Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 6


2 tháng

trướctiếp

Sau khi hai người tới thư viện thành phố, tìm được một chỗ an tĩnh gần cửa sổ, nhẹ nhàng lấy bộ đề và giấy nháp ra, lập tức bắt đầu giành giật từng giờ từng phút học hành. 

Bùi Dụ vô tâm vô phế làm xong một đề thi hoá, nghiêm túc so đáp án và chữa lỗi sai xong thì bắt đầu vùi đầu vào đề thi vật lí cơ học. Ngồi lâu, khí lạnh từ điều hòa phả ra ngày càng mãnh liệt, khiến cậu có chút run rẩy thân mình. 

Lúc này bên ngoài vẫn còn trong xanh, ánh nắng rất ấm áp. Bùi Dụ mặc một chiếc áo somi ngắn tay màu lam nhạt, bên dưới mặc quần đồng phục, ngồi trong phòng điều hòa rất dễ dàng bị cảm lạnh. Cậu đặt bút xuống, hai tay xoa xoa muốn làm nóng người. 

Đột nhiên bên cạnh truyền tới một tiếng động nhỏ, cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trình Trạch Hiền lấy ra một cái áo khoác mỏng màu xanh sẫm từ cặp sách, nhẹ nhàng đưa tới chỗ cậu. 

Bùi Dụ nhỏ giọng hỏi: "Còn cậu? Không lạnh hả?" 

Trình Trạch Hiền lắc đầu: "Cậu mặc đi." 

Bùi Dụ không tin cho lắm, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay của y, phát hiện quả nhiên là tay mình quá lạnh. 

"Cảm ơn Cam nha!" Lúc này cậu mới nhận áo khoác, mặc lên người. 

Áo khoác của Trình Trạch Hiền có một mùi thơm rất thoải mái, không chỉ có mùi vị của nắng ấm mà còn có mùi bột giặt hương hoa nhài. 

Trình Trạch Hiền ở một bên nhìn Bùi Dụ mặc áo khoác lộ vẻ mặt thoải mái, một bên thở dài. Cái áo khoác này đã được y mặc hai năm, màu sắc đã bạc màu đi một ít nhưng vẫn có thể giữ ấm. 

Trình Trạch Hiền rũ đôi mắt xuống, đột nhiên có một tờ giấy chọt chọt vào tay y. Y quay đầu nhìn sang, thấy Bùi Dụ đang cười nhìn mình. Y cúi đầu mở tờ giấy ra, bờ môi vốn mím chặt bất giác hơi giương lên. 

[Nếu cậu lạnh thì nói một tiếng với tớ nha. Chúng ta có thể thay phiên nhau mặc.] 

Y mới không lạnh đâu. Trình Trạch Hiền cất kĩ tờ giấy, tiếp tục làm đề. 

Qua một hồi lâu, Bùi Dụ đã làm xong mấy tờ đề. Khẽ nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, đã 11:30. Cậu nhẹ nhàng chọc chọc Trình Trạch Hiền, ra hiệu đã tới giờ nên rời đi. 

Hai người nhỏ giọng rời khỏi thư viện, đi tới cửa hàng ép dầu. 

Ông chủ đưa cho họ ba bình pepsi hai lít chứa dầu hạt cải có màu sắc nâu nhạt, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi thơm đặc trưng của dầu hạt cải. 

"Đống hạt cải này có chất lượng rất tốt. Các cháu lấy từ đâu thế?" Ông chủ thuận miệng hỏi. 

Bùi Dụ cứng người, nhanh chóng nói: "Là nhà trồng ạ. Đã thu hoạch hết rồi." 

"Hóa ra là thế. Các cháu nhanh về nhà ăn cơm trưa đi." 

"Vâng, cảm ơn chú ạ." Bùi Dụ đưa một bình cho Trình Trạch Hiền. 

Y muốn từ chối nhưng Bùi Dụ ôm hai bình nói: "Tớ không ôm được nhiều như vậy." 

Trình Trạch Hiền chỉ có thể nhận lấy, vừa thấy bộ dáng của Bùi Dụ là biết cậu khẳng định có chuyện giấu giếm dì Tống, đã tới nơi nào đó hái hạt cải này. Ở nhà cậu sao có thể trồng nhiều rau cải như thế được chứ. 

Bùi Dụ trèo lên xe, trong lòng suy nghĩ nên giải thích đống dầu hạt cải này với mẹ Tống như thế nào. 

"Để tới đi về nhà với cậu." Trình Trạch Hiền nói. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tụ họp giữa không trung, thế mà cả hai đều hiểu được ý tứ trong mắt đối phương. 

Bùi Dụ đành phải thẳng thắn: "Mẹ tớ không biết chuyện dầu hạt cải này..." 

Bọn họ về đến nhà, Trình Trạch Hiền còn giúp cậu cầm một bình dầu hạt cải vào trong nhà. Thấy trong phòng khách có dì Tống với Bùi Côn, y chào hỏi: "Cháu chào dì Tống, Tiểu Côn." 

Tống Anh Lệ lập tức cười: "Trạch Hiền tới rồi à." 

Bùi Côn cũng kêu "anh Trình", vụng trộm nhìn bình dầu hạt cải trong tay y với Bùi Dụ. 

"Dì Tống, đây là dầu hạt cải cháu vừa ép. Cháu với Bùi Dụ mỗi người hai bình, là hạt cải thu hoạch từ vườn rau ở ngoại thành." Trình Trạch Hiền nói. 

Tống Anh Lệ biết tình huống gia đình của Trình Trạch Hiền, có thể nói cô đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên. Cô thường xuyên nghe được từ hàng xóm láng giếng rằng đứa nhỏ này sẽ đi làm thêm, kiếm chút tiền để duy trì cuộc sống của mình và bà nội. Trước kia mỗi dịp lễ Tết, cô sẽ đưa một chút đồ ăn, hoa quả tới nhà Trình Trạch Hiền. Đều là gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, đứa nhỏ này còn khổ hơn cả gia đình cô. Đống dầu hạt cải này có lẽ là do cậu nhóc đi làm thêm kiếm được. 

Bùi Dụ đứng ở một bên khống chế để mình không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thế mà mẹ cậu không hoài nghi chút nào về dầu hạt cải. 

"Dì Tống, cháu phải về nhà đây. Bà nội còn đang chờ." Đưa dầu hạt cải cho dì Tống xong, Trình Trạch Hiền liền nói. 

"Được. Trên đường nhớ cẩn thận, lần sau tới đây ăn cơm." 

Giữa trưa, mẹ Tống đã dùng dầu hạt cải để nấu ăn. Mùi hương của dầu vừa mới ép tỏa khắp căn nhà, sau đó là mùi đậu phụ chiên. Bùi Côn ngửi mà nuốt nước miếng liên tục. 

"Thơm quá!" 

Bùi Dụ cũng phát giác rau củ quả thu hoạch từ nông trường đều có vị rất rất ngon. 

Ngày thường khi Bùi Dụ nấu ăn đều không bỏ quá nhiều dầu, đồ ăn khá nhạt nhẽo. Hôm nay mẹ Tống dùng dầu hạt cải để nấu món đậu hũ nhồi thịt, thêm món cà tím xào và dưa leo trộn, hai anh em ăn hết hai bát cơm lớn. 

Mỗi lần đến cuối tuần, mẹ Tống sẽ thường mua chút thịt cá các thứ để nấu món ngon hơn chút cho hai đứa con trai. Có đôi khi cô sẽ nấu canh xương hầm, dù sau độ tuổi thiếu niên là độ tuổi trưởng thành phát triển. 

Đêm đó, sau khi Bùi Côn chìm vào giấc ngủ, Bùi Dụ lặng lẽ lên giường nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào nông trường. Lần này cậu vừa rơi xuống đất đã nhìn thấy một đàn chim tước bay bốn phía. Có con bay vào làn sương, có con phi thẳng lên trên trời, rất nhanh đã không còn tung tích. 

Bùi Dụ nhớ lại mấy con bướm ở cánh đồng hoa cải ngày ấy, không cảm thấy kì quái. Nơi này có động vật là điều rất bình thường, chỉ cần cậu không gặp phải lợn rừng, sài lang hổ báo gì đó thì đều tốt cả. 

Cà chua đã nở hoa, từng đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt ở giữa những chiếc lá xanh, rất đáng yêu. Cây đào cũng đã cao tới eo người, bắt đầu mọc ra rất nhiều cành non. Vì trước đó có một trận mưa nên đất đai rất ẩm ướt, một mảnh cây rau cải đã héo úa đổ rạp. 

Bùi Dụ ngồi xổm xuống, dùng xẻng nhỏ lấy ở sân sau, nghiền lát đống cây rau cải, vùi vào trong đất, tiện thể xới đất luôn. Đây không phải một việc dễ dàng. Nếu như có cuốc thì còn tốt, có thể trực tiếp lật từng khối đất một, cũng có thể nghiền nát cây dễ dàng hơn. 

Chờ tới khi Bùi Dụ lật xong một mảnh đất, cả người cậu đã thấm đẫm mồ hôi, buổi sáng tỉnh lại chỉ có thể đi thay quần áo. 

Trồng trọt thật sự không hề dễ dàng a…Nếu không phải nông trường thần kì, cậu còn phải bón phân, nhỏ cỏ dại, thời thời khắc khắc chú ý mới có thể thu hoạch được. 

Bùi Dụ nghĩ, đã đến lúc nên đi mua hạt giống rồi. Những hạt giống ở trong đất đều đã nảy mầm, sau này không thể để nó trống không được, phải bắt đầu gieo hạt thôi. 

Mỗi tháng mẹ Tống đều cho Bùi Dụ một chút tiền tiêu vặt, trước kia cậu chưa từng dùng tới. Mỗi lần mẹ muốn đưa thêm tiền, cậu sẽ lặng lẽ từ chối, cho nên trong tay cậu chỉ có hai mươi tệ. 

Sáng tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong, Bùi Dụ liền đi ra ngoài. 

Chợ rất náo nhiệt, mỗi hộ gia đình ở ngoại thành, cách một đoạn thời gian sẽ mang rau củ gà vịt cá tôm nhà nuôi trồng vào thành phố bán. Dân văn phòng bình thường sẽ vào siêu thị mua đồ, nhưng có rất nhiều dân lao động sáng sớm tới chợ mua đồ ăn. Gà vịt nuôi thả có chất thịt rất ngon, rất dai, trứng gà nhỏ nhưng lòng đỏ lại rất lớn. 

Bùi Dụ chen chúc qua các cô các mẹ, đi thẳng tới khu bán hạt giống. 

Bà chủ ngồi ở sau quầy nghịch điện thoại, trước mặt có vài tấm bảng cát tông có chữ: [Mười tệ bốn túi tùy chọn], [Dưa leo bản địa, đậu hà lan, ớt chỉ thiên, bí đỏ, hồi hương ba tệ một túi], [Hai tệ một túi]... 

Nhìn những túi hạt giống rực rỡ bát ngát trước mặt, Bùi Dụ thầm than, hạt giống cũng chả rẻ chút nào. 

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng mua một gói rau xà lách, dưa chuột, ớt chuông và ngô. Cậu vốn muốn mua hạt giống cà tím vì cà tím vừa thơm vừa hợp ăn với cơm nhưng nấu cà tím lại quá ngốn dầu, dù cậu thích ăn nhưng bình thường rất ít khi mua. 

Bốn túi hạt giống này tốn của Bùi Dụ mười hai tệ, cậu cẩn thận cho vào cặp sách rồi đi về nhà. 

Đêm đó lúc tiến vào nông trường, trước tiên Bùi Dụ tưới một lần nước cho mảnh đất trước. Đống rau cải đã không còn nguyên vẹn, chậm rãi hóa thành phân bón. Cậu mở túi hạt giống ra, bắt đầu gieo hạt giống rau xà lách xuống. Ở bên cạnh đó là mảnh đất trồng dưa leo, dưa leo cần có giá đỡ, buộc dây. Mấy ngày kế tiếp, cậu phải đi ra ngoài tìm que gỗ, nhánh cây nhỏ mới được. 

Hạt giống bắp ngô là quý giá nhất. Bùi Dụ cứ đào một cái hố là gieo hai hạt giống xuống, giữa mỗi hố có một khoảng cách nhất định, như thế chúng sẽ không tranh đoạt ánh nắng và nước, dinh dưỡng của nhau. 

Hoàn thành xong hết, ánh nắng trong nông trường cũng dần dần suy yếu. Bùi Dụ ngồi xổm xuống, cất kĩ hạt giống. Cậu chỉ trồng một chút vì cây cối ở đây thật sự phát triển quá nhanh, nhỡ không ăn hết, vậy chỉ có thể ủ phân. 

Nghĩ tới đây, Bùi Dụ nhìn đám cà chua. Đống hoa vàng nhạt kia đã khép lại một nửa, sẽ kết quả nhanh thôi. Một mảnh đất lớn như thế, đến lúc đó, khẳng định cậu có thể thu được một ngọn núi cà chua. 

Bùi Dụ vẫn đang nghỉ ngơi trong nông trường, bỗng nhiên có một tiếng động truyền tới. Cậu ngay lập tức ý thức được Bùi Côn đang xoay người chuẩn bị đi nhà vệ sinh. 

Bùi Dụ biến mất ở trong nông trường, trở lại trên giường. Cậu nghe thấy tiếng Bùi Côn mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc này mới thở phào một hơi. 

Lần sau phải đi ra sớm một chút, nhỡ dọa Bùi Côn sợ thì không tốt chút nào. 

#Editor: Lathie 

Thứ hai đầu tuần, bài thi của tất cả các môn đều đã được chấm điểm xong, tới buổi chiều là kết quả sẽ được dán lên bảng thông báo. Mặc kệ là ở đâu, điểm thi vẫn là cơ sở để xếp hạng các học sinh. 

Trong văn phòng giáo viên có bảng xếp hạng điểm số các môn học trong các kì thi của các học sinh, dựa vào đó để xếp hạng các học sinh xếp hạng nào ở ban tự nhiên và ban xã hội, xếp hạng mấy trong lớp và hạng mấy toàn khối. 

Trường trung học Lương Anh chỉ có chương trình dạy trung học phổ thông, mỗi khối có khoảng sáu trăm học sinh, mười hai lớp học. Hai tòa nhà trái phải ở bên cổng trường là tòa nhà cho khối lớp 10 và lớp 11, lớp 12 thì học ở trong tòa nhà trung tâm yên tĩnh nhất và lớn nhất, xung quanh đều là đại thụ cao lớn thẳng tắp, đông ấm hè mát. 

Trường Lương Anh luôn có truyền thống dán [Bảng vinh danh] ở ngoài hành lang mỗi tòa nhà, công bố năm mươi học sinh có tổng điểm cao nhất các môn tự nhiên và các môn xã hội, cũng như mười học sinh có điểm số cao nhất ở từng môn thi. Ở trong từng phòng học, ở phía sau sẽ có một chiếc bảng đen nhỏ ghi tên mười lăm học sinh đứng đầu lớp. 

Vừa tới giờ ra chơi, các học sinh đã chạy ra ngoài hàng lang xem kết quả thi. 

Bùi Dụ đợi mọi người xem xong mới chạy ra nhìn, trên tờ giấy A4 màu hồng, từng hàng từng số chạy vào mắt cậu. Cậu nhìn từ đầu xuống dưới, ba chữ "Trình Trạch Hiền" đứng ngay ở hàng thứ hai. Y đứng nhất lớp và xếp hạng ba toàn khối! 

Bùi Dụ mở to mắt kích động, mặt mày khóe môi đều biểu lộ sự vui vẻ. Cậu thật sự vui mừng thay cho Cam! 

Lại nhìn xuống dưới, rốt cuộc cậu cũng thấy tên của mình. Cậu đứng thứ tư trong lớp và xếp thứ mười chín toàn khối. 

Xem xong thành tích, Bùi Dụ đi về lớp học. Đúng lúc này Trình Trạch Hiền tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn cậu. 

Bùi Dụ nhìn cái trán trơn bóng bị đè có chút hồng của y, nhẹ nhàng nói: "Cam, cậu xếp thứ ba toàn khối đó!" 

Trình Trạch Hiền không có phản ứng gì quá lớn, chỉ gật đầu nói: "Nghỉ hè chúng ta hãy đi học tiếng anh, học kì sau cậu có thể đạt được điểm cao hơn." 

Y không quá lo cho mình, từ trước tới giờ y chỉ thời thời khắc khắc chú ý tới Bùi Dụ. Nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu với y đều sẽ chọn ban tự nhiên. Bây giờ phần lớn học sinh đều có khuynh hướng học lệnh, một khi chia ban thì các học sinh vốn học giỏi các môn tự nhiên sẽ càng trở nên nổi bật. Điểm số môn ngữ văn và tiếng anh của Bùi Dụ không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy, lên lớp 11 sẽ rất dễ dàng bị người khác vượt qua. 

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Trạch Hiền đã lên sẵn kế hoạch nên học cùng Bùi Dụ trong kì nghỉ hè này như thế nào. 

"Ừm ừm." Bùi Dụ vui vẻ đáp ứng, cậu cũng muốn học hỏi từ Cam nhiều hơn! 

Trong hành lang, các học sinh đang vây xem bảng vinh danh, thảo luận ầm ĩ. 

"Lần nào thi cũng là một người khác xếp hạng nhất, cạnh tranh khắc nghiệt quá." 

"Học sinh lần trước xếp hạng nhất là bạn cùng lớp của tôi đó, lần này cậu ấy tụt xuống hạng chín lận." 

"Hình như chỉ có mỗi một bạn tên Trình Trạch Hiền giữ vững thành tích ở trong top3..." 

Mấy học sinh yên lặng nhìn ba chữ "Trình Trạch Hiền" kia. Trong số họ đã có người từng thấy Trình Trạch Hiền, có người chưa thấy nhưng họ đều nhất trí cho rằng người này rất thần bí. Họ hiếm khi thấy y ở trong các hoạt động của trường, vừa tan học là biến mất, ngày nào đi học cũng chỉ nằm ngủ như chưa bao giờ là đủ vậy. 

Thật ra diện mạo của Trình Trạch Hiền rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính. Lúc y rũ mắt, hàng mi cong vút đặc biệt rõ ràng. Đôi mắt thâm thúy, khi lơ đãng đối mắt với y, sẽ khiến người đối diện như lạc vào một đại dương mênh mông sâu thẳm. Vẻ mặt mà mọi người hay thấy nhất chính là y mím môi thành một đường, rất ít khi chủ động đáp lời với người khác. 

Y cao tầm 1m7, hai năm này còn cao hơn năm sáu cm nữa. Mọi người đều nói kiểu tóc húi cua chính là kiểu tóc kén chọn nhất, Trình Trạch Hiền chính là có kiểu tóc này nhưng mặc kệ từ góc độ nào, y đều không có khuyết điểm. 

Trên người Trình Trạch Hiền đều là ưu điểm, khiến người ta xem nhẹ hoàn cảnh gia đình khó khăn của y. Vì tất cả mọi người, kể cả giáo viên đều nghĩ trong tương lai, y chắc chắn sẽ là một người không tầm thường. 

"Haizz, kiểu học thần này thường cô đơn lắm, học tập luôn xếp trên yêu đương mà." Có người cười đùa nói. 

Nhưng ở độ tuổi này, các nữ sinh rất dễ dàng bị loại con trai như thế dụ dỗ. Đáng tiếc, các cô chỉ có thể bị tan nát cõi lòng. 

Sau khi xem xong kết quả thi, Bùi Dụ đã viết một bảng tổng kết kết quả thi của mình, sau đó bắt đầu học từ vựng tiếng anh. Cậu đã chủ động nhờ Trình Trạch Hiền lên kế hoạch nâng cao thành tích môn tiếng anh của mình. 

Trong mắt cậu, bạn cùng bàn cùng cậu lớn lên này cực kì tri kỉ. Cậu ghi nhớ kế hoạch y đã viết ra rồi thực hiện một cách chi tiết, chẳng hạn như gia tăng số lượng từ vựng cần học thuộc. Ban ngày cậu sẽ nghiêm túc vừa viết vừa ghi nhớ, tối muộn thì ở trong nông trường, ngồi xổm ở cạnh dòng suối học lại đống từ đơn đã học hôm đó. 

"Brighten. B-r-i-g-h-t-e-n, làm rạng rỡ, làm vui vẻ..." Bùi Dụ cao giọng đọc, may mắn âm thanh trong tiểu nông trường không thoát ra ngoài, nếu không những âm thanh "hoang đường" này sẽ đánh thức Bùi Côn mất. 

Một làn gió thổi tới, cành lá đung đưa. Hàng cây cà chua đã bắt đầu kết quả, từng chùm quả nhỏ bé xanh xanh chen chúc nhau, đây còn là kết quả khi Bùi Dụ đã vặt bớt số lượng hoa. 

Hạt giống rau xà lách cũng đã nảy mầm, một gốc cây đột ngột mọc lên từ mặt đất, phát triển rất khỏe mạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp