Năm thứ hai, năm tháng lưu kim
Lời tựa:
Cô đi tới cầu môn bên cạnh, ở đó không có một ai, hình ảnh vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo tưởng nhàm chán của riêng cô. Gió thổi đám cỏ không vượt quá mắt cá chân, trên cầu môn trống trơn, vết rỉ rét loang lổ.
Cô không biết nên nói như thế nào, có lẽ rất nhanh thôi học sinh và các thầy cô giáo sẽ quên chuyện này, có lẽ không bao lâu nữa, Vệ Gia Nam sẽ quên Mạc Lăng, Mạc Lăng cũng thế. Thế nhưng cầu môn này sẽ không quên được.
Nó không giống như những cầu môn khác, quen nhìn thấy người ta đá banh rượt đuổi, tranh đoạt hay cướp giật. Nó chỉ im lặng nhìn, ngoại trừ nắng gắt gió mưa, chính là những người từng tựa trên mình nó, im im lặng lặng chứng kiến tuổi thanh xuân của những đứa bé trôi qua, rồi rong ruổi khắp mọi nơi, để mặc nó hoang vu một mình ở lại, những lời thề son sắt cùng nắm tay cũng mặc cho rỉ rét.
Ở độ tuổi tươi đẹp nhất, ngây ngô giữ lại, tình cảm mãnh liệt bùng nổ ra, chờ thời khắc tự do, một tâm hồn già nua nhìn thấu, cũng không nhen nổi chút lửa nóng thanh xuân.
Cô ngẩng đầu nhìn trời nặng nề những mây đen, mây mù che hết cả bầu trời và mặt đất, như thể đưa tay là chạm tới, giống như trần nhà cao cao, bốn phía đều là tường vây sắt thép.
Trường học này quả xứng với từ nhà giam, dù là ai bước vào, cũng phải dùng thanh xuân đánh đổi mới có thể chống lại tất cả đau đớn và tê dại...
-
Mùa hè năm đó hình như rất dài, cha đẻ của Hạ Sùng Ngu đón cô tới thành phố nơi ông sống ở một tháng. Thành phố kia nằm gần bờ biển, nhưng không phải nó nổi tiếng vì điều đó, mà nhiều người vẫn xem đó như là thành phố của những giấc mơ.
Rất nhiều hí kịch trình diễn ở đây, nhiều nam chính từng kiên định nói: "Tôi muốn xông pha ở đó tìm bầu trời của riêng mình".
Ở đó có những tòa cao ốc hoa lệ, óng ánh ánh đèn, đoàn người với nhiều màu da, những quán bar cao ngất... Dù thích cổ điển hay kiến trúc trang nhã cũng đều có thể tìm thấy ở nơi này.
Ba ở kí túc xá công ty, dùng chung sảnh nhà với người ta bên dưới, phòng đã hơi cũ kĩ, ba và vợ của ông cùng con gái đối xử với Hạ Sùng Ngu rất tốt, có lẽ do cô hiểu chuyện ngoan ngoãn, cũng lanh lợi đáng yêu.
Ngày đầu tiên, để cho cô tắm xong dì Chương quay lại phòng ngủ nói với chồng: "Cô bé này thực sự rất đáng yêu, giống như búp bê vậy, em thấy rất thích."
Ba cô đắc ý nói: "Đương nhiên, con anh mà."
Phần lớn thời gian đều là dì Chương và con gái của dì đưa Hạ Sùng Ngu đi chơi, nhưng mà họ không phải nhà có tiền, rất nhiều nơi không vào được, chỉ có thể đi dạo loanh quanh ở ngoài rồi chụp hình cũng rất vui. Thế nhưng so với những phồn hoa rực rỡ bên dòng sông Hoàng Phố, cô vẫn muốn nhìn Đông Hải hơn.
Sau một tuần ba đưa Hạ Sùng Ngu đi ngắm biển, ông biết con gái mình có ba giấc mơ, thứ nhất là cưỡi ngựa trên thảo nguyên, bay trên trời, và bơi trên biển lớn.
Ba vẫn luôn bận rộn, ngày nghỉ cũng không thoát khỏi bạn bè, hôm nay đi được đã là hiếm có. Nhưng thế mà nay trời lại đầy mây, lúc xe họ đi nhờ xuất phát trời mới chịu dừng mưa, không biết bao giờ lại rơi thêm lần nữa.
Mặc dù thế bọn họ tiếp tục xuất phát, lướt qua mấy vũng nước bùn, cả xe lấm bẩn. Bờ biển hôm nay không đẹp lắm, nhưng Hạ Sùng Ngu vẫn thấy vô cùng cảm động. Trong kí ức của cô, từ trước tới nay ba vẫn luôn hiền lành và nghiêm túc như thế, không bao giờ đùa giỡn.
Ngày đó họ phải đổi nhiều lượt xe, cuối cùng khi tới được bờ biển, ông lại muốn đấm ngực hô to như các đại minh tinh kia, cả bầu trời đen kịt, nước biển đục ngầu như nhiễm bẩn, nhưng họ vẫn vui vẻ cực kì.
Họ đuổi bắt trên bờ biển vắng người, huýt sáo với hải âu, đuổi mấy con cua lớn bằng ngón tay cái trên bờ cát, có người tới gần bọn nó sẽ chui ngay vào trong tổ, hai người còn đùa nghịch đào tổ lên, bắt bọn nó ra cho vào túi nilong mang về. Cách đó không xa có một đồng cỏ lau cao bằng người, nhìn thì như cách họ rất gần, nhưng ba lại nói, thực ra chúng ở một nơi rất xa.
"Ở đâu ạ?"
"Đường chân trời con ạ...Có thể còn xa hơn đường chân trời nữa, con có thể cưỡi ngựa trên thảo nguyên, lao đến chân trời, nhưng vĩnh viễn cũng không thể đến được nơi đầy cỏ lau đó. Chuyện trên đời này luôn kì lạ như vậy, nhìn thì nghĩ là thật, nhưng đó lại không phải là chuyện chân thật nhất".
Lời này của cha đã khắc sâu trong lòng cô, lần đi chơi đó cũng là lần cô nhìn thấy biển rộng đẹp nhất trong cuộc đời mình. Nhiều năm về sau khi lớn lên, cô lại nhớ, đồng cỏ lau, trời đầy mây, cua và biển đục, cổ kính mà thê lương, như người đã chứng kiến thế gian này lâu nhất.
Nhưng bạn của cô lại không hề cảm thấy như thế, có người nói cảnh đẹp nhất là trong một bộ phim điện ảnh, đó là Maldives, rất giống thiên đường. Nước màu xanh lam, trời trôi nhẹ trên đỉnh đầu, như thời gian dừng lại dưới chân sàn nhà trong suốt... Cảnh tượng như trong cổ tích đó khiến người ta quên cả hô hấp, nhưng đó không phải là biển rộng của cô.
Cậu biết không, có một nơi, có lẽ, tất cả những gì không có khả năng, những ý nghĩ bị người ta cười nhạo được bảo vệ ở đó, đương nhiên, đó chính là trong tưởng niệm của một người.
Trên đời này vì sao phải hi vọng? Chẳng lẽ không phải bởi vì Pandora đã mở quỷ ác từ trong hộp ra sao? Nếu không phải như thế, thì tại sao nhiều hi vọng viển vộng lại được tạo thành như vậy…
Từ chỗ ba trở về thành phố nơi cô ở, Hạ Sùng Ngu tiếp tục một cuộc sống mới.
Trường mới - trung học Miễn Hoa danh tiếng hơn một trăm năm xây dựng, cho nên cũng khá cổ xưa. Lịch sử của trường trung học này đủ bằng cái thành thị nơi ba sống, cô đoán là thế. Học sinh rồi giáo viên cứ nghĩ đó là vinh quang, nhưng cô lại không thấy tự hào, vì phòng học quá cũ.
Học sinh mới bọn họ thường lén lút thêm chữ phá vào trong tên của tòa nhà Lưu kim, thành Lưu kim phá lâu, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó thì chỉ hi vọng nó nhanh biến mất một chút, dù biến thành một đống sắt vụn thì cũng tốt hơn như bây giờ nhiều. "Lưu kim phá lâu" là nơi các thầy cô chuyên sử dụng, có hai tầng, nhưng tập trung toàn bộ các vật dụng quý giá nhất trong trường.
Mặc dù bên ngoài vừa nứt vừa u ám nhưng bên trong lại được trang bị đồ khoa học kĩ thuật vô cùng hiện đại, điều hòa hai năm lại thay, tủ lạnh và ti vi đầy đủ. Trên cửa mỗi phòng làm việc có tấm biển ghi tên giáo viên. Đèn ngoài hành lang luôn làm việc hết công suất, khiến cho người ta hoa đầu chói mắt.
Tòa nhà này khi xây dựng lấy hướng sáng sai, cho nên dù trời có sáng sủa, nhưng ánh nắng chỉ chiếu được đến cửa lầu. Mỗi khi học sinh tới đều phải đi rất nhẹ, vì chỉ cần có chút động tĩnh thì tiếng vọng cũng vô cùng lớn.
Cầu thang bằng gỗ, bước lên lại vang từng tiếng cóc cóc, lên lầu, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một phòng được treo biển lớn: "Cố vấn tâm lý thời kì trưởng thành".
Cô vĩnh viễn quên không được ở đây cô đã thấy Tô Y của mình. Dù sau vô số lần muốn quên, hình ảnh đó lại kéo cô trở về bên cậu. Mà Tô Y của cô, lại là một người cô độc, không bạn bè…
Ngày đầu tiên cậu tới Miễn Hoa báo danh, nhìn thấy tên mình được viết trên mặt bàn thì ngồi xuống, sau đó lấy cặp nhét vào ngăn bàn. Áo sơ mi trắng, quần đen, tất nhiên sẽ có một người chú ý.
Cô đã vui sướng như điên, dường như muốn hét lên thành tiếng, nhưng rồi cô cũng không làm vậy. Khi cậu ấy ngồi xuống phía sau cô, cô vội vàng nhớ lại cổ áo đó, cần cổ, bả vai thì cô Liên đã bước vào lớp điểm danh.
Ngày khai giảng đầu tiên, các học sinh trong lớp đã tự giới thiệu, giờ đến lượt cậu, vừa mới nói một câu: “Mình là Vệ Gia Nam...”
Sau đó giáo viên đã nói luôn một lượt: "Đây là người trúng tuyển với thành tích kém nhất lớp ta, Vệ Gia Nam. Bởi vì mẹ bạn ấy quen hiệu trường nên cô mới phải cho người này vào lớp. Cô thấy rất có lỗi với các em. Các em đều là học sinh ưu tú, vào trường bằng thực lực của mình, giờ cô lại để cho các em phải học với một học sinh không qua cạnh tranh công bằng như vậy vào lớp, xin lỗi các em lần nữa".
Cô giáo nói xong thì khom người. Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, thực sự, vô cùng yên tĩnh. Sau đó, bắt đầu ồn ào náo động.
Một đám học sinh lớn bằng cậu bực bội trừng mắt, người nhíu chặt mày, nhưng không phải hướng về phía cô giáo, những lời này của cô còn khiến chúng học sinh thêm phần tôn kính nữa kì. Người trong lớp cảm nhận được, cô giáo can đảm phản đối vì các em, giờ lại có thể khiêm tốn khom lưng xin lỗi thì còn thứ gì có thể thay đổi địa vị của cô được nữa.
Cô giáo tiếp tục nói: "Thế nhưng không nên quên rằng, mặc dù mẹ của bạn này lợi dụng quyền lực đưa bạn vào lớp, nhưng không thể lợi dụng quyền lực để ngăn cản các em giỏi hơn bạn ấy. Có lẽ bạn ấy sinh ra trong một gia đình may mắn hơn các em, nhưng không thể đứng trên các em được. Các em phải dùng hành động thực tế để chứng minh, các em ưu tú hơn rất nhiều". …
Nếu như Tô Y viết nhật ký, thì trong nhật kí của cậu sẽ không có tên của cô, bởi vì với cậu, cô chỉ là một chỗ trống, cứ thế tồn tại cùng trời đất, nhưng từ trước cho tới nay, tầm mắt của cô chưa bao giờ rời khỏi tấm lưng của cậu…
Hạ Sùng Ngu giật mình, rõ ràng cậu ấy rất ưu tú, ưu tú đến mức phương trình chưa dạy cũng vận dụng được, sao có thể là người có thành tích kém nhất? Không lẽ lúc thi cậu không phát huy được sao, nhưng những lời của cô giáo là sao? Muốn giận chó đánh mèo lên cậu, nhưng cậu ấy chỉ mới mười ba tuổi mà.
Lúc Tô Y của cô đi xuống bục giảng, ánh mắt chạm vào mắt cô nhưng mặt không hề thay đổi, chẳng lẽ cậu cho rằng cô cũng có ý nghĩ như những học sinh kia? Hạ Sùng Ngu gấp đến mức muốn giải thích liền, nhưng lại nói không nên lời.
Cô chỉ đành yên lặng nhìn cậu đi lướt qua, về hàng ghế cuối cùng. Cổ áo và vai, cần cổ và vành tai, từ nay sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô như thế. Sau khi kết thúc báo danh, mỗi học sinh mới phải tới phòng tài vụ nộp phí.
Phòng tài vụ ở ngay lầu một tòa nhà Lưu kim phá lâu, bởi vì biết trễ, hơn nữa không mang theo tiền, cho nên ngày hôm sau cô đi nạp cũng là cuối tuần. Trường học yên ắng, không người qua lại. Cô đi tới cửa tòa nhà, hôm nay hành lang có vẻ đặc biệt yên tĩnh, đèn mờ mịt, bên trong, hơi lạnh phả vào mặt, làm cô không khỏi rùng mình.
Cô cứ tưởng như từng bước chân đang đi xuống địa ngục, từng bước thật nhẹ nhàng. Dọc theo con đường quen thuộc đi về phía trước.
Loáng thoáng cô nghe thấy đầu kia hành lang vang lên tiếng "rầm rầm rầm...", giống như có người đang nhảy. Bởi vì trong hành lang quá tối, cho nên ở đầu sáng kia lại càng có phần chói mắt. Cô thấy người đó, là Vệ Gia Nam, cho tay vào trong túi quần, cặp sách vác trên vai, co chân nhảy từng ô vuông nhỏ ở cuối hành lang dưới ánh mặt trời. Cậu cầm viên đá, ném đi, rồi lại nhảy, lại nhặt. Dáng vẻ cậu ngồi xổm xuống nhặt đá, cực kỳ giống với lần cô và ba ở bờ biển bắt cua.
Cậu nhặt viên đá lên, thổi thổi, lấy tay lau lau, ném lên rồi đưa tay bắt được, viên đá va chạm với viên đá khác trong lòng bàn tay, vang lên từng tiếng tách tách. Sau đó cậu đứng lên, tiếp tục nhảy... Tình cảnh lúc ấy chính là như thế, cô đứng trong hành lang u ám, nhìn một mình cậu tự chơi đùa, cô biết, cảm giác một mình tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, tự mình cười vui là như thế nào?
Cô cũng không cách nào hình dung được, càng không thể tự hỏi, cho nên đi về hướng đó. Người thiếu niên áo sơ mi trắng, quần đen, không hề phát hiện có một cô bé mặc quần trắng trong góc tối, đang yên lặng tựa vào tường, nhìn cậu chơi trò chơi đơn giản. Một khắc đó cô rất muốn tiến lên, hoặc là cầu mong viên đá trong tay cậu lăn đến chân mình…
Như cảnh hoàng hôn hai năm trước, quả bóng chạy tới đôi giày da của cô, nếu như khi đó nói chuyện với cậu, nếu như khi đó không đưa bóng cho cậu... Hạ Sùng Ngu ngơ ngẩn nghĩ, có lẽ mình cứ nhìn cậu ấy như vậy, cậu ấy cũng sẽ chú ý tới mình thôi...
Ngay lúc cô chuẩn bị bước tới, cửa phòng bên cạnh mở ra, hai người bước đến, trong đó có một người phụ nữ trung niên bắt tay trường phòng tài vụ nói: “Vậy con tôi nhờ mọi người nhé.”
“Vâng vâng, chị không cần lo lắng.”
Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn không quá trẻ tuổi, nhưng lại cực kì có khí chất, giống như phần tử trí thức từ nước ngoài về.
Bà đưa tay lên gọi: “Gia Nam, qua đây.”
Dưới ánh mặt trời, Vệ Gia Nam cúi người xuống, nhặt mấy cục đá, rồi chậm chạp đi tới.
Phu nhân sửa lại cổ áo cho cậu, ấn vai cậu nói: "Chăm chỉ đọc sách, chăm sóc bà nội, biết không?"
Mấy viên đá trong túi của cậu lách tách vang, cậu không thay đổi sắc mặt gật gật đầu. Phu nhân lại đè vai con, hai người họ cùng nhau về hướng kia của cầu thang. Cậu lại thoáng qua cô lần nữa, nhưng không hề thấy cô. Bọn họ đã thoáng qua như vậy bao nhiêu lần rồi?
Hạ Sùng Ngu cẩn thận nghĩ nghĩ, cô nhớ là bảy lần, nhưng đó là lúc ở Giai Uyển, bây giờ họ đã cùng lớp, số lần chắc sẽ nhiều hơn. Nếu như thế, có lẽ rồi sẽ có một ngày cô không còn nhớ được lần thứ bao nhiêu.
Nhớ? Cô cầm quyển vở lên, tìm một tờ trống, thế nhưng cô lại cảm thấy như vậy không đủ, ít nhất là qua quýt quá. Thế là cô viết lại, tháng chín ngày mồng ba. Nhưng mà như vậy cô cũng không hài lòng, cảm giác như thiếu cái gì đó, nhớ lại lúc ở hành lang âm u mà học sinh đi qua phải cẩn thận từng bước, cậu lại không kiêng nể gì nhảy cóc, ném đá, và cả tiếng cười vang lên thu hút cô như vậy. Nếu như cứ mặc cho thời gian cứ thế trôi qua thì thật là đáng tiếc.
Cô cau mày, ngồi ngay ngắn, thử viết mấy chữ.
Chín tháng mồng ba, hành lang toà nhà lưu kim cực kì tối, tôi thấy Tô Y. Cậu ấy chơi trò nhặt đá, bên ngoài nắng gắt chói chang, cho nên tôi có thể nhìn rõ cậu, cậu lại không nhìn thấy tôi.. Cậu cười vô cùng xán lạn, ngay cả tôi cũng nhịn không được muốn cười cùng. Nói tiếp về chuyện hôm qua, cô Thiên giới thiệu hơi quá phận, tôi nhìn cậu lạnh lùng đi xuống, cứ nghĩ cậu sẽ không còn cười. Thế nhưng cậu vẫn đang cười như trước, thật tốt...
Cứ thế, Hạ Sùng Ngu bắt đầu viết nhật ký, cô phát hiện mình và cái tên Tô Y của cô được viết ra tự nhiên như thế, chưa từng nghĩ có bắt đầu, cũng không định dừng lại hay kết thúc.
Có lẽ là khi mười bốn tuổi, cũng là năm thứ hai vào trường, cô nhớ khi đó Vệ Gia Nam mặc sơ mi trắng quần đen đã biến mất. Cậu hay mặc kiểu như cao bồi trong trường học, nhưng cô lại thấy rất đẹp trai, trung gian giữa hai màu đen trắng, chiếc mũ cao bồi màu lam kia khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái. Ống quần xắn lên vì cậu chưa phát triển chiều cao hoàn toàn, vải sát đùi, giống như chính là làn da thứ hai. Dưới bắp thịt ẩn chứa một sức mạnh có thể bùng lên.
Quả nhiên, vóc dáng của cậu tăng vọt, cao hơn những nam sinh cùng tuổi cả cái đầu. Những nam sinh ngày xưa lấy trêu chọc cậu làm vui, giờ không thể không cố kỵ, lần này họ lo lắng vì cậu ấy, chữ không phải mẹ người ta nữa.
Các cô gái cũng bắt đầu vô tình hay cố ý nói chuyện về các nam sinh, cái tên Vệ Gia Nam cũng xuất hiện ngày càng nhiều, bởi vì cậu có tiếng xấu, cho nên khi gặp họ còn lo không tránh kịp, nhưng lại lấy những câu chuyện đó bàn tán như về ngôi sao, chỉ cần nhắc tới người này, lập tức sẽ có ba bốn nữ sinh nhiệt tình thảo luận, từ từ lan rộng, lại đến bảy tám người.
Mỗi khi đi qua các cô ấy, hoặc là trong lúc vô ý nghe thấy họ nói chuyện, Hạ Sùng Ngu nhìn ra được, có người dùng vẻ chán ghét để che giấu tình cảm dành cho cậu, hoặc là dùng vẻ bàng quang che lấp hiếu kì.
Lúc đó có một nữ sinh tên là Mạc Lăng, biểu hiện của cô ấy vô cùng nổi bật, Mạc Lăng không hề che giấu hảo cảm dành cho Vệ Gia Nam, cô tôn sùng cậu như ngôi sao, hơn nữa còn khinh bỉ tất cả người đối nghịch với cậu ấy. Biểu hiển rõ ràng như vậy, Hạ Sùng Ngu nghĩ Vệ Gia Nam không thể không nhìn thấy.
Mạc Lăng chính thức hành động bày tỏ tình cảm với Vệ Gia Nam là vào sơ nhị, phải nói là nửa học kì bắt đầu không lâu. Cô ấy làm bánh ngọt, còn viết "I LOVE Gia Nam" phía trên, kèm thêm một phong thư tình buộc quanh dải lụa, đi tới trước cửa lớp họ, định đưa cho cậu ấy.
Đầu tiên là nhờ bạn gọi Vệ Gia Nam ra, nhưng nam sinh đầu tiên tỏ vẻ xa cách, cứ thế bỏ đi. Cô nghĩ là người này tai có tật, thế là nhờ một nữ sinh khác, đeo mắt kính, cực kì có bộ dáng của hội học sinh. Cô ấy nhìn Mạc Lăng vài lần rồi mới không cam tình không nguyện vội vã chỉ bàn học của người cô muốn gặp. Lúc đi ra ngoài còn đẩy kính mắt lên quay đầu lại nhìn, như thể kinh ngạc vì sao người như Vệ Gia Nam cũng có bạn bè.
Mạc Lăng đi vào phòng học, thấy Vệ Gia Nam cũng không ở đó, thế là cô thay đổi chủ ý, làm bộ như không nhìn thấy những học sinh khác đang quay lại nhìn, đi thẳng tới bàn mà cô bạn nãy chỉ, định nhét thư tình vào hộc của cậu, sau đỏ đặt bánh ngọt vào ngăn kéo bàn rồi mới rời đi.
Một cậu học sinh đóng cửa ngăn học của mình, liếc mắt nhìn cô đi tới ngăn của Vệ Gia Nam. Vừa mới đưa tay lên đã thấy, ngăn hộc này không khó, phải nói là nói có khóa nhưng không khóa được, như kiểu bị cạy mở. Cô nghi ngờ giật cửa ra, một đống rác rơi xuống người, một chai nước trái cây chưa uống hết làm bẩn hết. Mạc Lăng chật vật chạy mất, phía sau một tràng cười vang lên...
Hạ Sùng Ngu làm nửa bài tập, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Lăng che mặt chạy ra ngoài, cả người nhớp bẩn, cô hiểu ra, vội vàng lấy khăn mặt đuổi theo, rời khỏi lớp học vang tiếng cười.
Cô biết Mạc Lăng nhất định sẽ đến phòng vệ sinh có vòi nước, quả nhiên cô ấy ở nơi đó, uất ức lau tóc và quần áo. Hạ Sùng Ngu lặng lẽ đi qua, đưa khăn mặt tới trước vòi nước.
Mạc Lăng ngẩn người, nhìn về phía chủ nhân chiếc khăn, do dự một chút rồi nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hạ Sùng Ngu nghĩ thầm, mình hâm mộ cô ấy lắm, người có dũng khí thừa nhận tình cảm của mình. Hạ Sùng Ngu và Mạc Lăng trở thành bạn. Đêm đó hai người rời khỏi trường cuối cùng, vì phải dọn dẹp rác trong ngăn tủ không khóa của Vệ Gia Nam, lau chùi sạch sẽ, xịt thêm nước hoa vào đó, rồi đặt bánh ngọt và thư tình của Mạc Lăng vào, còn mua thêm một ổ khóa mới, cửa cũ kĩ như sắp rơi ra cũng không sao.
Hai người sẽ đối xử tốt với nó là được, không cho ai bỏ rác vào tủ của cậu nữa, hai cô bảo đảm. Lúc đi, Mạc Lăng đặt một tờ giấy và chìa khóa trong ngăn bàn của Vệ Gia Nam, trên tờ giấy viết:
"Mở ngăn tủ ra đi, hi vọng cậu thích."
Sau đó cô nắm tay Hạ Sùng Ngu, hai người tay trong tay đóng cửa lại, nhìn nhau cười rồi rời đi.
Buổi tối Hạ Sùng Ngu viết trong nhật kí: “Tháng hai ngày mười bốn, trong khóa có một bạn nữ tên là Mạc Lăng, bạn ấy đưa bánh cho Tô Y, rồi cùng mình thu dọn ngăn tủ lộn xộn của cậu ấy, cô bạn rất thích cậu, rốt cuộc, rốt cuộc cậu cũng không còn bị người người ghét bỏ nữa...”
Ngày hôm sau cô đi vào phòng học, thấy cậu đứng trước tủ đựng đồ, cầm phong thư và chìa khóa trong tay, đang mở nó. Cô vui vẻ đi tới vị trí của mình, mở ra sách ngoại ngữ đang cầm trong tay, nhịn không được quay đầu lại nhìn động tác kế kiếp của cậu. Cậu đã lấy thư tình và bánh trong ngăn tủ…
Trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, cô nhìn bóng lưng kia không chuyển mắt. Cậu nhét thư lại vào phong bì, mang theo hộp bánh đi ra ngoài. Lúc trở lại, hai tay đã trống trơn, cô hơi giật mình, cậu ấy ăn hết à, hay là ném đi? Buổi trưa vào lúc ăn cơm, Hạ Sùng Ngu gặp được Mạc Lăng trong phòng ăn, sắc mặt của cô ấy không tốt lắm, hơi tái nhợt, mắt sưng sưng .
“A Ngu”. Cô ấy gọi còn hơi nức nở.
“Cậu ấy trả lại thư và bánh ngọt cho mình ... Mình ném thẳng vào thùng rác trước mặt, cậu ấy cũng không phản ứng... Có phải cậu ấy rất ghét mình đúng không?”
"Đừng khóc, cậu ấy không nói gì sao? Chỉ đem trả đồ cho cậu thôi? Cứ thế rồi đi à?"
“...”
Mạc Lăng lắc lắc đầu, "Cậu ấy nói, cậu ấy không có hứng thú với nữ sinh váy từ đầu gối trở xuống, còn nói nữ sinh kiểu này đều mặc quần lót trắng bình thường, bị gió thổi cũng không nhìn được bao nhiêu".
Cô nghẹn họng trân, không ngờ cậu ấy lại trả lời như vậy, “Thế... Vậy làm sao bây giờ?”
Cô cũng không biết phải làm sao, vốn cứ nghĩ, được người khác thích cậu ấy sẽ vui hơn một chút, thế nhưng, hình như Tô Y không hề quan tâm đến kì tích mà bảo thạch mặt trăng mang lại.
“Tớ sẽ không quên đâu.”
Mạc Lăng dùng đũa đảo miếng thịt kho tàu nói, "Dù cho cậu ấy có thích nữ sinh đùi đẹp, tớ cũng có biện pháp khiến cậu ấy thích tớ."
“Cậu muốn làm như thế nào?”
“Khiến cậu ấy thích tớ, A Ngu.”
Mạc Lăng kiên định nói, “Thực sự tớ rất thích cậu ấy, một nam sinh tốt như vậy, đẹp trai, thâm trầm, đương nhiên sẽ không có nữ sinh nào tỏ tình với cậu ấy, nhưng mà những cô gái như thế đều bị ảnh hưởng lớn bởi chủ nghĩa giáo điều, tớ không thế!”
"Thế nhưng cậu ấy vừa từ chối."
Mạc Lăng nhìn nhìn xung quanh thấy không có người quen, cho nên lấy đầu gối đẩy đẩy cô, “Cậu xem chân mình thử, chân của mình rất thô à? Có không?”
Hạ Sùng Ngu cúi đầu, Mạc Lăng vội vàng đem váy lên. Liếc qua khe hở giữa hai băng ghế, cô nhìn thấy đôi nhân nhỏ cong cong dưới làn váy của mạc Lăng, nhìn lên thấy ánh mắt đầy mong chờ.
