Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Hai bên dòng sông lớn ở sau nhà Bùi Dụ có một rừng trúc. 

Sau khi cậu ăn cơm trưa xong, thừa dịp mẹ Tống với Bùi Côn ngủ trưa, đã tới đó nhặt một vài cành trúc. Đúng lúc có một bác gái đang chẻ củi, trực tiếp cho cậu năm sáu cây gỗ dài nhỏ. Mấy thứ này có thể làm giá đỡ cho đống dưa leo, cây mướp, đậu giác gì đó cũng không tồi. 

Bùi Dụ nói cảm ơn với bác gái rồi vui vẻ chạy về nhà, vào trong phòng bếp tiến vào nông trường. Lúc này ở trong nông trường vẫn là ban đêm, nhưng ánh trăng sáng trong, có thể thấy rõ đống mầm dưa chuột đang đung đưa trong gió. Chờ tới khi chúng nó lớn thêm một chút nữa, cậu có thể bắt đầu dựng giá đỡ. 

Cậu đặt gậy gỗ qua một bên, tưới nước cho chúng nó. Cũng may đây chỉ là một nông trường nhỏ, nếu không chỉ với mấy lần tưới nước của cậu, đống cây trồng này đã sớm bị sốc nhiệt chết từ lâu rồi. 

Mảnh đất màu mỡ này khiến Bùi Dụ vừa hạnh phúc vừa nghi hoặc. Từ khi cậu mượn sách từ thư viện, cậu đại khái đã hiểu cách nhận biết đất đai có màu mỡ hay không hay cây cối có phát triển bình thường hay không. Đồng thời cậu cũng nhận ra nếu muốn cây trồng phát triển tốt, trước khi gieo hạt phải ngâm chúng trong chúng trong nước hóa chất có nồng độ khác nhau. Nếu không tỉ lệ nảy mầm của chúng sẽ rất thấp, sau khi lớn cũng sẽ dễ mắc bệnh hơn và phải bón phân liên tục để cung cấp dưỡng chất cho cây sinh trưởng. 

Tuy nhiên ở nông trường này thì không có những nỗi lo như thế, chỉ cần gieo hạt giống xuống, chúng đều sẽ nảy mầm, chỉ có một lí do duy nhất khi hạt giống không nảy mầm là do chúng đã bị hỏng từ trước. Dù là giống cây khó trồng ra sao, ở nông trường đều có thể phát triển mạnh mẽ. 

Bùi Dụ chưa từng bón phân cho đống cây này, dù sao chất lượng đất ở đây phì nhiêu hơn rất nhiêu so với đống đất cậu từng thấy. 

Lại qua hai ngày, mỗi lần Bùi Dụ đi vào nông trường đều thấy đám cà chua đang không ngừng lớn lên, cuối cùng quả cà chua đã lớn bằng nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành. Dù đã bỏ rất nhiều hoa nhưng số lượng cà chua vẫn cực kì nhiều, gần như mỗi cành đều có năm sáu quả cà chua, cây của nó cứ như lá liễu rủ trước gió vậy. 

Trong lòng Bùi Dụ tràn ngập sự mong đợi, rất nhanh là có thể thu hoạch rồi. 

Cây xà lách cũng đã lớn hơn, lá mọc vừa dài vừa dày, ngày mai là có thể thu hoạch. 

Trong khoảng thời gian này, Bùi Dụ đang điên cuồng học từ vựng, thành tích thi cũng lần này cao hơn lần trước. Trình Trạch Hiền đặt tất cả ở trong mắt, trong lòng cũng vui vẻ thay cậu. 

Giờ ra chơi, Bùi Dụ đi tới phòng giáo viên, lễ phép đi tới trước bàn làm việc của cô Tha: "Cô ơi, em muốn xin cô một chút thời gian ạ. Khi nào cô rảnh, có thể giải đáp một số câu hỏi về môn ngữ văn cho em không ạ?" 

Sắp nghỉ hè rồi, cậu phải chuẩn bị từ sớm mới được. 

Cô Tha rất thích học sinh nhu thuận hiếu học như cậu, nói: "Còn mười bảy phút nữa là tới tiết tiếp theo, bây giờ em có thể hỏi." 

Cô là giáo viên dạy ngữ văn cho hai lớp, còn là chủ nhiệm lớp, từ trước tới nay luôn kiên nhẫn ôn nhu với học sinh, cũng rất hiểu rõ tình huống học tập của từng người. 

Nền tảng của Bùi Dụ rất vững chắc nhưng tích lũy không đủ, để học tốt ngữ văn, thực ra còn liên quan rất nhiều tới việc đọc nhiều sách và năng lực ghi nhớ những câu chữ. Đọc càng nhiều, số từ ngữ tích trữ cũng càng lớn, sức hiểu biết đề bài cũng sẽ được huấn luyện, việc lí giải đề bài và viết văn cũng không còn là vấn đề gì nữa. 

Cô Tha rất bình dị gần gũi, Bùi Dụ nghe cô nói chuyện, chỉ cảm thấy giống như đang trò chuyện với một chị gái ôn nhu, cả người đều trầm tĩnh lại. 

"Thời gian nghỉ hè khá dài, em có thể đọc một vài cuốn sách mình thích . Mấy ngày nữa cô sẽ phát danh sách những cuốn sách nên đọc cho các em." Cô cũng đang lên danh sách những cuốn sách cần đọc trong kì nghỉ hè: "Có rất nhiều cuốn sách em có thể mượn trong thư viện trường, chẳng qua là một lần chỉ mượn được năm quyển, còn lại em có thể tới thư viện thành phố tìm." 

Bùi Dụ gật đầu ghi lại. 

Nói xong chuyện học hành, trong lòng Bùi Dụ đã nắm chắc. Cô Tha còn quan tâm hỏi han tới những môn học khác của cậu, khích lệ cậu cố gắng học tập, động viên cậu xếp trong top3 toàn khối, việc lấy được học bổng sẽ không còn là vấn đề nữa. 

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Bùi Dụ bỗng nhiên nghĩ tới nông trường của mình, do dự một lát, thăm dò hỏi: "Cô ơi, từ xưa tới nay trong nhiều bài văn có nhắc tới thế ngoại đào nguyên. Cô nói xem trên thế giới này thật sự có một nơi thần kì như thế không..." 

Cậu giấu đi một ít thông tin, chỉ miêu tả khung cảnh đại khái của nông trường cho cô Tha nghe. 

Cô Tha nghe vậy hơi sửng sốt, rất nhanh cười nói: "Cuộc sống tươi đẹp như tiên cảnh chỉ là khát vọng tốt đẹp của con người thời xưa thôi, nhưng cái mà em nói lại giống như thứ gọi là tùy thân không gian hay xuất hiện trong các tác phẩm văn mạng hơn. Có lẽ trong tương lai, nó có thể sẽ xuất hiện."  Khoa học kĩ thuật đang phát triển, có lẽ sau này sẽ khai quật ra gì đó thì sao? 

Sắp vào lớp học, Bùi Dụ chỉ có thể chào tạm biệt cô giáo. Cậu quan sát vẻ mặt của người khác rất chi tiết, vừa nãy khi nghe cậu nói, hình như cô có chút giật mình và nghi ngờ. Xem ra chuyện nông trường vẫn chưa thể nói với mẹ được... 

Cô Tha là giáo viên bác học như thế, năng lực tiếp nhận cũng rất mạnh nhưng hiển nhiên cô cũng cảm thấy nông trường của cậu chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn mạng, chứ đừng đề cập tới mẹ Tống, có lẽ sẽ bị dọa sợ. 

Bùi Dụ không muốn mẹ Tống lo lắng vì mình, Bùi Côn còn nhỏ, cũng chỉ có thể giấu thằng bé. 

Cây xà lách trong nông trường đã lớn thêm, Bùi Dụ ngắt những chiếc lá to ở bên ngoài, cho vào túi, giữa trưa mang về nhà, giả vờ mình mua trên đường về. Bây giờ mẹ Tống vẫn không thể đi đứng thời gian dài, rau thịt các thứ đều được Bùi Dụ mua mỗi ngày, hoặc là nhờ bà Hoàng mua hộ. 

Rau xà lách đã cho ra ngoài hơn nửa ngày, có hơi ỉu xìu nhưng chỉ cần cho vào nước suối rửa là nó lại trở nên tươi mới, chỉ cần xào sơ qua với dầu và cho chút gia vị là đã thành một món ngon. 

"A Dụ, con còn tiền mua thức ăn không?" Mẹ Tống hỏi: "Đợi lát nữa mẹ đưa con một ít nhé?" 

"Chỗ con còn tiền mà mẹ." Tất cả rau Bùi Dụ lấy đều là từ nông trường, mỗi ngày đều có thể tiết kiệm được một khoản. 

Ăn cơm xong, Bùi Côn lấy ra bốn quả táo lớn, nói: "Đây là táo bạn Vu Thiến cho con, vì con đã dạy tiếng anh cho bạn ấy." 

Vừa nói, thằng bé vừa đưa cho mẹ Tống hai quả, cho anh trai một quả. 

Bùi Dụ cười trộm, mẹ Tống cũng nhẹ nhàng nói: "A Côn giỏi quá. Con nhớ cảm ơn bạn ấy nhé. Mẹ không thích ăn táo, hai đứa con ăn đi." 

Táo rất giòn ngọt, ba bốn miếng là hết sạch. Bùi Dụ nắm chặt hạt táo, vừa muốn ném đi thì đột nhiên nghĩ tới việc nếu trồng hạt táo ở trong nông trường, có thể nảy mầm hay không? 

Cậu lặng lẽ nhét hạt táo vào trong túi, dự định đêm nay sẽ thử xem sao. Vừa tiến vào, điều khiến cậu vui mừng chính là cà chua đã chuyển sang màu đỏ tươi. Dưới ánh nắng mặt trời, bề ngoài của chúng sáng bóng trơn trượt không một vết xước, vừa nhìn đã thấy mọng nước chua ngọt. 

Bùi Dụ cẩn thận đưa tay sờ sờ, có vài quả đã chín. Cậu vặn nhẹ quả cà chua, hái xuống, đến dòng suối rửa một chút, lập tức cho vào trong miệng. Cắn một miếng, nước cà chua chua ngọt lập tức tràn ngập trong miệng cậu. Vị của cà chua này thật sự rất ngon, ăn không khác gì trái cây, da mỏng thịt dày. 

Bùi Dụ ăn tới bờ môi thấm đẫm, rất nhanh đã ăn xong một quả, lại hái thêm một quả nữa. Đống cà chua này rất to, cậu chỉ ăn hai quả đã thấy bụng mình không thể chống đỡ được nữa. 

"Nhiều quá..." Bùi Dụ thì thầm, bất tri bất giác cậu đã hái hơn hai mươi quả cà chua, mà trên cành vẫn còn hơn mười quả đã chín và cả đống cà chua xanh. Nhiều cà chua như thế, nhà cậu khẳng định ăn không hết. 

Bùi Dụ để lại mười quả trong nhà mình, cho bà Hoàng ba quả, cho Trình Trạch Hiền tám quả. 

Cậu với Bùi Côn ăn sống hai quả, còn làm món trứng xào cà chua, canh cà chua trứng, đậu hũ sốt cà chua...Mỗi ngày đều có món liền quan tới cà chua, đến cả Bùi Côn cũng sắp hoài nghi nhân sinh rồi. 

Cà chua trong nông trường đã chín hết, mềm rục. Vì ăn không hết, khi Bùi Dụ lần nữa tiến vào nông trường, vài quả cà chua đã rơi xuống đất, lộ ra thịt quả bên trong, dần dần làm ướt mảnh đất bên dưới. 

Bùi Dụ hít sâu một hơi, đau lòng quá! 

"Nếu có thể bán đi một chút thì tốt quá." Bùi Dụ thở dài, đáng tiếc suy nghĩ này quá khó để thực hiện. Siêu thị có nguồn cung riêng, người bán ở chợ thì đều bán đồ nhà trồng được, căn bản sẽ không có ai thu mua cà chua của cậu. Nếu cậu tự bán thì chi phí bán hàng quá cao và quá lãng phí thời gian. 

Bùi Dụ nhặt quả cà chua đã mềm nhũn từ dưới đất lên, trong lòng suy nghĩ thật đáng tiếc. 

Cậu ngồi xổm xuống, có thứ gì đó rơi ra từ túi cậu. Cậu thấy rõ ràng, đó chính là chiếc vòng cổ có chìa khóa lúc trước mình nhặt được. Đêm nay cậu dự định bỏ nó vào ngăn tủ, không nghĩ lại quên mất, mang nó vào nông trường. 

Không đợi cậu nhặt lên, một ánh sáng nhu hòa từ chiếc chìa khóa hình hoa cúc đã tràn ra, nhanh chóng bao phủ lấy cậu. 

Chờ tới khi Bùi Dụ mở mắt, lần nữa thích ứng với ánh sáng, thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cậu giật mình phát hiện mình lại đang đứng trong một cửa hàng di động nhỏ khá chật hẹp, xung quanh là những kệ hàng trống rỗng, trước mắt chỉ có một cái cửa sổ lớn…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp