Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

Bùi Dụ nhìn những mầm cây xanh mướt kia, một chút kinh hoảng cuối cùng còn sót lại trong lòng cũng tiêu tác. Cậu ngồi xổm xuống, nhìn những mầm non ương ngạnh thẳng tắp non nớt đang đứng thẳng trong gió nhẹ kia, thật sự khiến người ta rất thích. 

Cậu rõ ràng không gieo hạt nhưng lại thu hoạch được một đống mầm cây xanh mượt tươi tốt này. 

Bùi Dụ nghĩ nghĩ, âm thầm kinh ngạc: Chẳng lẽ do không còn đống đá gỗ kia che chắn nữa nên đống hạt giống bị ẩn tàng liền nảy mầm? 

Không ai có thể giải thích cho cậu nên Bùi Dụ chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của chính mình. 

Mầm cây cần nước, mặt trời trên đỉnh đầu lại quá nóng, tầng đất đai trên cùng đã trở nên hơi khô cứng. Bùi Dụ giật mình, cẩn thận đi tới con suối kia, hai tay bốc lên một vũng nước hất về phía mầm cây, hơi lạnh của nước suối cũng dần dần tỏa ra. 

Ở đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang của những hạt nước tí tách tí tách rơi lên mầm cây. Bùi Dụ không cảm thấy mệt mỏi, cứ liên tục hất nước như thế. 

Mảnh đất chỉ rộng hơn ba mươi sáu mét vuông, Bùi Dụ chỉ cần hất nước hơn nửa tiếng là đã xong. Nhưng dường như cậu không phát giác ra thời gian trôi qua, nhìn mảnh đất ướt át trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kì diệu. 

Làn gió ấm áp thổi tới khiến mầm cây hơi run run. Bùi Dụ tiếp tục hất nước, chờ tới khi chỗ nào cũng ướt thì cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu ngồi xổm xuống, phát giác hình như mầm non lại lớn hơn một chút rồi. 

Cẩn thận nhìn lại, lá ở hai bên mầm cây đều trở nên lớn hơn, trở nên rất đáng yêu, xanh xanh lục lục, um tùm tươi tốt. 

Bùi Dụ rất kinh ngạc: "Lớn nhanh quá!" 

Cậu nhịn không được đưa tay sờ sờ, giọt nước mát lạnh rất nhanh thấm ướt ngón tay cậu, bây giờ còn chưa nhìn ra được đây là loại cây gì. Ở sân sau nhà cậu bây giờ, đống khoai lang được trồng xuống đều đang bám rễ sinh sôi, đống dây lang đã gần che kín sân, rất nhanh là có thể thu hoạch khoai. Còn đống ngọn khoai lang non có thể hái rồi xào với tỏi, đó chính là một món ăn cực kì ngon. 

Làm việc thêm một lát, cổ họng Bùi Dụ khát khô. Lần này cậu trở lại con suối kia, hai tay hứng nước uống, làn nước lạnh ngọt làm vòm họng và cuống họng của cậu thoải mái trong nháy mắt. Đây quả thực là nước suối ngon nhất cậu từng uống, còn ngon hơn cả đống nước giải khát đóng chai nữa! 

Bùi Dụ nghĩ thầm nếu như mẹ với em trai cũng có thể uống một chút thì thật tốt. 

Nghỉ ngơi thêm một lát, Bùi Dụ cảm giác được mình đang dần dần rời đi, lại lâm vào cơn ngủ mê. 

Sau khi tỉnh lại theo giờ giấc sinh học, cậu nằm trên giường, hồi tưởng lại những gì mình đã làm trong nông trường tối qua. Cậu không thấy mệt, ngược lại còn rất phấn chấn, toàn bộ thân thể tràn đầy động lực. Cậu lặng lẽ xuống giường, nhìn Bùi Côn vẫn còn đang ngủ say, bắt đầu đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới lầu chuẩn bị bữa sáng. 

Hôm nay là thứ sáu, Bùi Dụ mở chum nước, kinh ngạc phát hiện chum nước vốn nên sắp cạn kiệt, bây giờ lại tràn đầy nước suối! 

Mặc dù chỗ ở của họ dựa lưng vào sông lớn nhưng nước ở đó không thể uống được, mỗi cuối tuần, Bùi Dụ sẽ mượn xe đạp của bà Hoàng cách vách đi năm sáu cây số tới núi Thanh Lương lấy nước suối ở đó, đó chính là quà tặng của thiên nhiên. Cậu đi đi về về hai chuyến là chum nước của nhà cậu với nhà bà Hoàng có thể đầy. 

Phần lớn việc nhà đều do một tay Bùi Dụ quản lí, cậu tự nhiên rõ ràng hôm qua nước ở trong chum chỉ còn lại một bát nhỏ. Trong lòng cậu xuất hiện vô vàn suy nghĩ, cậu lớn mật phỏng đoán: Lẽ nào dòng suối trong mơ đã làm đầy chum nước sao? 

Bùi Dụ lưỡng lự múc một gáo nước, rót vào cốc rồi uống một ngụm. Quả nhiên đó chính là hương vị quen thuộc kia, ngọt ngào sảng khoái, là nước ở nông trường! 

Bùi Dụ kinh hỉ khi thấy những thứ ở trong nông trường có thể lấy được ra ngoài: chiếc vòng cổ, chìa khóa, dòng suối mát lạnh... 

Cậu đun một nồi nước, bắt tay vào nấu mì. Cậu sợ mẹ Tống nhận ra điều gì đó bất thường nên đã đổ nửa lượng nước trong chum vào mấy cái xô. 

"Anh ơi, mì hôm nay ngon quá!" Bùi Côn không chỉ ăn hết mì mà còn húp hết nước. 

Tống Anh Lệ cũng nghĩ mì hôm nay rất ngon, vừa ấm vừa thơm, một món ăn nhạt nhẽo dường như đã trở nên ngon miệng hơn rất nhiều. 

"Trong nồi còn một ít, mẹ với A Côn ăn thêm đi." Bùi Dụ có thể thấy hai người họ thật sự rất hài lòng, cậu âm thầm đoán có lẽ là do nước suối trong nông trường đã làm món mì trở nên ngon hơn. 

Bùi Dụ nghĩ nếu nước suối đã thần kì như này, vậy thì chiếc vòng cổ cậu nhặt được khẳng định cũng không phải là một chiếc vòng bình thường. 

Trên đường tới trường với em trai, Bùi dụ còn nhìn thấy đống gỗ đá được chất cao trong thùng rác, giống y hệt đống phế phẩm ở trong nông trường! 

Cậu nhớ lúc đó khi cậu vừa dọn dẹp đống phế phẩm đó xong, cậu chỉ lo rằng không biết chúng có thể đổ xuống đè bẹp đống mầm non kia hay không, nếu như có thể di chuyển chúng tới một nơi nào khác thì thật tốt. 

Sau khi Bùi Dụ vào lớp ngồi xuống ghế, lấy sách vở đồ dùng ra, Trình Trạch Hiền cũng tới nơi. 

"Cam!" Bùi Dụ quay người: "Cảm ơn đồng hồ của của cậu, tớ thích lắm." 

Cậu nhẹ nhàng giơ tay trái lên, trên cổ tay thon gầy trắng nõn kia có thêm một chiếc đồng hồ, rất vừa vặn. 

Lúc Trình Trạch Hiền mua đồng hồ cũng đã tự ướm thử lên tay mình, sau đó nhờ chủ tiệm gỡ ra hai mắt dây đồng hồ. 

"Ừ, cuối tuần này có bài kiểm tra, nhớ ôn bài cho kĩ." Trình Trạch Hiền nhắc nhở. Y tới sớm như thế là muốn nhìn Bùi Dụ học tiếng anh, nếu có chỗ nào cậu không hiểu, y còn có thể giải thích cho cậu được. 

Trình Trạch Hiền nhìn thoáng qua, thấy vết cắt hình lưỡi liềm trên ngón trỏ của Bùi Dụ, hơi cau mày. Y vốn dĩ chú ý tới việc của người bên cạnh, kết hợp với vài ba tin tức của người quen biết, y cũng biết chuyện trong nhà cậu. Tuy vẻ mặt y không thay đổi gì nhưng trong lòng lại đang lên kế hoạch. 

Vốn Trình Trạch Hiền còn lo rằng Bùi Dụ sẽ phân tâm vì chuyện của mẹ Tống nên sẽ thỉnh thoảng nhìn cậu một cái. Y thấy cậu ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc nghe giảng, mái tóc đen mềm mại hơi dài, hàng lông mi cong vút, giống như có ánh sáng bay ra từ đôi mắt cậu vậy. Thấy thế, y rốt cuộc cũng thở phào một hơi, y rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ cậu âm thầm lau nước mặt ở một nơi y không biết. 

Một tiết học qua đi, Bùi Dụ quay đầy nhìn Trình Trạch Hiền, nghi hoặc hỏi: "Cam, sao thế? Tiết vừa rồi sao cậu cứ..." nhìn chằm chằm tớ thế? 

"Không có việc gì. Ngày mai cùng đi chở nước nhé?" 

"Ừm..." Bùi Dụ còn chưa quyết định được. Nông trường trong mơ, cậu không biết có nên nói cho mẹ Tống không vì cậu sợ sẽ dọa mẹ sợ. Cậu nghĩ nên quan sát thêm một thời gian nữa, nếu phát hiện nông trường có gì đó không thích hợp, cậu dự định sẽ một mình yên lặng chịu đựng. 

Chiều thứ sáu tan học, đại đa số mọi người đều vui mừng thu dọn sách vở, nhẹ bước chân về nhà. Niềm vui thời học sinh luôn đơn giản như thế. 

Các học sinh nội trú đã sớm vác cặp sắp nặng trịch đứng chờ ở trước cổng trường, các bạn học thường ở lại học thêm cũng top3 top5 rời khỏi trường. 

Bùi Dụ với Trình Trạch Hiền cũng chân trước chân sau rời khỏi phòng học. 

"Để tớ chở cậu về." 

"Được!" Đã rất lâu rồi Bùi Dụ không được về nhà cùng Trình Trạch Hiền. 

Nhà hai người cách ba con đường, nhưng đường nào cũng thông với nhau nên đi rất nhanh. Thời tiểu học, hai người bọn cậu đều cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Hai vóc dáng nhỏ bé, túi sách to lớn, thời điểm băng qua đường lúc nào cũng tay nắm tay bước nhanh qua. Bởi vì hồi bé Trình Trạch Hiền không thích nói chuyện nên bình thường đều là Bùi Dụ nói một mình. 

Năm ngoái, hai người lấy kết quả thi số một số hai để thi vào trường trung học này, ngược lại lại rất ít khi cùng đi về nhà vì bình thường Trình Trạch Hiền toàn đi trễ về sớm. 

Bùi Dụ đi phía sau Trình Trạch Hiền, tới chỗ để xe đạp. Thấy y lấy ra một chiếc xep đạp cao lớn màu lam ra, đã dùng rất lâu rồi, có mấy chỗ đã bị tróc sơn. 

"Lên đi, về nhà thôi." Trình Trạch Hiền chờ tới khi Bùi Dụ ngồi xuống ghế sau mới đạp xe. 

Bùi Dụ rất gầy, Trình Trạch Hiền đã quen việc chở hai thùng nước suối to rất dễ dàng chở người một cách vững vàng. 

Bùi Dụ nhìn chiếc cặp đen to trước mặt, thừa dịp dừng đèn đỏ, cậu nói: "Cam, cậu bỏ túi sách ra để tớ ôm cho." 

Trình Trạch Hiền còn đang do dự liền cảm giác được đôi bàn tay vịn vào vai mình, y chỉ có thể buông lỏng tay, tùy ý để cậu bỏ cặp xuống. Bùi Dụ ôm chặt cặp sách của y, nở nụ cười. Hai người chen chúc trong chiếc xe đẹp đi xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, hoàng hôn giữa hè thật mỹ lệ, làn gió thổi qua cũng man mát dễ chịu. 

"Sắp xuống dốc rồi, cậu ôm chặt vào." Trình Trạch Hiền nhắc nhở một câu, tốc độ xe đột nhiên tăng tốc, phi thẳng xuống dưới. 

Bùi Dụ tranh thủ thời gian ôm chặt eo y, chờ tới khi xuống dốc xong, cậu mới buông tay ra. 

Hai người chỉ đi mười ba phút là về đến nhà. Bùi Dụ ở trước ngõ nhỏ chào tạm biệt với Trình Trạch Hiền: "Ngày mai gặp lại nha." 

Thấy Trình Trạch Hiền gật đầu, Bùi Dụ mới chạy vào nhà. 

Thân thể của mẹ Tống đã khỏe hơn, ban ngày có thể đi đi lại lại ở trong nhà một chút, lúc ăn cơm còn nói với Bùi Dụ: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ ra ngoài tìm việc." 

Bùi Dụ dừng động tác, chờ tới khi Bùi Côn đi rửa bát mới nói: "Mẹ, mẹ lại nghỉ thêm nửa tháng đi. Bác sĩ đã nói rồi, mẹ chưa thể đứng làm việc thời gian dài được." 

Lúc ấy tốn mấy ngàn tệ chữa trị, bác sĩ cũng đã nói phải chậm rãi dưỡng bệnh thật tốt, không thể gấp gáp được. Nếu như tùy hứng làm việc nặng, vết thương sẽ chỉ trở nặng thêm, thậm chí còn để lại di chứng. 

Tống Anh Lệ biết con trai lo lắng, thấy cậu nghiêm túc từ chối ý định của mình, bất đắc dĩ cười nói: "Được, nghe con." 

#Editor: Lathie 

Đêm đó, Bùi Dụ vừa chìm vào giấc ngủ đã đi vào nông trường. Quả nhiên, đống phế phẩm bên trong không còn nữa. Càng làm cậu vui mừng hơn chính là đống mầm non lại lớn thêm không ít, lá cây chuyển sang màu sẫm hơn. 

Tới lúc này Bùi Dụ có thể nhận ra đống mầm non là chính là cây cải ngồng. Bọn chúng lớn nhanh quá! 

Từ đống cải ngồng xanh biếc kia, mảnh đất bên cạnh dòng suối cũng mọc lên một hàng mầm non nho nhỏ. Vì đã thấy dáng vẻ cây non của cải ngồng nên Bùi Dụ có thể xác nhận những cây này không phải cải ngồng. 

Đống mầm cây này phát triển theo hướng thân mảnh, có vẻ là hạt giống cây ăn quả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp