Năm thứ ba, năm xưa

Lời tựa:

Hạ Sùng Ngu lại cười, là nụ cười như hiểu rõ. Cô quay đầu lại tiếp tục đọc tiểu thuyết, phía sau vô cùng yên tĩnh, như thể không có ai ở đó. Một lát sau, cô quay đầu lại lần nữa, quả nhiên cậu ấy đã ngủ rồi, hô hấp đều đặn, cánh tay khoanh lại che trên mặt, khuất đi cặp mắt ấy, một chân gấp khúc, một chân vắt lên trên, tư thế ngủ vô cùng ngả ngớn.
 

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng ánh nắng. Lúc hai người họ cùng nhau luôn luôn có ánh nắng mặt trời. Từng tia sáng tinh tế, nhẹ nhàng dìu dịu hôn lên người thiếu niên này và cô thiếu nữ luôn ngóng trông nhìn cậu, cẩn thận giảm bớt sức nóng không để tổn thương da thịt người kia.
 

Hạ Sùng Ngu nhẹ nhàng đặt quyển sách lên trên mặt cậu, ngồi xổm bên cạnh nhìn, rất lâu sau mới lặng lẽ đứng lên, xoa xoa bắp chân tê cứng.
Đã từng có một buổi sáng như thế, mười lăm tuổi, cô ngồi xổm yên lặng bên cạnh cậu, quan sát từ một nơi gần trong gang tấc...

-

Tới năm thứ ba, bọn họ đối mặt với một kì thi nữa. Sau khi thi đầu vào, nhóm học sinh mới đề nghị với trường tổ chức hội phụ huynh, mời một số phụ huynh đến tham gia cùng học sinh, xem như là thả lỏng sau ngày vất vả.

Sau khi trường học đồng ý thì có đưa ra một điều kiện duy nhất -- đại biểu tham gia là do trường lựa chọn. Đề bài thi đầu vào cũng đang được chấm gấp, mọi người đều quan tâm đến thứ tự của mình, thế là trong khoảng thời gian này nhiều học sinh giúp thầy duyệt bài như chạm vào lửa bỏng, cứ mỗi giờ tự học buổi trưa là lại nghe mấy tin tức đó, người vây chật như nêm.

May mắn chính là Hạ Sùng Ngu bị mọi người vây nhiều nhất, sở dĩ nói cô may mắn là vì cô nhìn thấy điểm của mình, từ ba năm nay cô chưa bao giờ lọt nhóm mười người đầu danh sách. Giáo viên chủ nhiệm và thầy toán cũng rất bất mãn với cô nhưng vẫn còn kiềm chế. Cho đến khi lần này cô chỉ vừa đạt điểm tiêu chuẩn môn toán, thầy không nhịn được nữa.

Cô biết chuyện này không tránh được, nhưng môn toán với cô thực sự quá mơ hồ. Hẳn thầy cũng thấy cô không yên lòng, cho nên thay đổi cách thức nói chuyện với cô, nhưng chẳng qua chỉ là đổi thang mà không đổi thuốc. 

Trước ngày hội phụ huynh một ngày, trường gọi điện cho quý phụ huynh, xác nhận danh sách tham gia. Trong mỗi ban có hai đến ba học sinh được mời cha hoặc mẹ tới, đương nhiên những học sinh đó cũng vinh dự trở thành tiêu điểm. Giáo viên chủ nhiệm còn chuẩn bị thêm quà dành cho các vị phụ huynh nữa.

Trước giờ tự học, cô phát cho mỗi người một tờ giấy trắng, "Giờ chúng ta chơi trò vẽ tranh nhé".

Cô nói, mọi người đều hứng khởi hẳn lên, bởi vì từ khi ra khỏi vườn trẻ không được vẽ vời gì, không chừng trình độ bây giờ còn thấp hơn nhà trẻ, không bằng cả trẻ sơ sinh mất.

"Lấy độ thị hàm số cô dạy để vẽ một bức tranh đi".

Giáo viên chủ nhiệm làm mẫu trên bảng, vừa làm vừa giải thích. "Tọa độ ngang thể hiện số lần các em thi đầu vào trong ba năm qua, một cm làm đơn vị, nửa năm thi hai lần, ba năm mười hai lần".

Học sinh vẽ mười hai đơn vị trên tọa độ ngang.

"Tung độ đại diện thứ tự của các em mỗi lần thi, chúng ta có ba mươi sáu người, lấy 2mm một đơn vị đi".

Học sinh vẽ bảy mươi hai gạch nhỏ. Hạ Sùng Ngu đã biết cô giáo muốn làm gì, dừng bút ngơ ngẩn nhìn mặt bàn, lời giáo viên chủ nhiệm vẫn vang bên tai:

"Giờ cô đọc thứ tự các em ở mỗi kì thi, các em nhớ kĩ rồi vẽ cho đúng nhé".

Cô bắt đầu đọc người thứ nhất, em XX, 16, 25, 21, 17..

Hạ Sùng Ngu mặc dù cúi đầu, nhưng cũng có thể cảm giác được biểu cảm của mọi người xung quanh, họ vui vẻ lại lo lắng, bút trong tay nặng trịch, ghi lại thật nhanh rồi chấm vào trục tọa độ.

Có người uể oải có người vui, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng đọc tới thứ tự của cô: "Hạ Sùng Ngu," cô hơi dừng một chút, mà Hạ Sùng Ngu biết cô đang nhìn về phía này, "12, 21, 34, 24, 42..." Bút của cô theo phản xạ ghi lại, vừa bực bội nhìn bọn nó.

Cô còn nghe thấy những người chung quanh kinh ngạc trừng mắt. "Sau đó các em hãy nối các điểm trên, nhìn xem thành tích của mình là tiến bộ, thụt lùi hay đứng yên. Vẽ xong đưa lại cho cô".

Giáo viên chủ nhiệm nói xong rồi cầm đồ đạc rời khỏi phòng học, Hạ Sùng Ngu tiếp tục hoàn thiện bản vẽ của mình.

"Hắc, của mình là hình tam giác đều! Khéo ghê!" Một tên hưng phấn kêu lên.

"Cậu nói sao gọi là tiến bộ chứ, nhìn mình này, đuôi hướng xuống, haiz!" Một tên khác an ủi. 

Bỗng nhiên có người gào khóc, nước mắt tuôn ra không ngừng, một nam sinh cao lớn lại khóc bù lu bù loa, “Chỉ có mười thiên tài top đầu mới có thể tiếp tục học cao trung ở đây thôi, còn lại xong hết ...”

Cô bịt tai lại, nhìn chằm chằm mặt bàn. Còn chưa nối các điểm kia lại cũng biết đó là một đường cong hạ xuống.

“Để mình xem cậu nào.”

Một bạn đến lấy tờ giấy trên bàn cô: "Sao còn chưa nối lại, mình nối giúp cho".

Không biết cô lấy dũng khí từ đâu, "roạt" một tiếng giật tờ giấy lại vò thành cục rồi ném xuống đất, còn lấy chân đạp lên. Tên kia phì cười một tiếng, xoay người đi xem của người khác.

"Nạp lại cho mình nào!" Lớp trưởng lớn giọng nói quát. …

Sau khi tan học cô đi tới sân bóng, tựa vào cầu môn dưới ánh hoàng hôn, không biết lại nhớ đến điều gì đã mất -- hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa có được gì hay sao. Cô mở cặp lấy quyển Bảo thạch mặt trăng ra, lật nhìn. 

Đã lâu rồi không ôn lại nó, nhìn qua lại có một cảm giác thê lương không nói thành lời. Từng chữ trong đó như đang cười nhạo cô, đây không phải là chỉ là một chuyện cổ tích mà thôi sao. Cô bé bán diêm của Andersen còn phải lên án thế giới này đen tối, chữ của cô có thể nói lên được gì?

Đúng vậy... Cô nghĩ mình cũng giống cô bé đó, đốt từng cây diêm nhỏ, dấy lên hi vọng trong lòng mình, miêu tả những tưởng niệm ở đáy lòng. Mọi người có thể thương hại cô, nhưng cô vẫn còn hạnh phúc mà. 

Cô mở cặp sách ra cất tiểu thuyết vào, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa trường. Sau hội phụ huynh, phòng học treo đầy đồ trang trí, các học sinh tiếp tục trải qua các kì thi mới. Thế nhưng cũng có một chuyện quan trọng khác, các cửa hàng bán văn phòng phẩm xung quanh bắt đầu bán đồ lưu niệm, cung không đủ cầu. Dù trường học có hà khắc thế nào, cuộc sống có vội vàng ra sao, thì ba năm qua muốn lưu lại chút kỉ niệm cũng không phải điều gì đáng trách.

Dù cho không phải vì kỉ niệm thanh xuân, thì vì kí ức cũng được mà. Ba tiết học vừa trôi qua, giáo viên mới vừa đi ra phòng học, giáo viên chủ nhiệm bỗng đi vào, lớn tiếng nói: 

"Tất cả mọi người không được đi ra ngoài, ngồi xuống, để cặp sách lên bàn ngay." 

Cả lớp không hiểu được chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhìn cô nghiêm túc như vậy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống hết.

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Giờ việc học quan trọng như thế, các em lại còn viết lưu bút, giáo viên có phản ánh, nói giấy lưu niệm bay đầy trời, ảnh hưởng đến việc nghe giảng của học sinh, các em có muốn tốt nghiệp không hả?" 

Tất cả mọi người đều câm như hến, nữ sinh bên cạnh Hạ Sùng Ngu còn lén lút lấy một quyển sổ trong suốt trong cặp ra, lặng lẽ xé rồi nhét xuống đáy bàn. 

Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: "Muốn lưu kỉ niệm thì tốt nghiệp rồi tôi sẽ để các em viết, tới nhà tôi mà viết, tôi mời cơm luôn. Giờ bận rồi, bận gì à, sau này không muốn gặp mặt nhau luôn phải không? Giờ cô sẽ gọi tên, tới tên ai thì mang cặp lên đây kiểm tra, để xem có bao nhiêu người làm việc này -- quá kỳ cục mà."

Cô nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm, yên tâm ngồi xuống. Hạ Sùng Ngu vừa mới ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm. "Hạ Sùng Ngu, đem cặp của em lên."

Giáo viên chủ nhiệm từ tốn nói. Cô ngẩn người, không dám tin mình là người đầu tiên trúng đạn. Cô không có sổ lưu niệm kiểu đó, bởi vì cô không biết ai đáng giá để mình nhớ lại. Người đáng giá nhất thì không chịu nói, huống chi là viết về những thứ như chòm sao, sở thích, thần tượng, sinh nhật, nhóm máu hay lời khen tặng...

Thế nhưng trong cặp có cuốn tiểu thuyết đó... 

Cô còn chưa kịp lấy ra. “Nhanh lên đừng lề mề, mang lên đi.”

Giáo viên chủ nhiệm gõ gõ lên mặt bàn thúc giục nói. Cô đem cặp sách lên, giáo viên chủ nhiệm từ từ lôi hết đồ ra, cô đứng một bên, cúi đầu chờ đợi kết quả.

Giáo viên chủ nhiệm cầm đến cặp hồ sơ đó rồi tùy tiện nhìn xem, thấy đây không thuộc phạm vi trong trường học nhưng cũng không phải sổ lưu niệm, thế lại do dự để vào lại, tuyên bố: "Không có, được rồi, người kế tiếp". 

Những người khác thở phào nhẹ nhõm, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Xốc cặp sách lên, cô trở về chỗ ngồi, trong lúc vô thức liếc mắt nhìn về phía cậu, cậu không cúi đầu, nhưng cũng không nhìn cô mà nhìn ngoài cửa sổ, mái tóc che khuất vầng trán, dưới ánh mặt trời hiện lên màu trong suốt. 

Khoảng cách từ bục giảng về chỗ ngắn là thế nhưng cô lại đi cảm giác thời gian như dài dằng dặc, mãi đến khi người thứ hai kiểm tra xong đi qua va phải bả vai cô, cô mới đi tới vị của mình.

Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn ngón tay đặt trên mặt bàn. Lúc cô ngồi xuống, tiếng bút "rột rột" quen thuộc vang lên... Cô dựng thẳng tai lắng nghe, cảm giác âm thanh đó lại giống như một cách an ủi lạ thường. Thế nhưng cô không ngờ quyển tiểu thuyết đó lại một lần nữa gặp phải phong ba. 

Ngày hôm sau tan học, dọn dẹp cặp sách xong cô bị một bạn học gọi tới phòng làm việc. Thấp thỏm bất an đi tới tòa nhà Lưu Kim, cô vừa nghĩ đã xảy ra chuyện gì vừa đẩy cửa ra. Khiến cô kinh ngạc chính là mẹ của mình cũng đang ở đó, đối diện là giáo viên chủ nhiệm.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô vô ý lướt qua cặp hồ sơ trước mặt bà, trang bìa màu rám nắng vô cùng quen thuộc. Hôm nay dọn cặp sách, cô vô thức sờ bên người nhưng trống rỗng, nhắc cô nhớ ra cặp sách đã ở trong phòng học. 

Giáo viên chủ nhiệm yên lặng nhìn cô, chỉ vào quyển sổ đó nói: "Em viết cái này vào lúc nào?" 

"Dạ... Là lớp năm tiểu học." 

Cô không hề nói dối, nhưng cô giáo và mẹ đều không tin.

"Tiểu học?"

Giáo viên chủ nhiệm cầm lên nhìn, chất vấn: "Sao mà viết vào tiểu học được?" 

Sau đó giọng nói có vẻ kiên định hơn, "Tuyệt đối không có khả năng." 

Mẹ cũng nói: "Nếu con viết vào lúc tiểu học sao mẹ lại không biết được? Thời gian đâu mà viết, sao cả nhà lại không thấy?" 

Cô không nói câu nào, trong lòng yên lặng nghĩ, có phải khi người lớn phát hiện ra mình không thể nắm giữ được con thì sẽ có phản ứng kinh hoàng như thế?

"Giờ đang là thời gian quan trọng, sao em còn phân tâm để viết ra những thứ như thế?" 

Giáo viên chủ nhiệm nói, "Coi như là viết lúc tiểu học đi, khi đó em đã rõ ràng chuyện nam nữ vậy à, có đoạn tôi xem mà còn thấy xấu hổ đấy". 

Cô không tin, giáo viên chủ nhiệm cũng có con, người phụ nữ như vậy, cũng hay chế nhạo tình yêu như vậy sao? 

Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nói với mẹ của cô: "Hạ Sùng Ngu là một cô bé hay xấu hổ, ít khi nói chuyện, có khi biến mất một tuần cả lớp cũng không ai biết đâu".

Mẹ nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, nó bình thường hay ngồi trong phòng sách, chúng tôi cứ nghĩ nó đang học bài". 

"Bây giờ nữ sinh mười bốn mười lăm đã bước vào thời kỳ trưởng thành, sẽ rất nổi loạn, nào là yêu sớm, nghĩ ngợi lung tung, động một chút là bỏ nhà ra đi, cha mẹ phải đặc biệt quan sát các con". 

"Nó vẫn rất ngoan, cho nên chúng tôi ít nghĩ tới những chuyện đó, nhưng mà gần đây tôi thấy con bé có nhiều tâm sự, lại không nói với chúng tôi..."

Đi ra khỏi phòng làm việc, cô không về cùng với mẹ, nói còn phải quét dọn vệ sinh. Mẹ không nói gì cứ thế đi trước, một mình cô ngồi giữa sân bóng lúc sáu giờ rưỡi tối. 

Cách ngày, ngày đó vừa lúc công bố thành tích môn toán, bài thi của cô đặt trên mặt bàn trống trơn, vết bút đỏ tươi viết "56".

Cùng lúc ấy, cô đang bò lên tường thành cao cao, chỗ đó mai táng một con mèo nhỏ, dù cô không biết vì sao nó chết ở đây, tường thành này, vừa cao vừa lạnh, cũng không có nơi nào chắn gió, vì sao nó lại chạy lên đây? Mà cô, Hạ Sùng Ngu, vì sao cô lại chạy lên đây?

Tường thành này không phải nơi cao nhất trong thành phố, đương nhiên cũng không phải là nơi gần bầu trời nhất, ở đây có những tòa nhà năm mươi tầng, không thì cũng có tòa ba mươi tầng, cô nằm bỏ trên nền gạch cổ xưa, mặc cho gió muốn thổi bay.

Nhớ tới tiết xã hội hôm qua, có một thanh niên nhảy từ tầng thượng tòa Ngân Bách xuống, rơi chính giữa quảng trường, người người đang ăn cơm ở đó bỏ chạy tán loạn. Cô nghe giáo viên nói, khi đó thấy rất kì lạ, cũng thấy buồn cười.

Cô nói: "Người này thực ra không phải muốn tìm cái chết, cậu ấy ở trên tầng thượng, nhìn người phía dưới, thấy người ta ăn hải sản, kìm lòng không đậu nên nhảy xuống, cậu cũng biết làm thế sẽ chết, nhưng cậu lại nghĩ, tôi không ăn được mấy người cũng đừng có ăn. Thế là "rầm" một tiếng, xảy ra câu chuyện như trên báo viết". 

"Cậu còn cười được à, đầu óc làm bằng cái gì thế?" Lớp trưởng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.

Hạ Sùng Ngu nhún nhún vai: "Chết sớm đầu thai sớm, có gì khổ sở đâu..." 

Cô nhìn bầu trời màu xám, trên tường thành gió rất lớn, cỏ xanh tịch mịch, lung lay trong tay cô, nơi đây là chỗ vui chơi duy nhất của chúng nó, dù chỉ là một góc của thành phố, cũng có thể tạo nên một miền cực lạc, bọn nó phải đối mặt với vận mệnh bị diệt vong. Cô không rõ, cũng là cây cỏ, vì sao thế giới lại không công bằng như thế, không cho chúng nó một mái nhà ấm áp như đồng loại khác? 

Hạ Sùng Ngu cúi người, nghe tiếng cỏ xanh, con mèo đó chết đi, trước mộ chỉ có lớp cỏ xanh tươi này thôi, um tùm một mảnh. 

Cô kìm lòng không đậu nói với nó: "Chỉ mong sau này ta chết, cũng sẽ được cỏ dại như vậy bao quanh, chứ không phải xi măng lạnh lẽo".

Đi xuống khỏi tường thành, cô trở về nhà, mẹ thấy cô vào cửa, giật mình nói, "Con lêu lổng ở đâu vậy? cô giáo với bạn ở trường về tìm con đấy". 

Kì lạ, cô không đến trường thì xem như bị ốm đi, vì sao cả lớp lại đi tìm? Sau đó mới biết, là lớp trưởng không thấy cô đến nên lo lắng chạy tới phòng làm việc của giáo viên: 

"Cô ơi Hạ Sùng Ngu có khi gặp chuyện không may rồi, hôm qua lúc tan học em thấy bạn ấy nói mấy câu kì lạ, gì mà người đàn ông nhảy lầu, còn cười cười".

Mặt giáo viên sợ không còn chút máu, vội vã gọi điện thoại tới nhà họ, người nhà cũng không hiểu sao, nói cô đúng giờ ra khỏi cửa. 

Lớp trưởng cẩn thận nhớ lại, đúng là Hạ Sùng Ngu từng nói về chuyện người đó nhảy lầu, còn nói chết sớm siêu sinh sớm, lớp trưởng còn thêm mắm dặm muối làm cả trường thầy trò náo động, chạy đi tìm Hạ Sùng Ngu, mặc dù họ không biết trong trường cô là người ra sao thì cứ chạy bán mạng như thế, biểu diễn một tiếng mục tình bạn vô cùng cảm động. 

Biết được cô bình an về nhà không thiếu một sợi lông, các học sinh hình như có phần thất vọng. Giáo viên chủ nhiệm giữ cô lại tận tình khuyên bảo, nói đời này có rất nhiều đường, thi không vào được đại học không có nghĩa là mất đi tất cả, dù sao cũng còn những con đường khác... 

Cô lại thấy buồn cười, cô muốn chết khi nào chứ? Sao cô giáo lại nghĩ cô không thể thi được vào đại học? Vất vả lắm mới mời được giáo viên chủ nhiệm đi, cô nằm bò trước cửa sổ nhìn đêm đen, mẹ đẩy cửa bước vào, do dự trả lại cặp hồ sơ cho cô.

"Nói cho mẹ nghe. Con không có người trong lòng thật sao, cậu ta là ai?" 

Trực giác của một người mẹ đúng là nhạy bén, nhưng Hạ Sùng Ngu chỉ lễ phép cười một cái. 

"Không mẹ à, chỉ là một giấc mơ của con thôi". 

"Thế đây là cái gì?"

Trong tay mẹ là WALKMAN mà Hạ Sùng Ngu vẫn nghe mỗi đêm, ngắn ngủn chỉ được vài câu.

Cô nhìn mẹ một cái: "À, đó là máy nghe nhạc mà". 

"Mấy câu kia thì sao?" 

Cô cố ý sưng mặt lên.

"Bên trong có tiếng nam sinh nói chuyện sao?"

Mẹ trầm mặc một chút, rồi mỉm cười sờ sờ tóc cô. “Ngủ sớm đi, đừng quên uống sữa tươi.”

Không biết mẹ có nhận ra không, thế nhưng, đối với cô mà nói, không phải cậu chỉ là một người hư ảo thôi sao, Tô Y, Tô Y của cô, có lẽ không tồn tại trên đời này, không phải là Bảo thạch mặt trăng của cô... Không phải là ai cả!.

Hạ Sùng Ngu đi theo phía sau giáo viên chủ nhiệm, bước đến lầu hai trong tòa nhà Lưu Kim. Ở đó có một tấm bảng bắt mắt: Cố vấn tâm lý thời kì trưởng thành.

“Chính là ở đây.”

Giáo viên chủ nhiệm nói, "Vào đi thôi, cô có giới thiệu rồi." 

Cô giáo đặt tay lên hai vai sạch sẽ của nữ sinh, thâm ý nói: "Lúc này xuất hiện những vấn đề tâm lý là rất bình thường, chỉ cần sửa chữa kịp thời là được."

Hạ Sùng Ngu đi vào căn phòng kia. Con người ta thường muốn mình vui mà tìm một lý do. Sau đó cô biết, tâm lý học gọi đó là vì hành vi, vì ý nghĩa, vì làm một chiếc chìa khóa có thể giải quyết vấn đề, nhưng đến nay cô cũng không biết mình có vấn đề gì phải giải quyết, cũng không thể vì hành vi bất đồng của mình tìm ra được lý do gì thích hợp. 

Bác sĩ tâm lí trong phòng nói: "Có thể em có tâm lý trả thù, nói đúng ra là lúc bé bị thờ ơ, sau khi lớn lên mới có những hành vi mà người ta khó hiểu để khiến mọi người chú ý".

Hạ Sùng Ngu không rõ ràng lắm, cô làm gì khiến mọi người khó hiểu chứ? Sao phải khiến người ta chú ý? Giáo viên chủ nhiệm gật đầu với bác sĩ, có lẽ đa số người đến đây đều bị như thế? Nhưng không liên quan gì tới cô mà! Cô cũng không gọi họ đi tìm mình. Hơn nữa cô chỉ tìm một chỗ giải sầu, cũng không được sao? 

Ra khỏi phòng cố vấn tâm lý, lúc xuống lầu, Hạ Sùng Ngu nhìn thấy đầu lối ra khác của hành lang, ánh nắng vẫn đong đầy như ngày xưa cũ. Cô đi qua hành lang u tối thật dài, đi tới dưới ánh mặt trời, bởi vì nơi này gần nơi lưu tài liệu công nhân viên chức, cho nên trên mặt đất có ít đầu phấn vụn, có một bồn hoa, trong đó còn vài cục đá. Cô vén tà váy ngồi xuống, nhặt phấn lên vẽ mấy khoanh tròn rồi lượm vài viên đá, chơi trò ngày đó cậu chơi... 

Ánh mặt trời trên bả vai dần nóng lên nhưng trong lòng cô vẫn lạnh băng như trước. Một khắc kia, cuối cùng lần đầu tiên Hạ Sùng Ngu tìm lí do cho hành vi của mình, sở dĩ cô không cảm giác được nhiệt độ, là vì lòng cô quá lạnh, nước mắt ở đó từ lúc Mạc Lăng bị ép chuyển trường đã đóng băng hết cả, nơi sâu nhất dưới đấy lòng, vĩnh viễn không có ngày tan chảy.

Ngày kỉ niệm trăm năm thành lập trường Miễn Hoa không thể tổ chức qua loa. Ngày lễ hôm đó, vì tiết trời không tệ cho nên địa điểm được chọn là ở giữa thao trường, cả trường khoảng ba nghìn học sinh xách ghế ra đó ngồi. Ghế ước chừng nặng gần 50 cân, giáo viên để cho nam sinh vận chuyển, nữ sinh đi phát đồ ăn vặt. Ghế như thế chỉ có cơ thể khỏe mạnh của nam sinh mới vác từng chiếc một được, cộng thêm phải vác cả ghế cho nữ, xong rồi còn về làm vệ sinh. 

Thế nhưng giáo viên không chỉ định nam sinh lớp nào bưng bê cho nữ sinh nào, cho nên nữ sinh nào có quan hệ tốt sẽ có nhiều nam sinh bưng giúp, mà quan hệ bình thường thậm chí là không tốt như Hạ Sùng Ngu thì phải tự mình làm, hoặc chờ khi có người rảnh rỗi đến giúp, nói không chừng khi đó buổi lễ đã bắt đầu được nửa ngày rồi. 

Cô khom lưng kéo ghế đến cầu thang, bỗng nhiên có một bóng người chặn trước mắt, cô ngẩng đầu lên, Vệ Gia Nam để áo khoác trên thành ghế, giữ lấy phần bên kia rồi nói với cô: "Đứng lên trên đi".

Giọng của cậu không trong trẻo trẻ con như mấy năm trước mà hơi thấp, có chút trầm. Không biết có phải vì bể giọng hay không. Nói xong những lời này, cậu hơi nhếch môi, chờ cô ra vị trí đó. Ở trên cầu thang, Hạ Sùng Ngu ở trên, Vệ Gia Nam cầm phía dưới, trọng lượng chiếc ghế đều dồn về phía cậu, cô áy náy, nhưng lại không thể thay đổi được lực hút của trái đất, chỉ có thể gánh được một phần trọng lượng.

Đi thẳng đến quảng trường, lần đầu tiên cô thấy sân bóng trống trải lại náo nhiệt đến vậy. 

Vệ Gia Nam đặt ghế của Hạ Sùng Ngu bên cạnh chỗ của Ôn Thiến, "Đây không phải là Hạ Sùng Ngu sao?" 

Ôn Thiến cười híp mắt nói, "Còn nhớ mình không?" 

"Đương nhiên là nhớ chứ, tài nữ." 

Cô tự trách mình lại nói khách sáo với bạn học, Vệ Gia Nam lấy chai nước khoáng trong tay Ôn Thiến rồi uống. 

Ôn Thiến nhìn cậu một cái, sau đó nói với cô: "Đâu có, sao mình lại là tài nữ được, mình nhớ cậu lúc học tiểu học năm lớp năm đã có thể viết được tiểu thuyết mười vạn chữ rồi, nếu nói tài nữ phải là cậu kìa".

Hai người nói khách khí với nhau và Vệ Gia Nam đều đã quên một việc, đó là hoạt động lễ hội, khi đã xác định chỗ ngồi thì phải ngồi xuống luôn, tránh lộn xộn. 

