Cuộc Sống Thường Ngày Của Nhà Cung Ứng Phật Hệ

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

Vùng đất tơi xốp ở dưới lòng bàn tay Bùi Dụ, sau khi được ánh nắng chiếu vào còn rất ấm áp, hơi nước bốc hơi không ít, bùn đất không còn dính tay nữa. 

Bùi Dụ ngơ ngác trong chốc lát, nhất thời không rõ mình tới vùng đất màu mỡ này bằng cách nào. Cậu đứng dậy nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất là một đống ván gỗ vụn lộn xộn, còn có một vài tảng đá lớn lung tung chồng chất trên đất. 

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mắt thấy mảnh đất màu mỡ này bị phế phẩm đè nát, trong lòng Bùi Dụ tràn đầy sự tiếc thương. Thế là cậu bắt đầu khom lưng nhặt chúng lên, chồng chất sang một chỗ khác, đất bùn phía dưới cũng lộ ra ngày càng nhiều. Cậu thậm chí còn thấy có mấy con giun béo đang lắc lắc thân mình dưới một tấm ván gỗ. 

Hai tay Bùi Dụ đều dính đầy đất bụi, nhìn tứ phía, ước chừng chỉ thấy rõ mọi thứ trong phạm vi sáu mét vuông, còn những thứ ở xa hơn đều bị làn sương mờ che mờ. Ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu có nhiệt độ rất vừa vặn, cậu từ từ thoát khỏi suy nghĩ, rõ ràng có thể thấy được mảnh đất này rộng tới ba mươi sáu đến ba mươi bảy mét vuông. 

Đợi tới khi dọn xong đống phế phẩm, cả người Bùi Dụ đã mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt sũng. Cậu đã sớm thấy ở cạnh có một con suối nhỏ to bằng hai bàn tay, nước suối rất trong. Nửa trên của dòng suối chảy từ một cái hồ nông, nửa sau thì chìm vào làn sương mờ. 

Bùi Dụ đi qua, chậm chạp không uống nước vì con suối này quá trong, có lẽ ở hạ du sẽ có người lấy nước uống. Cậu sợ bàn tay đầy bụi bẩn của mình sẽ làm ô nhiễm nguồn nước. 

Ngồi ở cạnh con suối nghỉ ngơi một chút, Bùi Dụ nhìn con suối chầm chầm chảy, nghĩ tới câu thơ "Tuyền nhãn vô thanh tích tế lưu"*, chỉ cảm thấy cả người đều vui vẻ thư thái. 

(*: trích từ bài thư Tiểu Trì của Dương Vạn Lý, có nghĩa là dòng suối chảy từ từ nhỏ giọt) 

Nhìn dòng suối một hồi lâu, Bùi Dụ phát hiện ở dưới đáy hình như có cái gì đó sáng lấp lánh. Cậu đứng dậy đi qua đó xem xét, chần chừ cho tay vào. 

Đó là một chiếc vòng cổ, mặt trước là một chiếc chìa khóa hình hoa cúc màu trắng bạc, không biết là do ai không cẩn thận làm rơi. Người làm rơi sợi dây chuyền khẳng định đang thấy rất sốt ruột.

Bùi Dụ nghĩ thế, dứt khoát cầm dây chuyền ngồi chờ tại chỗ. Ánh nắng càng ngày càng gay gắt, nơi nghỉ thoáng mát của cậu cũng từ từ bị bốc hơi. Cậu vừa dọn dẹp phế phẩm đã rất mệt mỏi, thời gian dần dần trôi, cậu liền ngủ thiếp đi. 

Lần nữa mở mắt, đối diện Bùi Dụ là trần nhà. Trong căn phòng tối tăm mờ mịt yên tĩnh, ở nơi xa còn truyền tới tiếng gà gáy. 

Quả nhiên là mơ... 

Cậu hồi tưởng lại mảnh đất màu mỡ kia, con suối trong trẻo kia. Bình thường cậu rất ít khi nằm mơ, mỗi lần làm bài tập xong liền ngủ ngay, vừa nằm xuống giường là chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại là đến ngay hừng đông. 

Hôm nay còn phải đi học, dù đồng hồ báo thức chưa vang lên nhưng thời gian không sai biệt lắm. Bùi Dụ ngồi dậy, tay phải chống giường, đột nhiên sờ phải thứ gì đó cứng cứng. Cậu cầm lên xem, hơi ngơ ngác. Trong tay cậu...không phải là cái vòng cổ có chìa khóa hoa cúc thấy trông mơ tối qua sao?! 

