Thằng nhóc này là bị dọa choáng váng rồi à?
Nói dứt lời, Mang Gia Căn lập tức muốn đứng dậy chạy trốn, hắn ta muốn chạy trốn bảo vệ mạng!!
Nhưng vừa bước ra một bước đã bị Trương Nhị Cẩu kéo trở lại.
Gương mặt của Trương Nhị Cẩu âm u, không biết vì sao hắn ta lại nửa tin nửa ngờ với lời nói của Mang Gia Căn.
“Hai người các ngươi trông coi hắn ta, đừng để hắn ta chạy.”
“Vâng!”
Ra lệnh xong, Trương Nhị Cẩu lập tức đi bẩm báo chuyện này với Dư nhị gia.
Rốt cuộc trong sòng bạc đột nhiên có một tay sai bị chết, đây chính là một chuyện lớn.
Trương Nhị Cẩu đang đi tới, ánh trăng trong ngày hôm nay lại một lần nữa bị mây đen che khuất, ngọn nến trong đèn chụp ven đường đột nhiên bị tắt.
Toàn bộ đoạn đường trở nên đen nhánh, trong lúc bàng hoàng, Trương Nhị Cẩu giống như nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, cùng với gương mặt tràn đầy tức giận của Ngưu Lợi Phong.
Khi gã ta muốn nhìn lại một lần nữa thì bóng dáng kia cũng biến mất.
Mây đen tan biến, ánh trăng xuất hiện lại, chiếu rọi ánh sáng lên mặt đất, ngọn nến trong đèn chụp cũng bỗng nhiên sáng trở lại.
"Aaa!!!"
Cách đó không xa lại truyền đến một tiếng hét chói tai một lần nữa, Trương Nhị Cẩu không kịp bẩm báo, vội vàng đi vòng qua.
Lần này là hai người chết thảm.
Đúng là hai người vừa rồi gã ta bảo trông coi Mang Gia Căn!
Hơn nữa Mang Gia Căn cũng đã biến mất không thấy.
"!!!"
Trương Nhị Cẩu không khỏi hít thở dồn dập, nhíu mày, càng thêm cảm thấy chuyện này thật tà ma.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có ma quỷ?
“Mọi người đều thắp đèn lên, không được hành động một mình, ba năm người cùng đi chung với nhau, ta đi bẩm báo cho Dư nhị gia.”
Chuyện này không thể kéo dài, đã có ba tay sai chết rồi.
Hơn nữa ba người này đều là người từng đánh Ngưu Lợi Phong.
“Hai người các ngươi đi chung với ta!”
Trương Nhị Cẩu gọi hai tên tay sai tới cùng đi chung với mình.
Nói thật, trong lòng gã ta cũng rất sợ hãi, gọi hai người đi cùng thì trong lòng gã ta cũng yên tâm hơn một chút.
Khi Trưởng Nhị Cẩu đi đến bên ngoài phòng của Dư nhị gia, trong phòng đang truyền ra tiếng la hét.
Ba người lập tức cảm thấy căng thẳng, có một người trong đó nói: “Không phải Dư nhị gia cũng bị Ngưu Lợi Phong tới lấy mạng đấy chứ?”
“Nói bậy gì đó!”
Trương Nhị Cẩu nhỏ giọng a lên một tiếng, vô cùng cẩn thận mà đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy tay sai bên người Dư nhị gia đã ngã xuống trên mặt đất, hắn ta chính là tay đấm mạnh nhất trong toàn sòng bạc.
Nhưng lúc này, trên cổ hắn ta cũng có dấu cào giống như những người khác.
Lại nhìn về phía trong phòng, Dư nhị gia đang cầm trường kiếm vung múa, miệng thì hét lớn: “Ngưu Lợi Phong, ngươi đừng qua đây, ông đây sẽ chém chết ngươi!”
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên ông ta nhìn về hướng Trương Nhị Cẩu.
Ánh mắt lập tức hiện lên tia tàn nhẫn: “Ngươi thế mà lại muốn giết ông, ông đây phải giết ngươi trước!!”
Nói dứt lời, ông ta cầm trường kiếm xông về hướng bên này.
Trương Nhị Cẩu khiếp sợ, vừa trốn tránh vừa giải thích: “Dư nhị gia, tiểu nhân là Trương Nhị Cẩu! Tiểu nhân là Trương Nhị Cẩu!”
Nhưng mà Dư nhị gia hoàn toàn nghe không vào tai, đuổi theo gã ta đòi chém.
Trương Nhị Cẩu phát hiện gã ta chạy đến nơi nào thì Dư nhị gia sẽ đuổi theo đến nơi đó, hai người khác đã sớm sợ đến mức trốn ở một bên, sợ bị ngộ thương.
Ngay lúc hai người bọn họ chuẩn bị chạy trốn khỏi sòng bạc, bất chợt phát hiện dù có làm thế nào thì cổng lớn của sòng bạc cũng không mở ra được?
Dù có trèo tường thì cũng không thể ra ngoài được.
Ngày thường chỉ là tường cao hai mét, lúc này lại cao đến mức không nhìn thấy đỉnh.
Ngoài Dư nhị gia đang đuổi giết Trương Nhị Cẩu ra, thỉnh thoảng khắp nơi còn truyền những tiếng thét thảm thiết khác.
“Lý Tứ cũng đã chết!”
Tiếng bàn tán truyền tới.
“Có phải hắn ta đã từng đánh Ngưu Lợi Phong không?” Có người hỏi.
Tính đến lúc hiện tại đã có sáu người chết, đều là những bọn tay sai từng đánh Ngưu Lợi Phong.
“Còn có ai từng đánh Ngưu Lợi Phong nữa?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Những lời này vừa được nói ra, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm thấy sống lưng lạnh toát, sợ bị lấy mạng,
Hiện tại tất cả bọn tay sai đều tụ tập ở trước cửa, chuẩn bị chạy trốn.
Hiện tại tất cả tay đấm đều tụ tập ở trước cửa, chuẩn bị thoát đi.
Mọi người cầm cây đuốc trên tay, soi lên gương mặt của nhau đến đỏ bừng.
Bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở giữa đám người, Tôn Điền đột nhiên ngã xuống, trên cổ cũng xuất hiện năm dấu cào !
Một bóng dáng màu đỏ hiện lên, có người hét lên: “Ngưu Lợi Phong, là Ngưu Lợi phong!”
Một bóng đỏ hiện lên, có người hô: “Ngưu Lợi Phong! Là Ngưu Lợi Phong!”
Chờ mọi người lại nhìn qua bên đó thì lại không nhìn thấy được gì cả.
Trong lòng mọi người run lên, thậm chí có người quỳ xuống đất hướng về phía không khí nói: “Ngưu ca, ta không hề đánh ngươi, ta không hề giết ngươi, ngươi buông tha cho ta đi!
Ta trên có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ!”
...
Vừa đến giờ sửu, Xuân Đào lập tức dẫn theo mọi người đến sòng bạc.
Khác với lúc trước, lúc này bên trong sòng bạc thế mà lại đèn đuốc sáng trưng?
Lỗ tuần tra nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ đang suốt đêm xử lý thi thể?"
“Mọi người nghe lệnh, đội hai đi cửa sau chặn đường, nghe theo ám hiệu mà phá cửa đi vào”
Lỗ tuần tra ra lệnh xong, cửa trước cũng chỉ để lại năm tên bộ khoái và mười hạ nhân cao lớn.
Xuân Đào nhìn ánh sáng màu đỏ bên trên sòng bạc, phát hiện chỉ quá mấy canh giờ mà thôi, nhưng tia sáng màu đỏ trên sòng bạc lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, nơi này lại có không ít người chết.
Chỉ là, nơi này giống như lại có thêm một loại lực lượng, loại này hình như là hơi thở của lệ quỷ!!
“Đùng!!!”
Lỗ tuần tra ra sức phá cửa, cửa này thế mà lại không chút sứt mẻ.
Phải biết rằng Lỗ tuần tra to khỏe giống như một con trâu, cơ bắp cả người đã sắp phá nát quần áo.
Theo Xuân Đào suy đoán, cho rằng cánh cửa sẽ bị đâm tới nát tươm, nhưng mà hiện tại thế mà lại vẫn còn lành lặng không hề bị hư hại?
Năm tên bộ khoái còn lại đi theo bên người
Lỗ tuần tra cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ cánh cửa này được làm bằng sắt?
Tiến lên sờ thử, thế mà lại là ván gỗ.
Lần thứ hai, năm tên bộ khoái và Lỗ tuần tra cùng nhau đâm cánh cửa này, vẫn là không thể nào phá cửa.
"!!!"
Lỗ tuần tra nhìn chằm chằm cảnh cửa này nói: “Thật tà môn!”
“Nơi này đã trở thành không gian độc lập của lệ quỷ” Xuân Đào nói.
Ở nơi này, nó có thể muốn làm gì thì làm.
Cho nên, Lỗ tuần tra và năm tên bộ khoái mới không mở ra được.
Có thể hình thành không gian độc lập riêng của mình, chứng minh lệ quỷ này đã không phải là lệ quỷ bình thường!
Dứt lời, Xuân Đào lấy dao găm gỗ đào ra, đâm vào trước cửa một cái, trong miệng đọc chú ngữ mà mọi người nghe không hiểu.
Hành động của Xuân Đào có chút quái dị, nhưng ngay sau đó...
"Kẽo kẹt!"
Chỉ thấy cánh cửa mà vừa rồi sáu người đàn ông vạm vỡ mở thế nào cũng không mở ra được, hiện tại thế mà lại mở ra dễ dàng như trở bàn tay?
La bộ khoái vốn dĩ không tin quỷ thần, giờ khắc này lại nhìn về phía Xuân Đào với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
"Aaa!!!"
“Cứu mạng!”
Cánh cửa vừa được mở ra, bên trong lập tức có rất nhiều bọn tay sai chạy tới, bọn họ đều kêu la cầu cứu.
“Ngồi xổm xuống!”
Lỗ tuần tra lạnh lùng quát lớn.
Những bộ khoái khác và hạ nhân cao lớn cũng sôi nổi bắt lấy bọn tay sai chạy ra từ cửa trước, dùng dây thừng trói lại.
Chạy ra sòng bạc, bọn tay sai mới cảm thấy mình được sống sót trở lại.
Nhìn thấy bên ngoài sòng bạc có người sống, lập tức nước mắt lưng tròng, cũng không để ý tới những người của tuần tra quán này!
Ngay sau đó, đội hai cũng truyền tin tức tới, tất cả bọn tay sai chạy ra từ cửa sau cũng đã bị bắt lại.
“Đội hai phụ trách áp giải người trở về tuần tra quán, đội một theo ta đi vào!”
Hôm nay mục đích chủ yếu là tìm ra thi thể của đám người Ngưu Lợi Phong.
Xuân Đào đi theo hơi thở của bùa hồi thi, đi qua một mái vòm, đi đến một cái sân trống.
Nhưng không ngờ vừa mới đi qua cổng vòm, một thanh kiếm dài liền đâm thẳng về phía nàng.