Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Hưởng thụ một lát trong biển hoa cải này xong, Bùi Dụ đi tới bên dòng suối.

Đám cà chua bên cạnh đã dài thêm không ít, cành lá có thêm những lông tơ nhỏ xíu. Mà khu cây ăn quả bên kia, có lẽ chính là giống đào lông rừng mà mẹ Tống nói, quả vừa nhỏ vừa chua, ăn không ngon lắm. Vừa nghĩ tới thôi đã khiến cậu cảm thấy quai hàm mỏi nhừ. 

Đào ở trên thị trường đều thơm ngọt nhiều nước, trắng trẻo mũm mĩm, đa số là mọc từ cây được chiết cành. Cậu hiểu điều này, đã từng học qua môn sinh học hồi cấp hai. Quả đào mọc ra từ cây chiết cành sẽ có da mỏng thịt dày, mùi vị thơm ngon. 

"Phải đợi mày lớn lên rồi." Bùi Dụ lẩm bẩm với đống cây non. Nếu thật sự là đào lông, cậu chỉ có thể tìm mấy cành đào mật tới làm biện pháp ghép cành thôi. 

Lúc Bùi Dụ không có ở nông trường đã có một trận mưa, đất đai đều ướt sũng, hôm nay không cần tưới nước nữa. Trước khi rời đi cậu có hái thêm một rổ rau cải non, nghĩ muốn bán chúng ra ngoài nhưng như thế rất dễ dàng gây sự chú ý. Nếu truyền tới tai mẹ Tống, cậu không biết nên giải thích như thế nào. 

Tựa như sáng hôm nay, mẹ Tống có hỏi: "Rau cải treo ở trước cửa nhà bà Hoàng là con tặng sao?" 

Cậu gật đầu. 

"Bà nói cảm ơn con đấy." Cô dừng một chút, nói tiếp: "A Dụ làm tốt lắm." 

Bà Hoàng cách vách thường xuyên giúp đỡ một nhà bọn cậu, cậu cho bà một chút rau cũng là điều đúng đắn. Ở quê, tặng nhau vài thứ cũng là cuộc sống hòa bình ấm áp bình thường. 

Đống cải trong đất rất nhanh sẽ ra hoa kết quả, có thể làm dầu hạt cải nhưng Bùi Dụ chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Dưới mảnh đất màu mỡ này chỉ có thể thu hoạch được hơn hai mươi bảy cân rau cải, chất lượng tốt có lẽ sẽ ép được hơn mười cân dầu hạt cải. 

Từ nhỏ Bùi Dụ đã suy tính nhiều hơn người khác, trong lòng cậu sẽ nghĩ kĩ kế hoạch rất nhiều lần. Chẳng qua thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều, cậu đã phải dấn thân vào cuộc chiến học hành. 

Từ nhỏ cậu đã hiểu một đạo lí, tri thức có thể thay đổi vận mệnh. Cho nên trừ người nhà và bạn thân, trong lòng cậu chỉ còn lại học tập. Ban ngày cậu đắm chìm vào đại dương tri thức, buổi tối vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, mệt tới mức không muốn tới nông trường nữa, thế là đám rau cải ngồng đã bị bỏ quên. 

Sáng thứ hai có một bài kiểm tra ngữ văn. Bùi Dụ nhìn lật từng trang tài liệu, tin tức thời sự mà cô giáo đã in ra rồi phân phát cho các học sinh, những thứ này đều có thể dùng trong viết văn. 

Cô giáo ngữ văn của lớp cậu họ Tha, vừa ôn nhu vừa săn sóc, biết học sinh trong lớp rất ít khi xem tin tức nên mỗi tuần đều thu thập tài liệu cho họ. Đặc biệt những đứa trẻ giống như Bùi Dụ hay Trình Trạch Hiền, trong nhà khó khăn, không có máy tính, không có điện thoại thông mình, huống chi rất nhiều học sinh nội trú đều bị cấm dùng điện thoại. Đây là sự cố gắng lớn nhất của cô Tha để các học sinh có thể nắm bắt được tin tức hằng ngày về thế giới bên ngoài. 

Bình thường, kì thi tháng và thi học kì của họ đều được nghiêm khắc tiến hành theo trình tự thi đại học, giờ các học sinh còn chưa phân ban nên thời gian thi sẽ kéo dài thêm một ngày. 

Chờ tới khi Bùi Dụ thi xong môn cuối cùng đã là thứ tư. Đối với cậu, toán lý hóa sinh coi như khá nhẹ nhàng, nhưng tiếng anh vẫn khiến cậu hơi mơ màng, dù mang theo vẻ mặt tỉnh táo trở về phòng học nhưng thật ra trong đầu vô cùng trổng rỗng. 

Trình Trạch Hiền nhìn bộ dạng ngơ ngác này của cậu, liền biết đây là di chứng của môn tiếng anh. Gương mặt cậu hơi đỏ, nói không chừng nếu giờ phút này cầm bàn tay cậu, còn có thể cảm nhận được mồ hôi. 

Chờ tới khi trực nhật xong, Bùi Dụ mới chậm rãi đi rửa tay. Lúc trở về phòng học, cậu mới phát hiện Trình Trạch Hiền vẫn chưa đi, đang ngồi nhìn mình. 

Trong phòng học có không ít bạn học ở lại phòng làm bài, Bùi Dụ nói nhỏ: "Cam, sao cậu chưa về thế?" Hôm nay đã thi xong, không còn nhiều bạn học hỏi bài nữa. 

"Chờ cậu." 

Bùi Dụ sững sờ một chút, rất nhanh thu dọn sách vở, tranh thủ thời gian đi về nhà với Trình Trạch Hiền. Trên đường đi, cậu chưa từng phát hiện trên mặt mình là nụ cười xán lạn. 

Cam thật tốt. Biết cậu đi bộ về nhà muộn, còn đặc biệt chờ cậu về nhà.  

Bùi Dụ ngồi sau Trình Trạch Hiền, tâm như muốn bay lên. Cậu ôm lấy chiếc cặp sách đen, chờ tới khi y dừng đèn đỏ mới nói chuyện, trong giọng nói có một chút ảo não không dễ dàng phát giác: "Bài thi listening hôm nay, tớ nghe không rõ nên đã bỏ một vài câu rồi." 

"Tốc độ băng ghi âm lần này quá nhanh, ngày mai tớ sẽ dạy cậu." Trình Trạch Hiền nói. 

"Được!" Bùi Dụ nói: "Mấy môn tự nhiên tớ làm khá tốt, có khi học kì sau có thể ở chung một lớp với cậu đó." 

Lên lớp mười một, học sinh sẽ được phân ban, năm mươi người đứng đầu khối sẽ được mặc định xếp vào lớp thực nghiệm. 

Người ở đằng trước nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hiển nhiên cũng rất hài lòng. 

Lúc về đến nhà, mẹ Tống đang nấu cơm, Bùi Côn đang làm bài tập trong phòng khách, Bùi Dụ đặt cặp xuống bắt đầu giúp mẹ nhặt rau. 

"Con vừa thi xong, nghỉ một chút đi." Tống Anh Lệ phất phất tay. Vốn dĩ trước kia cô có công việc, chỉ có thể ủy khuất con trai tự mình nấu cơm, bây giờ làm sao cô có thể để con mình vất vả được. 

"Mẹ đừng đứng mãi thế, sẽ mệt đấy. Có gì gọi con là được." Bùi Dụ thấy vài ngọn khoai lang ở trong giỏ, bỗng nhiên nhớ tới nông trường trong mơ của mình. 

Xong rồi! Đã ba ngày cậu chưa tới nông trường rồi! Giờ này chắc hoa cải rụng hết rôi! 

Cả người Bùi Dụ cứng lại, xoa cái đầu đinh của em trai, sau đó hai ba bước lên lầu đi vào phòng ngủ. 

Trước kia chỉ lúc ngủ cậu mới tiến vào nông trường, cậu chưa từng thử lúc chưa ngủ. Trong lòng cậu yên lặng suy nghĩ, vốn còn tưởng không được, nhưng khi cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ý nghĩ muốn vào nông trường ngày càng mãnh liệt. Phòng ngủ chật hẹp chậm rãi trở nên sáng ngời, cậu đã xuất hiện ở nông trường! 

Mảnh đất màu mỡ có chút thê lương, hoa cải đã rụng đầu xuống đất, chỉ còn từng cành hoa lẳng lặng đứng. Những tán lá xanh đã úa vàng, nhưng trên ngọn cây hình như có thể lờ mờ nhìn thấy từng hạt cải đen nhánh ở đó. 

Bùi Dụ ngồi xổm xuống đụng một cái, ngọn cây bị phơi nắng trở nên giòn tan, vừa chạm một cái đã "răng rắc" nứt toạc. Những hạt giống rau cải tròn trịa lộc cộc rơi xuống đất, hoàn toàn có thể dùng để ép dầu. 

Cậu đứng dậy đi về phía trước, mấy ngày không đến, cà chua đã cao hơn đầu gối cậu, nhánh cây chính còn thô to hơn ngón cái. Điều làm cho cậu càng thêm mừng rỡ chính là mỗi cành đều đang nở hoa, chờ đợi thời cơ kết quả. Mà đống mầm cây đào lông cũng cao không ít, nhưng vì quá lâu không tưới nước nên chúng nó có hơi ỉu xìu. 

Bùi Dụ vừa định tưới nước thì nghe thấy âm thanh của Bùi Côn ở bên ngoài: "Anh ơi, xuống ăn cơm thôi!" 

Âm thanh này chợt xa chợt gần, Bùi Dụ cả kinh ngẩng đầu. Hình như nông trường đang nhắc nhở cậu có người tới gần! 

Cậu còn chưa định thần xong đã phát hiện mình trở lại căn phòng ngủ quen thuộc, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu, nhưng cậu biết không phải. 

Bùi Dụ nhìn đống hạt cải không cẩn thận mang ra bên ngoài, đáp: "Anh tới ngay." 

Tối hôm đó, Bùi Dụ lên giường sớm hơn nửa tiếng. Cậu còn đặc biệt mang một chiếc gáo lên, thêm hai bao tải to, chuẩn bị mang chúng tới nông trường. 

Hạt cải rơi xuống không ít, Bùi Dụ nhặt hạt cải ở trên cây trước, sau đó mới nhặt ở dưới đất, tốn một đêm thu được hai bao tải hạt cải đầy ú ụ. Cậu để bao tải sang một bên, bắt đầu dùng muôi múc nước suối tưới nước. 

Nước suối thật sự rất thoải mái, cà chua được tưới nước chậm rãi đứng thẳng, khôi phục tinh thần. Dựa vào chu kì sinh trưởng của đống rau cải, có lẽ mười ngày sau, cậu sẽ thu hoạch được những quả cà chua đỏ tươi chua ngọt mọng nước, mà những cây rau cải khô héo này có thể làm phân bón. 

Bùi Dụ làm xong mọi việc, uống thêm hai ngụm nước suối, ngồi nghỉ ở một bên. Cậu nhìn mảnh vườn màu mỡ kai, lại nhìn vùng đất đang chìm trong màn sương... 

Mỗi đêm cậu đều lao động ở nông trường, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn dồi dào tinh lực như cũ, thậm chí còn có sức sống hơn ngày thường, khả năng có lẽ là quà tặng của nông trường thần kì này. 

Cậu chỉ cần nghĩ muốn mang hai bao tải hạt cải này ra ngoài là sáng mai sẽ thấy ở trong phòng bếp, nhất định đó cũng là chỗ kì diệu của nông trường! 

Phía sau làn sương kia cũng là đất trồng sao? Cậu không thấy rõ, cũng không đi qua được. 

Nông trường này thật sự quá thần kì! 

Trong lòng Bùi Dụ dâng trào rất nhiều nghi vấn nhưng cậu không vội vàng đi tìm lời giải đáp, tương lai cậu sẽ có thể chậm rãi biết được thôi. 

Nghĩ ngợi một hồi lâu, sắc trời ở nông trường đã chuyển sang màu vàng cam u ám, sắp tới buổi tối rồi. 

#Editor: Lathie 

Ngày hôm sau khi đi học, Bùi Dụ vẫn đang nghĩ xem nên xử lí hai bao tải hạt cải kia như thế nào. 

Cậu thừa kịp nghỉ giữa giờ, đi tới thư viện mượn [Sách chu kì sinh trưởng các loại cây trồng ở Trung Quốc], [Tổng hợp các tiêu chuẩn nông nghiệp], [Sách minh họa các thực vật tự nhiên]. [Kiến thức trồng trọt] và [Sách hướng dẫn trồng đào]. Cậu không có máy tính để tìm kiếm thông tin nên chỉ có thể tới thư viện đọc sách thôi. 

Trình Trạch Hiền thấy đống sách Bùi Dụ mang về, dù cậu đã che che lấp lấp nhưng y vẫn trông thấy một vài chữ. Sao cậu ấy lại mang về toàn là sách tham khảo về cây trồng nông nghiệp vậy chứ? 

Tiết thứ ba và tiết thứ tư sáng nay là tiết ngữ văn, bài thi ngữ văn cũng đã được chấm xong và bắt đầu phát lại cho các học sinh. 

Phía trên những con chữ nắn nót của Bùi Dụ là con số 112 đỏ tươi. Về cơ bản thì cậu đã làm rất tốt những câu hỏi cơ bản nhưng chỉ được 44 điểm ở bài văn dài và cậu cũng không làm quá tốt phần đọc hiểu. 

Bùi Dụ lặng lẽ nhìn Trình Trạch Hiền lại bị y bắt gặp ánh mắt, y tự đưa phiếu điểm và bài văn của mình cho cậu. 

"Cảm ơn Cam nha." Suy tính nhỏ của Bùi Dụ bị phát hiện, cậu cười nhẹ nhận lấy bài văn từ những ngón tay thon dài của Trình Trạch Hiền, nghiêm túc đọc. 

Chữ của Trình Trạch Hiền đẹp hơn Bùi Dụ rất nhiều, sắc sảo tinh tế, còn có chút cứng cáp trầm ổn. 

Mạch suy nghĩ của Trình Trạch Hiền rất rõ ràng, ngôn ngữ cũng ngắn gọn lưu loát, đánh thẳng vào điểm chính. Đọc hết bài văn của y, Bùi Dụ cảm thấy cậu như đã đạt được lời giải đáp cho những nghi vấn khi làm bài thi của mình. 

"Cam giỏi quá!" Bùi Dụ nhìn điểm số. 129 điểm!!! 

"Cậu cũng có thể làm được." Trình Trạch Hiền nhìn đôi mắt lóng lánh của Bùi Dụ, suýt chút nữa đã quay mặt đi hướng khác. 

Đợi tới khi vào tiết học, Bùi Dụ mới phản ứng lại. Vừa nãy, hình như Cam đang xấu hổ nhỉ? 

Quả nhiên không ngoài dự đoán, điểm ngữ văn của Trình Trạch Hiền đứng đầu lớp. Trong lớp có mấy bạn nữ cũng viết văn rất tốt, tổng thể cũng được, đều thi được hơn 120 điểm. 

Hai tiết ngữ văn mà cô Tha vẫn chưa giải hết được đề ngữ văn, phần bài văn dài chỉ có thể lưu lại ngày mai nhưng cô đã in ra những bài văn ưu tú của các bạn học sinh giỏi rồi phát lại cho các bạn học khác. 

Trang giấy vừa in có mùi mực, Bùi Dụ thật sự rất thích cái mùi này. Cậu cẩn thận đọc từng bài văn, càng thêm kính nể những logic chặt chẽ của các bạn học. 

"Tại sao sáng nay cậu mất tập trung thế?" Giữa trưa lúc Trình Trạch Hiền chở Bùi Dụ về nhà, hiếm khi chủ động hỏi cậu một câu. 

Bùi Dụ "a" một tiếng mới phản ứng lại: "A, không có việc gì...Cam, cậu có biết cửa hàng ép dầu nào không?" 

Trình Trạch Hiền không thường xuyên ở nhà giống cậu. Mỗi tháng trường học chỉ trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn ba trăm tệ, y vẫn luôn giấu giếm thầy cô và bà nội đi làm thêm nên đã quen thuộc rất nhiều nơi ở ngoại thành và cả nội thành. Nhưng Bùi Dụ hỏi cái này để làm gì? 

"Ừ, cậu muốn tới đó à? Tớ có thể đưa cậu tới đó." 

Trình Trạch Hiền không hỏi cụ thể khiến Bùi Dụ nhất thời buông lỏng cảnh giác, cũng không biết làm cách nào mà cậu đã hẹn y sẽ đi chở nước vào thứ bảy tuần này rồi cùng nhau đi ép dầu. 

Trong nông trường của cậu luôn có nước suối, nhưng mỗi tuần cậu vẫn đi chở nước, chỉ có điều là giảm bớt đi một chuyến thôi. Nước trong nhà đã bị cậu vụng trộm cho nước suối ở nông trường vào, còn nước nhà bà Hoàng chính là nước suối lấy từ núi Thanh Lương. 

Đợi tới hôm thứ bảy, Bùi Dụ lén lút vác hai bao tải hạt cải ra ngoài, cùng với Trình Trạch Hiền mỗi người chở một túi đi tới cửa hàng ép dầu. 

Cửa hàng kia ở trong chợ, đã mở được hơn mười năm, lượng khách vẫn luôn không nhiều không ít. 

Bùi Dụ nhẹ nhàng thương lượng với ông chủ. Cậu nghĩ số lượng hạt cải của mình không nhiều, nếu ép dầu thì tính phí như nào? Nếu được thì cậu có thể trả chi phí ép dầu bằng nửa số dầu ép được không? 

Ánh mắt sắc bén của ông chủ nhìn dáng vẻ học sinh ngoan của hai người, quần áo đơn giản, có vẻ đã mặc được vài năm, chất vải đã sờn cũ. Lại thấy đứa trẻ thanh tú cao gầy lễ phép hiểu chuyện, lập tức đồng ý, sẽ thu bốn phần dầu ép được. 

Ông chủ mở bao tải ra nhìn, hơi sửng sốt. Dù hạt cải không nhiều nhưng chất lượng lại tuyệt đỉnh, no đầy bóng loáng, chất lượng dầu ép ra chắc chắn sẽ rất cao. 

"Nếu hai đứa yên tâm có thể quay lại sau. Ép dầu phải làm nhiều công đoạn lắm, giữa trưa hãy đến lấy." Mấy loại dầu ép từ cái loại hạt này đều phải trải qua quá trình rửa sạch, rang khô, ép dầu và cuối cùng là lọc dầu. 

"Vậy cảm ơn chú, chúng cháu sẽ trở lại sau ạ." Bùi Dụ cảm kích nói. 

Hai người bọn cậu còn đang đeo một chiếc cặp toàn sách, vừa vặn có thể tới thư viện thành phố làm bài tập.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp