Hiện tại, cái kén đen kia vẫn xoay quanh ở nóc nhà mà không nhúc nhích, thế nhưng nếu nhìn kỹ những sợi tơ đen kia thì có thể thấy chúng hơi gợn sóng, giống như đang thở vậy.
Phần lớn sợi đen đều tập trung ở trên người Trương Truyện Minh và Kim Giai Thục.
"Chúng nó đang hút tuổi thọ của hai người bọn họ để lớn mạnh, cho nên, cái kén này mới có thể lớn đến như vậy"
Xuân Đào ngẩng đầu nói.
Một con tằm từ trong trứng nở ra đến khi tạo kén cần một tháng, mà loại giống tằm đen chuyên hút tuổi thọ của người như thế này thì sẽ hút cho đến khi người đó chết mới dừng lại!
May mắn, ban ngày thì nó đã đi ngủ, buổi tối mới bắt đầu hút tuổi thọ của người, nếu không thì hai vị trên giường này sẽ sớm mất mạng.
"Soạt soạt!"
Nhận ra đã bị người ta phát hiện, kén đen lập tức phát ra thanh âm uy hiếp người.
Mọi người chỉ cảm thấy trong phòng bỗng trở nên như đang vào tháng mười hai, lạnh buốt khiến người ta phải run lên.
Ngoài ra chỉ thấy mọi thứ đen như mực, không nhìn thấy gì cả!
Xuân Đào cười lạnh một tiếng, chỉ với thế này mà đã muốn dọa nàng bỏ chạy à?
Cái kén đen lớn như vậy, không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tích phân?
Đây chính là ác sát cấp hai, so với ác quỷ cấp hai thì nó lợi hại hơn rất nhiều.
Nếu không phải do nàng đã tích cóp được mười hai tích phân thì Xuân Đào cũng không dám nhận việc này.
"Hệ thống đã rà quét, ký chủ diệt trừ con ác sát này thì sẽ thu hoạch được ít nhất là ba mươi tích phân"
Nghe vậy, khóe miệng Xuân Đào cong lên, việc mua bán này có lời!
Một khi đã như vậy thì nàng cũng không khách sáo!
Bùa đuổi sát cấp một, bấm vào, mua sắm!
Mười tích phân một lá bùa đuổi sát, mua!!
Trong nháy mắt Xuân Đào lấy ra bùa đuổi sát cấp một, lá bùa màu vàng phát ra ánh sáng màu vàng, lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Trên lá bùa màu vàng đã dùng bí văn để viết tên húy của con ma.
Vì vậy, mặc dù mọi người xem không hiểu, nhưng khi thấy lá bùa thì mọi người đều rất kinh ngạc.
Thông qua ánh sáng trên lá bùa, mọi người có thể thấy rõ ràng tất cả những sợi chỉ đen trong phòng đều đang kích động, giống như mạch máu người vậy.
Chỉ cần dùng mắt thường có thể nhìn thấy, tốc độ của kén đen nhanh chóng trở nên lớn hơn, lớn đến mức sắp rơi xuống trên mặt đất và làm nổ tung cả căn phòng.
Mọi người sợ hãi lui về góc tường.
Thế nhưng, khoảnh khắc cái kén đen cảm nhận được lá bùa, thân kén sợ hãi mà run lên.
Đám người Trương Tử Trần nhìn thấy nó run rẩy.
Trương Căn thầm nghĩ: "Thứ này đang sợ hãi sao?
Trương Căn quay đầu nhìn về lá bùa trong tay Xuân Đào, thứ này là thật sao? Nữ tử lừa đảo kia thật sự có thể đuổi quỷ bằng cái này à?
Chỉ thấy Xuân Đào dán lá bùa màu vàng lên trên cái kén đen, cái kén đen muốn chạy trốn cũng không được, ngay lập tức đứng bất động.
Sau đó Xuân Đào dùng thanh kiếm gỗ đào đâm xuống từ chỗ lá bùa, trong miệng còn niệm phù chú.
Trong phút chốc, thân kén đen đã bị đốt cháy.
'Xèo xèo...'
Một tiếng kêu rên phát ra từ trong kén đen, nhưng không kéo dài bao lâu thì đã hoàn toàn không còn thanh âm gì.
"Ầm!"
Một vật màu đen rơi xuống từ trên nóc nhà.
Khóe môi Xuân Đào cong lên, bùa chú cấp một quả nhiên lợi hại, chỉ cần một tấm là đã lập tức tiêu diệt được con ác sát cấp hai!
Xuân Đào nhặt nhặt con tằm đen trên mặt đất lên, nó đã bị đốt thành than, nhưng miệng nó vẫn còn sót lại một sợi dây.
Xuân Đào khẽ kéo một cái, một nữ nhân lập tức phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Mọi người quay đầu nhìn về phía Xương Đan Tình.
Trương Truyện Chiêu không kiên nhẫn nói: "Hôm nay nàng làm sao vậy? Trùng kia đã chết rồi mà nàng còn gọi bậy bạ gì đó?"
Xương Đan Tình lúc này có nỗi khổ không nói thành lời.
Nàng ta không ngờ nữ nhân lừa đảo này lại chính là kỳ nhân dị sĩ.
Những sợi chỉ đen trong phòng đã biến mất, trong phòng cũng lập tức trở nên sáng hơn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Xương Đan Tình bị chiếu đến sáng bừng.
Xuân Đào đầy ẩn ý liếc nhìn nàng ta, nói: "Nhị phu nhân đột nhiên kêu lên là bởi vì ta kéo sợi chỉ này khiến nàng ta cũng đau theo. Thông thường con tằm kết kén chỉ phun một sợi tơ, nhưng con tằm đen độc ác này lại có tới hai sợi.
Một cái ở chỗ người bị hại, còn một cái thì nằm ở trên người thỉnh tằm. Vào giây phút tằm đen chết đi, tơ trên thân người bị tằm sẽ bị đứt, nhưng tơ trên người thỉnh tằm thì lại không bị đứt"
Nghe đến đây rồi thì mọi người còn có gì mà không hiểu nữa?
"Vợ lão nhị?"
“Thẩm thẩm?”
“Nhị phu nhân…”
“Chát!"
Một bàn tay giáng thẳng lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Xương Đan Tình, trong phút chốc gương mặt nàng ta đã sưng tấy lên.
"Cái con tiện nhân này, vì sao ngươi phải hại đại ca và đại tẩu chứ?"
Trương Truyện Chiêu tức đến điên lên, hắn không ngờ đến đại ca và đại tẩu đổ bệnh là bởi vì vợ của mình gây ra!
Hắn không hiểu!
Hốc mắt Xương Đan Tình phút chốc đã rưng rưng, nàng ta ôm mặt mình, mạnh mẽ lên án: "Nếu không phải do ngươi không biết cố gắng, nếu không phải vì chúng ta, vì cái nhà này thì ta cần gì phải hại đại ca và đại tẩu chứ? Mỗi tháng nhà ta chỉ nhận được một ít tiền sinh hoạt hàng tháng. Cái nhà này đều do đại ca và đại tẩu làm chủ, bọn họ không chết thì của cải làm sao đến lượt chúng ta? Ta muốn tuổi thọ của bọn họ, chẳng phải là vì chúng ta sao?"
Xương Đan Tình uất ức.
"!!!"
Trương Truyện Chiêu nhìn Xương Đan Tình với vẻ không dám tin, tay phải hắn ru rẩy chỉ vào Xương Đan Tình:
"Ngươi... ngươi thế mà lại nghĩ như vậy sao? Ngươi có biết cái nhà này có nhiều của cải như thế đều là nhờ ai không? Là đại ca! Mỗi ngày trời chưa sáng là đại ca đã đến cửa hàng kiểm tra, buổi tối dùng xong cơm tối còn phải xem sổ sách. Còn chúng ta không cần làm gì, mỗi tháng được nhận năm mươi lượng bạc mà còn ít sao? Ngày thường nếu có chuyện gì thì còn được cho thêm..."
"Thế thì đã sao, nếu đại ca và đại tẩu không còn nữa, chúng ta dùng tiền thì cần gì phải bị bọn họ quản thúc nữa?" Xương Đan Tình cắt ngang lời của Trương Truyện Chiêu, không phục nói.
Trương Truyện Chiêu nghẹn lời trân trối nhìn nàng ta: "Nhưng ta không biết kinh doanh!”
Hắn có chí đi thi cử, nhưng ngoài đọc sách ra thì cái gì cũng không biết!
Trương Tử Trần không ngờ cha mẹ hắn đã phải vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy, nhưng thẩm thẩm chẳng những không biết cảm ơn, thế mà còn muốn hại chết bọn họ!
"Thẩm Thẩm, ngươi thật sự khiến người ta thấy ghê sợ. Ông nội, tôn nhi xin ông hãy đưa kẻ phạm tội giết người này đến quan phủ, trả lại công bằng cho cha mẹ cháu!"