Khách Mãn Lâu là một tửu lầu ba tầng, khí phách hơn so với những cửa hàng khác mà bọn họ vừa nhìn thấy.
Xuân Đào ngửa đầu, thầm nghĩ: Tửu lầu như thế này thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?
Lúc này mới là buổi sáng, sảnh dưới lầu một đã có không ít người ngồi.
Khi Xuân Đào và Dương Đại Hà đứng trước Khách Mãn Lâu, người hầu đứng ở cửa cũng sợ ngây người.
Khiêng lợn rừng tới dùng bữa à?
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ những khách khác sẽ để ý.
Nếu ngăn cản thì lại sợ người đàn ông kia gây chuyện.
Với vóc dáng đó của đối phương thì bản thân hắn sẽ không phải là đối thủ.
Người hầu hoảng sợ không biết nên làm gì, Dương Đại Hà đã chạy tới trước mặt hắn.
“Chúng ta tới đây bán đồ”
Ánh mắt đối phương sáng lên: “Đúng rồi! Phàn quản sự có dặn chúng ta, các ngươi đi ra cửa sau đi”
Người hầu lặng lẽ vỗ ngực, hù chết hắn!
Phàn Quang Khánh không nghĩ tới Xuân Đào lại tới nhanh thế, đặc biệt còn xách theo một con lợn rừng lớn tới!
Thứ này chính là hàng hiếm, chỉ trên núi mới có.
Bởi vì trên núi đa số là dã thú, còn có cả hổ, cho nên trừ khi thật sự không thể sống nổi, nếu không sẽ không có ai lên núi săn bắn cả.
Điều này dẫn tới việc hàng trên núi vô cùng thưa thớt, đừng nói gì tới việc bắt được con lợn rừng lớn như thế!
Hôm nay, Khách Mãn Lâu chắc chắn sẽ khiến các tửu lâu khác trong trấn Phúc An phải chấn động.
Phàn Quang Khánh vội vàng tiến lên: “Cô nương, lần sau nếu có hàng nữa thì có thể bảo Khách Mãn Lâu chúng ta phái xe đi kéo về”
Xuân Đào nghĩ thấy cũng có lý.
Tuy Dương Đại Hà khỏe, nhưng cũng tốn không ít công sức khiêng đồ đúng không?
Phàn Quang Khánh nhờ người lấy cái cân tới, Dương Đại Hà đặt con heo lên.
Một mình hắn có thể khiêng một con lợn rừng, bốn người cùng cân.
Tốn sức chín trâu hai hổ mới cân xong, 442 cân!!
Xuân Đào không khỏi hít hà một hơi, Dương Đại Hà rốt cuộc là quái vật nơi nào vậy?
Khiêng một thứ hơn bốn trăm cân mà có thể đi tận hai giờ liền?
Hình như nhìn trông còn không hề mệt mỏi.
Ngay cả Phàn Quang Khánh cũng có hơi tò mò: “Cô nương, vị này là ai?”
“Là trượng phu của ta!”
Khi nói ra mấy chữ này, Xuân Đào cảm thấy thể diện của mình như được nâng cao lên ~
Ngay sau đó Xuân Đào lại cười nói: “Ngài cứ gọi ta Xuân Đào là được, huynh ấy tên Dương Đại Hà”
Phàn Quang Khánh gật đầu, không nhịn nổi mà nhìn Dương Đại Hà thêm cái nữa.
Tuy vóc dáng rất cao to, nhưng có thể nhẹ nhàng khiêng một thứ nặng hơn bốn trăm cân lên thì đúng là hiếm có, chắc hẳn có sức mạnh trời sinh.
Nhưng mà mặt đầy vết sẹo đúng là khiến người ta sợ hãi.
Ông ấy ở Khách Mãn Lâu 20 năm nay rồi, gặp qua không ít khách quý, rất ít ai có thể khiến ông ấy chỉ cần nhìn qua một lần mà cũng cảm thấy một sự áp bách mạnh mẽ như thế.
Không nghĩ tới cảm giác này lại phát ra từ một thôn phu hương dã.
Xem ra không thể coi Xuân Đào như một thôn phụ bình thường được.
"Xuân Đào, thịt lợn rừng là ba mươi sáu văn một cân, nhưng mà của ngươi là cả một con, còn chưa làm thịt nên ta tính ngươi ba mươi bốn văn một cân, ngươi thấy thế nào?" Phàn Quang Khánh hỏi.
Giết lợn rừng xong, số thịt còn dư lại sẽ khoảng tám mươi phần trăm.
Phàn Quang Khánh cho nàng cái giá này thì ít nhất nàng có thể kiếm được nhiều hơn hai lương bạc.
Xuân Đào còn mang theo ba con gà rừng và hai con thỏ, bán hết luôn thì tổng cộng nàng sẽ bán được mười lăm lượng chín trăm hai mươi tám văn, Phàn Quang Khánh cho thêm hai văn tiền!
Nhìn số tiền nóng hổi kia, Xuân Đào cười híp mắt.
"Cảm ơn ngài!"
"Phải nói là cảm ơn lẫn nhau, ngươi đừng quên nếu có vật hoang dã thì cứ bán cho Khách Mãn Lâu là được!" Phàn Quang Khánh nói.
Mới sáng sớm đã kiếm được hơn mười lăm lượng, tâm tình Xuân Đào vô cùng tốt.
Nhìn dáng vẻ tham tiền của Xuân Đào, trong mắt Dương Đại Hà hiện lên ý cười, hắn lấy bánh bắp được nướng từ sáng ở trong lòng ngực ra đưa cho nàng.
Còn không quên dặn dò nói: "Buổi tối về nhà sớm một chút"
Xuân Đào gật đầu, sau đó nàng vác cây gậy tre đi đến ngã tư đường Bảo Hưng và Trường Khang.
Cờ vải treo trên cây gậy trúc lay động nhẹ nhàng trong gió, trên cờ vải có viết hai chữ. Đoán mệnh.
"Sao nữ lừa đảo kia sao vẫn chưa đến vậy? Ngày thường nàng đến vào lúc nào vậy?" Trương Căn hỏi.
Lòng hắn ta nóng như lửa đốt.
Tuy hắn ta xem thường nữ tử kia là kẻ lừa đảo, nhưng hiện tại công tử nhà hắn ta muốn đưa người ta về.
Đại thúc bán kẹo hồ lô không biết làm sao vì ông cũng không biết rõ lắm!
"Cô nương này mới đến đây hai ngày thôi, ngày hôm qua giờ Thìn bốn khắc nàng mới đến, hôm trước thì đến tận chiều nàng mới đến."
"Buổi chiều??"
Nghe vậy, Trương Căn nổi nóng.
Đại thúc bán kẹo hồ lô nhìn dáng vẻ tức giận của Trương Căn, trong lòng ông thầm suy nghĩ: Đừng nói Trương gia kia bị cô nương ấy lừa hai mươi lượng bạc nên lúc này đến tìm nàng tính sổ đấy nhé!
Tuy ông cùng với cô nương kia cũng không có tình cảm gì, nhưng lúc này vẫn hy vọng nàng đừng đến đây là tốt nhất.
Nhưng mà, khi ông ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Xuân Đào vác cây gậy trúc, mặt mày tươi tắn đi đến.
Đại thúc bán kẹo hồ lô chuẩn bị ra ý bảo Xuân Đào đừng đến đây, nhưng không ngờ Trương Căn đã phát hiện ra nàng!
"Nữ tử lừa đảo, ngươi mau đi theo ta nhanh lên, công tử của chúng ta muốn gặp ngươi!"
Trương Căn trực tiếp lao lên nắm lấy Xuân Đào đi về phía Trương gia.
"!!!"
Đại thúc bán kẹo hồ lô sợ hãi, đây là bị Trương gia bắt sao?
Trương phủ.
Trương lão gia tử nhìn con trai bảo bối của ông ấy nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, gầy gò đến ngay cả lão già như ông ấy cũng không bằng.
Chẳng lẽ ông ấy sắp phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao!
Trương Truyện Minh là người con trai duy nhất sẽ thừa kế việc kinh doanh của ông, một khi ngã xuống, vậy thì sự nghiệp của Trương gia xem như đã xong!
"Cái gì, vẫn chưa nữ nhân kia tìm thấy sao?" Trương lão gia giận dữ hỏi.
Trương Tử Trần vội an ủi: "Ông nội, người đừng gấp, có lẽ sẽ nhanh tìm ra thôi!"
Thật ra trong lòng Trương Tử Trần cũng không chắc chắn, bởi vì hắn cũng chỉ gặp qua nữ nhân kia đúng một lần.
Trương lão gia tử thở dài, nếu thật là vậy thì cũng tốt rồi.