Nói đến cháu trai ngoan nhà mình, vẻ mặt Từ lão thái thái luôn tự hào.

Nhà cũ Từ gia cuối cùng cũng có một vị tú tài, nếu như cháu trai ngoan lại thi đậu cử nhân, vậy thì bọn họ chính là người nhà của cử nhân.

Về sau liền thoát ly khỏi thân phận chân đất, về sau sẽ được vào trong thành hưởng phúc!

Chỉ nghĩ đến đây thôi là trên mặt Từ lão thái thái lại hiện lên vẻ đắc ý và tự hào!

“Đã thi 15 năm rồi, cũng không thấy hắn thi đậu cử nhân. Cả nhà chúng ra cung phụng một mình hắn, 15 năm qua chưa thấy hắn làm một chút việc gì”

Vừa oán giận xong, Từ lão nhị đã bị Từ lão thái đánh một trận.

“Không được nói bậy, Chí Minh nhất định có thể thi đậu. 15 năm thì làm sao chứ? Chí Minh nói lần này nhất định có thể thi đậu. Ngươi nghĩ lại xem, nếu như Chí Minh thi đậu thì ngươi chính là nhị thúc của cử nhân, đến lúc đó, trong thôn làm gì có người nào không xem trọng ngươi? Ngươi yên tâm, ta sẽ để tâm đến chuyện của Tiểu Lôi. Chẳng qua, 6 lượng có hơi nhiều, ngươi đi thương lượng lại đi”

Nói xong, không đợi Từ lão nhị mở miệng thì Từ lão thái đã xoay người trở về phòng ngủ trưa.

Phi!

Mẹ già nhà mình thật sự quá bất công!!

Từ lão nhị hung hăng phun ra một ngụm nước bọt về hướng Từ lão thái thái rời đi.

Sau đó căm giận nhìn về phía đại phòng.

Trời nắng nóng mà không có một người nào của đại phòng phải đi làm việc cả.

Chí Minh chuyên tâm đọc sách, đại tẩu phụ trách chăm sóc cơm nước cho Chí Minh hàng ngày, nhưng tại sao đại ca lại không thể ra ngoài làm việc?

Nói cái gì mà đọc sách chung với Chí Minh, nhưng đại ca chẳng qua chỉ đọc sách có hai năm, ngay cả kỳ thi nhỏ cũng chưa thông qua thì biết cái gì chứ?

Nếu như mẹ già đưa chính mình đi đọc sách hai năm thì ông ta nhất định có thể lấy được danh hiệu tú tài.

Nhưng có nói gì thì mẹ già cũng không chịu.

Cho đến khi Chí Minh sinh ra thì mẹ già mới bắt đầu có ý tưởng đưa đi đọc sách lần nữa.

Từ lão nhị không khỏi suy nghĩ, nếu như ông ta sinh ra trước đại ca, vậy thì mình có thể đi đọc sách được hay không?

Nếu Tiểu Lôi sinh ra sớm hơn mấy năm, có phải cũng có thể thế thân Chí Minh đi đọc sách?

Ông ta và tiểu Lôi đều đặc biệt thông minh, chắc chắn sẽ thi đậu sớm hơn đại ca và Chí Minh!

Nhưng cố tình mẹ già bất công nhà lão đại, ông ta có nói cái gì, nghĩ cái gì cũng không được.

Mười mẫu đất chỉ có nhà ông ta và nhà lão tứ làm, trời nắng nóng khiến bọn họ nóng muốn chết.

May mắn lúc này Thúy Hoa về nhà mẹ đẻ nên bọn họ mới có thể nhẹ nhàng hơn chút, nếu không thì ông ta cũng không dám lơi lỏng.

Nếu như vào mùa mưa, không thu hoạch kịp rồi để lúa mạch bị hư hỏng ở ngoài ruộng thì bọn họ sẽ bị tổn thất rất lớn!

Từ lão thái vừa ra sân, Xuân Đào lập tức đóng cửa sân lại, cả người âm trầm.

Trong giây phút này, Từ Phúc cảm giác được một dòng khí lạnh, sau đó lập tức nghe được Xuân Đào rống to.

“Cha, người cảm thấy người hiếu thuận thì bà nội sẽ coi trọng người à? Không, sẽ không! Ngươi cho bà ta đồ vật, bà ta mang về cho đại bá, nhị bá ăn, cho cháu trai ngoan mà bà ta thích ăn. Bà nội của con chính là một con trùng hút máu, hôm nay, người để bà ta cầm đi hai túi gạo, ngày mai, bà ta có thể đến nhà ta lấy đi trứng gà. Người cho rằng mình đang hiếu thuận, nhưng bà ta chỉ cho rằng đây là việc đương nhiên, không cảm ơn một câu, còn người sẽ chẳng có cái gì cả”

“Gạo không có, gà không có, nhà ta ăn cái gì, ăn đất và uống gió Tây Bắc sao? Đến lúc đó bà ta có thể cho người một chén cháo loãng không! Cha, hôm nay con chỉ nói lại một lần cuối, nếu như người chưa được sự đồng ý của con mà đưa đồ cho bà nội thì con sẽ mang theo Đại Hà và mấy đứa nhỏ rời đi, chúng ta phân gia!!”

Nghe vậy, Từ Tam khiếp sợ.

Nguyệt Hương đã đi rồi, Đông Mai xuất giá, nếu Xuân Đào lại phân gia với chính mình thì chẳng phải ông sẽ trở thành người cô đơn sao?

Cuối cùng, Từ Tam thỏa hiệp: “Nhị Nha, cha đã biết, về sau có chuyện gì thì cha cũng sẽ thương lượng với con trước”

Nghe vậy, Xuân Đào nhẹ nhàng thở ra, cũng may nàng tìm ra điểm yếu của cha nguyên chủ.

Nếu không thì thật sự không thể đắn đo được người cha này!

Chỉ sợ nàng đi lên phía trước, ông ấy lại ở phía sau kéo chân, đến lúc đó, cho dù nàng có cố gắng như thế nào cũng chỉ là uổng phí!

Tuy rằng cha của nguyên chủ là một nam nhân không có chính kiến lại yếu đuối, nhưng ở trong lòng ông thì vợ con là quan trọng nhất.

Năm đó, Từ Tam có mẹ của nguyên chủ quản, cho nên, cả nhà Từ Tam mới có thể dọn ra khỏi phòng cũ Từ gia.

Sau này mẹ của nguyên chủ chết, Xuân Đào thích đánh bạc, trong nhà nghèo khổ, bình thường trong nhà cũng không có gì để Từ lão thái đến lấy.

Hiện tại, nàng tới đây, đã trả xong nợ cờ bạc, muốn làm cuộc sống tốt lên, không thể để cho người khác xem thường!

Nhưng nàng có tiền không chứng tỏ nàng phải cho người khác, đặc biệt là người của phòng cũ Từ gia.

Nàng cũng muốn nhanh chóng tìm thôn trưởng chứng thực chuyện phân gia, còn có nơi ở.

“Cha, người xem phòng ở nhà của chúng ta đều dùng thanh trúc dựng lên, mùa hè mát mẻ, nhưng vừa đến mùa mưa là trong phòng sẽ thấm nước. Hơn nữa, mùa đông cũng sẽ rất lạnh. Chờ đến mùa thu, nhà ta sẽ tu sửa lại phòng ở, xây lớn hơn, cũng xây cho bọn nhỏ một căn phòng thuộc về chính mình!”

Nghe vậy, ba đứa nhỏ lập tức hoan hô nhảy nhót lên, về sau bọn họ cũng có phòng ư?

Tuy rằng ngủ với ông ngoại cũng khá tốt, nhưng vừa nghe có phòng của chính mình thì mấy đứa nhỏ vẫn không nhịn được mà nhảy nhót ~

“Được!”

Từ Tam gật đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Thịnh, Tiểu Quý, Tiểu Phúc đều tràn đầy trìu mến.

Như vậy, ông càng phải cố gắng làm việc, xây phòng ở không phải một chuyện đơn giản, tiền công trong một ngày của một người chính là 30 văn tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play