Năm thứ nhất, năm bổn mạng
Lời tựa:
Hạ Sùng Ngu nhìn ngơ ngẩn, cô nhớ tới một tình tiết cũ rích luôn xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích - từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Hầu như câu chuyện cho trẻ em nào cũng kết thúc bằng câu nói đó, nhất là trong bộ truyện cổ Grimm mẹ mua cho cô.
Cũng bởi vì thế, Hạ Sùng Ngu tin rằng trên đời thật sự có công chúa và hoàng tử, cho dù mất đi đất nước, cho dù có bị mẹ kế ngược đãi, chỉ cần gặp được một nửa kia của mình, chẳng những mọi chuyện sẽ trở lại như trước mà hơn thế nữa, cuộc sống sẽ hạnh phúc như chưa bao giờ có.
Một buổi chiều ngày mồng chín tháng chín, đồng hồ chỉ năm giờ mười sáu phút chiều, cậu bé trai vẫn tiếp tục viết, không hề phát hiện ra một cô bé lớp hai đứng trước cửa nhìn cậu đang viết bảng.
Nếu như khi đó, Hạ Sùng Ngu mang bao rác đi đổ, không nhìn thấy người kia, câu chuyện đó sẽ là một câu chuyện xưa khác, có lẽ sẽ là một câu chuyện khiến người ta cười đau bụng, có lẽ sẽ là chuyện tình hoàng tử và công chúa vừa gặp đã yêu, thế nhưng định mệnh lại để cô nhìn thấy cậu, còn cậu từ đầu tới cuối không hề quay đầu lại nhìn cô...
-
Hằng năm cô lại phiền muộn một lần, thời gian mỗi lần lại không giống nhau. Chuyện này bắt đầu từ khi bị bệnh năm học lớp năm tiểu học. Khi đó cô chuyển từ trấn nhỏ ở nhà ông ngoại, theo ba mẹ đến thành phố lớn, vào một trường tiểu học bình thường trong khu.
Ngày nhập học, cô đi bên cạnh cha dượng, nhìn trước ngó sau một hồi, bởi vì cả hai người đều không biết phải báo danh ở đâu. Nơi này rất lạ, một học sinh muốn học xong tiểu học phải qua ba giai đoạn, lớp một lớp hai ở một khu, lớp ba lớp bốn một khu, lớp năm và sáu lại ở khu khác. Vốn cô tám tháng nữa là qua mười tuổi, cộng thêm cô đọc sách từ rất sớm, năm tuổi đã nhập học, cho nên hẳn là phải học lớp năm.
Phải hơn nửa giờ sau, cha dượng mới đưa cô tới trước cửa khu phòng học. Thoạt nhìn nó cũng không đẹp như trong tưởng tượng của cô, cửa lớn hơi cũ kĩ, bản lề lung lay như sắp sập, nền đất đã lâu không tu sửa, khi bước qua còn để lại dấu chân giày, vướng vào lòng bàn chân cực kì khó chịu.
Cô mang một đôi giày da màu tím, đây là đôi giày mới được mẹ mua cho trước khi đến thành phố này. Nhưng mấy năm bà chưa gặp người con gái là cô, số đo của cô bà cũng không biết rõ, cho nên khi mang vào chân mới rộng thùng thình như vậy, từng bước chân lẹt xẹt đuổi theo cha dượng đang đi phía trước.
Sau khi bước vào cửa lớn, bên trái là một cái hồ nhỏ, vòi nước còn đang chảy tí tách, cô quay đầu nhìn sang bên phải, một vườn hoa rậm rạp đầy cây, còn cao hơn tường bao bên ngoài, bọn chúng bị trói buộc trong hàng rào thép gai rỉ sắt, cô kìm lòng không đậu dừng chân lại.
Bức tường đó thật sự rất cao, so với những bạn bè cùng lứa, vóc người của cô khá là nhỏ nhắn, huống chi cô còn là đứa trẻ đi học sớm hơn một tuổi, người nào cũng đều lớn hơn cô.
“A Ngu, đi nhanh lên một chút.”
Cha dượng đứng trước lối vào hành lang, bên cạnh ông là một người đàn ông trung niên, có lẽ là người trong trường ra đón họ. Cô vội vàng kéo đôi giày lẹt xẹt đuổi theo.
