ hồn giống chính mình ...

Bộ mặt của họ thật đáng sợ, thân thể vẫn còn duy trì bộ dạng khi chết.

Có người cằm rớt cả ra, miệng khép khép mở mở, chảy ra nước dãi trộn lẫn máu.

Nhưng trong mắt bọn họ đều mang theo sự thù hận, bộ dáng này giống như ác quỷ vậy.

Ngưu Lợi Phong vừa trở thành quỷ nên có chút không thích ứng được với hình ảnh như vậy, thật cẩn thận mà trốn sang một bên.

Bỗng nhiên hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện đầu mình vẫn đang đổ máu, đưa tay sờ soạng, thì ra sọ não đã bị nứt một lỗ!

Dần dần, Ngưu Lợi Phong nhớ tới tất cả.

Hắn bị Dư nhị gia nhốt hai ngày, đánh một ngày, cuối cùng bị sống sờ sờ đánh chết!!

Từ ngày tính tình của hắn trở nên tốt hơn, hắn cảm thấy những chuyện mình làm rất dơ bẩn, rất ghê tởm.

Hiện tại Tử Linh Nhi đang mang thai con của hắn, hắn không thể tiếp tục làm những chuyện không bằng súc sinh này, phải tích phúc cho con của hắn.

Vì thế, hắn quyết định rời đi sòng bạc, về sau chẳng sợ phải làm việc cho người ta cực nhọc kiếm tiền thì hẳn đều nguyện ý.

Ít nhất, tiền đó là tiền sạch sẽ.

Nhưng mà Dư nhị gia không đồng ý, thậm chí là không vui, bảo hắn suy xét lại, có thể tăng thêm phần trăm.

Nhưng Ngưu Lợi Phong vẫn từ chối, hắn không muốn kiếm tiền trên con đường này!

Sau đó, khi tỉnh lại liền bị bắt vào căn phòng tra tấn ở sòng bạc.

Trước kia đều là hắn trói người khác đánh tới gần chết mới thôi, hiện tại lại đến lượt hắn!

Bỗng chốc, Ngưu Lợi Phong ngẩng đầu, quỷ hồn trước mắt càng thêm quen thuộc, có một số người là do lúc trước hắn đánh chết!

Bọn họ chính là người bị hắn ném vào giếng cạn, không ngờ lại có một ngày hắn cũng xuất hiện ở trong giếng.

“Trả mạng cho ta!"

“Để mạng lại!”

“Ngưu Lợi Phong, chúng ta chờ ngươi quá vất vả!”

Ngưu Lợi Phong hoảng sợ: “!!!”

Từng con ác quỷ lao đến chỗ hắn, cắn xé thân thể hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có một tín niệm, đó chính là không thể chết được, hắn muốn báo thù!!

Đường Tây Ninh.

Xuân Đào đi theo lão thôn trưởng đến nơi tuần tra, bên trong chỉ có một người.

Lỗ tuần tra đã mang theo bộ khoái ra ngoài.

Ngoài Lỗ tuần tra thì mười tên bộ khoái còn lại thay phiên nhau canh giữ nơi tuần tra.

Hiển nhiên, người nọ biết lão thôn trưởng, khách sáo gọi lão thôn trưởng một tiếng.

Chỉ là sau khi nghe lão thôn trưởng bẩm báo, sắc mặt người nọ lập tức nghiêm túc: “Ngưu thôn trưởng, ông nói là sự thật à?”

Loại chuyện này cũng không thể nói bừa đâu.

“Là thật, con trai của ta thật sự ở bên trong!"

Lão thôn trưởng nôn nóng, cố gắng chứng minh chính mình nói chính là sự thật.

La bộ khoái hỏi: “Ông có chứng cứ không? Ông nhìn thấy hắn chết ở bên trong sao?"

Không thể bởi vì suy đoán của ông ấy liền kết luận con trai của mình ở bên trong, còn là chết ở bên trong?

Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không thì sẽ không thể đưa ra kết luận Ngưu Lợi Phong chết ở bên trong.

Đặc biệt là khi đối phương nói bên trong còn có rất nhiều thi thể.

La bộ khoái càng thêm hoài nghi Ngưu thôn trưởng có phải bị điên rồi không, đang nói hươu nói vượn.

Ông ấy có Thiên Nhãn sao, thế mà lại biết trong sòng bạc có bao nhiêu cái thi thể.

Lão thôn trưởng thấy La bộ khoái không tin chính mình, vội chỉ vào Xuân Đào ở bên cạnh: “Nàng, nàng có thể thấy quỷ hồn. Nàng tận mắt nhìn thấy quỷ hồn của con trai ta tiến vào sòng bạc...”

Lão thôn trưởng nói chuyện Xuân Đào thi triển bùa chú hồi thi với La bộ khoái, La bộ khoái dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Xuân Đào một lần.

Trong lòng nghĩ: Nữ nhân này sẽ không vì lừa tiền, cho nên mới bịa ra chuyện như vậy để lừa gạt Ngưu thôn trưởng chứ?

Ngưu thôn trưởng không khỏi quá ngây thơ rồi, thế mà lại bị bọn bịp bợm giang hồ lừa gạt.

Suy nghĩ của La bộ khoái đều viết ở trên mặt, khoé miệng Xuân Đào không khỏi kéo dài.

Nếu cứ như vậy thì căn bản sẽ không thể nhận được sự giúp đỡ từ đội tuần tra.

Xuân Đào kéo lão thôn trưởng đi ra ngoài, lại nghĩ biện pháp khác, xem có thể tìm được giúp đỡ từ đâu.

Bỗng nhiên, lão thôn trưởng đập lên đầu chính mình nói: “Đúng rồi, còn có Trương gia! Đại phu nhân Trương gia là cô mẫu của Tử Linh Nhi, chúng ta có thể đi Trương gia cầu giúp đỡ, Trương gia có mấy chục người hầu”

Nói xong, lão thôn trưởng vội vàng đi đến Trương gia.

Vừa đến nơi, Xuân Đào thế nhưng cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Lão thôn trưởng từ cửa chính tiến vào, được quản gia đón vào sảnh ngoài.

Người hầu pha trà tốt nhất, không bao lâu sau, Kim Giai Thục được nha hoàn đỡ từ bên trong đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play