Trong thôn hầu hết mọi người đều ở nhà gỗ, bên trên lợp cỏ tranh, chẳng qua, lần này Xuân Đào muốn xây một căn nhà gạch.
Dùng hộp chữ nhật cố định bùn ở bên trong, chờ hong gió phơi khô sẽ thành một khối gạch, đến lúc đó sẽ dùng nó để xây thành tường.
Mọi người nghe Xuân Đào nói xong thì ánh mắt sáng lên, không ngờ nàng lại có ý tưởng như vậy !!
“Nương, con và mấy đệ đệ ở nhà không có việc gì thì cũng có thể làm gạch”
Từ Thịnh chủ động ôm việc.
Từ Quý cũng nóng lòng muốn thử, ở trong một căn nhà được xây từ gạch sẽ khí phái như thế nào nhỉ!
Từ Phúc cũng cong miệng cười ngây ngô.
Dương Đại Hà gật đầu, xoa đầu Từ Thịnh dặn dò: “Các con chỉ cần làm theo khả năng của mình, chờ trồng lúa nước xong thì cha và ông ngoại sẽ tới cùng làm gạch với các con”
Người một nhà đều khát khao hướng tới căn nhà gạch ~
Từ hôm nay trở đi, Dương Đại Hà không cần lên núi đi săn nữa, có thể chuyên tâm gặt lúa mạch.
Trong lòng Xuân Đào nhớ thương chuyện phân nhà, nghĩ việc này nên làm càng sớm càng tốt, nói với Dương Đại Hà một tiếng liền đi đến nhà thôn trưởng.
Không ngờ, vừa ra cửa liền gặp phải lão thôn trưởng.
“Xuân Đào, ngươi mau giúp ta tìm Lợi Phong, đã ba ngày rồi hắn không về nhà!!”
???
Xuân Đào sửng sốt: “Thôn trưởng, không tìm được người thì đáng lẽ ông nên báo quan phủ chứ!”
Một phụ nhân như nàng làm gì có bản lĩnh tìm người chứ?
Lão thôn trưởng lộ vẻ khó xử: “Không phải tìm cái kia, ta hoài nghi là Lợi Phong đã xảy ra chuyện? Muốn ngươi giúp đỡ nhìn xem có thể nhìn thấy hồn của hắn không?”
Nói những lời cuối cùng, lão thôn trưởng gần như cắn chặt hàm răng.
Ông ấy gần 30 tuổi mới được một đứa con trai, xem Ngưu Lợi Phong như là bảo vật.
Chỉ có một đứa con trai, dù sao ông ấy cũng không hy vọng Ngưu Lợi Phong xảy ra chuyện, nhưng ….
Cuối cùng, lão thôn trưởng đành phải nói ra chuyện tối hôm qua Tử Linh Nhi mơ thấy Ngưu Lợi Phong.
Trong mộng, Ngưu Lợi Phong nói cho Tử Linh Nhi hắn giấu tiền ở nơi nào, nói xin lỗi Tử Linh Nhi, bảo Tử Linh Nhi chăm sóc tốt cho chính mình.
Cũng bảo Tử Linh Nhi nói với lão thôn trưởng là tìm cho nàng một người trong sạch để tái giá!
Quả thực giống như di chúc.
Vốn dĩ Tử Linh Nhi không tin, nhưng khi nàng tìm nơi Ngưu Lợi Phong nói thì lại thật sự tìm được tiền!
Còn nói số tiền giống như hắn nói!!
Hơn nữa đã ba ngày rồi Ngưu Lợi Phong chưa trở về, cho nên Tử Linh Nhi càng cảm thấy bất an, cảm giác hắn đã dữ nhiều lành ít, cho nên mới báo mộng cho chính mình.
Hiện tại Tử Linh Nhi còn đang mang thai, thôn trưởng an ủi Tử Linh Nhi nói ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui thì người duy nhất ông ấy có thể nghĩ đến chính là Từ Xuân Đào!
Ngày trước nàng là người ông ấy khinh thường nhất ở thôn Vĩnh Phú.
Một cô nương ngày thường không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết lên trấn bài bạc, đánh cuộc đến mức nhà chỉ có bốn bức tường.
Nhìn cha, chồng và bọn nhỏ nhà mình làm việc trả nợ mà nàng lại không có một chút hổ thẹn nào.
Nhưng không ngờ sẽ có một ngày ông ấy lại có việc phải cầu nàng giúp!
Xuân Đào liếc mắt nhìn lão thôn trưởng, vẫn chưa nhìn thấy dấu vết quỷ hồn trên người ông ấy.
Nhưng, nếu đã báo mộng cho Tử Linh Nhi.
“Thôn trưởng, ta đi với nhà ông nhìn xem!”
“Được, được”
Thôn trưởng vội vàng dẫn đường.
Nhà thôn trưởng là nơi có vị trí cao nhất ở thôn Vĩnh Phú.
Những người có thể ở những nơi như vậy thì vận may và tài phú đều sẽ không kém.
Nhưng khi Xuân Đào bước vào nhà thôn trưởng, nàng lập tức cảm giác được không thích hợp.
Nơi này thế mà lại có âm khí quấn quanh.
Cẩn thận phân biệt, thế mà lại là hơi thở ác quỷ lúc trước.
Nàng nhớ rõ ba ngày trước nàng đã trừ bỏ con ác quỷ kia rồi, nhưng hiện tại, tại sao nơi này lại có hơi thở của nó?
Không, hình như là một con ác quỷ khác.
Chỉ là, cũng là một loại ác quỷ hút tức giận của con người.
Trong khi con quỷ đó hút tức giận thì cũng đồng thời làm cho tính tình của người đó trở lên càng ngày càng táo bạo!
“Xuân Đào, làm sao vậy?”
Lão thôn trưởng quay đầu lại, phát hiện Xuân Đào vừa bước vào sân thì đã đứng im, liền hỏi.
Xuân Đào hơi mím môi nói: “Hình như ta phát hiện ra một thứ thú vị ở nhà ông”
“!!!”
Trong lòng lão thôn trưởng vang lên tiếng chuông cảnh báo, hỏi: “Là hồn của Lợi Phong sao??”
Lợi Phong thật sự đã chết à?
Không biết vì sao mà trong lòng lão thôn trưởng đột nhiên hiện lên một tia tuyệt vọng.
“Không phải, chỉ là một con ác quỷ đang tìm kiếm chủ nhân”
Trong không trung, Xuân Đào và con ác quỷ kia đang bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, nó vẫn chưa hút được tức giận nên thân thể gầy yếu giống như quỷ chết đói, nhiều lắm chỉ lớn hơn sợi mì một chút mà thôi.
Ngay cả chú ngữ đều không cần thì Xuân Đào cũng có thể giết chết nó!
“Chúc mừng ký chủ đạt được 2 tích phân, ký chủ: Từ Xuân Đào, tích phân 43”
Khi Xuân Đào vừa giết chết con ác quỷ gầy yếu kia, trong đầu lập tức truyền đến âm thanh hệ thống.
Thế mà chỉ 2 tích phân.
May mắn không tốn tiền mua gà trống, trực tiếp dùng của nhà thôn trưởng, nếu không thì nàng quá thiệt!
Chỉ là, cùng một nơi lại xuất hiện ác quỷ liên tục hai lần, điều này không khỏi làm Xuân Đào có chút sinh nghi.
Theo lý thuyết, nhà thôn trưởng không nên có nhiều ác quỷ như vậy mới đúng?
Còn đều là ác quỷ làm tính tình của con người trở lên táo bạo.
Nếu không phải trùng hợp, vậy thì chỉ có khả năng là do người làm.
Tử Linh Nhi đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào nàng cũng không thể bình tĩnh được.
Nghe được ngoài sân có người nói chuyện liền vội vàng dậy.
“Xuân Đào, ngươi xem Lợi Phong thế nào?”
Vừa thấy là Từ Xuân Đào, Tử Linh Nhi lộ vẻ vui mừng.
Lần trước chính là Từ Xuân Đào thấy con ác quỷ phía sau Lợi Phong, trừ bỏ giúp Lợi Phong, lần này, nàng nhất định sẽ có cách.
Nghĩ vậy, Tử Linh Nhi không kìm được nắm chặt lòng bàn tay.
Thật ra, trong lòng nàng cũng chỉ còn sót lại một tia hy vọng, hy vọng Ngưu Lợi Phong căn bản không có việc gì, tất cả chỉ là do nàng nghĩ nhiều mà thôi.
Xuân Đào đang suy nghĩ thì bị Tử Linh Nhi cắt ngang, vừa ngẩng đầu lên liền lập tức nhìn thấy Ngưu Lợi Phong đi theo bên cạnh Tử Linh Nhi!
Chỉ vào vị trí bên cạnh Tử Linh Nhi nói: “Hắn đứng ở bên cạnh ngươi”
“!!!”
Sắc mặt của Tử Linh Nhi trắng nhợt, một tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất!
Nàng tuyệt vọng xoay người, nhưng nàng lại không thấy gì cả.
Cuối cùng Tử Linh Nhi hỏi: “Hắn thật sự đã chết rồi à?”