Ngay khi họ vừa tới, đứng chưa được lâu đã có giáo viên nhìn thấy, hét gọi: "Này này, hai em nữ sinh với một em nam sinh kia, qua đây khuân giúp ghế chủ tịch đi, phải bố trí liền". 

Hạ Sùng Ngu không hiểu, nếu là để mình ngồi, sao không tự chuyển nó đi, nhìn mấy giáo viên tay chân tráng kiện không thiếu cái nào, lại cực kì thích chỉ huy. Ba người bọn họ rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời "bịch" một tiếng, ngồi xuống giữa biển người, giả chết.

Lúc này Hạ Sùng Ngu nhìn thấy mắt cậu, cảm giác như lửa nóng. Ánh nắng đầu thu chói chang, giữa cô và cậu là đường ranh giới đầy ánh nắng, cậu ngồi dưới ánh mặt trời, mà Hạ Sùng Ngu ngồi nơi râm mát. Thực ra ghế cô ngồi mới là của cậu, vốn cô nên đổi chỗ cho cậu sang... 

Hạ Sùng Ngu nhìn ánh nắng chiếu trên người người kia, như một lớp ngụy trang từ từ lột ra, biến thành một vầng sáng bao quanh của thiên sứ... Ánh nắng đó chói vào mắt, cô vội vàng cúi đầu, mắt hoa lên, còn cả giọt nước mắt ẩm ướt lướt qua kẽ ngón tay. Buổi trưa ở thư viện rất nhiều người, thế nhưng ai cũng chọn nơi rộng rãi thoáng mát để ngồi. Tiếng gió thổi hay tiếng những từ đơn tiếng Anh từ tai nghe, có rất ít người sẽ lấy sách trên giá để xem. 

Ngày đó Hạ Sùng Ngu bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, cô đứng trước ngăn tủ, nhìn xem có sách mình muốn hay không. Giá sách bên này rộng rãi hơn chỗ ngồi bên kia nhiều lắm, cô cứ đi lững thững, đột nhiên thấy một quyển tiểu thuyết màu lam, hình như là quyển đang nổi tiếng thời gian này. 

Cô nhón chân lên, muốn lấy nó nhìn xem nhưng lại không với tới. Cô do dự liếc mắt nhìn đống người ngoài kia, bọn họ đang yên lặng cúi đầu đọc sách, không ai chú ý tới cô. Thế là Hạ Sùng Ngu nhón chân lên, bắt đầu nhảy.

Lúc cô nhảy lấy đà thêm lần nữa, một đôi chân khác cũng nhảy lên, vượt khỏi tay cô nắm lấy cuối sách màu lam kia. 

Sau đó "rầm rầm" hai tiếng, hai đôi giày cùng lúc rơi xuống mặt đất.

"Là quyển này sao?"

Cậu cầm sách, hơi xoay người đưa tới cho cô. 

"Phải... Cảm ơn." 

Lạ là tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, Hạ Sùng Ngu vô thức nhìn nhóm người ngoài kia, quả nhiên, cô thấy Ôn Thiến, trước mặt là rất nhiều tài liệu tham khảo, bên tai còn nhét tai nghe.

"Không cần khách sáo." 

Nói xong cậu liền quay người đi, Hạ Sùng Ngu bỗng mở to hai mắt, cậu lại mặc áo sơ mi trắng, quần đen! Mặc dù tóc có hơi dài nhưng có thể thấy rõ vạt áo phẳng lì và tóc mai nhạt màu phía sau. Cô ôm cuốn tiểu thuyết nhìn theo bóng lưng kia, khẽ cười, đúng lúc Ôn Thiến ngẩng đẩu lên, tưởng rằng cô cười với mình nên cũng mỉm cười đáp lại.

Hạ Sùng Ngu trở lại chỗ ngồi, mở quyển tiểu thuyết ra, bối cảnh đầu tiên là giữa sân trường, nữ chính hét lớn: "XXX cậu ra đây cho tôi". 

Hạ Sùng Ngu hứng thú nhíu mày, không có cách nào tưởng tượng nếu có một cô gái làm như thế ở trường mình thì sao nhỉ, nhất định sẽ phải vào phòng làm việc nhỉ. 

Nói cách khác, nếu như ở trong trường học này, cô kêu một tiếng: "Vệ Gia Nam cậu ra đây cho mình!" Nhất định hiệu quả sẽ vô cùng táo bạo, nhất là giáo viên chủ nhiệm kia, có khi đánh ngất cô không chừng"

Cô khép lại trang bìa nhìn cậu một lúc, trong lòng lặng yên nói: Vệ Gia Nam, Vệ Gia Nam, Vệ Gia Nam. Cô lại nghĩ không biết cậu sẽ phản ứng thế nào nhỉ. Kinh ngạc? Yên lặng? Hạ Sùng Ngu cười cười, cúi đầu tiếp tục nhìn.

Cô xem hết một buổi trưa, càng xem càng thấy kì lạ, hóa ra tình yêu cũng có thể như thế sao? Tình yêu kiểu này và trong truyện cổ Grimm hình như không giống nhau? Nhân vật chính không sống trong lâu đài hay trong rừng, không có ma chú hay yêu nữ, nhưng nhân vật chính lại là vương tử, công chúa hoặc là cô bé lọ lem, kết thúc nhất định phải sống cùng nhau, vui vẻ trải qua ngày tháng bình thường. Không cần thiện lương, không cần nghe lời, không cần trở nên nổi bật, không cần nho nhã lễ độ... Cô gái như thế nào cũng sẽ có người yêu thương. Tình yêu thế nào cũng có người nhìn ngắm. 

Hạ Sùng Ngu cắn ngón tay xem xong quyển sách rồi đặt nói xuống ngăn tủ, cô không hi vọng nó sẽ bị người ta gác xó, cũng hi vọng sẽ có nhiều cô gái đọc được nó hơn. Hình như từ đó về sau, cô có những thay đổi rất nhỏ, dù không có tiếng tăm gì, nhưng không còn cô đơn nữa, sẽ có người đi cùng cô. Tô Y của cô, một ngày nào đó cũng sẽ là vương tử trong cổ tích, hoặc là nam chính trong quyển tiểu thuyết di, vượt qua nhiều gian khổ, đi tới bên cô.

Thực ra trong lớp có rất nhiều cô gái đã xem quyển sách đó, nhìn nó không còn mới là có thể đoán ra được, có lẽ đã thành cuốn sách được nhiều người xem nhất. Nhưng nó vẫn ở trong góc khuất chờ độc giả tiếp theo, cũng sẽ có những nữ sinh bị hấp dẫn đến trước mặt nó, len lén lấy ra xem. Chắc hẳn là vậy, sổ lưu niệm không được phép xuất hiện trong trường, thì sao có thể cho các cô đọc tiểu thuyết như thế. Giáo viên chủ nhiệm lại dấy binh hỏi tội thêm lần nữa, lấy Hạ Sùng Ngu là người bị khai đao đầu tiên

Hạ Sùng Ngu đành phải mang cặp sách lên, để cô kiểm tra. Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách; đạo cao một thước, ma cao một trượng; cậu có dây thừng, tôi có thang leo... Các nữ sinh cũng không phải ngốc, người nào cũng biết cách che giấu. Giáo viên không thu hoạch được gì lại mở họp lớp lần nữa, nhưng chưa đề cập tới đề tài tiểu thuyết mẫn cảm, mà là những chuyện lộn xộn gần đây, bắt đầu từ quyển tiểu thuyết Bảo thạch mặt trăng của Hạ Sùng Ngu, được xem là không có phong cách nhất. 

Giáo viên chủ nhiệm lấy chuyện của Hạ Sùng Ngu ra nói công khai nói một lần, tận tình khuyên bảo mọi người rằng: "Các em giờ đang yêu quá sớm, có hiểu gì là tình yêu đâu, yêu thì đã sao, có kết quả gì nào..."

Hạ Sùng Ngu nghe những lời này, trong lòng lại nghĩ, nhưng mà có thể cản được tình yêu sao. Yêu cũng đâu phải vì một kết quả gì tốt, người đã yêu một lần, đã yêu một người thì mới có tư cách nói nó có cảm giác ra sao. Trái lại, chuyện giáo viên chủ nhiệm nêu ra lại khiến Hạ Sùng Ngu nổi tiếng, có một đám nữ sinh lén hỏi mượn Bảo thạch mặt trăng của cô để xem, sau đó... bỗng nhiên nổi tiếng. 

"Tớ thấy cậu nên đóng góp cho mọi người đi."

"Đúng vậy, bọn mình nhìn, thấy sai ở đâu, cần sửa gì cũng tốt mà". 

Cô được quan tâm mà hơi hoảng, nhưng cũng vui vẻ như điên, trong lòng đầy ắp ngọt ngào. 

Vài ngày sau, một nữ sinh nghi ngờ nhìn cô hỏi: "A Ngu có phải cậu sao chép tiểu thuyết khác không, có bạn xem qua chuyện đó rồi, có phải không?"

"Hả?" Cô ngơ ngác, mấy cô gái lúc trước có xem truyện không biết sao lại chạy qua, gật đầu nói: "Đúng thế, bọn mình nghe nói, cậu ấy khẳng định cậu ấy đã xem quyển sách đó rồi". 

"Là ai, ai nói?" 

Hạ Sùng Ngu lửa giận ngút trời, không hiểu tại sao mình có thể cao giọng tới thế, nhưng người nói lời đó, họ có chứng cứ không, cô không tin chuyện mình toàn tâm toàn ý viết ra cũng có người sẽ viết ra y hệt, cho dù có sao chép cũng là người đó, không phải là mình!

Mấy nữ sinh bị hoảng sợ, "Đừng giận mà, bọn mình chỉ hỏi một chút thôi." 

Nói xong liền lảng đi, để cô đứng một mình giận đến mức run người. Sau khi tan học cô chạy tới thư viện, tìm quyển sách tên là Bảo thạch mặt trăng thử xem nhưng mà không có. 

Lại chạy tới nhà sách, vẫn không tìm được, nhưng có một người đàn ông đứng bên quầy hàng nói: ""Hình như Wilkie · Collins từng viết một quyển sách tên là Bảo thạch mặt trăng, cô bé nói về quyển đó sao?"

Hạ Sùng Ngu kinh ngạc, có người đã viết thật sao? Nhưng cô vẫn còn nuôi chút hi vọng hỏi: "Đúng thế ạ, cho cháu hỏi sách đó bán ở đâu vậy?" 

Người đàn ông chỉ địa điểm, cô thấy trên giá sách có một quyển tiểu tiết trinh thám Wilkie · Collins, sau khi lấy hết số tiền ra mua quyển sách này, cô cầm trên tay vừa đi vừa nhìn. Mặc dù Bảo thạch mặt trăng của Wilkie · Collins khác nhau hoàn toàn về nội dung với câu chuyện của Hạ Sùng Ngu nhưng cô vẫn bị nó hấp dẫn, sự dũng cảm không bao giờ chùn bước, những tình tiết rung động đến tận tâm can, khiến cho những uất ức buổi sáng bay sạch. Đọc suốt một đêm mà vẫn chưa đọc xong, cô uất ức đi tới trường, định buổi trưa lại mang ra đọc tiếp.

Đến tiết học tư tưởng cô không nhịn được nữa, cả đầu óc đều là tình tiết khi câu chuyện dừng lại, tiếp theo đó sẽ thế nào? Cô nhìn giáo viên, kìm lòng không đậu với tay vào cặp lấy quyển sách ra xem. Cô xem quá sức chú tâm, đầu cũng dán luôn vào sách, hoàn toàn không chú ý tới giáo viên mặt như phun lửa đi tới ngay bên cạnh. 

"Hạ Sùng Ngu, nếu không muốn nghe bài thì tới thư viện đi, yên tĩnh lắm đó".

Mặc dù giáo viên đã hết sức cố gắng kiềm chế nhưng trong lời nói vẫn nồng nặc mùi thuốc súng, cô hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thầy, nếp nhăn nơi chân mày có thể kẹp chết một con ruồi, đột nhiên Hạ Sùng Ngu cảm thấy như thầy vậy cũng thật tốt. Giờ cô đâu muốn nói gì hơn -- chẳng có gì so được với quyển sách chưa đọc xong này cả. 

Gấp Bảo thạch mặt trăng lại, không cần mang cặp sách, cô cứ thế đi ra ngoài phòng, phía sau còn nghe tiếng giáo viên nói: 

"Các em còn trẻ tuổi thì không sai, nhưng lãng phí cuộc sống vậy có đáng giá không...". 

Trong thư viện đều là sâu gạo đọc sách, đi vào đó còn không bằng đi về nhà. Sân bóng mà cô thích lại không thể đi, bởi vì đối diện với nó là phòng của giáo viên chủ nhiệm. 

Hạ Sùng Ngu đi thẳng tới vườn hoa, nơi đó gần với hồ nước, bởi vì không được quản lí nên trong hồ toàn hộp nhựa tiện lợi và bao bì thực phẩm đóng gói. Nước hồ xám ngắt, cho dù nam nữ sinh muốn tới hẹn hò cũng không chọn nơi này được. Cô ngồi bên bờ hồ, hai chân buông xuống đung đưa, nhìn cuốn tiểu thuyết trinh thám của mình và đống rác xung quanh.

Chỉ chốc lát, phía sau vang lên tiếng bước chân, cô lập tức đưa mắt về quyển sách ấy, nhưng không ngẩng đầu xem người đến là ai. 

Cái bóng phản chiếu trên hồ nước, cao lớn, gầy gầy, bóng dáng kia ngừng lại, không nhúc nhích, cứ như thế một lúc rồi hỏi, "Không phải cậu muốn nhảy xuống, đúng không?" 

Khóe môi Hạ Sùng Ngu cong thành một nụ cười, nghĩ chủ nhân của giọng nói này hiểu chuyện thật, nếu mà muốn nhảy, cô phải chọn Trường Giang hay sông Nile gì đấy, chứ đầm nước thối hoắc này, nhảy xuống chỉ tới eo, không chết được không nói mà còn để lại tiếng xấu muôn đời.

Bóng dáng kia đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, đôi chân được bao bọc bởi chiếc quần jean màu lam lắc lư.

"Cậu cũng bị đuổi ra ngoài à?" 

Hạ Sùng Ngu buồn cười hỏi cậu, Vệ Gia Nam ngước mắt lên, nhìn cô một cái rồi trả lời: "Mình ngủ hơn nửa giờ." 

Hạ Sùng Ngu cười, tiếp tục nhìn tiểu thuyết trinh thám của cô.

Sau đó cô nghe thấy người bên cạnh ngáp một tiếng thật to. Hạ Sùng Ngu không nhịn được quay đầu lại thì thấy cậu ấy nằm chổng vó trên mặt đất chuẩn bị ngủ. 

"Cậu không đi phòng y tế sao?" Cô buột miệng hỏi.

"Chỗ đó phiền phức lắm, còn phải điền tên. Cậu xem sách sao không vào thư viện? Không phải giống nhau à." 

"Thế khán đài chỗ sân bóng kìa?" Cô nhớ cậu thích ngủ ở chỗ đó, phủ một quyển sách che lên mặt. 

“Nếu như mình nhớ không lầm thì chỗ đó đối diện cửa sổ phòng làm việc của cô chủ nhiệm.”

Hạ Sùng Ngu lại cười, là nụ cười như hiểu rõ. Cô quay đầu lại tiếp tục đọc tiểu thuyết, phía sau vô cùng yên tĩnh, như thể không có ai ở đó. Một lát sau, cô quay đầu lại lần nữa, quả nhiên cậu ấy đã ngủ rồi, hô hấp đều đặn, cánh tay khoanh lại che trên mặt, khuất đi cặp mắt ấy, một chân gấp khúc, một chân vắt lên trên, tư thế ngủ vô cùng ngả ngớn. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng ánh nắng. 

Lúc hai người họ ở cùng nhau luôn luôn có ánh nắng mặt trời. Từng tia sáng tinh tế, nhẹ nhàng dìu dịu hôn lên người thiếu niên và cô thiếu nữ luôn ngóng trông nhìn cậu, cẩn thận giảm bớt sức nóng không để tổn thương da thịt người kia. Hạ Sùng Ngu nhẹ nhàng đặt quyển sách lên trên mặt cậu, ngồi xổm bên cạnh nhìn, rất lâu sau mới lặng lẽ đứng lên, xoa xoa bắp chân tê cứng.

Đã từng có một buổi sáng như thế, mười lăm tuổi, cô ngồi xổm yên lặng bên cạnh cậu, quan sát từ một nơi gần trong gang tấc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play