"Tôi đã nhờ cô Lý đưa em đến xem phòng học, dù hôm qua đã tổ chức lễ tựu trường rồi nhưng hôm nay là thứ bảy, cho nên học sinh không đến lớp".
Cha dượng cô nói: "Bởi vì tôi và mẹ con bé phải đi làm, bình thường cũng không có thời gian, chỉ có giờ nghỉ trưa, cho nên mới đưa con bé tới, nếu không lại không yên lòng".
Người đàn ông trung niên nói: "Ồ, đó là đương nhiên! Nhưng mà trường chúng tôi không nuông chiều trẻ con quá, bởi vậy giờ học và giờ nghỉ chúng tôi đều quản lý rất nghiêm khắc".
Cô đi theo sau lưng họ, nhớ tới cánh cửa lung lay sắp đổ ngoài kia, phía trên còn có một tấm bảng được viết bằng bút lông, cực kì mạnh mẽ: Trẻ em có thể tự gánh vác, cha mẹ xin dừng bước.
Cô giật mình nhìn lại mới phát hiện ra, bên cạnh người đàn ông kia và cha dượng của cô còn có một phụ nữ cực kì thanh tú, mặc bộ đồ màu vàng nhạt, tóc không hề buộc mà xõa nhẹ trên vai.
"Đây là cô Lý".
Cô Lý gập lưng lại, hai tay chống lên đầu gối:
"Chào em, em tên gì?"
Cô ngẩng đầu lên, "Hạ Sùng Ngu."
"Sùng Ngu, cái tên rất hay, người nhà của em chắc là hi vọng em sẽ đại trí giả ngu đúng không."
Cô thầm nghĩ - người trong nhà chỉ gọi mình là A Ngu mà thôi.
"Tới đây, nhìn phòng học nào".
Cô Lý đưa tay ra nhưng cô không nắm lại, không phải cô không muốn mà chỉ là hơi sợ, lo lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, sẽ làm cô Lý sạch sẽ thoát tục này không vui, cô sợ người khác sẽ vì thế mà nhíu mày. Cô Lý nói, từ hôm nay trở đi, cô là học sinh lớp hai.
Cô Lý đi thẳng một đường, một loạt phòng học đóng cửa, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ, thấy bên trong bàn ghế xếp thẳng hàng ngay ngắn. Cô bỗng dừng lại, bởi vì trước mặt không phải là một cánh cửa khép kín, cô nghĩ đây là phòng học của mình, thế là cứ cúi đầu đi vào.
Tất cả các phòng học đều như nhau, vừa vào cửa là bản tin, chủ đề năm học mới, học sinh tiểu học thôi mà, cần gì phải có nhiều sáng kiến, chỉ cần làm theo để được tán dương là được. Trên bục giảng một quyển sổ điểm danh đang mở, cái tên đầu tiên là Vệ Gia Nam.
Cô Lý vội tiến vào: "Ôi em ở đây à? Phía trước mới là lớp hai, đây là lớp một".
Mãi cho tới hôm nay cô vẫn còn lúng túng buồn cười vì ngày đó mình đi nhầm lớp, kỉ niệm đáng giá duy nhất là cô đã nhìn thấy một cái tên vô cùng khó quên, Vệ Gia Nam. Bắt đầu đi học chưa được hai ngày, người lúc trước đứng chờ đón hai cha con gọi cô ra ngoài lớp, nói:
"Theo quy định trường học, học sinh như em phải nộp thêm phí giúp đỡ, các em đã để lâu rồi, nói cha mẹ nhanh chóng giải quyết đi".
Cô thấy rất kì lạ, nhưng cũng nhanh nhẹn đồng ý, bởi vì trong lúc học rời khỏi bàn sẽ khiến người ta chú ý, huống chi là bị thầy tổng giám thị gọi ra. Học sinh như mình là học sinh thế nào? Gì là phí giúp đỡ? Bao nhiêu tiền nhỉ?
Nhà của cô cách trường học khá gần, dù chỉ ở trong một căn nhà nhỏ bốn mặt độc lập trong khu, thế nhưng người ta cũng hay nói nhà họ là một gia đình khá giả. Cha mẹ Hạ Sùng Ngu không muốn khiến cô thấy uất ức, cho nên chuyển một phòng nhỏ thành phòng học cho cô, một phòng khác làm phòng ngủ, nơi nhỏ nhất dùng làm nhà ăn. Phòng bếp là một phòng bốn gian đối diện, có ống khói và cả đường thông gió, cực kì giống trong truyện cổ tích, cho nên Hà Sùng Ngu thích phòng bếp còn hơn cả phòng ngủ và phòng học của mình.
