Buổi tối, cả gia đình vui sướng ăn một bữa cơm.

Tiểu Từ Phúc tò mò hỏi: “Nương, ngày nào nhà chúng ta cũng ăn gà, có phải đã trả hết nợ cờ bạc rồi đúng không?”

Nghe thấy thế, Từ Thịnh, Từ Quý cũng nhìn sang nàng.

Rốt cuộc, một con gà giá không rẻ.

Tức khắc cánh gà trong tay Xuân Đào không còn thơm ngon nữa.

Hai ngày nay nàng mới hiếm lời được 57 lượng 180 văn, chỉ còn tám ngày…

Xuân Đào miễn cưỡng cười vui: “Nương đang cố gắng, chắc là vẫn trả được”

Thật ra, trong lòng Xuân Đào cảm thấy vô cùng mất mát.

Trong lúc Xuân Đào cảm thấy như thế, Dương Đại Hà nói: “Hôm nay ta bắt được một con lợn rừng, ngày mai ta khiêng nó lên trên trấn, ba bốn trăm cân, chắc là có thể bán được mấy lượng”

Nghe thấy thế thì ánh mắt Xuân Đào sáng rực lên một chút.

Lại có tiến triển!

“Thật ra, ta cũng có một tin tốt.”

Đúng lúc Xuân Đào đang vui thì Từ Tam mở miệng.

Mọi người quay sang nhìn ông, chỉ thấy Từ Tam cười nói: “Hôm nay trưởng thôn gọi ta sang bảo sẽ trả lại mảnh ruộng đã thu lúc trước!”

Đó là hai mẫu ruộng tốt, đất đai phì nhiêu.

Bên cạnh còn có một hồ nước lớn, tiện dẫn nước, mùa hè trồng lúa nước thì tưới nước cũng tiện hơn nhiều!

Năm đó, nhà bọn họ dọn ra khỏi phòng cũ của Từ gia, nương của nguyên chủ là Khổng Nguyệt Hương muốn chia nhà, nhưng Từ lão thái kiên quyết không đồng ý.

Nếu dọn đi thì đừng hòng lấy được thứ gì.

Tiền và ruộng đất đều không được chia một thứ gì.

Ở thôn Vĩnh Phú, ruộng tốt chia cho mỗi nhà dựa theo số người.

Một người đàn ông một mẫu đất, một người phụ nữ thì nửa mẫu.

Lúc ấy, tỷ tỷ của Xuân Đào là Từ Đông Mai đã xuất giá, cho nên, ba miệng ăn nhà bọn họ hẳn phải được hai mẫu ruộng tốt.

Nhưng mà, Từ lão thái thái không chấp nhận chuyện chia nhà, nên cũng kiên quyết không trả lại hai mẫu ruộng tốt này.

Từ lão thái thái tức giận gần chết, lòng như lửa đốt.

Con trai của mình bị tiện nhân Khổng Nguyệt Hương kia thổi gió bên tai về chuyện chia nhà, đó là một trong những người lao động chính trong phòng cũ Từ gia!

Chuyện này đã đủ khiến bà ta bực bội rồi, đã thế lại còn muốn cắt bớt ruộng đất nhà bà ta à?

Đừng có mà nằm mơ!

Nhưng mà, cuối cùng, hai mẫu ruộng tốt vẫn bị lấy khỏi tay của Từ lão thái thái, bị trưởng thôn thu lại!

Từ lão thái thái tức giận gần chết, trong lòng lại càng hận cả gia định Từ Tam.

Đặc biệt là đối với nương của Xuân Đào — Khổng Nguyệt Hương, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ ở nhà mắng Khổng Nguyệt Hương!

Nhưng mà, tuy lúc đó bọn họ không có tiền không có ruộng, nhưng, Xuân Đào lại nhớ rất rõ, ngày nào Khổng Nguyệt Hương cũng vui vẻ làm việc.

Ở trong túp lều với Từ Tam, khai hoang, không oán không hối hận.

Mười mấy năm trôi qua, mảnh đất hoang kia được Từ Tam cày xới trở thành mảnh ruộng tốt.

Nhưng mà, so với ruộng tốt thật sự thì sản lượng thu vào vẫn kém hơn nhiều.

Bây giờ, trưởng thôn nói trả lại hai mẫu ruộng tốt cho bọn họ thì chắc chắn thu hoạch nhà bọn họ sẽ cao lên rất nhiều!

Đây chắc chắn là một tin vui rồi, cả gia đình đều thấy rất vui sướng.

Chỉ cần đồng tâm hiệp lực thì chắc chắn có thể sống vui vẻ.

Từ Thịnh thấy dáng vẻ vui sướng của cả nhà, đáy mắt hiện lên chút lo lắng.

Hai mẫu ruộng tốt mà trưởng thôn trả lại ngay bên cạnh ruộng của thái mỗ mỗ.

Tuy nhà bọn họ trên cơ bản không liên hệ gì với phòng cũ Từ gia, nhưng mà mùng một năm nào, ông ngoại cũng sẽ dẫn bọn họ sang bên kia chúc tết.

Thái mỗ mỗ chanh chua, không phải là người dễ tiếp xúc.

Còn cả ba gia đình Từ đại, Từ nhị, Từ tứ, ai cũng khiến cho Từ Thịnh cảm thấy không được thoải mái.

May sao mỗi năm chỉ có một ngày như thế, chỉ cần nhịn là sẽ qua.

Cậu cũng hiểu năm đó vì sao bà ngoại lại kiên trì đòi dọn ra khỏi phòng cũ Từ gia.

Một đêm trôi qua, Trương Truyện Minh, Kim Giai Thục giống như hai người già cận kề với cái chết.

Còn Trương Tử Trần, trải qua một đêm trằn trọc lại tỉnh dậy.

Nghe thấy Lý đại phu nói với Trương Căn, trong đầu hắn không biết tại sao lại xuất hiện bóng dáng của Xuân Đào.

“Công tử, ta thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, ánh mắt vô hồn, mấy ngày gần đây trong phủ chắc chắn có người không khỏe. Nếu nghe theo ta thì tinh thần sảng khoái, tiêu tai tránh họa, tất cả cứ giao cho ta!”

Còn một câu kia: Nếu ngươi tiếp tục hầu hạ trước giường thì ngươi cũng sẽ mắc bệnh.

Nàng thế mà lại nói trúng!

Trương Tử Trần đột nhiên hô to: “Mau đi tìm người coi bói kia”

Trương Căn kinh hãi: “Kẻ lừa đảo kia sao?”

Da vàng vọt, gầy giống y như con khỉ, nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin cậy.

Lần trước bị lừa mất mười lượng, lần này tới tìm nàng, không biết nàng sẽ đòi bao nhiêu?

Trương Căn thấy không lay chuyển được công tử, đành đi tìm kẻ lừa đảo kia.

Hôm nay, Xuân Đào và Dương Đại Hà đi lên trấn với nhau.

Dương Đại Hà vác con lợn rừng ở trên vai, khiêng con lợn rừng nặng ba bốn trăm cân mà bước đi như bay!

Cửa thôn, người trên xe bò nhìn ngó sôi nổi không thôi.

Nháy mắt, Xuân Đào bỗng cảm thấy nở mày nở mặt hẳn ~

Người đi chung với người đàn ông cường tráng như thế này là nàng, người đàn ông cường tráng này chính là trượng phu của nàng!!

Xuân Đào hơi ngửa đầu, nhìn về phía Dương Đại Hà, chỉ thấy ánh mắt thâm thúy của hắn hướng thẳng về phía trước, giống như đã quen với ánh nhìn của mọi người.

Người mặc áo vá ngắn vải thô, đi đường bỗng dưng khí phách lạ thường.

Bỗng nhiên, Dương Đại Hà quay đầu lại, Xuân Đào nhanh chóng thu lại tầm mắt, giả vờ như không nhìn hắn, nhưng gương mặt lại không tự giác mà nóng lên.

Chắc là đi nhanh quá nên thấy nóng?

Đợi đến khi người rời đi rồi, người trên xe bò bắt đầu nghị luận: “Hôm nay Dương Đại Hà bắt được một con lợn rừng? Chắc bán được không ít tiền nhỉ?”

“Kiếm nhiều tiền thì sao chứ, có người vợ không biết giữ của thì cũng nghèo đến mức không còn xu nào dính túi mà thôi!”

“Nhưng ta nghe nói hai ngày nay Xuân Đào không chơi bài bạc gì, ở trên trấn bày quán coi bói!”

“Chờ xem, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Dư nhị gia trên trấn chỉ cho mười ngày, nếu còn không trả được thì nàng sẽ bị bán vào Túy Hương Lâu trả nợ, chậc chậc!”

Nghe thấy thế thì sắc mặt mọi người tái nhợt, đến đó, không phải sẽ thành đồ đĩ ai cũng chơi được sao?

Đi chung với Dương Đại Hà, con đường dài hun hút hình như ngắn lại.

Dương Đại Hà chuẩn bị ghé tới chợ bán thức ăn, nhưng lúc này nếu trong chợ không có vị trí đẹp thì sẽ khó mà bán hết được một con lợn rừng to lớn thế này.

Bây giờ lợn rừng đang bị Dương Đại Hà đánh ngất xỉu, một khi giết mà bán không hết, để sang ngày mai sẽ bị hỏng mất!

Hơn nữa, giá của lợn rừng đắt hơn lợn nuôi nhiều, người bình thường không thể nào mua được.

“Hôm qua ta bán đồ có quen biết với một người, ông ấy bảo ta nếu như có thịt hoang dã thì đưa sang Khách Mãn Lâu, chúng ta đến đó xem thử.”

Nếu không còn cách nào thì bọn họ đành phải ghé vào chợ bán thức ăn.

Nhưng mà, Xuân Đào không biết đường tới Khách Mãn Lâu.

Dương Đại Hà nghe thế thì dẫn đường, đi vào đường Cẩm Vinh.

Đường Cẩm Vinh phồn hoa xinh đẹp, tất cả các cửa hàng đều mang lại cho người ta một cao giác cao sang.

Đột nhiên đứng ở trên con đường này, Xuân Đào có cảm giác khác lạ, đặc biệt là khi bọn họ còn đang khiêng một con lợn rừng, mặc áo quần ngắn làm từ vải thô mụn vá.

Trên đường, mọi người sôi nổi tránh ra xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play