Hóa ra lại có một ca khúc ăn khớp với tâm trạng của cô như vậy, trên thế giới này những cô gái như cô không chỉ có đơn độc một mình. Giữa ban đêm đeo tai nghe vào, tiếng nhạc như nước bao trùm bóng đêm, cảm giác ấm áp phủ lấy toàn cơ thể.
Cô tưởng tượng rất nhiều lần, không biết cậu có chú ý tới cô gái cứ hết lần này lại lần khác xuất hiện trong tầm mắt của cậu không. Nếu như một người con trai thấy cô gái đó xinh đẹp, thì vẻ đẹp của cô chỉ tồn tại vì một mình người đó... Cậu có từng thấy cô xinh không, dù chỉ một lần?
Cô thích bài hát này, thường thường sẽ hát ở một nơi không người nào đó. Có một lần đeo tai nghe, vẩy nước rồi quét dọn vệ sinh trong phòng học, không cẩn thận dội nước lên giày cậu.
"Ơ, xin lỗi."
Hạ Sùng Ngu phản xạ lấy khăn lau trên bục giảng đưa tới, buồn cười chính là, đôi giày da của cậu hình như có văng nước lên cũng vẫn sạch hơn chiếc khăn lau trên tay cô nhiều lắm.
"Không có gì."
Cậu cười cười, cầm lấy chiếc khăn rồi lau giày mình, càng lau càng bẩn.
Hạ Sùng Ngu cô đúng là không có ý tứ, đi đến chỗ cặp sách lấy khăn tay ra. Thời đó còn chưa thịnh hành khăn giấy lau tay, cho nên những nữ sinh sạch sẽ sẽ luôn mang theo một chiếc khăn tay, có thể là hình hoa, hoặc nhân vật trong phim hoạt hình.
“Lau đi”.
Cô đưa tới, nhìn thẳng vào cậu.
Vệ Gia Nam đẩy khăn tay của cô về, "Không đến mức đó đâu, mình lấy giấy lau là được rồi". Cậu ôn hòa nói, quả là một người khiêm tốn.
Đúng lúc Thư Văn vui vẻ đi vào phòng học, thấy cảnh tượng này định lui về cũng không còn kịp nữa, cho nên khẽ chào hỏi: “Còn chưa đi à?”
“Mình xong rồi.”
Hạ Sùng Ngu nói, đặt ấm nước xuống rồi đặt khăn tay lên sách của cậu, cười hết sức tự nhiên rồi đi cùng Thư Văn.
Lúc xuống đến cầu thang, Thư Văn hỏi: "Chẳng lẽ là cậu ấy?"
"Hả..." Cô bĩu môi, "Đúng vậy."
Cô thừa nhận thản nhiên quá khiến Thư Văn sửng sốt: "Cậu ấy có bạn gái à?"
"Hình như không có."
"Vậy sao không tiến tới?"
"Bây giờ làm gì rảnh rỗi mà nói chuyện yêu đương chứ." Hạ Sùng Ngu lo lắng liếc nhìn sách vở trong tay, nặng muốn chết đi được, các cô còn phải thi đại học nữa.
"Huống chi các giáo viên cũng không đồng ý đâu".
"Vậy làm sao giờ, cậu định đợi sau khi thi xong mới bày tỏ hả? Khi đó ai biết chuyện gì xảy ra chứ, có khi cậu ta bị người khác đoạt mất rồi, hoặc là tiêu thụ xong xuôi, bao nhiêu chuyện xấu như vậy, cậu còn không chịu nắm bắt thời gian đi?"
Hạ Sùng Ngu cười cười, Thư Văn đâu có biết, cô đã để ý cậu sáu năm.
Vào tiết ngữ văn, giáo viên có tuổi đứng trên bục giảng, uy nghiêm nhìn lướt qua đám học sinh đang ngồi bên dưới.
"Chết chắc rồi, thầy nghiêm lắm, xem ra học kì này không dễ chịu rồi". Một nữ sinh bàn trên cẩn thận nói với người bên cạnh.
Thầy giáo đầu tóc hoa râm ho khan hai tiếng, "Tôi đã xem bài văn các em viết, đúng là quá tệ! Các em học tiểu học à? Tạm thời không bàn đến nội dung, nhìn cách đặt câu thôi cũng biết trình độ các em ở đâu rồi. Tiểu học với sơ trung không học văn à? Giờ tôi phát bài lại cho các em xem, sửa lại rồi nộp cho tôi".
Trong phòng vang lên từng tiếng ca thán, hai ngàn chữ đấy, nghĩ ra từng đó chữ cũng chết hết rất nhiều tế bào não rồi.
Hạ Sùng Ngu lẳng lặng thở dài, chương trình học ở trường này làm người ta không biết phải làm sao.
Lúc cô đang nghĩ vậy, thầy giáo đi tới trước mặt cô, nói: "Ai là Hạ Sùng Ngu, đưa tay thầy xem."
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều đang tìm người thầy nói. Trong lòng Hạ Sùng Ngu lộp bộp hai tiếng, chẳng lẽ cô viết kém quá, cho nên thầy gọi tên phê bình à?
"Hạ Sùng Ngu, tới chưa?" Thầy không kiên nhẫn hỏi.
Mặc dù trong lòng sợ muốn chết, cô vẫn giơ tay lên, sau đó đứng dậy gật đầu, "Là em ạ, có phải em viết tệ lắm không ạ?"
"Ai nói em viết tệ? Mấy người các em nghe kĩ cho tôi, đừng tưởng văn học không quan trọng trong chương trình học. Đừng quên nó chiếm một phần ba điểm trong kì thi đại học đấy. Tôi nói cho các em biết, dù tôi không trông mong mỗi người đều đạt được trình độ văn học như Vệ Gia Nam, nhưng nếu nỗ lực hơn nữa thì muốn đuổi theo Hạ Sùng Ngu vẫn có hi vọng đó."
Mọi người ồn ào hẳn lên, không tự chủ liếc nhìn Hạ Sùng Ngu và Vệ Gia Nam, hai cái tên này đột nhiên trở nên quen thuộc, cũng là đề tài bàn luận của mọi người.
“Được thầy khen, thật là lợi hại đó!”
Hạ Sùng Ngu dở khóc dở cười, cô được khen à, sao nghe không giống chút nào.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, về nhà sửa bài đi."
Thầy giáo khép sách lại, bước ra khỏi phòng, các học sinh nháo nhác như chim vỡ tổ, lao đầu chạy đi tìm cơm ăn.
Giống như là phản xạ có điều kiện, cô liếc mắt về phía cậu. Đúng lúc cậu lại ngẩng đầu lên, hai mắt chạm vào nhau, cậu còn thoáng cười với cô, như là cổ vũ, hết sức dịu dàng. Cô cũng cười lại, sau đó cúi đầu thật thấp.
Ngoài trời đang mưa, sau khi bước vào cuối thu, cho dù là mưa nhỏ cũng khiến khí trời lạnh buốt.
Hôm nay là ngày chủ nhật, các bạn cùng phòng đều về nhà hết, buổi chiều mới quay trở lại. Cả kí túc xá chỉ còn mình cô.
Ngồi trước cửa sổ, Hạ Sùng Ngu cầm bài văn mà thầy dạy Văn lấy của Vệ Gia Nam để bình luận, lật lật xem. Một xấp giấy thật dày trước mặt, Hạ Sùng Ngu càng thêm kính nể. Một bài viết chữ khải nước chảy mây trôi, toát ra mùi vị văn chương nhẹ nhàng, văn từ giữa uyên bác học thức và thâm sâu bản lĩnh, khi thấy cậu phân tích những sai lầm logic tường tận trong mười tám điều "Lỗ binh tốn phiêu lưu ký". Hạ Sùng Ngu không thể không lắc đầu.
Một người bình thường phải đọc rất nhiều sách mới có thể viết ra được những từ ngữ trau chuốt hoa lệ, thế đã là quý giá. Huống chi cậu còn trích cả điển cố, trích dẫn hợp lý như vậy, có thể thấy từ nhỏ cậu đã được giáo dục vô cùng tốt, trình độ Văn học cũng rất phi phàm.