Dù trưởng thành sớm hiểu chuyện ra sao, Bùi Dụ vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Cậu kinh hoàng, ngồi trên giường nắm chặt vòng cổ, cắn môi, liều mạng tìm một lí do cho những sự việc huyền ảo kia nhưng đại não vẫn hỗn loạn. 

Cậu nhìn chiếc chìa khóa màu trắng bạc, lại nhìn đôi bàn tay đầy bụi bẩn của mình, đó không phải là mơ! Tất cả đều là thật! Chính đôi bàn tay này đã dọn dẹp phế phẩm, nhặt được sợi dây chuyền! Vết thương bị dao cắt khi nấu ăn tối qua cũng đã khép lại, chỉ để lại một sẹo màu hồng nhạt hình trăng khuyết! 

Bùi Dụ luống cuống mù mịt, nhịp tim đập cực kì nhanh. 

"Anh trai, sao thế?" Bên kia giường truyền tơi một âm thanh nghi hoặc. 

Bùi Côn đứng dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nhìn anh trai đang ngồi bất động. 

"...Không sao, anh đang chuẩn bị rời giường." Bùi Dụ lập tức nắm chặt dây chuyền, cho vào trong túi áo. 

Cậu vốn muốn để vào ngăn kéo nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn nên mang trong người là tốt nhất. Trước khi biết chuyện gì đã xảy ra, cái vòng cổ này chính là một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược. 

Thừa dịp lúc đang đánh răng rửa mặt, cậu lau cơ thể một lần. Ở trong mơ dọn dẹp, cả người cậu thật sự toàn là mồ hôi. 

Mẹ Tống miễn cưỡng có thể đứng dậy, còn nấu cho hai anh em một bát mì trứng trần vàng óng. 

Bùi Dụ nhìn nhìn, nghe mẹ Tống nói: "Hôm nay là sinh nhật của A Dụ. Chúc con luôn luôn mạnh khỏe, học tập tiến bộ." 

"Cảm ơn me, mẹ vất vả rồi." Trong lòng Bùi Dụ chua xót. Sinh nhật của cậu là ngày mẹ phải cực nhọc, dậy sớm nấu mì cho họ ăn. 

"Hai đứa mau ăn đi." Mẹ Tống nhìn hai anh em ăn mì. 

Từ bảy năm trước, sau khi chồng bị tai nạn xe, cô đã phải làm một ngày hai công việc trong một khoảng thời gian dài. Cô làm ca đêm trong nhà máy đồ hộp, lúc tan ca đã là năm giờ sáng. Sau khi về nhà thì phải lập tức ngủ lấy sức, vì mười giờ sáng cô phải tới quán ăn làm thêm. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn không thể nhìn cảnh hai đứa con đi học, cũng không thể ở nhà nấu cho chúng một bữa cơm thật ngon. 

Bùi Dụ với Bùi Côn đi chung một con đường tới trường, trường tiểu học cách nhà họ hơn tám trăm mét. Cậu đưa em trai tới trước cửa trường học, lúc này mới tăng tốc đi tới trường trung học Lương Anh. 

Bây giờ đang là thời gian ôn tập buổi sáng. Trong khuôn viên trường có những hàng cây xanh mướt, các học sinh đang đi hoặc nhanh hoặc chậm cầm từng cuốn sách đọc. Tiếng đọc sách thầm thì quanh quẩn từng góc sân, dường như cả bầu không khí đều tràn ngập khí tức học hành và hi vọng thuần túy. 

Trường trung học Lương Anh là một trường chuyên, đã là đối thủ cạnh tranh hơn ba mươi năm với trường trung học Thành Nam. Mấy năm gần đây, ba ngôi trường khác cũng bắt đầu chú trọng công tác giảng dạy, bắt đầu đuổi kịp thành tích. 

Đến phòng học, Bùi Dụ mở sách tiếng Anh ra, bắt đầu chậm rãi đọc. Vừa mở sang trang tiếp theo thì một tấm thẻ rơi xuống, cậu cầm lên xem xét, bất giác nở nụ cười. 

Đây là tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mà Bùi Côn trộm nhét vào trong sách cậu, còn là tấm thiệp chính thằng nhóc cắt xén. 

Bùi Dụ tinh tế nhìn một lần, chữ viết của em trai khá có lực, nhìn được ra sự nghiêm túc khi viết của thằng bé. Ở giữa có một bức vẽ nhìn rất là ngây thơ, làm lòng cậu cảm thấy tràn đầy ấm áp. Cậu cẩn thận cất tấm thiệp sinh nhật, lúc này mới chăm chú thuộc lòng từ đơn tiếng Anh. 

Tiếng anh là môn Bùi Dụ học dở nhất, dù môn ngữ văn tốt xấu gì cũng tiếp xúc từ nhỏ mà đôi khi cậu còn gặp khó khăn khi viết văn. Nhưng cậu muốn lấy học bổng, nếu tiếng Anh không tốt, tổng điểm sẽ bị kéo xuống. 

Âm thanh của cậu mang sự trong sáng đặc thù của tuổi thiếu niên, lúc đọc bài thành tiếng khá dễ nghe. Thời điểm tiếng chuông reo lên, Trình Trạch Hiền mới vào lớp ngồi xuống cạnh cậu. 

"Cam, chào buổi sáng." Bùi Dụ dừng lại, chào hỏi với Trình Trạch Hiền xog mới tiếp tục học thuộc lòng. 

"Ừ, chào buổi sáng." Trình Trạch Hiền nhìn đôi mắt cậu, bấy giờ mới an tâm bắt đầu đọc sách. 

Bùi Dụ ngồi ở một bên nhịn không được vểnh tai lên nghe lén âm thanh dễ nghe không lớn không bé của người bên cạnh, trong lòng tràn ngập sự ước ao: Cam lợi hại quá! Nguyên một trang toàn từ đơn tiếng Anh dài như thế mà cậu ấy có thể đọc một cách trôi chảy. 

Tiết ôn tập buổi sáng kết thúc, trong năm phút ra chơi ngắn ngủi, Trình Trạch Hiền chờ tới khi thiếu niên ở bên cạnh ngửa cổ uống nước xong mới nói: "Tại sao cậu vẫn học thuộc từ đơn của hai bài trước thế?" 

Mặt Bùi Dụ đỏ lên: "Tớ không nhớ kĩ." 

Trình Trạch Hiền đã sớm biết: "Lần sau cậu thử học theo cách học thuộc ghi chép bằng ngón tay xem." 

Học theo cách nào, sự chuyển động cùng nhau của mắt, miệng và tay sẽ khiến trí nhớ nhớ lâu hơn bằng cách ghi chép trên giấy. 

"Tớ nhớ kĩ rồi, lần sau sẽ thử." 

"Đọc bài nhiều hơn sẽ giúp ích cậu cảm nhận từ ngữ tốt hơn." 

Mỗi lần Trình Trạch Hiền thấy kết quả kiểm tra tiếng Anh lúc cao lúc thấp của Bùi Dụ đều nhịn không được muốn nắm tay cậu tự mình dạy cách học tập nhưng lại sợ tạo áp lực lớn cho cậu. 

"Ừm!" Bùi Dụ nghiêm túc nhớ kĩ, trong mắt phảng phất như có ánh sáng lấp lánh. 

Một ngày học tập phong phú đã làm hòa tan sự ưu sầu, kinh hoảng của Bùi Dụ. Cậu còn kinh ngạc phát hiện ra có rất nhiều bạn học tới chỗ Trình Trạch Hiền hỏi bài! 

Hai người họ từ tiểu học đã học chung một lớp, hơn mười năm, đây là lần đầu tiên thấy có nhiều người vây quanh Trình Trạch Hiền như vậy. Cậu thật sự mừng thay cho y. 

Đợi tới khi tan học, trong lòng Bùi Dụ nghĩ muốn đi tới chợ mua đồ ăn thì bỗng nhiên bị người bên cạnh gọi lại. 

"Bùi Dụ." 

"Hả?" 

"Cho cậu, sinh nhật vui vẻ." 

Bùi Dụ kinh ngạc nhìn hộp quà trong tay Trình Trạch Hiền, vì đặt trong hộp, còn có một lớp giấy gói nên cậu không đoán ra được là cái gì. 

Thấy cậu chậm chạp không nhận, Trình Trạch Hiền quơ quơ cái hộp nói: "Là món quà nhỏ thôi, cậu cứ nhận lấy đi." 

"Cảm ơn cậu, Cam." Bùi Dụ giơ hai tay nhận lấy, phát hiện nó khá nặng. 

"Ngày mai gặp lại." Trình Trạch Hiền nói, phất phất tay áo xem như chào tạm biệt Bùi Dụ. 

Bùi Dụ chạy tới chợ mua chút rau và thịt rồi vội vàng chạy về nhà, sau đó mới ngồi trước bàn học mở hộp quà Trình Trạch Hiền đã tặng. 

"Đồng hồ kìa!" Bùi Côn ở một bên nhỏ giọng cảm thán. 

Bùi Dụ nhăn mày, lập tức cảm thấy món quà này quá quý giá, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối. Cái đồng hồ này ít nhất cũng phải tốn hơn ba mươi bốn mươi tệ mới mua được, nhà của Trình Trạch Hiền sống bằng tiền trợ cấp, chỉ có bà nội với y, sao có thể có tiền mua mấy thứ như này được... 

"Anh trai." Thấy ánh mắt phức tạp của Bùi Dụ, Bùi Côn gọi cậu một tiếng: "Là ai tặng cho anh thế?" Món quà này quá quý giá. 

"Là anh Trình của em tặng." 

Vẻ mặt của Bùi Côn như đang nói "quả nhiên là thế", sau đó nhóc nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói: "Vu Thiến nói ba của cậu ấy có thuê một gia sư dạy toán cho cậu ấy. Em đã hỏi qua rồi, chính là anh Trình. Tuần trước điểm toán của cậu ấy là 94 điểm, chỉ kém em 4 điểm thôi." 

Vốn dĩ bình thường điểm toán của Vu Thiến chỉ toàn sáu bảy mươi điểm, dù nhóc từng giảng bài cho bạn ấy ra sao, hình như vẫn không bừng "nội lực thâm hậu" của anh Trình. 

Bùi Dụ kinh ngạc, trong đầu hiện ra rất nhiều cảnh tượng. Mỗi lần vào giờ học là Trình Trạch Hiền liền nằm ngủ, thế mà dạo này y lại có bộ dáng cực kì thuần thục giảng bài cho bạn học. 

Trong hộp trừ đồng hồ còn có một tờ giấy nhỏ, Bùi Dụ cúi đầu nhìn, thấy trên đó viết: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, học tập tiến bộ hơn. (Cái đồng hồ này cậu có thể dùng tới khi thi đại học) 

Bùi Dụ hậu tri hậu giác phản ứng kịp, hình như cậu đã hiểu ra vì sao Trình Trạch Hiền lại muốn tặng cho cậu đồng hồ rồi. 

Trong lần thi tháng vào tháng năm, lúc đó bài thi ngữ văn có hơi khó, trong phòng học chỉ có một chiếc đồng hồ treo ở trên bảng đen, cậu không chú ý thời gian nên đợi tới khi sắp hết giờ, tờ giấy của cậu mới có hơn bảy trăm chữ...thiếu một cái kết bài. 

Bùi Dụ nghĩ tới việc này, mặt hơi đỏ lên, hơi do dự một chút, sau đó trịnh trọng cất giữ tờ giấy và hộp quà, còn đồng hồ thạch anh thì để lên trên bàn học, có thể vừa làm bài vừa nhìn thời gian. 

Cam tặng cho cậu một món quá quý giá như này, cậu nghĩ sắp nghỉ hè, đến lúc đó phải tiết kiệm tiền mua cái gì đó cho Cam mới được. 

Hai anh em ngồi làm bài một lúc, mẹ Tống bưng hai cái bánh trứng gà mềm ngọt lên, chia cho hai đứa. 

"Mẹ, mẹ nghỉ thêm chút đi." Từ khi mẹ có thể xuống giường, lúc nòa cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai đứa cậu. 

"Mẹ không sao, đã bôi thuốc rồi." 

Ba mẹ con ngồi trong phòng khách chất đầy sách vở, ngọn đèn treo ở giữa phòng chiếu rọi lên nụ cười của ba người. 

Bùi Dụ cảm giác được toàn thân mình đang tràn ngập lực lượng, cậu yên lặng cầu nguyện một nguyện vọng sinh nhật: Cầu mong gia đình sức khỏe dồi dào, luôn đoàn tụ với nhau và bình bình an an. 

Đêm đó Bùi Dụ ngủ rất ngon, trong lòng không còn sự lo sợ, khó chịu và sợ hãi nữa. Vừa mới tiến vào trạng thái ngủ say, vừa mở mắt ra cậu lại phát hiện mình lại tiến vào vùng đất màu mỡ kia rồi! 

Bùi Dụ ngơ ngác ngồi ở một chỗ y xì đúc như tối hôm qua, vẻ mặt không dám tin. 

Mảnh đất màu mở trước mặt cậu xuất hiện một mảng mầm cây nhỏ như hạt đậu, thân cây mỏng hơn tăm, lá cây mỏng manh non nớt, phảng phất như trong suốt dưới ánh nắng mặt trời. 

Cậu đứng im tại chỗ không dám cử động như bị ai đó điểm huyệt, nhìn chồng phế phẩm ở một bên, lại nhìn những mầm non mọc lên từ đất. Cậu ẩn ẩn cảm thấy, hình như...cậu có một nông trường nhỏ thần bí xuất hiện ở trong mơ rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp