Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

Mẹ Tống đang nấu cơm, Bùi Côn đang làm bài tập, còn Bùi Dụ lặng lẽ lên lầu, để cặp sách xuống rồi tiến vào cửa hàng. Vừa tiến vào, cậu đã thấy một vị khách đứng trước cửa sổ. 

Toàn thân vị khách này mặc một bộ áo giáp màu bạc không chút kẽ hở, giống như cơ giáp vũ trụ. Thân hình cao lớn, không rõ diện mạo, dường như anh ta đang đánh giá cậu. 

"Xin chào, xin hỏi anh muốn mua thứ gì?" Bùi Dụ không thấy diện mạo của người đó nên không chú ý tới ánh mắt quan sát của anh ta, lên tiếng chào hỏi. 

"Nơi này có cái gì?" Âm thanh của vị khách vừa vang lên, Bùi Dụ liền run người, nổi ga dà. 

Âm thanh này y hệt âm thanh bén nhón máy móc của người ngoài hành tinh thường xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, còn tự mang chức năng vang xa, đang nói bằng tiếng Trung phổ thông, nghe cực kì cứng nhắc. 

Vì vị khách này dùng máy chuyển đổi ngôn ngữ để nghe hỏi lời của Bùi Dụ nên về lý, những lời anh ta nói cũng được máy chuyển đổi thay đổi về tiếng Trung, nếu không cậu căn bản nghe không hiểu. 

Vị khách này đến từ một vị diện cao cấp, không phải người hữu duyên mà là đo lường tính toán tọa độ của cửa hàng rồi đi tới đây. 

"Chỉ có cà chua thôi. Anh có muốn ăn thử không?" Bùi Dụ đứng sang một bên, lộ kệ hàng phía sau mình, ở trên đó chính là một đống cà chua chỉnh chỉnh tề tề. 

"Cà chua?" Hiển nhiên vị khách này chưa từng thấy qua cà chua. 

Bùi Dụ cẩn thận xoay ngươi, lấy một quả cà chua đưa cho khách hàng. Cậu có chút hiếu kì, trên người người này toàn là máy móc, ăn cà chua bằng cách nào đây? 

Bùi Dụ tò mò, chỉ thấy khi vị khách nhận lấy cà chua, lập tức bộ áo giáp mở ra một khe hở ở chính giữa. Anh ta cho cà chua vào đó, khe hở đóng lại. Không đợi cậu kịp phản ứng, chỉ nghe thấy "ĐÔNG!" một tiếng, quả cà chua đã bị nổ tanh bành, hóa thành chất lỏng không còn sót lại tí cặn nào. Sau đó dòng nước đổ sẫm kia từ từ di chuyển từ chính giữa di căn đi khắp bốn phía bộ giáp... 

Bùi Dụ nhìn mà há hốc mồm. Hóa ra là ăn như thế sao?! 

Chờ tới khi khách hàng ăn xong, Bùi Dụ im lặng chờ phản ứng của anh ta. Một hồi lâu sau mới thấy vị khách đó nói: "Cà chua rất ngon, thành phần dinh dưỡng cũng rất phong phú. Tôi có thể mua hết cà chua ở cửa hàng của cậu không?" 

"Hả? À, có thể!" Bùi Dụ cầm hết bốn mươi bảy quả cà chua để lên trên cửa sổ, Tinh Vân đã hoàn thành [Giám định giá] cho cậu, khách hàng này cần trả 23.5 tinh tệ. 

Bùi Dụ nói giá cả, liền thấy vị khách kia hơi dừng lại, sau đó truyền tới một âm thanh không thể tin nổi: "Rẻ như thế sao?" 

Nói xong, anh ta sảng khoái kết nối thiết bị với Tinh Vân, chuyển cho cậu hai mươi lăm tinh tệ. 

Hai mươi lăm tinh tệ vào trong túi, Bùi Dụ kinh ngạc nhìn tấm bảng. Thế này không ít tiền đâu! Dựa theo tỉ lệ chuyển đổi sang nhân dân tệ, tầm đó khoảng chừng là 175 tệ đó! 

"Tôi tên là Raymond, lần sau sẽ tới chỗ cậu mua đồ tiếp." Raymond cho hết cà chua vào khoang chứa đồ, nhìn kệ hàng trống rỗng sau lưng Bùi Dụ, hỏi: "Cậu có vật phẩm nào khác không? Tôi có thể mua hết những thứ có thể ăn được, tốt nhất là có màu xanh lá." 

Coi như đây là lời tán thành của anh ta với cửa hàng của Bùi Dụ, lần sau sẽ còn tới mua hàng tiếp. 

"Xin lỗi, bây giờ thì chỉ có cà chua thôi. Tháng sau mới có những thứ khác." Bùi Dụ nhớ tới đám dưa chuột đang leo trèo, đám ngô đang mới nhú lên của mình, chúng đều rất ngon, Raymond hẳn là sẽ rất thích. 

"Được." Raymond nói xong liền trở về phi thuyền. 

Bùi Dụ còn đang đắm chìm trong niềm vui khi kiếm được một khoản tiền lớn, nhẹ nhàng vuốt tấm bảng. Số tiền được hiển thị bằng chữ số màu vàng có thể được chuyển tới tài khoản ngân hàng bất cứ lúc nào, cậu cứ từ từ tích cóp là được, nói không chừng còn có thể để dành tiền học kì mới cho chính cậu với Bùi Côn. 

"A Dụ, mau xuống ăn cơm." Mẹ Tống ở dưới lầu hô, Bùi Dụ nhanh chóng lui ra ngoài, xuống lầu ăn cơm. 

Hôm nay chỉ tiến hành hai cuộc giao dịch, cà chua chín trong nông trường đã bán hết, đây chính là một khởi đầu tốt. Phần còn lại chỉ cần một ngày là sẽ chín, đến lúc đó cậu sẽ để lại một phần cho nhà mình ăn, đưa cho bà Hoàng với nhà Cam một ít. Cứ nói là giá rẻ nên mua hơi nhiều, dù sao hiện giờ chính là mùa cà chua, giá cả rất rẻ. 

Hôm sau lúc tan học, sau khi trả lời những câu hỏi của bạn học xong, cậu đạp xe về nhà với Trình Trạch Hiền. 

Trên đường đi, người bên cạnh đột nhiên hỏi: "Dạo này cậu đang làm gì thế?" 

"Hả?" Bùi Dụ lắc đầu: "Tớ có làm gì đâu, ngoài ở nhà thì chính là đi học." 

Ánh mắt đen láy của Trình Trạch Hiền nhìn sang: "Cậu đen hơn rồi." 

Trái tim của Bùi Dụ đập nhanh một nhịp. 

Trình Trạch Hiền duỗi cánh tay của mình ra, ghé chung một chỗ với Bùi Dụ. Vì đang là mùa hè nên hai người chỉ mặc đồng phục ngắn tay, hai cánh tay thon dài để chung một chỗ, Bùi Dụ sao có thể không nhìn thấy da của mình thật sự đen đi được. 

Thật ra da cậu thiên về màu trắng sáng, cho nên khi đỏ mặt, đỏ tai đều rất dễ dàng nhìn ra, mạch máu cũng hiện ra rất rõ ràng. Bây giờ chẳng qua là phơi nắng nhiều nên da biến thành màu mật ong khỏe mạnh mà thôi, còn không đen bằng Cam đâu. 

Trình Trạch Hiền liếc mắt nhìn là biết cậu đang bối rối. 

"Không có việc gì. Mùa hè nắng to nên bi rám đen một xíu thôi..." Bùi Dụ không quen việc nói dối. 

Trình Trạch Hiền lẳng lặng nghe cậu giải thích. Bùi Dụ thấy bộ dáng nhìn thấu hết mọi thứ kia của y, dứt khoát nắm cánh tay y, xích lại gần nói: "Cam, cậu đừng hỏi nữa có được không? Lúc nào đó tớ sẽ nói cho cậu biết. Tớ cam đoan, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập!" 

Cậu nghĩ một khoảng thời gian nữa, chờ tới khi mình thích ứng được hoàn toàn tất cả sẽ lặng lẽ nói cho Cam sau, rồi cậu sẽ dẫn y tới nông trường, cửa hàng. Dù sao bây giờ cậu vẫn chưa quen lắm, cũng không biết cách để mang Cam vào, tốt nhất là trước đó còn phải thăm dò một chút. Nhỡ Cam không thể tiếp nhận được thì sao? 

Cảm giác được hơi thở ấm áp của Bùi Dụ trên cổ mình, Trình Trạch Hiền lập tức đầu hàng: "...Ừ." 

Giọng mũi của y vừa thốt ra, liền nghe thấy người bên cạnh cười trộm. Thế là y nói tiếp: "Cậu đừng để dì Tống lo. Nếu cần gì cứ nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu." 

"Được!" Bùi Dụ biết kiểu gì Trình Trạch Hiền cũng sẽ yên lặng giúp mình. 

Vì Bùi Dụ ôm đồm việc mua thức ăn nên mẹ Tống không phát hiện việc cậu vụng trộm cho cà chua với rau xà lách vào trong tủ lạnh. 

Cô ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, thừa dịp cuối tuần, Bùi Dụ đi cùng cô tới bệnh viện tái khám. Bác sĩ có nói sức khỏe của cô hồi phục khá tốt, nhưng nửa năm nay vẫn cần chú ý, không thể làm việc nặng trong thời gian dài, cô cũng đồng ý. 

Mấy năm nay cô bớt ăn bớt mặc, chỉ tiết kiệm được chút tiền, còn lại đều cung cấp hết cho hai đứa con trai đi học. Khoảng thời gian này cô đã bắt đầu tìm công việc mới, nhưng nào có công việc nào nhẹ nhàng chứ? Cứ có nhà nào nghe tới chuyện cô từng bị tổn thương phần eo đều không tình nguyện tuyển cô. 

Thêm việc Bùi Dụ kiên trì, cô đành phải từ bỏ suy nghĩ này, đành nhận việc ở một xưởng thủ công, mỗi ngày ở nhà thêu thùa, xâu chuỗi hạt, chuyện mua thức ăn cũng rơi vào tay cô. 

Bùi Dụ dở khóc dở cười. Bây giờ lúc về nhà cậu cũng chả cần làm việc gì nhiều vì mẹ cậu đã bao thầu hết, mỗi ngày còn thúc giục cậu dành nhiều thời gian đọc sách. Cậu cũng không có cách nào cung cấp rau củ trong nông trường để nhà ăn nữa, may là vẫn bán được trong cửa hàng. 

Trong khoảng thời gian này, Raymond có tới mua cà chua thêm một lần nữa, còn mua hết đống rau xà lách. So với cà chua, anh ta càng thích đống rau có màu xanh mơn mởn hơn. Bùi Dụ cũng thu được tổng 68 tinh tệ tiền bán hàng. 

Dây leo dưa chuột trong nông trường đã dày đặc tới mức quấn kín chỗ giá đỡ, nhìn cứ như một bức tường. Cây ngô cũng đã lớn lên, lá bắt đầu tản ra, rất đáng yêu. Hạt táo cậu trồng xuống vẫn chưa nảy mầm, không biết có nảy mầm được không nữa. Cây đào cũng càng ngày càng cao lớn, Bùi Dụ đã bắt đầu nghĩ cách thu mua mấy càng cây đào mật để mang về ghép cành. Cậu đã đọc qua vài cuốc sách để tham khảo, cũng hiểu biết không ít thao tác. 

Chờ tới khi thi cuối kì xong, cậu còn muốn mua một vài túi hạt giống dưa hấu. Thời điểm mùa hè nóng bức nhất, nếu nông trường có một mảnh ruộng dưa hấu, cậu có thể cho dưa hấu vào suối để ướp lạnh, nhất định là ăn rất sảng khoái! 

"Còn gì nữa không?" Mỗi lần Raymond tới mua hàng đều sẽ hỏi một câu như này. 

"Phải chờ thêm một thời gian nữa, còn chưa kết quả." Bùi Dụ đã quen với âm thanh kì quái của anh ta, cũng rất hạnh phúc khi giao dịch với vị khách hào phóng này. 

Trong nông trường còn có mấy mảnh đất để trống, diện tích để không thật sự có hơi lớn. Lần đầu tiên Bùi Dụ quản lí một nông trường với một cửa hàng, có chút không ứng phó nổi. 

"Được. Mỗi lần nhảy vọt đều tiêu tốn quá nhiều nhiên liệu, có lẽ phải một khoảng thời gian rất dài nữa tôi mới tới đây." Raymond tiếc nuối nói. 

"Tôi sẽ mong chờ lần ghé thăm tiếp theo của anh." 

Năng lượng của Tinh Vân chỉ còn lại 29%. Bùi Dụ nghĩ nghĩ, lần sau lúc bán hàng nên chuyển một chút thành điểm năng lượng, nếu không Tinh Vân sẽ sập mất. Chẳng qua người tới mua hàng thật sự quá ít, đến bây giờ cậu mới chỉ gặp hai vị khách hàng. 

Tiễn Raymond xong, Bùi Dụ vừa mới chuẩn bị quay về nông trường, bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên. 

Tinh Vân nhắc nhở: "Cảnh báo!!! Có một thương nhân ở vị diện khác đang cưỡng chế xâm chiếm cửa hàng, bạn có muốn lựa chọn trục xuất không?" 

Một âm thanh chấn động đánh tới, Bùi Dụ đứng trong cửa hàng lắc lư trái phải, cứ như đang gặp động đất vậy. 

Nếu như Bùi Dụ có thể chuyển đổi thị giác, cậu sẽ trông thấy có người đang ở bên ngoài công kích cửa hàng đang lơ lửng kẹt trong khe nứt không gian. 

"Muốn! Xin hãy trục xuất!" Bùi Dụ sắc mặt tái nhợt nói. Chấn động này thật sự quá mức kịch liệt, cậu sợ mình không cẩn thận sẽ hất ra ngoài mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp