Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 8


2 tháng

trướctiếp

Cạnh khung cửa sổ có một chiếc bàn dài tầm hai mươi cm, cao tới ngang rốn Bùi Dụ. Bên ngoài là một bầu trời đầy sao lấp lánh, thỉnh thoảng sẽ có vài vòng sáng to lớn tụ lại rồi tiêu tan. 

Bùi Dụ bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, cảm giác mình thật tầm thường, nhỏ bé như một giọt nước trong đại dương. Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại. Nơi này là nơi nào? Sao cậu lại tới đây? 

Rất nhanh Bùi Dụ đã nhận được lời giải thích. 

Một tấm bảng mỏng màu trắng xuất hiện trên bàn, sau khi màn hình sáng lên, một âm thanh trong trẻo vang lên: "Chúc mừng bạn đã trở thành nhà cung ứng thứ bảy của vị diện D314013." 

Bùi Dụ chưa từng nghe thấy số hiệu kia, cũng không biết "vị diện" là như thế nào nhưng cậu hiểu "nhà cung ứng", cho nên cậu có thể bán cà chua ở đây sao? 

"Nhà cung ứng có thể tiếp đón những khách hàng tới từ những vị diện khác nhau, bán sản phẩm để nhận tinh tệ hoặc điểm năng lượng. Xin hãy xác nhận thông tin---" 

Âm thanh kia nhắc nhở Bùi Dụ, cậu cúi đầu nhìn tấm bảng. Cậu chỉ tiếp xúc với máy tính khi lên lớp 10, vì bộ giáo dục đã thêm các tiết tin học vào chương trình học cho các em học sinh. 

* Số hiệu vị diện: D314013
* Hệ thống giao dịch: PCT2309
* Nhà cung ứng: Bùi Dụ
* Cấp bậc cửa hàng: 1
* Năng lượng của hệ thống: 61% 

Bùi Dụ như lọt vào trong sương mù: "PCT2309...là tên của cậu sao?" 

"Đó là số hiệu ban đầu của hệ thống." 

"Tôi có thể lấy một cái tên cho cậu không?" Nhìn chuỗi số hiệu dài kia, Bùi Dụ chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo, cũng không biết nên gọi nó như thế nào. 

Thấy hệ thống không đáp lại, Bùi Dụ ấn vào mục [Thay đổi], đặt cho hệ thống cái tên [Tinh Vân], đồng âm với sự may mắn. "Người" đầu tiên cậu thấy ở đây chính là Tinh Vân, cậu cũng dần dần hiểu ra mình có bao nhiêu may mắn mới có được nông trường này, giờ lại có thêm một cái hệ thống giao dịch. 

Chờ tới khi cậu sửa thông tin xong, ấn chữ [Xác nhận], hệ thống Tinh Vân lập tức nói: "Xác nhận thông tin hoàn tất." 

Ngay sau đó, trên tấm bảng xuất hiện [Những điều cần chú ý]: 

1. Nghiêm cấm giao dịch động vật sống, vũ khí;
2. Có thể tự do lựa chọn các vật phẩm trong cửa hàng;
3. Mỗi vị diện chỉ có một nhà cung ứng;
4. Khi hai bên đều nhất trí thỏa thuận thì cuộc giao dịch mới thành công;
5. Mỗi lần giao dịch sẽ hao tốn điểm năng lượng, cần kịp thời bổ sung năng lượng cho hệ thống;
6. Nếu giá trị sự sống của nhà cung ứng trở về số 0, hệ thống sẽ tự động giải trừ trói buộc và lựa chọn nhà cung ứng mới. 

Bùi Dụ nghiêm túc đọc hết. Hóa ra nông trường với hệ thống giao dịch có thể tự mình chọn ký chủ, cho nên cậu là người may mắn trong hàng ngàn hàng vạn người được lựa chọn. 

Nghĩ tới đây, trong lòng Bùi Dụ dâng lên sự cảm kích. 

Tinh Vân thấy cậu đã đọc hết, nói: "Cấp bậc hiện giờ quá thấp, mỗi ngày chỉ có thể thực hiện ba lần giao dịch." 

"...Sẽ có người tới đây mua đồ sao?" Bùi Dụ nói, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Giờ phút này cậu cứ như đang trôi nổi giữa vũ trụ, chẳng lẽ khách hàng đi phi thuyền tới đây mua đồ sao? 

Tinh Vân biết nghi vấn của cậu, giải thích: "Cửa hàng này bay lơ lửng giữa khe vũ trụ, người hữu duyên ở các vị diện có thể tới đây mua hàng." 

Mỗi tinh cầu chỉ có một nhà cung ứng, tọa độ cửa hàng của họ đều cực kì khó tìm, thông thường chỉ có những người hữu duyên mới có thể tìm tới đây làm giao dịch. 

Đối với người bình thường tình cờ tới được đây mà nói, theo góc nhìn của họ, họ sẽ chỉ nghĩ đây là một cửa hàng nhỏ nằm sâu trong một con hẻm hẻo lánh nào đó mà thôi. Chỉ cần tần số của họ dao động với tần số của nhà cung ứng một giây thôi, đôi bên đều có khả năng gặp mặt. Đương nhiên vị diện cấp bậc cao hơn sẽ tự mình phá giải tọa độ, đi tới cửa hàng làm giao dịch. 

Tinh Vân vừa dứt lời, Bùi Dụ đã nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Đó là chuông gió được treo trước cửa cửa hàng, khi nó reo lên có nghĩa là có khách hàng đã tới. 

Bùi Dụ vừa tò mò vừa khẩn trương đi tới trước cửa sổ. Có một người đàn ông mặc áo bào, đội mũ ô sa đi tới. Người đó nhìn rất phong trần mệt mỏi, nhìn ngắm xung quanh, vẻ mặt vốn đang lơ đãng lại chuyển sang vui sướng ngay khi nhìn thấy cửa hàng của cậu, bước chân càng lúc càng nhanh. 

"Cho hỏi ở đây có bán lương khô hay trái cây khô gì đó không?" Khẩu âm của người đó khá giống người ở vùng Đông Bắc, nhưng ngữ điệu khá kì quái, cách ăn mặc cũng không phải ở thời hiện đại. 

Bùi Dụ không nghĩ được quá nhiều, nói: "Không có đồ khô nhưng có cà chua tươi, ông có muốn ăn thử không?" 

"Cà chua?" Người kia dường như chưa từng nghe thấy từ này, vẻ mặt nghi hoặc. 

Thấy vậy, Bùi Dụ dự định mang cà chua ra cho ông ta xem. Cậu quay lại nông trường hái vài quả cà chua, rửa sạch rồi quay lại cửa hàng, đưa cho người đàn ông một quả cà chua vẫn còn dính nước. 

Người đó cầm quả cà chua, cúi đầu nhìn thật kĩ, sau đó đưa lên miệng cắn một cái. "Phụt" một cái, nước quả chua chua ngọt ngọt trào ra, lập tức chảy ra ngoài. 

Bùi Dụ nhìn ông ta do dự hồi lâu mới ăn, rồi nhắm mắt lại như bị vị chua dọa sợ. 

Qua hồi lâu mới thấy người đó nói: "Cho ta mười lạng cà chua!" 

Nghe khách hàng nói, Bùi Dụ hơi mê mang. Lúc này, Tinh Vân điều khiển tấm bảng nhấp nháy hai lần, sau đó xuất hiện mục [Giám định giá].

Theo sự nhắc nhở của Tinh Vân, Bùi Dụ đặt ba quả cà chua vào cửa thông đạo giao dịch. [Giám định giá] xuất hiện một hàng chữ, cậu nói theo: "Mười lạng cà chua giá hai mươi đao tệ*." 

(*: Tiền dao là một loại tiền tệ, mô phỏng theo hình một con dao, được sử dụng vào thời cổ đại ở Trung Quốc.) 

Khách hàng vẫn còn ngậm quả cà chua trong miệng rất hào phóng móc ra hai mươi đồng tiền nhỏ hình con dao đặt lên trên cửa sổ. 

Bùi Dụ nhận lấy, đưa cà chua cho ông ta. Trên tấm bảng lập tức xuất hiện dòng chữ [Giao dịch thành công], năng lượng của hệ thống cũng tụt xuống còn 51%. 

Khách hàng nhận được cà chua hạnh phúc thỏa mãn rời đi. 

Cuộc giao dịch đầu tiên cứ như thế được hoàn thành dễ như trở bàn tay, Bùi Dụ vẫn chưa dám tin. Mắt thấy đao tệ trong tay biến mất, năng lượng của hệ thống cũng tăng lên, biến thành 66%. Cậu kịp thời phản ứng, đơn vị tiền tệ ở các vị diện khác có thể đổi thành đồng tiền thông thường, cũng có thể đổi thành năng lượng cho hệ thống. Cậu cũng dần dần hiểu ra bị khách vừa nãy là người hữu duyên tới từ một chiều không gian khác. 

Bùi Dụ tò mò về mọi thứ ở đây. Lúc này không có khách, cậu bắt đầu tìm hiểu mọi thứ trên tấm bảng. Dưới sự giải thích của Tinh Vân, cậu đã tiếp thu được một lượng kiến thức khổng lồ chỉ trong một lần. 

Bùi Dụ ngơ ngác quay lại nông trường, nhặt chiếc chìa khóa hình hoa cúc lên. Hóa ra nó chính là chìa khóa của cửa hàng. Chỉ cần cậu thực hiện giao dịch thành công, cửa hàng sẽ tiếp tục được nâng cấp và mở khóa các chức năng. Đồng thời cậu cũng có hiểu biết về những thứ mà cậu sẽ phải đối mặt trong tương lai, sẽ phải đối mặt với đủ các loại khách từ những vị diện khác và buôn bán những mặt hàng khác nhau. Nguồn cung lớn nhất cho cửa hàng chính là nông trường nhỏ của cậu. Nông trường cũng có thể nâng cấp, mở rộng diện tích, trồng được nhiều loại cây cối hơn. 

Nghĩ đến đây, Bùi Dụ đã cảm thấy như mình sắp bất tỉnh vì sự may mắn này rồi. 

"Nhưng...liệu có ai có thể phát hiện ra không?" Bùi Dụ đột nhiên nghĩ tới. 

"Sẽ không. Hệ thống đã đánh thông tất cả các trang mạng ở vị diện D314013, xóa đi tất cả những tình huống ngoài ý muốn có khả năng xảy ra. Đồng thời, mỗi lần giao dịch thành công, hệ thống sẽ trừ 50% phí thủ tục, số tiền còn lại sẽ được chuyển tới những tài khoản ngân hàng có độ bảo mật cao. Cậu có thể yên tâm sử dụng." 

Trong đầu Bùi Dụ có rất nhiều tin tức, phải chậm rãi tiêu hóa mới được. Để giải tỏa đầu óc, cậu ngồi xổm xuống hái cà chua. Cậu hái toàn bộ cà chua xuống, đếm đếm, có hơn sáu mươi quả. Cậu để hết lên kệ hàng trong cửa hàng, không gian vốn hoang vắng lập tức có thêm khí tức của sự sống. 

Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Dụ suýt chút nữa ngủ quên. Cậu ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ. 

Được Tinh Vân phổ cập khoa học, Bùi Dụ đã hiểu được sự mệt mỏi khi cậu lao động trong nông trường hoàn toàn không ảnh hưởng tới bên ngoài. Ban ngày học tập, sinh hoạt, ban đêm lao động trong nông trường không khác gì như "đang mơ". Thời gian và không gian ở nông trường hoàn toàn tách biệt với Trái Đất, có thể coi nó như chốn tiên cảnh mà người ta hay nhắc tới. 

Nhưng cửa hàng thì không giống, lúc cậu đang thực hiện giao dịch xuyên các vị diện thì thời gian trong cửa hàng vẫn song song với thời gian ở Trái Đất. 

"Tối qua ngủ không ngon sao?" Trình Trạch Hiền là người đầu tiên nhìn thấy cậu không thích hợp. 

"...Ừm, có một chút." Bùi Dụ tránh ánh mắt của y: "Dạo này tớ ngủ hơi muộn." 

Cậu cảm thấy chuyện thức khuya làm ruộng này, xấu hổ tới mức không nói được nên lời. Nếu cậu kể chuyện nông trường này với Cam, Cam có tin hay không? 

"Nghỉ ngơi một cách khoa học mới cao lên được." Trình Trạch Hiền nghiêm túc nhìn cậu. 

Thiếu niên mười sáu tuổi chính là thời điểm phát triển mạnh về chiều cao, bây giờ Bùi Dụ mới cao 1m73, thấy hơn y nửa cái đầu, cũng hơi gầy. 

"Ừm, đêm nay tớ sẽ đi ngủ sớm một chút." Bùi Dù đỏ mặt. Cậu đúng là có hơi lùn nhưng sức lớn đó nhá! Nhưng lòng tự tôn của cậu vẫn khiến cậu muốn cao thêm, tốt nhất là cao bằng Cam! 

Lúc tan học về nhà, Trình Trạch Hiền nhớ tới bà nội, nói với Bùi Dụ: "Cà chua ăn rất ngon, bà nội rất thích ăn mấy thứ chua ngọt." 

Bùi Dụ ngồi ở ghế sau, một tay ôm cặp sách, một tay ôm eo Trình Trạch Hiền, vẻ mặt vui mừng nói: "Dạo này bà nội vẫn khỏe chứ?" 

Khi còn bé cậu rất thích đi tới nhà Trình Trạch Hiền, bà nội luôn nhẹ nhàng tiếp đãi cậu, cậu rất thích bà. 

"Bà vẫn khỏe. Sáng sớm hôm nay bà còn đi hết một vòng công viên." Nhắc tới bà nội, đáy mắt Trình Trạch Hiền toàn là sự ôn nhu. Lúc bà nội tản bộ sẽ tiện thể nhặt chai lọ cho vào bao tải, xách tới chỗ bán ve chai để đổi tiền lẻ. 

Bùi Dụ với Trình Trạch Hiền cậu một câu tớ một câu chuyện trò, chưa được một hồi đã tới lúc chia tay. 

Nhảy xuống xe, Bùi Dụ nghe thấy tiếng chuông gió quen thuộc. Là tiếng chuống gió báo hiệu có khách tới cửa hàng! 

"Cam, ngày mai gặp lại nha!" Cậu đưa cặp sách cho Trình Trạch Hiền, vẫy tay rồi chạy nhanh vào nhà. 

Trình Trạch Hiền bị lưu lại một bên thấy hơi thất lạc, nhìn bóng lưng gầy gò kia, chỉ cảm thấy dạo này Bùi Dụ như đang giấu mình chuyện gì đó. Hai người bọn họ đã quen nhau từ khi còn bé, mỗi ngày đều có khoảng thời gian ở chung. So với mẹ Tống với Bùi Côn, Bùi Dụ còn ở chung với Trình Trạch Hiền lâu hơn nhiều. Chỉ bằng một ánh mắt, một động tác của cậu, y cũng có thể nhìn thấu triệt mọi thứ. 

Nghĩ tới hạt cải, cà chua Bùi Dụ lấy ra, Trình Trạch Hiền cau mày. Tên nhóc này không phải giấu dì Tống đi làm thêm đó chứ? Hay là học theo người khác trộm trồng rau củ ở bên ngoài? 

Chính Trình Trạch Hiền cũng thường xuyên đi làm gia sư cho người ta, đôi khi còn đi làm công nhân giúp vận chuyển hàng hóa, thậm chí vào mùa thu hoạch, y còn đi tới những nông trường ở ngoại thành hỗ trợ. Vì bắt buộc, loại việc gì y cũng đã từng làm qua, chưa bao giờ thốt ra những gian khổ trong đó, làm nhiều, đã quen rồi. Nhưng nghĩ tới việc Bùi Dụ cũng vất vả giống mình, không hiểu sao y lại cảm thấy không vui. 

Nếu ngày mai Bùi Dụ vẫn có dáng vẻ ngủ không ngon, y nhất định sẽ ngăn cản. Nếu không được, cuối tuần y có thể tìm thêm một công việc khác kiếm thêm tiền, dù sao y cũng đã quen rồi, Bùi Dụ chỉ cần đi học thật giỏi là được. Nếu cứ tiếp tục tinh thần mệt mỏi ngủ không ngon, thành tích học tập chắc chắn sẽ bị tụt xuống. 

Trình Trạch Hiền rũ mắt, tốc độ đạp xe càng lúc càng nhanh. 

Sau này hai người họ còn phải thi chung vào một trường đại học...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp