Năm thứ tư, năm chuyển ngoặt
 

Lời tựa:
 

Em chưa bao giờ thử chống cự sức hấp dẫn của anh.

Mặc dù anh chưa từng quyến rũ.

Lúc nào em cũng mỉm cười nhìn anh.

Tình cảm của em dạt dào nơi đáy mắt.

Em nhớ tới mỗi đêm tĩnh mịch.

Anh ở phòng em.

Nhắm mắt lại hôn em.

Không nói câu nào chỉ ôm em vào lòng rất chặt.

Em yêu anh.

Rồi em đã yêu anh.

Lần đầu tiên trong đời em bỏ hết rụt rè.

Mặc cho mình ảo tưởng về hai ta.

Anh sẽ yêu em.

Rồi anh sẽ yêu em.

Lần đầu tiên trong đời em bỏ hết rụt rè.

Tin rằng mình có thể yêu anh sâu nặng.

Thật sâu ...
 

《 rụt rè 》
 

Hóa ra lại có một ca khúc ăn khớp với tâm trạng của cô như vậy, trên thế giới này những cô gái như cô không chỉ có đơn độc một mình. Giữa ban đêm, đeo tai nghe vào, tiếng nhạc như nước bao trùm bóng đêm, cảm giác ấm áp phủ lấy toàn cơ thể.
 

Cô tưởng tượng rất nhiều lần, không biết cậu có chú ý tới cô gái cứ hết lần này lại lần khác xuất hiện trong tầm mắt của cậu không. Nếu như một người con trai thấy cô gái đó xinh đẹp, thì vẻ đẹp của cô chỉ tồn tại vì một mình người đó...

-

Kì thi lên cao trung qua đi, Hạ Sùng Ngu chờ đợi thư thông báo trúng tuyển vào trường cao trung Hạnh Trí.

Ngày đầu tới đăng kí, cô có phần lo lắng thấp thỏm, bởi vì dù cô nhìn lén thấy Vệ Gia Nam đăng kí thi trường này, nhưng cô không biết cậu có đậu không.

Cho nên khi cậu lại một lần xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô vui đến mức suýt nữa thì hét lên thành tiếng.

Lần này, cậu đứng dưới bồn hoa, mà Hạ Sùng Ngu lại ở phía hành lang trên lầu. Cậu không thấy cô, nhưng cô có thể thấy cậu vô cùng rõ. 

Trường cao trung Hạnh Trí chia lớp theo thứ tự đậu vào trường, xếp thành bốn lớp một hai ba bốn. Nói cách khác, lớp một là lớp của học sinh ưu tú nhất, lớp hai là tiếp theo, cứ thế.

Nhưng mà điều này không chứng tỏ rằng thành viên của lớp một có thể ở đó suốt ba năm, cứ mỗi kì thi đầu vào thứ hạng lại thay đổi, người tệ sẽ xuống lớp hai, thậm chí là lớp ba, cũng như thế, người xuất sắc sẽ được lên lớp mới, có thể là vào lớp một.

Ngày đến đăng kí đó, Hạ Sùng Ngu cùng chung lớp một với Vệ Gia Nam. Hạnh Trí không phải trường trung học công lập nổi tiếng nhất như Miễn Hoa, đây là trường tư nhân, bồi dưỡng sở trường đặc biệt cho học sinh là chính. Nói cách khác, Miễn Hoa muốn giỏi đều, mà Hạnh Trí muốn học sinh có sở trường.

Cho nên so với việc vào Miễn Hoa, Hạ Sùng Ngu thích trường này hơn một chút. Thế nhưng tiết tấu cuộc sống ở nơi này còn chặt chẽ hơn cả ở Miễn Hoa. Bởi vì trường ở ngoại ô phía tây thành phố, cho nên toàn bộ học sinh đều phải ở trọ tại trường.

Mỗi ngày sáu giờ rưỡi rời giường, đến căng tin sớm thì được ăn bữa sáng nóng hổi, muộn thì phải đói đến bữa trưa. Mùa hè thì tốt, uống cháo lạnh rất ngon, nhưng mùa đông thì nước lạnh như băng, cái mùi vị đó không phải người bình thường có thể chịu được. 

Bốn học sinh ở chung một phòng kí túc xá, bốn đầu giường được xếp vào cạnh hai bên tường thành hình chữ Cung thật dài, bốn cái bàn thì đặt song song với bên mặt tường còn lại, còn nếu không thì có thể đặt ở một bên giường.

Ngày đầu tiên chuyển vào, Hạ Sùng Ngu và ba cô gái trong phòng cùng giới thiệu, người vóc dáng cao cao nói: "Mình là Cổ Song Vũ, chòm sao bò cạp, thích ghi thù, nhóm máu B." 

Người có vóc dáng thấp thấp cười hì hì bảo: "Mình là Thư Văn, cung Ma Yết, thích tiền, quyết tâm làm chuyên gia tài chính." 

Cuối cùng cô gái còn lại làm động tác vỗ ngực nói: "Mình là Đỗ Tình, chòm sao Song Tử, thích bóng rổ và đàn dương cầm." 

Hạ Sùng Ngu chỉ vào mình, nhún vai nói: "Mình là Hạ Sùng Ngu, chòm sao Bảo Bình, thích... thích sáng tác." 

"Người của chòm Bảo Bình tình tính kì quặc lắm đấy". 

Đỗ Tình nói, "Mình từng gặp mấy người chòm Bảo Bình, đều thích đùa giỡn người ta, xoay mình vòng vòng đi được, ghê gớm lắm".

Cổ Song Vũ rên một tiếng rồi cầm lược lên nói: "Hơn nữa còn thích giả bộ đáng yêu! Làm cho người ta không có tâm lý đề phòng, tựa như cậu bây giờ vậy." 

Thư Văn nháy mắt: "Ối, thật vậy à? A Ngu là người tính tình kì quặc thế á? Mình nhìn không ra kìa!" 

Hạ Sùng Ngu không biết phải nói thế nào, nhoáng một cái đã bị mấy cô gái nêu toàn đặc điểm mà mình không có, "Mình không phải thế đâu".

"Gạt tụi mình à!" Mấy miệng cùng đồng thanh. 

Cô không có cách nào bèn buông thõng vai xuống, mặc mọi người nói thế nào thì tùy vậy, dù sao cô cũng không có biện pháp gì, ngay cả nói cũng không thể nói rõ ràng.

Thư Văn hừ một tiếng, ném quyển sách đang cầm lên bàn, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Mình thích soái ca, mình yêu trai đẹp! Ai bỏ qua được tiền và trai đẹp chứ mình thì không bỏ được". 

Ba người kia hoảng sợ, đồng loạt nhìn sang, thấy trong tay cô là một quyển truyện tranh thiếu nữ, vẻ mặt căm phẫn như cả thế giới nợ tiền mình. 

Đỗ Tình cười ha hả, nói: "Được rồi, được rồi, mình biết rồi, mình biết thương hoa tiếc ngọc, sẽ thành lập một đội hộ vệ trai đẹp cho cậu".

Cổ Song Vũ rên rỉ: "Một đám điên, đừng ảnh hưởng mình xem tiểu thuyết." 

Hạ Sùng Ngu nhìn mấy quyển sách trong tay các bạn, đó đều là các loại sách mà giáo viên chủ nhiệm trước kia hay rà soát, cô nhịn không được hỏi: "Này, ở trường có thể đọc nó sao?" 

Cổ Song Vũ ngẩng đầu kì lạ nhìn cô nói: "Vì sao không được? Hôm nay mình thấy giáo viên chủ nhiệm vĩ đại của chúng ta còn đọc hăng say lắm đấy".

"Thế nhưng, không phải sẽ ảnh hưởng đến học tập à?" Cô có vẻ hoang mang. 

Cổ Song Vũ chịu không nổi liếc mắt một cái. "Cậu bị gì thế, đây là giải trí, liên qua gì tới học? Đâu có xúi giục mình đi phóng hỏa giết người hay phạm tội gì đâu, cũng không bảo phải trần truồng chạy ra đường luyện bí tịch võ công, vì sao không được xem?" 

Cổ Song Vũ nói tiếng "Vì sao" kia vô cùng khí thế. 

Thư Văn cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Song Vũ, trong truyện có trai đẹp không?"

Cổ Song Vũ ha ha cười, "Cái gì không có chứ trai đẹp là phải có". 

“Thế có tiền không?”

"Cái khác không có chứ phải có tiền!"

Thư Văn lập tức hét lên: "Mình thích quyển sách này! Mau cho mình mượn xem đi!" 

Đỗ Tình cũng tới góp vui, cầm cái tách hình con gấu hỏi: "Trai đẹp có cá tính không?" 

"Trai đẹp có thể không có chứ phải có cá tính!"

"Ha ha ha ha," Đỗ Tình cũng cầm cái tách chạy loạn, "Đây đúng là quyển sách thú vị đó".

Hạ Sùng Ngu nhìn mấy cô bạn vui vẻ chạy vòng vòng, nhịn không được hỏi Cổ Song Vũ một câu: "Thế có tình yêu không?" 

Cổ Song Vũ trả lời theo kiểu cách cũ: "Chẳng những có, mà còn phải yêu đến chết đi sống lại!"

Yêu được chết đi sống lại à... Cô nghĩ, như vậy nhất định sẽ không tách ra nhỉ ... 

Sở trường đặc biệt của Cổ Song Vũ là mỹ thuật, hơn nữa cô ấy đã học bảy năm, mong muốn là được ghi danh vào học viện thiết kế nghệ thuật, trở thành họa sĩ hoặc là nhà thiết kế. Sở trường đặc biệt của Đỗ Tình là dương cầm, bóng rổ là môn phụ, cô ấy muốn thi vào học viện âm nhạc, làm nhạc sĩ. Sở trưởng của Thư Văn là toán học. 

Cô ấy đùa giỡn nói: "IQ từ một trăm tám mươi trở lên sẽ là triết học gia, từ một trăm bốn mươi trở lên sẽ là nghệ sĩ, một trăm hai mươi là nhà văn, một trăm là nhà kinh tế học... IQ của mình vừa vặn lại là một trăm, sao mà đúng thế chứ! Cho nên ông trời đã định trước mình phải là nhà kinh tế học rồi hahha". 

Mặc dù cho tới bây giờ Hạ Sùng Ngu chưa từng nghĩ đến sau này mình muốn làm gì, nhưng sống cùng các cô gái thú vị như thế cô cũng thấy mình cực kì may mắn.

"Được, hình như chúng ta còn thiếu một tác gia... Này, cái bạn đang ngây ngốc kia, bạn được chọn, làm tác gia đi". 

Cổ Song Vũ chỉ vào mũi cô nói. Hóa ra cũng có thể được chọn kiểu này sao? 

Cô buồn cười, đồng ý: "Được, thế mình làm tác gia!"

Đêm chuyển vào đó, cô ngủ được một lúc thì bỗng bị người ta kéo dậy, mở mắt ra nhìn thì thấy Cổ Song Vũ cầm một cây đèn pin, nhỏ giọng nói với cô: "Nhanh lên một chút, chúng ta họp." 

"A, mới tắt đèn mà..." 

Cô xoa xoa mắt ngồi dậy, ba cô gái ngồi trước ban công, vô cùng thành kính đặt hai tay thành hình chữ thập, thì thào nói. 

"Các cậu đang làm gì thế?" Cô nhịn không được hỏi.

"Cầu nguyện, cầu nguyện đấy." Thư Văn vội vàng kéo cô ngồi xuống, "Cậu xem đêm nay mặt trăng tròn như thế, thời tiết rất tốt để cầu nguyện, nhưng không được lớn tiếng, nhỏ giọng một chút... Đừng để bác gái quản gia biết, nếu không chúng ta không lấy được danh hiệu phòng kí túc tiên tiến đâu, cái đó mặc dù nhìn tên không hay ho gì nhưng được nhiều tiền thưởng lắm đấy." 

"Ồ." Hạ Sùng Ngu vội vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay xếp thành chữ thập, bỗng nhiên lại hỏi, "Mà cầu cái gì nguyện cái gì... Mình không có gì để cầu cả." 

"Cậu ngốc à, lớn như vậy mà chưa từng cầu nguyện hả? Sinh nhật thì sao?" Cổ Song Vũ như bà chị cả trách móc.

Hạ Sùng Ngu uất ức nói: "Sinh nhật thì có liên quan gì tới cầu nguyện chứ?" 

"Đừng nói nhảm nữa, nhìn mình làm mẫu cho xem này". Thư Văn chững chạc nghiêm túc nhìn mặt trăng rồi nói: "Hôm nay, bốn cô gái như hoa như ngọc, duyên dáng yêu kiều yểu điệu thục nữ trong kí túc xá 401 gặp nhau ở đây, tôi xin thay mặt bốn người cầu nguyệt lão một người đàn ông tốt, phải vừa có tiền vừa tuấn tú, nếu như không có tiền thì phải tuấn tú, không tuấn tú thì phải có tiền, đương nhiên rồi, tuấn tú thì quan trọng hơn tiền, mặc dù có thể phẫu thuật thẩm mỹ nhưng nước dùng nguyên vị vẫn ngon hơn..." 

Đỗ Tình tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ cần tuấn tú, không phải ở mỗi khuôn mặt, mà phải cả vóc người. Nguyệt lão không được đưa đến một người con trai chỉ cao 1m60, hoặc là một người cao 1m80 nhưng lại nặng hơn bốn người chúng ta cộng lại -- hai người cộng lại cũng không được, tốt nhất là một người rưỡi”.

Cổ Song Vũ nhân lúc Đỗ Tình thở dốc thì nói: "Khí chất cũng không được xem nhẹ. Tôi ghét nhất là đàn ông không phóng khoáng, thiếu đầu óc, cười toác miệng không có tiết chế, có bao nhiêu cho bấy nhiêu a". 

Tới lượt Hạ Sùng Ngu lại không nghe nói gì, một lát sau, Đỗ Tình nghi ngờ hỏi: "Này, sao không nói?"

"... Mình đang suy nghĩ phải hình dung thế nào." Cô xấu hổ nói

"Ồ hiểu hiểu." Các cô gật gật đầu. 

"Ừm, áo sơ mi trắng, quần đen, nhưng mà mặc đồ cao bồi cũng được." 

Cô nhớ lại. 

"Ơ? Cứng nhắc thế à?" Thư Văn vuốt cằm nói.

"Cổ áo phải phẳng, tóc mai nhạt màu..." Cô tiếp tục để tay thành hình chữ thập miêu tả. "Hình như... Hình như... không tưởng tượng được..." 

Đỗ Tình cau mày nói. "Xương bả vai hơi nhô ra, cánh tay màu lúa mạch... "

Cô nhắm mắt lại, thành kính, chuyên tâm, hoàn toàn rơi vào hồi ức mơ màng.

"Xương bả vai là chỗ nào?" Thư Văn nhỏ giọng hỏi, “Mình hay bỏ tiết sinh lí.”

"Ở đây, ở đây." Đỗ Tình cong cánh tay lên chỉ vào phía trên lưng, nhưng với không tới nên đành phải thôi, "Chính là nơi mà trên phim thiên sứ hay mọc cánh ra ấy". 

"Ồ." Thư Văn vuốt vai bừng tỉnh hiểu ra, "Nam sinh đó có chỗ này hơi nhô ra... Đúng là không tưởng tượng được, sẽ đẹp trai sao?"

"Cũng không ảnh hưởng đến vóc người đâu..." 

Đỗ Tình suy nghĩ. "Đi một chiếc xe đạp, lướt qua đám người..." 

Cô nói như thể ngâm thơ, làm Thư Văn thở dài một hơi: "Tại sao lại đi xe đạp, sao không phải là BMW chứ, ít nhất cũng phải thế mà! Cậu biết không, giai cấp có xe và không có xe chênh lệch rất lớn đấy! Phải phấn đấu rất nhiều năm..." 

"Hai người các cậu đừng ầm ĩ nữa." Cổ Song Vũ thấp giọng hung thần ác sát quát, hai người kia lập tức im lặng.

Nhưng trong đầu của Hạ Sùng Ngu bây giờ đều là hình ảnh của cậu, không còn chú tâm tới chuyện mà hai người nói nữa, chỉ chuyên tâm nghĩ về cậu, tất cả kí ức đều dần thức tỉnh. Những kí ức đó rất biết nghe lời, không cam lòng nằm yên trong góc lòng phủ đầy bụi bặm, giờ cứ thế dũng cảm lần lượt hiện ra. 

"Nằm trên khán đài xi măng, thỏa mãn duỗi thẳng hai chân, mặc cho ánh nắng phủ khắp người... cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng giọng nói lại cực kì dễ nghe... ánh mắt như có như không, mờ ảo bất định..." 

"Cậu nói cái gì thế, có người con trai như thế à? Chưa nói chuyện giữa ban ngày ban mặt nằm trên đất bẩn thỉu chướng tai gai mắt bao nhiêu đâu, mà mắt lại còn bất định mờ mờ, quái dị quá thế, con trai như thế nhất định sẽ bị nghĩ là mắt yếu đấy".

Hạ Sùng Ngu thở dài, vô thức nói: "Đương nhiên là phải có một người thật ở trước mặt các cậu, các cậu mới biết được đó là như thế nào, mới biết mình có thích người ta hay không được chứ?" 

"Ừ! Á khoan đã, nói vậy thì cậu có người để nhìn phải không?" Cổ Song Vũ bắt được lỗ hổng trong câu nói kia, vội vàng nhảy ra hỏi thẳng. "Ha ha, không nói cho các cậu biết đâu."

Lần đầu tiên cô cố tỏ ra vẻ huyền bí, tâm tình vui vẻ bỏ ba đứa ngốc kia lại bò lên giường. 

"A a a, mình đã nói người thuộc chòm Bảo Bình cực kì vô sỉ mà, luôn kích thích người ta". 

Đỗ Tĩnh nghẹn một bụng tức về giường mình, Cổ Song Vũ thì nhún vai không sao cả. 

Chỉ có Thư Văn đi tới chọc chọc vào chăn cô, "Cô bé này đúng là nhìn không ra đấy, còn có thế giới tình cảm phong phú như vậy, hôm khác mình sẽ nghiêm hình tra khảo cậu".

Cô cười cười đi vào giấc ngủ, cuốn sách Bảo thạch mặt trăng của Wilkie Collins được đặt bên gối, tỏa ra mùi mực in đặc thù.

Các quán ăn vặt gần bên trường học nhà này nối liền nhà khác, được các học sinh rời khỏi vòng tay chăm sóc của bố mẹ gọi là "con rồng mỹ thực", ai có học bổng phải khao bạn bè thì đương nhiên phải đi ra một trong những quán xá ở đây.

Trừ đồ ăn ngon, ở đây còn có một quán bán đĩa nhạc cũng rất được hoan nghênh, nhiều người nghe thấy tiếng nhạc thì đi vào, chọn đĩa nhạc mình thích, trả tiền rồi rời đi. Nhất là vào buổi tối, vừa ăn cơm chiều, lại chưa bắt đầu giờ tự học buổi tối, ở đây chen chúc không biết bao nhiêu người. 

Cô đứng trước giá hàng bằng kim loại, lướt qua những khe hở giữa các hàng CD, nhìn thấy cậu, Vệ Gia Nam không hề chú ý tới cô, vẫn chú tâm lựa chọn đĩa nhạc mà mình muốn. Cô lại lượn một vòng, đi ở cuối dãy hàng nhìn cậu đứng ở kia, không biết là vì cậu quá tập trung hay vẫn chưa bao giờ phát hiện ra sự tồn tại của cô. 

Thế là cô làm như đang chọn CD, tới sau lưng cậu ấy, trong tay cậu là hai đĩa CD, một là nhạc thuần Ireland "Vũ điệu của Hoàng Hà", một đĩa là của Vương Phi "Phỉ Mại Phẩm". Cậu nhìn phần mục lục một lúc rồi cầm đĩa CD tới dãy quầy hàng.

Hạ Sùng Ngu cũng vội vàng cầm đĩa Phỉ Mại Phẩm trước mặt lên, cộng thêm Vũ điệu của Hoàng Hà ở giá hàng dân ca, rồi cũng đi tới quầy tính tiền xếp hàng phía sau cậu. Chỉ cần cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ cần liếc mắt thôi. 

Nếu như cậu thấy người này cũng cầm hai CD giống hệt mình, có lẽ cậu sẽ buột miệng hỏi một câu: "Ơ, cậu cũng thích dân ca và Vương Phi à?" Như thế có lẽ họ sẽ giao lưu với nhau được nhiều thêm một chút. 

Thế nhưng cậu không quay đầu lại, trả tiền xong thì xoay người rời đi, bước vào bóng đêm, ngay cả người chủ quán gói hàng cũng không để ý.

Trước tiết tự học, có người sẽ lén mua thêm đồ ăn vặt, có người quang minh chính đại đọc truyện tranh, có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, có người thì đi ngủ. Cô đeo tai nghe lên, một tai nghe, một tai khác đương nhiên là để chú ý nhỡ giáo viên đột ngột bước vào, sau đó ấn vào nút play. 

Không kìm được quay đầu lại nhìn người kia, cậu cũng đang nghe nhạc. Xác suất một trong hai, không biết cậu sẽ nghe đĩa dân ca kia trước hay sao nhỉ? Chỉ mong cậu cũng như cô, chọn Phỉ Mại Phẩm. 

Lúc nghe bài đầu tiên "Anh đồng ý", cô bất giác nhìn xuống ca từ, cô nghe nhạc rất ít khi nhìn lời, sợ sau khi đọc xong sẽ mất hứng thú với bài hát.

Thế nhưng cô lại rất thích ca khúc này, chỉ muốn hát theo ngay lập tức. Hai tiết tự học qua đi, cô đeo tai nghe trở về nhà trọ, nghe đến bài "Lời thề". Tắm rửa xong lại trèo lên giường, đeo tai nghe lên, ấn vào phím tiếp tục, vừa lúc bắt đầu bài hát《 rụt rè 》.

Em chưa bao giờ thử chống cự sức hấp dẫn của anh.

Mặc dù anh chưa từng quyến rũ.

Lúc nào em cũng mỉm cười nhìn anh.

Tình cảm của em dạt dào nơi đáy mắt.

Em nhớ tới mỗi đêm tĩnh mịch.

Anh ở phòng em.

Nhắm mắt lại hôn em.

Không nói câu nào chỉ ôm em vào lòng rất chặt.

Em yêu anh.

Rồi em đã yêu anh.

Lần đầu tiên trong đời em bỏ hết rụt rè.

Mặc cho mình ảo tưởng về hai ta.

Anh sẽ yêu em.

Rồi anh sẽ yêu em.

Lần đầu tiên trong đời em bỏ hết rụt rè.

Tin rằng mình có thể yêu anh sâu nặng.

Thật sâu …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play