Thầy nói quả không sai, cậu cách những học sinh khác cả trời cả đất, người thường muốn đuổi kịp và vượt qua trình độ của cậu khả năng đúng là không lớn, ít nhất cũng không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa không phải chỉ cần nỗ lực mà làm được. Lại lật qua một trang, cô chuẩn bị chuyên tâm đọc tiếp, khóe mắt như nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Hạ Sùng Ngu vội nhìn lên, đúng là cậu, đang đi chậm rãi trên con đường nhỏ, không mở ô, cứ thế tản bộ trong mưa. Cậu đang làm gì thế? Phản ứng đầu tiên của Hạ Sùng Ngu là vội vàng lấy ô chạy xuống, mà trên thực tế cô đã làm thế rồi.
Chỉ là chạy không đuổi kịp được cậu, Hạ Sùng Ngu đành phải hô lên: "Vệ Gia Nam. Chờ một chút!"
Có lẽ cậu không nghe thấy, hình như có điều gì đó thất thần, chân hơi vướng một chút. Thừa dịp đó, Hạ Sùng Ngu bắt kịp, che ô trên đỉnh đầu người kia.
"Vì sao không mở ô? Mưa cũng không nhỏ, không phải là cậu đang tìm kiếm cảm giác nhàn hạ thoải mái gì đó chứ."
Cô nửa đùa nói, giả vờ đung đưa cái cán ô.
"Là cậu à"
Cậu ấy ngước mắt nhìn chiếc ô, nở nụ cười, "Ơ, sao cậu lại ở đây? Còn cả..."
Cậu nhìn chằm chằm áo ngủ trên người cô.
"Vừa ở túc xá... thật ngại quá." Hạ Sùng Ngu kéo kéo chiếc áo khoác trong lúc vội vàng mà đã mở tung ra.
"Hóa ra mình bất giác đi tới nơi này à, đúng là khéo thật." Vệ Gia Nam nhìn về phía kí túc xá, cười nói.
"Khéo gì cơ?" Hạ Sùng Ngu không hiểu ý cậu nói, "Cậu đang nghĩ gì thế? Mình gọi mà cậu không nghe. Còn không mở dù nữa?"
Vệ Gia Nam vươn tay ra, hạt mưa nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay cậu, "Trời lại mưa à, mưa tạnh rồi trời cũng lạnh hơn."
"Cậu có việc muốn đi ra ngoài sao, mình đưa ô cho cậu mượn này, mưa còn chưa ngừng đâu."
Vệ Gia Nam hơi khó xử: "Cậu thì sao mà lại đưa ô cho mình?"
"A, hình như còn thừa một chiếc, cậu chờ mình, mình đi lấy."
"Mình chờ cậu." Cậu ấy gật gật đầu.
Hạ Sùng Ngu không cần nghĩ ngợi mà nhét ô vào tay cậu, hai tay che lên đỉnh đầu rồi chạy vào màn mưa.
Không kịp kêu cô lại, Vệ Gia Nam đành phải ngẩng đầu nhìn chiếc ô trong tay, màu trắng, gần như trong suốt, dưới màn mưa xám xịt thì như một đóa hoa nhỏ u buồn. Áo quần trên người cậu đã ướt hết cả, thế mà ở đây lại có một đóa hoa nhỏ màu trắng âm thầm che chở. Lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy có một thứ yên ổn ngoài vòng ôm của mẹ mình.
"Cho cậu này."
Nhìn Hạ Sùng Ngu đang cầm ô chạy tới, bóng dáng màu trắng mơ hồ dưới màn mưa dần trở nên rõ ràng, như một giấc mộng dần tỉnh lại, Vệ Gia Nam bất giác cảm thấy mắt mình ướt sũng.
"Không cần phải trả gấp cho mình đâu, gặp lại nhé."
Cô vừa muốn đi, đã bị cậu ấy gọi lại: "Này."
Quay đầu nhìn, Vệ Gia Nam một tay cầm ô, một tay khác cũng là cây ô chưa mở, "Cậu thì sao, định đội mưa về à?"
"Mình..." Cô cúi đầu nghĩ, đúng thế, mình đâu có ô.
"Cùng đi với mình đi, xong việc mình với cậu cùng về... Được không?"
Thấy cậu hỏi thế, Hạ Sùng Ngu gật đầu, "Không có vấn đề, nhưng mà... có làm lỡ việc của cậu không?"
"Không đâu, trong trường thôi."
"Được, vậy thì đi." Hạ Sùng Ngu đang định cầm lấy cán ô kia thì cậu đã nhẹ nhàng tránh ra: "Để mình cầm, cậu khỏi phải nhón chân".
"Hi hi, cậu chê mình thấp hả?" Cô ngẩng mắt lên khẽ hỏi, làn da mịn màng, đôi mắt trong trẻo không cách gì che giấu, cộng thêm nụ cười tươi càng tinh xảo.
"Chẳng lẽ không đúng?" Cậu đưa mắt dừng lại trên cái kẹp màu hồng nhạt giữa trán cô, hỏi lại: "Ai đứng cùng cậu mà không biết cậu thấp được chứ?"
Hạ Sùng Ngu đẩy ô lại phía người kia: "Đừng cố che cho mình, cậu ướt kìa".
"Mình vốn đã ướt rồi." Vệ Gia Nam khăng khăng đẩy ô lại phía cô.
Hạ Sùng Ngu vội cúi đầu tìm một chiếc khăn tay trong túi áo rồi đưa sang, "Lau đi".
Vệ Gia Nam nhận lấy chiếc khăn tay, không vội lau mà chăm chú nhìn hình vẽ trên chiếc khăn một lúc, một nhánh hoa lan, màu của nó đã nhạt đi chứ không còn là màu sắc lúc đầu.
Hạ Sùng Ngu nhìn theo ánh mắt của cậu thì lập tức hiểu ra: "Nó hơi cũ một chút, nhưng mình vẫn giặt sạch. Cái kia..."
Cô thấy Vệ Gia Nam đặt nó bên mũi ngửi rồi rũ mắt xuống, hình như sờ thử lớp vải trên mặt, hành động này khiến cô càng bối rối hơn.
"Nếu như cậu không quen dùng thì... thì đừng dùng nữa".
Cậu ngước mắt lên, "Đúng là nhớ loại khăn tay này thật, giờ cả thành phố không sản xuất kiểu đó nữa".
"Bởi vì giờ nữ sinh thích in hình hoạt hình lên khăn hơn, ba bạn cùng phòng của mình cũng có rất nhiều".
Vệ Gia Nam nhìn ra bầu trời ngoài chiếc ô, khẽ thở dài, "Cậu đúng là một nữ sinh không thể tưởng tượng được, như ở giữa hiện thực và hồi ức vậy".
Cậu đưa lại chiếc khăn tay không hề đụng đến cho Hạ Sùng Ngu, lúc cô vừa nhận lấy thì nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”
Nhà ga ở gần trường học của họ, cách khoảng mười phút đồng hồ, ở đó chỉ có một chuyến xe duy nhất, số 72, đây cũng là cách để đi vào nội thành, khoảng mười lăm phút là tới trạm đầu tiên. Hình như Vệ Gia Nam đang chờ ai đó.
Chuyến xe số 72 cập bến, chỉ có một hành khách đi xuống, là một nữ sinh, Hạ Sùng Ngu biết, người đó là Ôn Thiến.
Cô ấy không mở ô, vừa nhảy xuống thì Vệ Gia Nam đã vội hô: "Thiến Thiến".
Ôn Thiến ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, cười rồi vội vã chạy tới, Vệ Gia Nam cũng ra đón, cô ấy chui vào dưới ô, cậu cũng vội đưa ô qua che trên đỉnh đầu.
"Mình không ngờ tới trường của cậu thời tiết lại thế này..." Ôn Thiến cười nói, cô ấy cũng bị nước mưa làm cho ẩm ướt, "Đi nhờ xe từ Miễn Hoa qua đây mình đổi ba lượt đấy".
"Đây là Hạ Sùng Ngu." Vệ Gia Nam nhẹ giọng nói, "Ô cậu ấy cho mượn đấy, mình còn định đến siêu thị để mua, may mà gặp được cậu ấy".
"A Ngu, cám ơn cậu nhé." Ôn Thiến mỉm cười vui vẻ, "Tuần sau mình đến trường các cậu lại rồi trả ô nhé, được không?"
"Không cần phải gấp đâu, ô của bọn mình chỉ dùng khi mưa lớn thôi". Cô dịu dàng đáp lại.
"Sao cậu lại ướt thế, không phải vẫn ngồi trên xe à?" Vệ Gia Nam bỗng nhiên cau mày hỏi, nghe vậy Ôn Thiến thè lưỡi.
"Không phải mình vừa mới nói à, mình đổi xe, nhà ga ở ngoại ô lại không có lều tránh mưa".
"Cảm thì sao..."
Cậu còn chưa nói hết, Hạ Sùng Ngu đã đề nghị: "Tới kí túc xá của mình thay đồ đi".
Sau đó cô nhìn cậu một cái, trêu đùa: "Kí túc xá nam chắc không vào được".
Cậu thoải mái đồng ý, "Được, mình tới phòng ăn gọi thức ăn chờ hai cậu".
Vóc người của Ôn Thiến không khác Hạ Sùng Ngu là mấy, dáng chỉ hơi cao hơn một chút.
Cô thay áo quần xong thì dùng khăn mặt lau tóc, thoải mái nói: "Cám ơn cậu nhé, A Ngu, nếu không mình phải mặc áo quần ướt đi về rồi".
"Đừng khách sáo thế, chúng ta là bạn học nhiều năm rồi mà".
Cô nhẹ nhàng bảo, cất bộ quần áo ướt vào túi ni lông rồi đưa cho Ôn Thiến.
"Đi ăn cơm với bọn mình đi, mình còn chưa ăn cơm đâu, nãy Gia Nam gọi điện thoại nói cũng chưa ăn". Ôn Thiến nói.
"Mình ăn rồi, hai cậu cứ ăn đi, ô cho cậu mượn đó, cầm này."
"Cùng nhau ăn đi, uống ly cà phê cũng được, dù sao cũng phải để mình cám ơn gì chứ, nếu không không thoải mái gì cả".
Ôn Thiến nói thế Hạ Sùng Ngu cũng không thể chối từ, đành phải theo cô ấy đến quán ăn bên ngoài, người không đông, tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra, Vệ Gia Nam đã chọn được chỗ ngồi cạnh cửa sổ và gọi phần ăn cho ba người, chiếc ô kia được cậu gấp lại chỉnh tề đặt trên mặt bàn.
"Mình đói bụng nên kệ các cậu đấy". Ôn Thiến cắn một miếng hamburger, Hạ Sùng Ngu nhìn lướt qua, cầm lấy một tách cà phê nóng, xé thêm gói đường trên đĩa cho hết vào ly.
"Không ngọt sao?"
“Hả?”
Vệ Gia Nam dùng thìa khuấy ly cà phê của mình, gõ vào tách của cô, dịu dàng nói:
"Cho nhiều đường thế không ngọt quá sao?"
"Ừ, không... Mình rất thích ngọt."
“Này, muốn ăn kem không, hay sữa?”
Cô vốn không muốn dùng tiền của cậu, thế nhưng Ôn Thiến đã nói: "Được, cho ba ly sữa đi, mình muốn vị dâu tây".
"Dâu tây," Cậu gật đầu, lại nhìn Hạ Sùng Ngu, ôn hòa nói, "Cho cậu hương cỏ nhé, cái đó rất ngọt".
Cô bất giác gật đầu: "Được, cho mình hương cỏ đi."
Cậu lại mỉm cười đi tới quầy hàng, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Này, bát lớn nhé."
"Bát lớn... Thôi vậy, bát lớn thì bát lớn đi." Ôn Thiến lắc đầu nói, "Bát nhỏ cũng đủ rồi, nhiều lắm thì cũng ăn được bát nhỏ thôi, cậu ấy làm gì cũng không nắm rõ thế cả, aiz".
Ba người ngồi ăn yên lặng, bỗng nhiên quán ăn mở một ca khúc khác, với Hạ Sùng Ngu, bài hát này đúng là quen đến mức không thể quen hơn.
Em chưa bao giờ thử chống cự sức hấp dẫn của anh.
Mặc dù anh chưa từng quyến rũ.
Lúc nào em cũng mỉm cười nhìn anh.
Tình cảm của em dạt dào nơi đáy mắt.
Cô bất giác hát theo, mãi đến khi Vệ Gia Nam nói: "Hóa ra cậu cũng thích Vương Phi à."
Cô mới giật mình, cười rộ lên nói: "Đúng vậy, đặc biệt thích bài hát này luôn."
"Mình cũng thế."
"Ha hả, mình chỉ nghe nhạc nước ngoài à, bài hát trong nước dài dòng quá, trình độ cũng kém, không chuyên nghiệp bằng".
"Vương Phi không tệ đâu." Cậu nói, rồi nhìn Ôn Thiến một cái, "Là một người nghệ sĩ âm nhạc với tâm hồn tĩnh tại".
Hạ Sùng Ngu chỉ cười cười, không nói câu nào.
Sau khi tiễn Ôn Thiến về, cậu thuận miệng hỏi: "Có muốn đi dạo không?"
"Được."
Bọn họ đi dọc theo sân bóng, đi rất chậm, hai người cũng không biết nói gì, thật lâu sau cậu ấy bỗng nói: "Ôn Thiến ấy, cô ấy định tốt nghiệp cao trung xong sẽ ra nước ngoài học, chọn trường Seattle, cô ấy nói từ giờ phải bắt đầu xin visa rồi".
Sao cậu ấy lại nói với mình nhỉ? Hạ Sùng Ngu có phần do dự nhìn cậu.
"Nếu như xuất ngoại thì có lẽ sẽ không về nữa, hơn phân nửa người ta đều định cư lại đó, nhưng mình không thích nước ngoài, mình vẫn thấy thành phố này rất tốt".
"Mình cũng không thích nước ngoài..."
Cô thì thào tự nói, nếu như cậu ấy đi nước ngoài, mình không thể nào theo được, không phải sao. Mặt khác cô cũng vô tình nhận ra quan hệ của cậu và Ôn Thiến, cha mẹ họ có lẽ là bạn thân, có lẽ là tri kỉ, nói chung quan hệ đó vô cùng đặc biệt.
Cô không hi vọng xa vời, chỉ cần họ có thể ở cùng thành phố này, mình vẫn nhìn thấy được thì tốt rồi. "Mình muốn thuyết phục cậu ấy, nhưng lại thấy cậu ấy nghĩ vậy cũng không sai".
Vệ Gia Nam thở dài, "Ôn Thiến là cô gái rất có chủ kiến, vạch kế hoạch cho tương lai cũng hết sức rõ ràng, tính toán kĩ càng, đến mức không có lỗ hổng nào cả".
"Các cậu ra nước ngoài thì học cái gì?"
"Ừ. Cô ấy nói muốn chọn lịch sử, mình còn chưa nghĩ tới."
Hạ Sùng Ngu suy nghĩ một chút, "Vậy cậu thích gì?"
"Mình cũng không thích gì cả." Cậu ấy cười khổ, nói rõ ra, "Cũng không có tâm tư đi nghĩ chuyện thích gì này".
"Thế sáng tác thì sao?" Cô nhớ thầy Ngữ Văn luôn khen cậu ấy: "Bài luận của cậu ngày đó thầy rất thích mà".
"Chẳng qua là hứng khởi nhất thời thôi." Cậu nói, "Mình không có hứng thú với việc đó".
"Thế nhưng mình thấy văn chương của cậu rất thâm sâu, là ảnh hưởng từ gia đình à?"
"Xem như là thế đi, ông nội mình nghiên cứu mấy thứ này không biết mệt đấy".
"Cậu và Ôn Thiến lớn lên cùng nhau sao?"
"Đúng thế, ba cậu ấy cũng là tác gia rất nổi danh."
"Ôi, thật giỏi." Cô cười, "Thảo nào các cậu tài hoa thế."
"Nếu mà tài hoa thì là cậu đấy, A Ngu -- gọi cậu là A Ngu được không?"
"Được!" Cô không cần nghĩ cứ thế gật đầu, lại thấy động tác này có phần đường đột, "Cậu gọi sao cũng được, nhưng mà mình không có tài hoa gì đâu".
"Thầy Ngữ Văn rất thích cậu mà". Cậu ấy nhẹ giọng nói.
"Hả?" Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Vệ Gia Nam cười, nói: "Lúc nói tới cậu ấy, thầy luôn bảo, Hạ Sùng Ngu gì đó, có một thứ giản dị và cảm tính trời sinh chưa định hình. Một tác gia xuất sắc phải cần thứ này đấy, rất ít tác gia trưởng thành muộn lắm, họ luôn bắt đầu thể hiện sự trời cho này từ khi còn đi học. Khả năng trời cho này còn quan trọng hơn cả giáo dục, rất khó có được, nó thể hiện trong từ ngữ và ngữ cảm của tác giả, một ít thì được thể hiện mà ý nghĩa mà khó có thể dạy bằng lời nói, người có ngữ cảm lớn là người rất đơn giản rõ ràng".
"Mình nói với thầy, từ khi tiểu học cậu đã viết truyện mười vạn chữ rồi, thầy còn kích động gõ gõ tay vào bàn nói, thầy nói mà thầy nói mà, thầy không nhìn lầm người mà -- kích động lắm, suýt nữa là thủng cả vở."
"Ha ha..." Cô nhịn không được cúi đầu cười.
"A Ngu, thực ra lúc học tiểu học, lần đầu mình mượn tiểu thuyết của cậu để xem, mình đã thấy cậu rất không bình thường, mình còn nghĩ đưa nên đưa cho nhà xuất bản xem thử, chắc họ sẽ đồng ý xuất bản, nhưng mà... mình thấy chưa có sự đồng ý của cậu thì không nên để người khác xem, thế là mình bỏ qua".
Cậu nhún vai, "Nếu như lúc đó mình kiên quyết hơn thì giờ chắc cậu đã là tác gia trẻ có tiếng tăm rồi".
Thấy cậu nói đùa như vậy, Hạ Sùng Ngu khẽ lắc đầu, cô không muốn làm tác gia gì, cũng không có hoài bão đó. Cô chỉ viết ra những chuyện trong lòng, cũng không gian khổ cực nhọc gì, cho nên cũng không cần kết quả. Chuyện cho tới bây giờ, thậm chí cô còn mong mọi người quên hết nó đi, đừng xem cô như một người không bình thường như thế.
"Cho tới bây giờ, mình vẫn thấy hối hận về chuyện này, mình còn đang nghĩ, nếu như cậu đồng ý thử xuất bản nó..."
"Không, không cần đâu." Cô cười khéo léo từ chối, "Đã lâu thế rồi mà."
Cô cự tuyệt quá thẳng thắn, Vệ Gia Nam đành phải dừng vấn đề này lại. "Thi học viện văn học đi, A Ngu!"
Lúc đưa cô đến dưới lầu kí túc xá, Vệ Gia Nam nói với cô.
Cô thoáng ngây người. "Thi học viện văn học đi, không nên lãng phí tài năng của cậu".
Cậu ấy đứng dưới bậc thang ngẩng mặt lên nói: "Nhất định cậu sẽ là một tác giả sáng tác, chỉ cần qua hệ thống giáo dục chuyên nghiệp, học viện văn học sẽ bổ sung thêm cho cậu về tri thức và nội hàm, thật đấy, tin mình đi".
Cô mím môi cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, cậu ấy đã đi xa.
Mặc dù cậu ấy không cảm thấy mình xinh, nhưng cậu đã thừa nhận tài hoa của mình. Đáng tiếc, với một nữ sinh mà nói, được khen là tài hoa, đúng là không bằng khen cô xinh đẹp. Thế nhưng chỉ bằng một câu nói "Tin mình" của cậu thì cô không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.