“Đúng vậy, làm gì có chuyện mẹ già tới nhà con trai lại không cho ăn no. Lão tam, ngươi xem ngươi nữ nhi của ngươi này, ngay cả chén canh đều thấy tiếc!”
Từ Tam ở một bên cười, sau đó lấy chén canh trong tay Xuân Đào đưa cho Từ lão thái thái.
Từ lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nhận lấy canh chén ùng ục ùng ục mà uống lên.
“Cách ~”
Từ lão thái thái không nhịn được mà nấc một cái, sau đó lau miệng.
Ở nhà chưa từng được ăn no như vậy, vẫn là cơm gạo ăn ngon, thật mềm mà ~
Bỗng nhiên, đôi mắt hẹp dài của Từ lão thái thái nhìn vào phòng bếp, nhìn thấy hai túi gạo liền lập tức chạy tới, mặt dày vô sỉ nói: “Lão tam, gần đây răng của ta không tốt, hai túi gạo này liền cho ta mang về nhé”
Nói xong liền muốn khiêng đi, Từ Thịnh, Từ Quý, Từ Phúc ở nên cạnh thấy thế liền thay đổi sắc mặt.
Gạo là nương mới vừa mua trở về, mới nấu một bữa, hiện tại còn muốn lấy đi à?
Từ Tam cười gật đầu: “Được, nương, ta khiêng trở về giúp người”
“!!!”
Nghe vậy, Xuân Đào thay đổi sắc mặt, cha của nàng thật sự là quá phá của.
Xuân Đào nói: “Được cái gì mà được! Gạo là do ta mua trở về, ngoài ta ra thì ai cũng không có quyền lợi tặng người. Cha, nếu người muốn hiếu kính bà nội thì tự đi lên trấn trên mua rồi đưa cho bà nội đi”
“Ta…”
Từ Tam làm gì có tiền, lúc trước vì trả nợ cờ bạc cho Xuân Đào mà tiền trong túi còn sạch sẽ hơn cả mặt, một cái tiền đồng cũng không có.
Xuân Đào đẩy hai người rời khỏi bao gạo: “Nếu không có tiền thì không cần khoác lác. Đây là gạo hôm nay con vừa mới mua, nếu thiếu thì con sẽ đi báo quan, nói có người trộm gạo!”
Xuân Đào lời lẽ chính đáng làm cho Từ lão thái thái hoảng sợ.
Bà ta phát hiện hôm nay cháu gái ma bài bạc này rất nhanh mồm dẻo miệng, những lời nói ra đều làm bà ta hãi hùng khiếp vía, giống như thật sự sẽ đi báo quan.
“Không phải chỉ là hai túi gạo sao, nhìn ngươi keo kiệt này. Lão tam à, nhiều năm rồi ta chưa đến nhà ngươi? Không ngờ vừa tới, lấy túi gạo thôi mà nữ nhi của ngươi lại muốn báo quan. Ta sinh ngươi đã uổng phí rồi…”
Từ lão thái thái vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, nước mắt nói rơi liền rơi, cực kỳ nhanh
Nước mắt lập tức rơi ào ào, khóc nhìn trông thật đáng thương.
Xuân Đào đều có chút sợ hãi, không tặng cho bà ta chiếc cúp thì thật có lỗi với kỹ thuật diễn này.
Từ Tam đứng ở một chỗ khó xử, ông rời khỏi phòng cũ Từ gia tám năm rồi, ngày thường chưa hiếu kính cho mẹ già thứ gì.
Hôm nay, mẹ già chỉ nhìn trúng hai túi gạo nhà ông.
Từ Tam dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Xuân Đào, hy vọng Xuân Đào nhả ra.
“…”
Xuân Đào thấy vậy thì trong lòng thật sự không biết phải nói gì.
Cha của nguyên chủ chính là loại ngu hiếu, nếu không phải mẹ của nguyên chủ kiên quyết đòi dọn khỏi phòng cũ Từ gia thì hiện tại nàng vẫn còn ở phòng cũ Từ gia làm trâu là ngựa cho người ta đấy!
Đừng nói là cơm gạo, ngay cả cơm gạo lứt thì bọn họ cũng chưa chắc có thể ăn.
“Cha, đưa hai túi gạo này cho bà nội rồi thì nhà ta sẽ ăn cái gì?
Nếu như sòng bạc lại đây đòi tiền thì bảo người ta đến nhà bà nội đòi sao?”
Nghe vậy, Từ lão thái thái lập tức không khóc nữa, giống như con nhím gặp phải kẻ địch, dựng thẳng gai nhọn trên cả người lên.
Từ Tam há miệng thở dốc, muốn nói không phải hôm nay con và Đại Hà đi lên trấn trên để trả nợ cờ bạc sao?
Tối hôm qua trên bàn có nhiều tiền như vậy, là ông hoa mắt sao?
“Ta mới không cần gạo nhà ngươi, chưa trả xong nợ cờ bạc mà còn dám ăn gạo, để xem sòng bạc trấn trên có đập nát nhà các ngươi ra hay không!”
Mắng xong, Từ lão thái thái vội vàng rời khỏi nhà Từ Tam.
Giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo bà ta, một bà lão hơn 60 tuổi mà chạy trốn rất nhanh.
Rời khỏi nhà Từ Tam thật xa, lúc này Từ lão thái thái mới bước chậm lại.
Chuyện hai mẫu ruộng tốt kia cũng không cần phải đỏ mặt tía tai với bọn họ làm gì.
Bởi vì sòng bạc chỉ cho Từ Xuân Đào mười ngày, hiện tại đã qua bốn ngày, còn có sáu ngày, bà ta chờ nổi!
Đến lúc đó, nhà Từ Tam rối loạn, Từ Xuân Đào bị sòng bạc bắt đi, Từ Tam còn có tâm tư làm ruộng sao?
Như vậy, hai mẫu ruộng tốt không phải sẽ rơi xuống trong tay bà ta sao?
Từ lão thái thái tính kế như ý, hát ngâm nga về nhà, trên đường về gặp người đều mang theo gương mặt tươi cười.
“Nương, tam đệ đồng ý rồi sao?”
Vừa vào cửa, Từ lão nhị đã tiến lên hỏi.
Thấy mẹ già vui vẻ như vậy thì hẳn là không thành vấn đề.
Ở nhà tam đệ, bà nương đã chết, chỉ cần mẹ ông ta ra tay thì còn không phải mọi chuyện đều do mẹ ông ta định đoạt sao!
Nhà chính, Từ lão đầu thấy vợ mình cười tủm tỉm liền biết chuyện đã làm thỏa đáng, chính mình gõ tẩu thuốc rồi về phòng ngủ trưa.
Từ lão nhị nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận mọi người đều đã đi ngủ trưa, lúc này không còn người ở trong sân mới đi lên nói:
“Nương, biện pháp này là con nói cho ngài, tháng sáu năm nay có thể cho con thu hoạch hai mẫu ruộng tốt kia được không?”
Nghe vậy, Từ lão thái thái híp đôi mắt, đột nhiên tát một cái lên đầu Từ nhị.
“Ngươi tưởng bở hả, hai mẫu ruộng tốt kia có thể thu được 2100 cân lúa! Trồng ra rất nhiều lúa, từng viên lúa no đủ, ăn rất ngon, giá cả bán ra cũng không giống như những mảnh ruộng tốt khác. Ta xem ngươi là bị choáng váng, thế mà lại dám tính kế thu hoạch của hai mẫu ruộng!”
Từ lão nhị đau khổ nhăn mặt: “Nương, năm nay Tiểu Lôi đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên thành thân. Nếu lại không thành thân thì thằng bé sẽ bị người ta nói ra nói vào. Bà mối Hoàng đã tìm cho Tiểu Lôi một nhà, người ta đòi 6 lượng tiền lễ hỏi. Nhưng ngày thường chúng con làm việc đều nộp hết tiền lên cho người, trên người làm gì có nhiều tiền như vậy?”
“Cô nương chỗ nào lại muốn nhiều lễ hỏi như vậy? Bán cô nương sao!” Từ lão thái thái không khách sáo mà mắng.
Nói xong lại quay người tránh khỏi Từ lão nhị, theo bản năng bảo vệ túi tiền trong lòng ngực mình.
Từ lão nhị nghe vậy hừ nói: “Lúc Vận Hạm xuất giá, người đòi tận 18 lượng tiền lễ hỏi đấy!!”
Hộ nhà kia chỉ đòi có sáu lượng mà thôi.
Người bình thường thành thân cũng phải 10 lượng, người nhà kia đòi như vậy đã là ít rồi.
“Không giống nhau, đệ đệ ruột thịt của Vận Hạm là tú tài, về sau sẽ đi thi cử nhân. Chờ thi đậu cử nhân rồi thì sẽ làm quan lớn!”