Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

Giữa mùa hè, tiếng côn trùng vang lên không ngừng. Từng tia nắng vàng ấm áp xuyên qua những tán lá mộc lan tươi tốt, rơi xuống đôi bàn tay thon dài trắng nõn của người đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhưng cây bút cậu cầm vẫn bất động, chỉ thẳng vào trang giấy. 

Bùi Dụ cảm giác có người nhẹ nhàng đẩy nhẹ củi chỏ của mình, nháy mắt tỉnh táo lại. Cậu nghiêng mặt nhìn về phía người bạn cùng bàn, cố gắng cười một cái, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn bảng đen, ghi chép lại những kiến thức vừa nãy đã bỏ sót. 

Bùi Dụ rủ mắt, hàng lông mi cong dài dường như che kín đi những tâm sự của cậu, nhưng Trình Trạch Hiền vừa thấy rõ ràng mắt cậu hơi sưng. Bình thường đôi mắt cười lên giống vầng trăng non long lanh, giờ lại có chút xíu tơ máu, vừa nhìn liền biết tối qua cậu đã khóc. 

Bùi Dụ vừa chột dạ vừa khó chịu ghi chép một hồi lâu mới dùng mu bàn tay nhẹ nhàng dụi dụi mắt, hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình. 

Tiết vật lí đã kết thúc, toàn bộ phòng học đều tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, nháy mắt đã bao phủ tiếng ve kêu ngoài kia. Có không ít bạn học đi tới trước bàn Bùi Dụ, hỏi cậu những vấn đề khó trong tiết học vừa rồi. 

"...Nhìn kìa, lại ngủ." Có người thấy cái gáy bạn cùng bàn của Bùi Dụ, nói nhỏ. 

Thứ hai tuần trước mới thay đổi chỗ ngồi, bàn của Bùi Dụ với Trình Trạch Hiền được xếp ở hàng cuối cùng bên trong. Hai người họ một người thì vừa ngồi đã gục đầu xuống cứ như chỉ cần một giây đã chìm vào giấc ngủ, không thèm quan tâm tới bất cứ chuyện gì xung quanh mình, cũng không ai dám tới gần y; một người thì bị bạn bè vây chặt như cối nêm, kiên nhẫn giảng giải những nghi vấn của họ. 

Một ngày học tập phong phú trôi qua rất nhanh. 

Một buổi chiều nọ, Bùi Dụ có thái độ khác thường, nói xin lỗi với mấy bạn học: "Mấy hôm nay nhà tớ có việc bận nên tớ phải về nhà sớm." 

Các bạn học sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu: "Cậu có việc thì cứ đi trước đi, bọn tới về nhà từ từ làm cũng được." 

Mặc dù mới chỉ học lớp mười nhưng các học sinh trường trung học Lương Anh đã cực kì hăng hái. Bọn họ sắp nghênh đón lần kiểm tra thứ ba của kì này, kết quả kiểm tra sẽ được các giáo viên lấy để xếp hạng học sinh nên học ban tự nhiên hay ban xã hội khi lên lớp. 

Một người đang thu dọn sách vở dừng lại động tác, nhìn thiếu niên thanh tú ngồi cạnh mình đeo chiếc cặp xám tro. 

Bùi Dụ xoay người nhỏ giọng nói với người đó: "Cam* ơi, tớ về trước đây." Sau đó bước nhanh rời khỏi phòng học. 

(*: Bùi Dụ gọi Trình Trạch Hiền là quả cam vì đồng âm với họ của Trình Trạch Hiền trong tiếng Trung.) 

Trình Trạch Hiền nhìn bóng lưng của Bùi Dụ, trong đầu không khỏi nhớ lại con mắt sưng đỏ ướt át của cậu, khí tràng quanh người lập tức trở nên âm lãnh. Y đeo cặp sách lên, nói với mấy bạn học vừa nãy: "Ngày mai mấy cậu có thể hỏi tôi, mấy ngày kế tiếp cũng có thể." 

Hiếm khi Trình Trạch Hiền chủ động nói ra những lời như này, các bạn học cảm thấy hơi khó tin nhưng đều không hẹn mà cùng nghĩ ra ý tứ trong lời nói của y: Đừng quấy rầy Bùi Dụ. 

#Editor: Lathie 

Bùi Dụ không có xe đạp, nhà cậu từng có một chiếc nhưng đã rỉ sét từ mấy năm trước. 

Cậu từ từ chạy qua khuôn viên trường náo nhiệt chen chúc, cẩn thận tránh đi đám người, rời khỏi trường học, sau đó tăng tốc chạy về nhà cách trường khoảng hai cây số. 

Xuyên qua những con đường đầy xe cộ, các tòa nhà cao tầng, Bùi Dụ tiến vào một con đường tắt chật hẹp, giẫm lên lát đường đá xanh tỏa sáng, âm thanh thanh thúy vang lên. 

Nơi này vừa mát mẻ vừa ẩm ướt, hai bên đường đều là các dãy nhà hai ba tầng san sát nhau. Phần lớn chúng đều đã có tuổi, mái hiên làm bằng gỗ, gạch ngói đã xỉn màu qua năm tháng, những mảng rêu xanh sẫm chầm chậm bò lên. 

Vì nhớ nhung người mẹ vẫn còn nằm nghỉ ở trên giường, Bùi Dụ chạy rất nhanh, balo đựng đầy sách giáo khoa khiến vai cậu đau nhức, lỗ tai cũng có chút ù ù. Con đường bình thường đi mất hai mươi năm phút đã được cậu bớt đi rất nhiều. 

Cậu đi vào căn nhà nằm sâu nhất trong hẻm, sau nó chính là một con sông lớn. Vào giờ này, mọi người đều đang chuẩn bị nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng "xèo xèo" vang lên, mùi trứng rán, rau xào nổi bồng bềnh trên không trun. Vì nhà nào nhà nấy đều xây sát nhau nên thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hàng xóm nói chuyện. 

Cuối cùng đã tới cửa nhà, Bùi Dụ dùng chìa khóa mở cửa, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi gỗ mục tràn ra. Cậu khóa cửa lại, xuyên qua phòng khách đi vào phòng bếp. Sau bếp là một cái sân rộng hai mét vuông, sau cánh cửa có một thân ảnh nho nhỏ. 

Vừa nghe thấy tiếng động, thân ảnh kia liền xoay người lại: "Anh trai?" 

Là em trai nhỏ hơn Bùi Dụ sáu tuổi - Bùi Côn, đầu đinh gọn gàng, gương mặt trẻ con hơi mập, hai mắt lóng lánh nhìn cậu. 

"A Côn, mẹ có khá hơn không?" 

Bùi Côn đã là học sinh lớp năm, mỗi ngày tan học đều sẽ chuyển bàn nhỏ tới phía sau vườn để làm bài tập. 

"Mẹ nói eo không còn đau nữa, bảo em đi làm bài tập trước..." 

"Để anh lên lầu nhìn xem." Bùi Dụ thầm nghĩ nhất định là mẹ lo lắng hai người bọn cậu sốt ruột nên mới nói thế để an ủi họ. 

Bố của cậu đã qua đời từ sớm, trong nhà vẫn luôn là một mình mẹ cậu gánh vác. Mấy năm qua, ngày nào mẹ cũng làm hai công việc. Ban ngày thì hỗ trợ ở trong một quán ăn trước cổng trường đại học, ban đêm lại làm công việc ở trong nhà máy đóng hộp Hưng Thịnh ở phía Đông thành phố. 

Tối hôm trước, trước khi tan làm ở nhà máy, mẹ cậu luôn nhiệt tình thiện lương thuận tay giúp một người chuyển thùng đổ nhưng không cẩn thận bị trật eo, không thể đứng thẳng người, trực tiếp được đưa tới bệnh viện. 

Vì hai anh em bọn cậu không có điện thoại nên đợi tới lúc hai người biết chuyện đã là trưa hôm sau. 

Bùi Dụ chạy tới bệnh viện thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh không thể động đậy được, mũi hơi chua chua, hốc mắt bịt kín hơi nước. Chỉ là Bùi Côn vẫn đang cầm tay cậu, cậu cố gắng cắn môi, lúc này mới không rơi lệ trước mặt mẹ và em trai. 

Rõ ràng mẹ Tống đi lại rất khó khăn nhưng vẫn kiên trì muốn xuất viện sau hai ngày điều trị, dù ở bệnh viện có y tá chăm sóc nhưng tiền viện phí mỗi ngày lại rất cao. 

Dựa theo tình trạng hiện giờ của mẹ Tống, hai công việc kia căn bản không thể nào làm tiếp được. Làm ở quán ăn cần phải đứng xào rau, đôi khi còn phải rửa bát đĩa, làm trong nhà máy càng thêm rườm rà mệt mỏi. 

"Cộc cộc." 

Bùi Dụ nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy âm thanh của mẹ mình truyền tới từ bên trong, lúc này cậu mới mở cửa tiến vào. 

"Mẹ, eo mẹ còn đau không?" Bùi Dụ đứng ở cạnh giường, hỏi. 

Mẹ Tống chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, cười nói: "A Dụ, mẹ đã khỏe rồi, con đừng lo." 

Lúc này Bùi Côn cũng chạy lên, vóc người nhóc nhỏ, ghé ở bên người Bùi Dụ, giơ tay ôm mẹ mình. 

Bùi Dụ cũng được ôm, thầm giật mình vì cơ thể mẹ gầy gò quá. 

Vốn dĩ sức khỏe của mẹ Tống rất tốt vì từ nhỏ cô đã làm đủ loại việc nhà nông, đây cũng là lí do vì sao cô có thể chống đỡ làm một lúc hai công việc. 

"A Côn, em ở với mẹ nhé, anh đi xuống nấu cơm." Mẹ không thể làm việc nặng nữa, đứa con trai lớn nhất trong nhà phải đứng vững chống đỡ cái nhà này mới được. 

Bùi Dụ xuống phòng bếp vo gạo nấu, sau đó ngồi xổm chọn một bình giữa đống bình ở dưới đất, trong đó là dưa chua. Dưa nhà cậu ngâm là từ những bó rau cải rẻ nhất, phơi khô rồi cho vào bình, thêm nước sôi để nguội và muối. 

Cái mùi vị chua chua mặn mặn đập vào mặt, Bùi Dụ lấy không ít dưa chua, rửa sạch rồi cắt thành miếng. 

Bà nội Hoàng nhà ở sát vách biết chuyện mẹ cậu bị thương, hôm nay đi chợ mua thức ăn còn cho nhà cậu một miếng thịt nạc. Vốn dĩ giữa trưa lúc cậu với Bùi Côn tan học sẽ đi tới chỗ làm của mẹ để ăn "bữa ăn nhân viên", mỗi tháng trừ ba trăm sáu mươi tệ vào tiền lương của mẹ Tống. Đến tối, bình thường là cậu nấu cơm cho luôn sáng hôm sau. 

Bùi Dụ cắt những lát thịt mỏng, nhưng chỉ một giây xuất thần đã khiến cậu không khống chế tốt hướng dao, lưỡi dao sắc nhọn thẳng tắp cắt thẳng vào ngón tay trỏ của cậu. 

"Shhhh---" Da thịt bị cứa, ngón tay trắng trẻo ngay lập tức cảm nhận được một trận đau nhức, máu tươi rỉ ra. 

Bùi Dụ đặt dao xuống, tranh thủ thời gian tìm cồn i ốt sát trùng, cảm giác đau càng thêm rõ ràng. Cậu nhịn đau, dùng băng gạc cuốn ba vòng rồi tiếp tục nấu ăn. 

Lần này cậu không dám xuất thần nữa, tốc độ từ từ thái thịt, sau đó là bào sợ khoai tây rồi bắt đầu xào rau. Những sợi khoai tây mỏng được áo một lớp dầu, thêm chút nước để đun chín. 

Thừa dịp rảnh rỗi, Bùi Dụ nghĩ nghĩ, cho hai quả trứng vào trong bát đánh lên, thêm chút muối, cho vào nồi hấp. Mẹ đang trong quá trình hồi phục, phải ăn ngon một chút mới tốt lên được. 

Để tiện cho mẹ Tống ăn cơm, Bùi Dụ bưng đồ ăn lên trên phòng ngủ của cô, cậu với Bùi Côn thì ngồi ở bên cạnh, cả nhà ăn chung. 

"A Dụ cũng ăn trứng đi." 

"Mẹ, con không thích ăn món này. Thịt xào dưa chua ăn với cơm ngon hơn." Bùi Dụ kẹp một miếng dưa chua cho vào trong miệng, dưa giòn giòn chua chua, nước dưa tràn ngập khoang miệng cậu. 

"Mẹ, ăn thịt." Bùi Côn kẹp cho mẹ Tống một miếng thịt. Tay nghề của anh trai được mẹ chỉ dạu, thịt thái mỏng vừa mềm vừa thấm vị, nước dưa đặc biệt ngon. 

Tống Anh Lệ thấy Bùi Côn liếm hạt cơm ở khóe miệng, lại nhìn Bùi Dụ đang bưng bát ăn dưa chua, vẻ mặt thật sự rất thích, cô yên lặng thở dài. Hai đứa bé trong nhà hiểu chuyện quá... 

Hai anh em ăn sạch không còn thừa một hạt cơm nào, chỉ còn cái bát sáng loáng. 

Bùi Côn thấy mọi người đã ăn xong, chủ động bưng bát đũa xuống bếp để rửa. Mắt nhóc sắc, thấy lúc anh trai ăn cơm, tay trái bưng bát không được tự nhiên, chỉ là mẹ ngồi dựa ở đầu giường nên mới không nhìn ra thôi. 

Bùi Dụ ở trong phòng tắm lấy một chậu nước ấm, mang theo khăn mặt đi tới phòng ngủ của mẹ Tống, lúc này mới xuống dưới dọn dẹp nhà cửa. 

Mùa hè, Bùi Dụ đều tắm bằng nước lạnh. Máy nước nóng ở nhà cậu được nối liền với bình ga, nếu thường xuyên tắm bằng nước nóng, ga sẽ tiêu hao rất nhanh. 

Mỗi lần Bùi Côn tắm xong, trong phòng tắm vẫn chưa tan hết hơi nước ẩm nóng. Bùi Dụ vừa cảm nhận sự ấm áp đó vừa dội nước lạnh lên người mình, chà sát người bằng xà bông thơm, đầu ngón tay dính bọt xà bông lại bắt đầu đau nhức. Đợi tới khi trong phòng tắm chỉ còn lại khí lạnh, cậu cũng tắm xong, mặc quần áo ngủ. 

"Anh trai, mau bôi thuốc đi." 

Bùi Dụ vừa ngồi xuống, Bùi Côn ngay lập tức ngồi ở bên cạnh đưa lọ cồn và bông ngoáy tai cho cậu. 

Bùi Dụ dừng một chút, cười nói cảm ơn rồi nhận lấy. 

Chờ tới khi cậu bôi thuốc xong, em trai liền lại gần thổi thổi, nói: "Cơn đau cơn đau nhanh bay đi." 

Hai anh em ngủ ở chung một phòng. Bảy tám năm trước, chiếc giường ở trong phòng vẫn chưa từng được thay đổi. Phòng ngủ không lớn, hai người càng lúc càng lớn, sách vở cũng ngày càng nhiều hơn. Từ năm ngoái, hai anh em đã chuyển bàn học trong phòng ngủ ra một phòng trống nhỏ ở lầu hai. Hai bộ bàn ghế được đặt song song, sách vở ở trên bàn cứ như một ngọn núi cao lớn, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp. 

Nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bên, Bùi Dụ nhanh chóng đi sang đỡ mẹ Tống đi vào phòng vệ sinh. Sau khi mẹ Tống trở về liền thúc giục Bùi Côn đi ngủ sớm, nhóc con cũng ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi nằm xuống đi vào giấc mơ. 

Việc học của Bùi Dụ khá nặng nên cậu học thêm một tiếng nữa mới về phòng ngủ. 

Nhẹ nhàng bò lên giường, Bùi Dụ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn là bài tập, còn có căn nhà chật hẹp chen chúc. Cậu nghĩ mình phải chống đỡ gia đình này, không thể vụng trộm lau nước mắt giống như tối qua nữa. 

Khoảng thời gian này, mẹ Tống không thể đi làm. Dù sau này khỏe hơn, cậu cũng không muốn mẹ mình đi làm việc nặng nữa. 

Nghe tiếng hít thở bình ổn của em trai truyền tới, Bùi Dụ chầm chậm đóng mí mắt lại…Cậu xoay người, bỗng nhiên cảm giác thân thể của mình rơi vào hư không. "Ba" một cái, cậu bị quẳng nhẹ xuống đất. 

Bùi Dụ cả kinh mở to mắt, phát hiện mình không phải không cẩn thận rơi xuống giường mà là rơi xuống một vùng đất ẩm ướt, có những tia nắng ấm áp phủ xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp