Suy nghĩ một lúc, Trương lão gia tử đã mắng đứa con thứ hai Trương Truyện Chiêu một chút: "Bình thường ta đã nói con bao nhiêu lần rồi, đã hơn ba mươi tuổi thì không cần thi lại nữa. Bắt đầu từ mười lăm tuổi đã là tú tài, đến bây giờ, đã hai mươi năm trôi qua rồi vẫn luôn không thi đậu. Nếu hai mươi năm trôi qua mà vẫn chưa thi đậu thì nên từ bỏ đi!"
Nhưng cái đứa con thứ hai này của ông vẫn cứ bướng bỉnh mà cố thi.
Mỗi ngày ở nhà, ngoài đọc sách ra thì cũng chỉ có đọc sách, để hắn đi theo lão đại cùng nhau quản lý cửa hàng thì hắn sống chết không chịu.
Hiện tại thì hay rồi, lão đại sắp chết, còn ông thì đã ở tuổi này rồi, sau này Trương gia chắc chắn sẽ sa sút.
"Cha, lỡ như Truyền Chiêu thi đậu thì sẽ là cử nhân, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ khác hoàn toàn!" Xương Đan Tình nói.
Vừa rồi Trương lão gia tử còn cảm thấy Xương Đan Tình nhìn thuận mắt, hiện tại, nghe xong lời này của Xương Đan Tình thì ông chỉ có thể thở dài.
Xua tay nói: "Các con đi ra ngoài đi, để một mình ta ở lại nơi này xem Truyền Minh."
Xương Đan Tình còn ước có thể nhanh chóng rời đi, nghe vậy đã lập tức lôi kéo Trương Truyện Chiêu đi.
"Công tử, đã mang người về nhà rồi!"
Trương Căn vội vã kéo Xuân Đào đi vào, suýt chút nữa đụng trúng hai người Xương Đan Tình và Trương Truyện Chiêu đang muốn ra ngoài.
Xương Đan Tình nhìn Xuân Đào đến thì đôi mắt chấn động!!!
"Tử Trần, đây là người mà ngươi nói có thể cứu đại ca sao?" Xương Đan Tình hỏi.
Không biết vì sao lại gặp Xuân Đào lần nữa, trong lòng Xương Đan Tình có chút hoảng sợ, nàng ta gấp gáp muốn đuổi Xuân Đào đi.
"Cha, người xem, chẳng phải Tử Trần đang làm loạn sao! Vừa nhìn đã biết nữ tử này chính là đám lừa gạt rồi"
Nghe vậy, Trương lão gia tử cũng từ bên trong đi ra.
Trương lão gia tử nhìn thấy Xuân Đào mà giật mình.
Xuân Đào chỉ mới vừa đôi mươi, trên vai còn vác theo túi vải, nhìn trông có vẻ rất kỳ lạ.
"Đoán mệnh mà muốn mười lượng?" Trương lão gia tử nghi ngờ.
Xuân Đào gật đầu, nàng liếc mắt nhìn căn phòng từ ngoài cửa vào, nói: "Ta trừ tà cũng rất đắt”
"Cha, người xem, nàng chính là muốn lừa tiền, chưa làm được việc gì mà đã đòi một số tiền lớn rồi”
Xương Đan Tình tìm cơ hội nói xấu Xuân Đào ở trước mặt Trương lão gia tử.
Trương Căn cũng ở một bên gật đầu, nhị phu nhân đúng là có mắt nhìn người.
Hắn ta cũng thấy nữ tử lừa đảo này không đáng tin.
Nhưng Trương lão gia tử lại giống như không nghe thấy vậy, ánh mắt ông nhìn chằm chằm Xuân Đào vội vàng hỏi: "Ngươi có cách cứu con ta?"
Xuân Đào gật đầu.
"Nhưng nơi này có sát khí quá lớn, vấn đề không hề nhỏ, mọi người còn kéo dài thời gian thì ta sẽ hơi khó giải quyết một chút..."
"Cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi có thể cứu con ta thì Trương Hậu Phát ta nhất định sẽ hậu tạ!"
Khi Trương lão gia tử nói chuyện vô cùng có khí thế, khiến cho Xương Đan Tình như không dám tin mà quay đầu lại nhìn.
Hậu tạ của lão gia tử chắc chắn là không ít!
"Cha, nàng là kẻ lừa đảo đó!" Xương Đan Tình vẫn muốn thuyết phục Trương lão gia tử.
Dù sao, một khi Trương lão gia tử đồng ý thì thật sự không ai có thể đuổi nữ nhân này đi được.
"Quyết định vậy đi!"
Lý đại phu nói Truyền Minh bị trúng tà, nhưng mà tìm khắp trấn Phúc An này cũng không tìm ra được kỳ nhân dị sĩ nào.
Hiện tại, cho dù nữ nhân này là kẻ lừa đảo thì ông cũng chỉ có thể xem như ngựa chết thành ngựa sống để chạy chữa.
Xuân Đào mím môi nói: "Bên trong không chỉ có một người"
Vẻ mặt Trương lão gia tử lập tức cứng đờ, ngay sau đó nhớ đến còn có con dâu cả Kim Giai Thục nên nói: "Tiền thù lao gấp đôi!"
Xuân Đào nở một nụ cười tươi: "Trương lão gia, ngài cứ yên tâm. Nhưng hiện tại ta vẫn cần phải chuẩn bị một số đồ vật"
Trương lão gia tử nôn nóng, hiện tại không biết khi nào Truyền Minh sẽ chết, không thể chờ được nữa!
Xuân Đào khẽ cười: "Thứ này sẽ không lấy mạng người vào ban ngày"
Xương Đan Tình nghe vậy thì sắc mặt cũng thay đổi!
Vì sao nàng ta cảm thấy nữ nhân này dường như thật sự có hiểu biết? Trong lòng cũng càng lúc càng bất an hơn.
Xương Đan Tình muốn lén giải quyết Xuân Đào, nhưng Trương lão gia tử vì lo lắng Xuân Đào chạy mất nên đã cử hai người hầu cao to lực lưỡng đi theo sau nàng.
Nói hoa mỹ một chút thì chính là giúp Xuân Đào lấy đồ vật, nhưng thật ra là đang giám sát Xuân Đào.
Xuân Đào cũng không vạch trần, cứ như vậy, những vật hôm nay nàng mua liền không cần phải bỏ tiền.
Một canh giờ sau, cuối cùng Xuân Đào cũng trở về, nàng đi thẳng đến phòng ngủ của vợ chồng Trương Truyện minh.
Hai gã người hầu phía sau nghe theo mệnh lệnh của nàng, giết chết mười con gà trống, dùng máu gà bôi khắp tường, nóc nhà của phòng ngủ.
Xương Đan Tình thấy vậy, lập tức mách lẻo với Trương lão gia tử: "Cha, người xem nữ tử lừa đảo kia đang rầm rộ giết nhiều gà như vậy, còn làm bừa bộn phòng của đại ca đại tẩu nữa."
"Được rồi, ta đã nói cứ để nàng làm!" Trương lão gia tử không vui mà trừng mắt liếc nhìn Xương Đan Tình một cái.
Trương Truyện Chiêu đứng một bên nhìn thoáng qua nương tử của mình đầy khó hiểu, hắn lôi kéo Xương Đan Tình sang một bên nhỏ giọng nói:
"Sao hôm nay nàng nói nhiều như vậy? Cha đã nói để nữ nhân kia trừ tà thì nàng đừng quan tâm tới."
“…”
Xương Đan Tình tức đến muốn nổ tung!
Cái này không phải là đuổi tà, mà chính là mạng sống và tiền bạc của nàng ta đấy!
"Két két!"
Không bao lâu, bên trong phòng đã truyền đến tiếng vang két két, mọi người nhìn về phía vách tường, nơi được tưới máu gà lên, nơi đó giống như đang bốc lửa.
Dưới ánh lửa là một thứ dày đặc đen nhánh, khiến mọi người nhìn thấy đều dựng tóc gáy!
Trong phút chốc, ánh mắt Trương lão gia tử nhìn về phía Xuân Đào lập tức có thêm sự kính nể, lần này đã thật sự tìm ra được cao thủ!
Xuân Đào lấy một nắm đậu đỏ từ trong túi ra nhúng vào máu gà, nàng rải quanh phòng ngủ một vòng.
Sau khi máu gà cháy xong, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà bên trong phòng ngủ chỉ trong phút chốc đã chìm vào trong bóng tối.
Từ trên nóc nhà xuất hiện một cái kén đen, vây xung quanh phòng, ngoài những sợi chỉ đen ra thì không thấy được thứ gì.
Các bức tường, cửa sổ và đồ đạc trong nhà đều không thấy đâu!
Trương Căn thấy vậy thì sợ đến mức trốn ở phía sau Trương Tử Trần: "Công tử, đây là cái gì vậy?"
Hắn ta lớn như vậy nhưng cũng chưa từng gặp qua vật gì đáng sợ như thế này, hiện tại hắn ta rất muốn chạy đi.
Trương Tử Trần nhìn thấy cái kén màu đen này mà nắm chặt nắm tay.
Hóa ra chính là thứ này đã hại cha mẹ!