Khi đó họ vẫn dùng bếp lò, đun nấu đồ ăn đều rất tiện, mở nắp ra là có thể ăn liền, thời đó nơi làm việc của cha mẹ Hà Sùng Ngu khá xa, cho nên buổi trưa sẽ không ăn cơm với cô. Ăn xong cô liền cởi giày bò lên giường, đắp chăn lại rồi nhìn đôi giày da nhỏ mày tím đáng yêu trên nền đất, mãi cho đến khi mỏi mắt rồi từ từ tiến vào mộng đẹp, bởi vì để cô có thể ngủ buổi trưa, mẹ đi cửa hàng bách hóa mua về cho cô một cái đồng hồ báo thức, là hình con mèo và chuột như Hạ Sùng Ngu vẫn thích.
Cô mơ, mơ thấy mình sống ở nơi mình lớn lên từ bé. Bọn trẻ ở đó hâm mộ nhìn mình, vì cô từ thành phố lớn quay về mà vui mừng hớn hở, cô cũng cười vui, sau đó liền tỉnh lại.
Khác với cảnh náo nhiệt trong mơ, căn nhà có phần quạnh quẽ. Hạ Sùng Ngu nhìn xung quanh, còn nửa tiếng mới tới lúc rời giường, cô dọn dẹp đệm chăn, mang cặp sách trên lưng đi tới lớp.
Nơi Hạ Sùng Ngu ở là khu nhà cổ nhất trong thành phố, nơi này có nhiều căn nhà ngói xanh, tường đỏ trụ vàng, vô cùng sặc sỡ. Có mấy nơi vắng vẻ cỏ mọc xanh cao, vào buổi trưa là thời gian lười biếng, trong cửa sổ nhà ai vang ra lời ca Uyên ương hồ điệp, mềm mại như ánh nắng vàng, không chút sức sống.
Trong trường học giờ này rất ít người, có mấy nam sinh ở sân bóng chơi đùa, quả bóng lăn qua lăn lại, da của họ phơi cháy đen thui, dưới ánh mặt trời chói mắt, dù cách họ một khoảng xa, Hạ Sùng Ngu cũng có thể cảm giác được mùi mồ hôi thoang thoảng bay qua.
Cô đứng trên bậc thang trước cửa phòng học, nhìn bọn họ đá bóng bay lên cao, đá chân, nghiêng qua, la hét, té, rồi lại la, nắm tay vung lên, sau đó nhảy lên không, tung bóng... Quả bóng mất phương hướng, nhảy bịch bịch đến bên chân cô, chạm vào đôi giày da nhỏ màu tím, cô không đi nhặt bóng ngay mà đưa mắt nhìn mấy cậu bé kia đang vung tay tìm người tới nhặt, sau đó có một người chạy tới hướng này.
Chờ cậu ta chạy đến trước mặt, mùi mồ hôi nồng nặc gay mũi, thế nhưng Hạ Sùng Ngu không hề ghét, cô nhặt banh, đưa cho đứa bé trai kia, người đó còn nói cám ơn, đá banh lại sân bóng rồi tiếp tục một trận cầu. Hạ Sùng Ngu quay về phòng học, chờ các bạn học lục tục đi vào lớp...
Tiết đầu tiên như thường lệ là giờ thể dục. Mỗi học sinh sẽ xếp hàng giữa sân trường, quay mặt về phía bục cao, mọi người đều vô cùng lười nhác, mỗi động tác uể oải đưa lên, chỉ duy nhất học sinh nam đứng trên bục là tinh thần tỏa sáng, hết sức hăng hái, động tác đúng chuẩn lại còn đẹp mắt. Áo sơ mi ngắn tay màu trắng, tóc húi cua thông thường, bởi vì đưa lưng về phía nhau, cho nên Hạ Sùng Ngu không nhìn thấy rõ mặt cậu ta, nhưng cô vẫn mê mẩn những động tác này, vì thế, mỗi ngày cô vẫn mong chờ thời gian thể dục đó.
Chu kì phiền muộn đầu tiên, cô tìm cho mình rất nhiều chuyện để làm, cho nên nếu có rầu rĩ cũng chỉ là mười phút khi lên giường mà thôi. Tuần đầu tiên cha dượng cùng các nhân viên trong xưởng tới, làm tình nguyện cho trường học một lần, xây mấy phòng đơn giản, cũng đỡ được phí giúp đỡ ban đầu.
Ngày đó khi xây phòng nhiều bạn nhỏ đứng vây xem, Hạ Sùng Ngu ngồi một mình trong lớp, sau khi học từ mới xong, cha dượng thấy cô thì đưa chén nước của mình sang cho cô uống, còn hỏi học tập thế nào.
Cô uống phân nửa nước, rồi kể ra. Tới mười ba giờ chuông vào học vang lên, thế là cô nói:
"Ba ơi, con đi học đây".
Buổi thể dục ngày đó cô có hơi hoảng hốt, vừa nhìn cha dượng bụi mù không ngớt phía sau, vừa nhìn bóng dáng trên bục, lần đầu tiên cô không thích tiết thể dục này, cô thấy đứa bé trai kia biết người đàn ông đang xây phòng ngoài đó là cha cô, nhìn áo quần của cậu không chút bụi bẩn trắng tinh tươm, cô lại thấy trên người mình có mùi bụi đất, nhưng không cách nào xóa sạch.
Hôm nay đến phiên Hạ Sùng Ngu trực nhật, cô để rác vào giỏ, bởi vì số rác cũng không nhiều, cô từ chối ý giúp đỡ của người khác, một mình mang đi, lúc qua cửa phòng lớp một, cô vô tình liếc mắt một cái, như thể số phận an bài.
Giờ tan học, năm giờ mười lăm phút, ánh trời thu vừa vặn hắt qua cửa sổ, chiếu hai dãy bàn gần bên, cậu bé kia đứng ở giữa phòng, cầm quyển sách liếc mắt nhìn rồi chép lại lên bảng, cậu viết chữ rất đẹp, như nét chữ của một sinh viên.
Hạ Sùng Ngu nhìn ngơ ngẩn, cô nhớ tới một tình tiết cũ rích luôn xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích - từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Hầu như câu chuyện cho trẻ em nào cũng kết thúc bằng câu nói đó, nhất là trong bộ truyện cổ Grimm mẹ mua cho cô.
Cũng bởi vì thế, Hà Sùng Ngu tin rằng trên đời thật sự có công chúa và hoàng tử, cho dù mất đi đất nước, cho dù có bị mẹ kế ngược đãi, chỉ cần gặp được một nửa kia của mình, chẳng những mọi chuyện sẽ trở lại như trước mà hơn thế nữa, cuộc sống sẽ hạnh phúc như chưa bao giờ có.
Một buổi chiều ngày mồng chín tháng chín, đồng hồ chỉ năm giờ mười sáu phút chiều, cậu bé trai vẫn tiếp tục viết, không hề phát hiện ra một cô bé lớp hai đứng trước cửa nhìn cậu đang viết bảng.
Nếu như khi đó, Hạ Sùng Ngu mang bao rác đi đổ, không nhìn thấy người kia, câu chuyện đó sẽ là một câu chuyện xưa khác, có lẽ sẽ là một câu chuyện khiến người ta cười đau bụng, có lẽ sẽ là chuyện tình hoàng tử và công chúa vừa gặp đã yêu, thế nhưng định mệnh lại để cô nhìn thấy cậu, còn cậu từ đầu tới cuối không hề quay đầu lại nhìn cô…
Bởi vì ngày hôm sau là ngày lễ của giáo viên, cho nên mỗi lớp đều phải dọn dẹp phòng học cực kì sạch sẽ, hơn nữa còn phải đổi bài trên bản tin thành câu chúc cô Hạ lễ mừng vui vẻ. Cán sự lớp hai cũng đang bận rộn tiết mục này, chỉ có mình Hạ Sùng Ngu đi dọn dẹp vệ sinh.
Đổ rác xong quay về, Hạ Sùng Ngu phát hiện cửa lớp một đã đóng, có lẽ cậu đã làm xong và về nhà rồi, Hạ Sùng Ngu bò người trên bệ cửa sổ, nhìn vào nét chữ đều đặn và tranh ảnh bên trong, bảng đen được trang hoàng rực rỡ, còn thêm vòng hoa trang trí ánh kim.
"Thật đẹp..." Cô không khỏi thì thào, ngẩn người nhìn nó.
Ngày hôm sau, hiệu trưởng phát biểu ngắn gọn, biểu dương ban cán sự lớp một tới sớm, dọn dẹp sạch sẽ phòng giáo viên, chuẩn bị trà nóng, bánh ngọt, toàn học sinh và giáo viên đồng loạt vỗ tay.
"Kế tiếp mời lớp trưởng kiêm đại biểu học sinh Vệ Gia Nam đại diện mọi người gửi lời chúc tới các thầy cô giáo".
Hiệu trưởng lùi qua một bên, Hạ Sùng Ngu phát hiện cậu bé hôm qua bước lên bục, cúi chào rồi cầm micro nói chuyện, Hạ Sung Ngu không nghe thấy cậu nói gì, cô chỉ chuyên chú nhìn đôi môi kia mấp máy, nhướng mày, cho đến khi cậu cúi chào lần nữa, phía dưới là tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cô mới giật mình tỉnh lại.
Đêm hôm đó, cô lại mơ, mơ thấy nhà của họ - trái đất bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, mà mình và cậu bé tên Vệ Gia Nam kia cùng nhau hợp tác để cứu toàn nhân loại, hai người phải đi tìm một viên bảo thạch bí mật của người ngoài hành tinh, trên hành trình, họ gặp rất nhiều gian nan hiểm trở, thế nhưng tất cả đều có thể vượt qua nhờ có tình yêu. Hạ Sùng Ngu viết giấc mơ này lại, cô đặt tên cho cô bé trong truyện là Mỹ Lạp, cậu bé đó là Tô Y, câu chuyện tên là Bảo Thạch Mặt Trăng.
“Đó là một viên bảo thạch tình yêu, chỉ có nó mới có thể tiêu diệt được ngoài hành tinh, bởi vì bọn họ không có tình yêu... Người ngoài hành tinh run sợ trước sức mạnh của viên bảo thạch này, bọn họ muốn hủy diệt nó, thế nhưng bảo thạch lại không ngừng phát ra dòng năng lượng khiến người ta sợ hãi..... Mỹ Lạp cùng với Tô Y đi tới trước một sơn động lớn, sâu không thấy đáy...”
Cô viết không ngừng, khi đi học, lúc tan trường, sau khi về nhà, chờ mẹ ra khỏi phòng, cô lại đẩy sách vở qua một bên, lấy cuốn vở ra viết tiếp. Dùng trọn một tuần, cô viết xong tất cả câu chuyện, vẽ cho nó một cái viền đầy dấu chấm tròn - nắm xấp giấy thật dày kia, cô khẽ cười, đây là nụ cười thư thái đầu tiên mà cô có khi đến vùng đất xa lạ này, sau đó cô cẩn thận kẹp trong một cái cặp, trở thành quyển tiểu thuyết đơn sơ, đặt bên đầu giường, lúc mẹ giục ngủ, cô vội tắt đèn, lặng lặng lật xấp giấy thật dày kia, nghe tiếng xì xào, cực kì dễ nghe, cực kì rung động…
Cô mang nó tới trường, trước giờ số học lại không nhịn được đưa tay vào ngăn kéo bàn, chạm tới trang bìa kia, khi viết cô hơi đè mạnh cho nên hằn dấu lên trang ngoài, khi sờ vào lại cực kì thoải mái, cô nhẹ nhàng rút ra, liếc mắt nhìn xem rồi lại xuất thần -- bỗng nhiên một bàn tay đưa qua, cầm nó đi.
Hạ Sùng Ngu ngẩng đầu nhìn lên, xong đời rồi, là cô Văn dạy toán, năm nay đã trên dưới năm mươi tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn cực kì uy nghiêm, cùng với hai mắt sáng quắc, cô cau mày, không nói lời nào nhìn học trò, sau đó mở miệng hỏi:
"Em viết?"
Hạ Sùng Ngu hận không thể nhéo trên mặt mình hai cái, cô nói năng lộn xộn: "... Ơ... Dạ..."
"Tan học đến phòng làm việc của cô lấy, giờ tiếp tục học."
Tâm trạng của Hạ Sùng Ngu bỗng trở nên lạnh lẽo, xong, tất cả xong rồi! Một tuần đấy, huống chi dù có cho cô một tuần nữa, thậm chí là một tháng, cô cũng không thể viết ra câu chuyện như vậy được! Tan học, cô ngồi trong phòng rất lâu, không dám đến gõ cửa phòng cô Văn.
Đồng hồ điểm sáu giờ, cô nghe thấy có tiếng cô Văn chào hỏi cô Lý bên ngoài phòng: “Ồ cô về rồi à? Được, gặp lại sau!”
Hạ Sùng Ngu ngẩng đầu lên, cô Văn đã cầm quyển sổ đó tới trước mặt mình, đặt trước tầm mắt. "Cái này, em viết từ khi nào?"
“Dạ.... gần một tuần ạ...”
"Một tuần?" Tiếng cô Văn như không dám tin tưởng, “Một quyển tiểu thuyết gần mười vạn chữ?”
Cô có thêm dũng khí muốn đòi lại đồ vật của mình, "Là thật ạ." Cô vừa nói vừa nhìn cô giáo.
"Cô đọc rồi." Cô Văn nói.
Tay cô dưới mặt bàn níu chặt tà váy.
"Viết khá tốt." Tiếng cô Văn có phần hưng phấn, "Một cô bé mười một tuổi, lại có thể viết được quyển tiểu thuyết xuất sắc như thế! Rất nỗ lực, sau này có thể thành tác gia đấy!"
“Tác gia...”
Hạ Sùng Ngu chưa từng nghĩ tương lai mình muốn làm gì, nhà khoa học, họa sĩ, diễn viên, cô chưa từng nghĩ tới, lúc đầu cô mong mình như mẹ, sẽ là diễn viên hí kịch, nhưng từ sau khi cha mẹ li hôn, tâm nguyện lớn nhất lại hai người đoàn tụ, khi đó cô cũng không còn những ước muốn xa vời nữa.
"Ồ, nhưng mà muốn làm tác gia thì phải thi đậu đại học mới được, muốn thi đậu thì phải học tốt, trước tiên phải vào được một trường trung học tốt, nhưng nến toán không giỏi, tiếng anh và ngữ văn cũng tệ thì vô dụng".
Cô Văn nói tiếp: "Cố gắng lên, ít nhất em phải được chín mươi tám điểm toán trở lên, mới có thể thi đậu trường trung học Miễn Hoa tốt nhất ở đây".
Muốn thi đậu Miễn Hoa!
Muốn trở thành tác gia!
Từ ngày ấy, trong cuộc đời của Hạ Sùng Ngu có mục tiêu thứ nhất.
Sau đó, Hạ Sùng Ngu bắt đầu nổi danh trong trường học.
Cô Văn nói có một cô bé mười một tuổi đã viết được quyển tiểu thuyết mười vạn chữ, hơn nữa câu cú cực kì lưu loát, dùng từ sâu sắc, cô Kỳ nghe được lại đến kể trong lớp, ba ngày sau, mỗi học sinh trong ban đều biết Hạ Sùng Ngu viết bộ truyện mười vạn chữ, nhao nhao chạy tới tìm cô xin đọc.
Hạ Sùng Ngu không cho bất kì ai mượn đọc, bởi vì cô thấy, người khác sẽ nhìn ra được, Tô Y trong truyện, thực ra là Vệ Gia Nam...
Sau đó, bọn họ sẽ cười nhạo cô.
Cô không muốn! Cô không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy, cũng không để kẻ nào cười nhạo! Mãi đến khi Vệ Gia Nam tự mình đến mượn.
"Bạn Hạ Sùng Ngu, có thể cho mình mượn truyện của bạn được không?"
Cậu ấy là Vệ Gia Nam, tươi cười ôn hòa như thế. Hạ Sùng Ngu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nói quanh co một chút, rồi ngoan ngoãn giao ra.
“Mình... Viết được không tốt...”
Vệ Gia Nam lật qua vài tờ, “Thật nhiều đấy, có thể cho mình mượn về nhà đọc được không? Mai mình trả lại cho cậu.”
"Ừ, được."
Vệ Gia Nam cười cười với cô bé có hai mím tóc thật dài một cái rồi quay người đi. Nói là ngày hôm sau, thực ra kéo dài đến một tuần, cậu ấy mới tới trả. Lúc đó mỗi ngày trước khi ngủ Hạ Sùng Ngu đều nghĩ lại tình tiết trong quyển tiểu thuyết của mình, có chỗ nào không rõ ràng không, có thể khiến cậu ấy nhận ra mình là Tô Y không.
Lúc cậu ấy đến, Hạ Sùng Ngu lặng lẽ thở ra một hơi.
"Viết rất tốt luôn!" Cậu khen thật lòng, "Mình có đưa cho Ôn Thiến xem, cậu ấy cũng nói viết giỏi".
Ôn Thiến là cô bé sinh ra trong gia đình nổi danh thư hương ở trường bọn họ, cha là giáo viên ở trường đại học N, mẹ là nhân viên công tác thẩm duyệt bàn thi, từ nhỏ đã được dạy thơ Đường Tống, có thể điền hơn một trăm cái tên thi nhân, xem hơn mấy trăm tác phẩm nổi tiếng thế giới.
Có thể được cô ấy khen ngợi, Hạ Sùng Ngu cũng thấy hơi hoảng sợ, cô chỉ mới xem qua mấy tập chuyện cổ tích,vài quyển truyện tranh bốn tác phẩm nổi tiếng mà thôi, khả năng đặt câu không tốt, thơ từ càng không đáng nhắc tới. Cô Văn nói tốt, Vệ Gia Nam và Ôn Thiến tán dương, cả trường đều ồ lên, Hạ Sùng Ngu đi tới đâu, đều có người hâm mộ nhìn theo.
"Đó là Hạ Sùng Ngu đó, viết được một quyển tiểu thuyết thiệt dài đó."
"Ngay cả Ôn Thiến và Vệ Gia Nam cũng nói viết tốt mà."
"Thật giỏi nha."
"Sau Ôn Thiến còn có một tài nữ nữa này."
Tiếng tán dương càng lúc càng nhiều, Hạ Sùng Ngu lại không có cảm giác vui vẻ, ngược lại, cô thấy mình không còn không gian và tự do nữa. Mỗi lần Vệ Gia Nam gặp cô lại cười hiền lành chào hỏi, cậu ấy liên tục xuất hiện trên bục, ở phòng giáo viên, có thể nhớ ra người như Hạ Sùng Ngu cũng đã là không tệ.
Ôn Thiến cùng lớp với cô, vóc dáng không cao, mang kính mắt, thoạt nhìn khá văn tĩnh dịu dàng. Mỗi tuần một lần có một tiết viết văn, bài của cô ấy luôn được đưa ra khen ngợi. Có một lần thi vấn đáp, cô Lý hỏi, đảo lớn nhất nước mình tên là gì?
Phía dưới vội đáp: "Đài Loan, Đài Loan".
Cô Lý lại hỏi: "Đảo lớn thứ hai là?"
Phía dưới vẫn nhao nhao: "Đảo Hải Nam, đảo Hải Nam!"
Cô Lý dừng một chút, cố ý kéo dài âm điệu cười hỏi: "Vậy thì... đảo lớn thứ ba?"
Phía dưới liền yên lặng, lúc này Ôn Thiến đứng lên nói: "Là Sùng Minh."
Cô ấy nói cực kì thản nhiên, cực kì điềm tĩnh.
Cô Lý mỉm cười cầm phấn viết rồi nói: "Đây gọi là tri thức!"
Sau đó điểm của đội Ôn Thiến tăng thêm mười điểm.
Ôn Thiến yên lặng, dáng vẻ đó khắc sâu trong ấn tượng của Hạ Sùng Ngu mười hai tuổi. Cô bỗng ý thức được, có lẽ vĩnh viễn mình không thể nào trở thành một tài nữ như Ôn Thiến. Dù cho viết mười vạn chữ, cũng chỉ là tài nữ hai sau Ôn Thiến mà thôi, huống chi còn rất nhiều học sinh giỏi hơn cô, ngay ở trong lớp của họ.
Còn cuốn tiểu thuyết mười vạn chữ đó, có lẽ chỉ cần họ muốn viết, kiên trì viết, thì bất cứ ai cũng có thể hoàn thành? Mà điểm khác nhau duy nhất dưới ngòi bút của họ, có lẽ sẽ không có Tô Y...…