Hạ Sùng Ngu cười lắc lắc đầu, “Không thô, một chút cũng không thô.”
"Cậu nói, " Mạc Lăng chà xát ngón tay, "Tớ mà mặc váy ngắn thì nên mặc với áo gì, giày kiểu gì nữa?"
“Nhưng trường học không cho mặc khác đồng phục học sinh mà, sẽ không được vào cổng đâu.”
“Tớ có thể leo tường, chẳng phải Vệ Gia Nam cũng không hay mặc đồng phục học sinh là gì.”
"Mẹ cậu ấy có quan hệ mà."
“Cậu hay đọc sách, tham khảo giúp mình một chút.”
“Ừ... Váy ngắn thì có lẽ phải phối với áo vét-tông, đi ủng cũng được.”
"Ồ, màu gì?"
“Màu à, màu đen khá gợi cảm đó? Nhưng mà cậu lấy tiền đâu ra mà mua quần áo?”
“Tớ còn ít tiền mừng tuổi, tan học cậu với mình đi nhìn xem?”
Hạ Sùng Ngu nhai miếng rau xanh trong miệng, đành phải gật gật đầu.
Mạc Lăng vui vẻ hẳn, vội vàng đưa hai miếng thị kho tàu trong bát sang chén cô, “Này, ăn đi.”
Hạ Sùng Ngu không có nhiều dịp tới cửa hàng bách hóa, bình thường đều là đi cùng mẹ, nhìn mẹ chọn đồ, trước có mua ti vi, tủ lạnh và đồ gia dụng, áo quần cũng từng mua, nhưng đi cùng bạn cùng lứa đến đây vẫn là lần đầu tiên.
Hai cô bé mười bốn tuổi đứng trước cửa hàng bách hóa rực rỡ ánh đèn, mặc đồng phục hai màu trắng đen của Miễn Hoa, nhìn cách nào cũng giống đồ tang.
“Cậu xem, đồ này đẹp hơn đồ mình đang mặc rất nhiều.”
Mạc Lăng chỉ vào một người mẫu rồi nói, Hạ Sùng Ngu cầm bảng giá lên nhìn,
"Đắt quá, mua không nổi đâu, đi nhanh đi."
“Nhìn một cái thôi mà, nhìn một cái thì có quan trọng gì đâu. Mẹ mình đi mua quần áo còn thử nữa, không thích thì thôi.”
"Cô bé à, áo quần này của người lớn, không có kiểu cho hai bé đâu". Nhân viên bán hàng tới nói với hai người, Hạ Sùng Ngu vội vàng kéo Mạc Lăng đi.
“Được rồi, không có size kìa, đi nhanh đi.”
Đi dạo một vòng cũng không có bộ nào thích hợp, không phải quá đắt thì là quá lớn, không phải quá quý thì là quá già.
Ngồi ở chỗ nghỉ ngơi cho khách, Mạc Lăng xoa chân nói: “Mệt chết đi được, cửa hàng bách hóa lớn như thế, mà một bộ phù hợp cũng không có, thế này thì bách hóa cái gì, một đống rách nát.”
"Không sao cả mà, nơi này là trung tâm thành phố, chúng ta đi nơi khác xem thử, còn mấy cửa hàng nhỏ nữa."
Hạ Sùng Ngu an ủi nói, Mạc Lăng nhìn cô một cái, cười hì hì dựa sang, “A Ngu tốt nhất, mình không quên cậu tốt với mình đâu, được, mình mời cậu ăn lạp xường nướng.”
Cô ấy đứng lên, kéo tay Hạ Sùng Ngu, Hạ Sùng Ngu bị cặp sách nặng nề làm đau nhức cả vai, bất đắc dĩ để cô ấy dắt tay chạy đi.
Mạc Lăng dừng trước một tủ kính, bên trong trưng bày một đôi giày cao gót màu hồng rất thu hút, "Lúc nào đó mình được mang một đôi giày như vậy đi vào giáo đường thì tuyệt quá, trên ti vi đều diễn thế mà..." Cô ấy tự mình lẩm bẩm.
“Ở nước mình kết hôn không vào giáo đường mà, chỉ có một nhóm người, bày một bàn rượu mừng, ăn rồi cho kết hôn thôi.”
“Nói bậy, cậu thấy tận mắt à?”
"Ừ, ba mẹ mình kết hôn, mình thấy mà."
“Ha ha ha ha, lại nói bậy, lúc ba mẹ cậu kết hôn sao có thể có cậu được chứ?”
Mạc Lăng cười đến run rẩy hết cả người, Hạ Sùng Ngu cũng mỉm cười nhưng không giải thích, cô đã thấy một hôn lễ như thế rồi, năm ấy cô tám tuổi, ngồi trên đầu gối dì nhìn mẹ gả cho một người đàn ông khác ngoài ba…
Sau đó, cô cũng đổi cách xưng hô, từ chú Trần thành ba. Mà trước đó, ba đã đến một thành phố xa xôi khác, nghĩ tới việc không thể thấy chiếc xe xả khói đen của ba nữa, không được chạm vào mấy sợi râu cưng cứng của ba nữa, trong lòng cô lúc bé cũng sinh ra một cảm giác đau đớn mơ hồ. Nhưng mà tất cả đã là quá khứ, giờ không còn quan trọng nữa.
Trong trường học có một sân bóng, cũng giống như tất cả các sân bóng ở những trường học khác. Thế nhưng, sân bóng này không phải là dùng để đá banh, từ khi Hạ Sùng Ngu vào trường, cô chưa từng thấy ai chạy ở đó -- chẳng lẽ nam sinh thi vào trường học này không thích đá banh sao? Không phải chứ, bóng đá rất quan trọng với con trai mà.
Từ khi mới mở sân bóng này chỉ dùng làm cảnh, học sinh bận học đến mức không rảnh để vận động, cỏ dại mọc cao trên mắt cá chân và cầu môn rách nát là minh chứng rõ nhất.
Buổi trưa Hạ Sùng Ngu rất thích đi đến sân bóng đó, tựa vào thanh dọc cầu môn đọc sách. Sân bóng to như thế chỉ có một mình cô, cỏ dại chà xát trên đầu gối, ngứa ngáy mà thân thiết. Bầu trời bao la trống trải khiến cho cô nghĩ ra nhiều giả thiết. Hình ảnh cậu bé rượt theo trái bóng dường như dần phai nhạt, cho dù cô đã viết ra ngàn vạn chữ cũng đã không còn rõ ràng được nữa.
Một làn gió thổi qua, thổi làn cỏ và tà váy bay bay, nhìn đôi giày đen đế bằng của mình, cô nhớ tới đôi giày da màu tím nho nhỏ, ngày một trái bóng tròn lăn đến bên chân. Cô biết Tô Y của cô đôi lúc sẽ tới sân bóng này, đứng trên khán đài, dưới quốc kỳ, hoặc ngồi hoặc nằm, che một quyển tạp chí trên mặt rồi ngủ.
Lãng phí thời gian như thế, bóp chết một buổi chiều thanh xuân. Thế nhưng đó là thanh xuân của cậu ấy, không ai có quyền ra lệnh cho thanh xuân của cậu ấy phải thế nào, cho dù là thầy của cậu cũng không.
Giữa hai người họ là một khoảng cách cực kì lớn, người đọc sách, người đi ngủ. Ngày như vậy không nhiều, nhưng lại vô cùng quan trọng, Hạ Sùng Ngu viết lại. Một người, không cần sống quá lâu, trải qua quá nhiều, như thế, mỗi chuyện xảy ra mới trở nên đầy ý nghĩa.
Từ khi biết Mạc Lăng, dưới sân bóng sẽ nhiều hơn một người. Mà Mạc Lăng chỉ thích phơi nắng ở nơi trống trải, cô ấy không có hứng thú với sân bóng khi trời đầy mây, vì sợ rắn.
Vài ngày sau là một ngày nắng, Hạ Sùng Ngu ngồi bên cầu môn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía khán đài xem gương mặt ngủ ngon của Vệ Gia Nam -- cậu ấy ngủ sao? Không biết.
Mạc Lăng đi đến phía đó, cô ấy đã thay đổi kiểu tóc, tóc xõa xuống, uốn thành lượn sóng, mặc một bộ áo ren màu đen thấp ngực, ngây ngô nhưng xinh đẹp, cùng với chiếc váy màu và đôi ủng cao, lộ ra phần đùi trắng bóc.
Cô ấy còn xịt thêm nước hoa của mẹ, mùi của phụ nữ, nghe nói tên là "Tình yêu cuồng nhiệt".
Cô chặn trước ánh nắng của cậu, khiến cậu buộc phải lấy cuốn sách ra, kinh ngạc nhìn lên. Cậu nhìn Mạc Lăng, Mạc Lăng thay đổi chân trụ, có phần lo lắng, không biết mình trang điểm như vậy có được không.
Nhưng mà cô rất có lòng tin vào mình, bởi vì không ai không động lòng trước một cô gái xinh, cô vừa đẹp, vừa mỹ lệ như nụ hoa hồng sắp nở, cho dù cậu có xoi mói chắc là cũng không tìm ra chỗ xấu. Hai người hai đầu cùng chờ phản ứng của cậu ấy. Cô, còn cả Mạc Lăng.
Vệ Gia Nam đứng lên, một tay vỗ vỗ đám cỏ sau quần, sau đó tiến lên một bước, giữ lấy mặt Mạc Lăng, bọn họ hôn nhau, chỉ ngay sau một khắc. Cô, lặng yên nhìn hai người trên khán đài xa xa, bóng dáng đó vô cùng phù hợp. Cô biết sau này muốn nhìn kĩ bóng lưng cậu cũng không còn cơ hội nữa. Cậu ấy cuối cùng cũng tìm được người bạn cho mình, là một nữ sinh, không chỉ xinh mà còn thích cậu. Chỉ mong họ đều thích nhau…
Bọn họ nhanh chóng trở thành cặp đôi, các nữ sinh lại có thêm một người để thảo luận, Mạc Lăng. Bảo rằng cô ấy là sự sỉ nhục của nữ sinh, vậy mà không biết xấu hổ hở đùi vì con trai, mà quan điểm của các nam sinh thì càng kì lạ, con gái như thế là vì thiếu trai, bọn họ còn định chặn đường về nhà để chỉ dạy cô ấy.
Nhắc cũng thấy lạ, từ khi quen với Vệ Gia Nam, Mạc Lăng càng lúc càng xinh, cho tới bây giờ không ai biết vóc người cô ấy lại kích thích người khác như vậy.
Mặc dù Vệ Gia Nam cùng Mạc Lăng bị cô lập thật, nhưng có vẻ họ không thèm quan tâm. Cô giáo thông báo người nhà hai người tới trường làm việc xem nên xử lí chuyện này thế nào, hai người còn tranh thủ đứng trên hành lang ôm hôn nhau.
Một lần nữa cô thấy cậu trên hành lang tòa nhà Lưu kim, đứng cùng bạn tốt của mình, và vẫn không chú ý tới sự tồn tại của cô như trước, trái lại Mạc Lăng lại phát hiện ra, cười cười với cô.
"Hi, A Ngu."
"Thế nào?" Cô không biết phải hỏi sao.
“Dù sao bọn họ cũng biết hết rồi.”
Bên cạnh vang lên tiếng tranh luận của giáo vụ, cha Mặc Lăng người thì to cao nhưng tính tình rất kém, người đập bàn nhất định là ông.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
"Chắc đang tranh luận ai nên chuyển trường."
"Bà ấy không để mình đi đâu, nếu như được mình cũng đã không muốn ở nơi này".
Vệ Gia Nam rõ ràng đang nói về mẹ mình, hôm nay mẹ của cậu mặc một bộ váy tơ lụa rất đẹp có nếp uốn hình giọt nước, hợp với vòng cổ trân châu, thậm chí còn có thể mặc đi dự tiệc tối. Thế nhưng trái lại cha của Mạc Lăng, một chiếc quần jean đầy chắp vá, dưới tình huống như vậy mà chân của ông còn để nghiêng nghiêng, như thể đây vốn không phải vấn đề.
“Cha mình cũng sẽ không đâu, ông mất nhiều tiền mới để chú nhét mình vào được.”
Mạc Lăng dự đoán.
Chính xác, người cha thợ mộc của cô ấy đạp cửa đi ra rồi kéo con gái mình đi. Đầu kia của hành lang chưa từng ồn ào như thế. Mặc Lăng cãi nhau với cha mình, tiếng học sinh ồn ào vây xem, giáo viên chủ nhiệm tức đến mức chống nạnh xoay quanh, duy nhất chỉ có mẹ Vệ Gia Nam còn bình tĩnh:
"Con lại gây chuyện cho mẹ à, đừng mong có lần tiếp theo".
Bà nói.
"Yêu mà cũng là gây chuyện à." Vệ Gia Nam mặt không đổi sắc nói.
Mẹ cậu tát cho cậu một bạt tai... Hạ Sùng Ngu sợ đến mức há hốc mồm.
Sau buổi học thứ ba Mạc Lăng bị đuổi học, Hạ Sùng Ngu tới trường học nộp hồ sơ của mình. Thư viện phía trước đang sửa chữa, phải đi vòng qua sân bóng, đường mòn nở đầy hoa tím không biết rõ tên, cây dây leo quấn quanh nhánh cây rồi cong xuống đất đầy thần bí. Cô đi lên bậc thềm, theo thói quen liếc nhìn về sân bóng.
Vệ Gia Nam đang ngồi tựa vào cầu môn rỉ sắt bên cạnh, vung lên ném máy bay giấy vừa xếp lên trời. Sắc trời hôm nay không tốt, âm u, giống như bờ biển Hạ Sùng Ngu từng tới ngày đó. Cô đi tới bên cạnh cầu môn, ở đó không có một ai, hình ảnh vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo tưởng nhàm chán của riêng cô.
Gió thổi đám cỏ không vượt quá mắt cá chân, trên cầu môn trống trơn, vết rỉ rét loang lổ. Cô không biết nên nói như thế nào, có lẽ rất nhanh thôi học sinh và các thầy cô giáo sẽ quên chuyện này, có lẽ không bao lâu nữa, Vệ Gia Nam sẽ quên Mạc Lăng, Mạc Lăng cũng thế. Thế nhưng cầu môn này sẽ không quên được.
Nó không giống như những cầu môn khác, quen nhìn thấy người ta đá banh rượt đuổi, tranh đoạt hay cướp giật. Nó chỉ im lặng nhìn, ngoại trừ nắng gắt gió mưa, chính là những người từng tựa trên mình nó, im im lặng lặng chứng kiến tuổi thanh xuân của những đứa bé trôi qua, rồi rong ruổi khắp mọi nơi, để mặc nó hoang vu một mình ở lại, những lời thề son sắt cùng nắm tay cũng mặc cho rỉ rét.
Ở độ tuổi tươi đẹp nhất, ngây ngô giữ lại, tình cảm mãnh liệt bùng nổ ra, chờ thời khắc tự do, một tâm hồn già nua nhìn thấu, cũng không nhen nổi chút lửa nóng thanh xuân.
Cô ngẩng đầu nhìn trời nặng nề những mây đen, mây mù che hết cả bầu trời và mặt đất, như thể đưa tay là chạm tới, giống như trần nhà cao cao, bốn phía đều là tường vây sắt thép. Trường học này quả xứng với từ nhà giam, dù là ai bước vào, cũng phải dùng thanh xuân đánh đổi mới có thể chống lại tất cả đau đớn và tê dại...
Hạ Sùng Ngu nằm ở trong bụi cỏ, nước mắt chảy xuống, còn chưa rơi xuống đất đã chảy vào mép tó. Cô cảm nhận nước mắt của mình, lành lạnh, nhìn lên trời cao, cô lại nghĩ, chẳng lẽ sinh mệnh là những ảo giác như vậy sao? Trong xi măng thành thị chẳng lẽ cây sẽ không thể mọc lên sao? Con người thì không được quyền nhu nhược à?
Tủ đồ của Vệ Gia Nam dù không còn bị nhét rác vào nữa nhưng vẫn trống trải như cũ.
Từ sau khi Hạ Sùng Ngu quyết tâm xong, cứ một tuần một lần cô lại mượn dụng cụ, sáng sớm mặc đồ thể thao leo tường vào trường học, lén cầm chìa khóa của bác gác cổng mở cửa phòng, thay một cái đinh mới cho tủ đồ của cậu.
Tuần thứ hai, cô lấy thùng sơn màu xanh của ba, sơn tủ đồ của cậu một lượt, màu xanh da trời nhạt, nổi bật giữa những tủ đồ màu xám. Sau khi sơn rồi, cô viết ba chữ Vệ Gia Nam ngay ngắn rồi dán lên.
Tuần thứ ba, cô giấu mấy tấm ván gỗ, trước tiên dựng hai mặt hai bên ngăn tủ, rồi đặt một tấm ván lên, ngăn tủ được chia thành hai tầng. Mặt trên để cho cậu đựng sách, phía dưới có thể để áo quần, như vậy tiện hơn nhiều.
Mỗi ngày thứ Hai, cô sẽ chú ý tới phản ứng của cậu, có phải không thích bố trí như thế không. Cậu phát hiện tủ đồ của mình khác lạ, mọi người thì xôn xao bàn tán, nhưng chút phong ba như vậy như không ảnh hưởng đến người. Cậu rất tự nhiên bắt đầu sử dụng tủ đựng đồ, giống như vẫn hay dùng tự nhiên như thế.
Nhưng mà không được một tháng, Hạ Sùng Ngu phát hiện cậu có một thói quen xấu, một khi thay áo quần, chìa khóa lại đánh rơi. Nhìn thấy cậu đứng ở tủ đựng tìm trên người nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, làm cho cô cảm thấy cậu ấy cứ như đứa trẻ, thế là cô cũng phối hợp đặt chìa khóa vào trong ngăn kéo, rồi cho hộp cơm xuống dưới.
Một khi phát hiện chỗ đó không có chìa khóa, cô sẽ bỏ vào, tránh làm cậu lỡ học. Lướt qua nhật ký, cô nhận ra học kì qua mình đã đánh thêm bảy chìa khóa. Tô Y của cô đúng là người dễ quên.
Thế là cậu cũng không tìm hiểu ai là người sơn ngăn tủ, cô vẫn tiếp tục cách thức này, làm cho cậu ấy nhiều hơn, không chỉ là chừng đó.
Cô phát hiện cậu ấy thích ăn món mặn, không thích rau dưa. Thức ăn mà trường học cung cấp đa số là một mặn hai rau, hoặc là hai mặn ba rau. Hơn nữa trứng gà sẽ là món mặn thường xuyên được sử dụng, còn rau thì thường là đậu hũ và dưa chuột, lâu lâu cũng không đổi món mới.
Mười bốn tuổi, vóc người của cậu đã rất cao, là thời gian cơ thể phát triển, cô suy nghĩ mấy buổi tối, cuối cùng học được từ mẹ món thịt đông lạnh, vị rất ngon, lại không sợ hư. Chỉ cần chưng lên là có thể ăn liền như thịt bình thường, không chưng cũng có thể ăn như món mặn. Phát hiện ra điều này cô đã vui vẻ rất lâu, thế là không chờ được, đem thành phẩm ngon nhất đầu tiên đặt vào ngăn tủ cậu.
Trong các loại rau cậu ấy chỉ thích một loại ớt xanh, ngọt cay. Dùng hành tỏi, nước tương, đường làm gia vị để ủ, cho đến khi chuyển thành màu xanh sậm, hơi cay, vỏ ớt nhăn nhăn, cô đã từng nhìn thấy cậu ăn, ăn một lúc rất nhiều. Ở quê của cô ớt xanh được cắt lát phối hợp, ăn thẳng như thế cô chưa từng thấy, quay về nhà hỏi mẹ, mẹ nói người ở đây hay ăn như thế, nhưng mẹ không thấy kiểu đó có gì ngon, bà vẫn thích dùng làm gia vị mà thôi.
Hạ Sùng Ngu năn nỉ mẹ làm thử ớt xanh chua ngọt một lần, cô sợ cay, cho nên chuẩn bị một bát nước lớn cầm sẵn trong tay, ôm lên đoạn đầu đài, quyết tâm lấy đũa gắp một miếng, nhắm mắt lại rồi cắn một miếng ớt xanh nhỏ.
Mẹ không hiểu, cười nói: “Đã sợ cay mà cứ đòi ăn, đúng là...”
Thế nhưng không hề cay chút nào, còn hơi ngọt, có chút chát, nhưng có thể chịu được. Ngay cả mấy hạt nhỏ cũng bị nấu mềm, có thể nhẹ nhàng cắn nát, nước ngọt chảy vào giữa răng và lưỡi. Thoáng cái cô đã thích món ăn này rồi, oàm một ngụm nuốt sạch, còn gắp tiếp nhét vào miệng nhai nhai, thế nhưng lần này lại khác, cay cực kì.
Cô chuẩn bị một bát nước lớn cũng không uống đủ, nước mắt lưng tròng hỏi mẹ: “Ớt này và ớt đó cùng một loại sao?”
Mẹ nói: "Đương nhiên."
Cô nói mẹ lừa mình, “Vậy tại sao món thì cay, món thì không?”
Mẹ cười, "Bởi vì quả già, quả non, con bé này."
"Non sẽ không cay sao?"
"Đúng vậy, những quả này mềm, vỏ nhăn chính là ớt xanh còn non, vỏ bóng loáng, cưng cứng, màu sáng, là ớt xanh già, sẽ rất cay."
Hóa ra là như thế, ớt trong bát cậu ấy vỏ nhăn, chắc đa số là non, non sẽ không cay, còn ngọt, nhiều nước, vị cũng ngon hẳn. Khó trách vì sao cậu ấy thích.
Hạ Sùng Ngu quấn quýt lấy mẹ có cách nào chỉ chọn ra ớt non được không.
“Không có cách nào đâu, mẹ cũng không chọn được.”
Mẹ nói xong, quay đầu lại tiếp tục bận rộn.
Chủ nhật Hạ Sùng Ngu đi tới khu chợ cung cấp rau xanh, dừng lại trước mỗi sạp bán ớt, cô chỉ chọn ớt non, mấy người bán hàng âm thầm phản đối, khoảng được ba mươi quả.
Về nhà cô lại nhốt mình trong phòng bếp, dựa theo cách mẹ nói, cho vào nồi sao qua, đợi khi vỏ nhăn thì thêm chút tiêu rồi vớt ra, cho dầu vào tiếp tục sao, khi gần chín thì thêm gia vị, đậy nắp lại một lúc.
“Sao hả mẹ?”
Mẹ nói: "Ăn ngon, ừ, non."
Cô nhìn ba mươi quả vỏ nhỏ nhắn nhăn mềm, cẩn thận từng li từng tí cho hết vào hộp, thêm nhiều nước vì sợ bị đổ ra, rồi bọc qua hai lớp giấy.
“Mang đi hết à?”
"Dạ."
“Một mình sao ăn nhiều thế được, để lại ít cho ba mẹ đi.”
“Mai con làm lại là được mà.”
Cô vội vàng đồng ý, gói kỹ càng rồi cho vào trong túi xách đi.
"Con bé này, học ai mà lòng dạ hẹp hòi."
Mẹ nói xong rồi đi vào phòng mình. Cô cười cười, đúng là cô lòng dạ hẹp hòi thật, hơn nữa còn không phải hẹp hòi bình thường đâu. Cô có biết bao bí mật, tất cả đều ghi lại trong sổ ghi chép, ngoại trừ cô ra, không ai hay biết.
Ngày hôm sau, sáng sớm cô mang theo hộp ớt xanh chua ngọt kia tới trường, sau đó đặt vào trong tủ của cậu. Sau khi khóa cửa, cô lại đi kiểm tra xem chiếc chìa khóa dự phòng trong hộc bàn của cậu ấy còn không, ừm, tốt lắm, vẫn đang ở đó.
Buổi trưa cô thấy cậu ăn hộp ớt xanh kia, không ném đi, ăn sạch sẽ. Cậu ấy thích món này thật đấy. Hạ Sùng Ngu cười, bưng phần ăn của mình đi qua chỗ cậu, ngồi ở một góc cách đó không xa, bắt đầu ăn hết phần trứng gà đậu hũ của mình.
Mười bốn tuổi các nam sinh bắt đầu vỡ giọng, trong phòng học thường xuyên vang lên từng tiếng như vịt đực, hoặc là lúc đang học, giáo viên gọi một nam sinh đứng lên, đang nói hứng khởi tuôn trào, đột nhiên có một giọng ồm ồm vang lên, cả đám học sinh cười đau bụng. Hạ Sùng Ngu cũng cười, trong trí nhớ mơ hồ của cô, hình như cô chưa từng nghe giọng cậu ấy trong thời kì này, cậu ấy luôn nhếch môi, dù là với bất kì ai, không phải sao?
Cô muốn được nghe tiếng cậu ấy nói, một cách tự nhiên nhất, một giọng nói không hề che giấu. Một khi ý định nảy ra có lẽ sẽ rất khó dìm nó xuống. Cô không biết phải nói chuyện với cậu thế nào, hơn nữa phải nghe được giọng cậu ấy.
Cùng thời điểm đó trong trường có một nhóm học sinh học ngoại ngữ, họ bắt đầu dùng máy nghe nhạc cầm tay, còn có thể ghi âm được, mỗi lần thu được bốn mươi giây, Hạ Sùng Ngu lại được thêm gợi ý. Cô mượn máy ghi âm ở chỗ chị họ đang là học sinh cấp ba, cam đoan một tuần sẽ trả. Sau khi nhét băng vào cô lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề nói như thế nào.
"Xin lỗi, có thể mượn vở của cậu một lúc được?"
Không được, cậu ấy sẽ nghĩ mình làm khó cậu ấy, bởi vì rõ ràng người ta có bao giờ ghi chép đâu.
"Xin lỗi, mình có một đề bài không làm được, có thể nhờ cậu giải giúp được không?"
Như vậy cũng không được, nhiều học sinh giỏi như vậy mắc gì phải tới hỏi cậu ấy?
Hạ Sùng Ngu tưởng tượng mấy trường hợp đều bị mình tự phủ định ngay giây tiếp theo, cứ thế thì không ổn, cô vừa học từ đơn vừa mơ màng nghĩ tới chuyện có thể xảy ra vào ngày hôm sau, ngay cả mẹ đẩy cửa bước vào cũng không hề biết.
"Các con sắp thi hội thể thao à? Trường của mẹ sắp mở rồi."
Mẹ cô là giáo viên của một trường học khác, Hạ Sùng Ngu bỗng nhiên nghĩ tới. Đúng rồi, có thể hỏi cậu muốn đăng kí tham gia phần thi nào mà. Hạ Sùng Ngu mừng rỡ nhảy lên, dọa mẹ mình giật thót.
“Con bé này, sao thế?”
"Không có gì ạ, sắp mở hội thể thao nên con vui thôi, hi hi".
Hạ Sùng Ngu ôm ôm mẹ, ngày hôm sau cô chạy đến tổ thể dục mượn tờ giấy đăng kí, gặp bạn nào thì hỏi.
“Cậu muốn đăng kí cái gì, chạy cự li dài được không?”
Cô hỏi xong, thỉnh thoảng lại trộm liếc người kia trong góc tối, cậu không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu nhìn quyển sách như trước. Cuối cùng cũng hỏi hết mọi người, chỉ còn cậu ấy.
Cô đi tới trước bàn cậu, cầm tờ giấy đăng kí mà thấp thỏm bất an đứng lại, tay đưa tới bấm vào nút ghi âm trong túi váy, sau đó thăm dò hỏi: "Mình quấy rầy một chút..."
Cậu dừng hai giây, ngẩng đầu lên nhìn thẳng, đôi mắt trắng đen rõ ràng không có chút cảm xúc gì.
“Đại hội thể thao lần này cậu muốn tham gia phần thi gì?”
Ánh mắt của cậu lướt xuống tờ giấy đăng kí trong tay cô, thế là không nói gì, đưa tay ra muốn cầm lấy tờ giấy kia xem thử.
Vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ nói "Có thể", hoặc là "Ồ, mình sẽ thử", đại loại như thế. Hạ Sùng Ngu đành phải vội vàng đưa tờ đăng kí qua, trong lòng đầy thất vọng.
Cậu cầm một cây viết, ngón tay lướt lướt, ngòi bút và bút đầu thỉnh thoảng quệt vào bàn, phát ra từng tiếng "rột rột", cuối cùng, cậu dừng bút, ở "Môn đẩy tạ" rồi viết một cái tên, sau đó đưa lại cho cô. Từ đầu tới cuối, môi vẫn mím chặt, một câu cũng không hề nói.
Cô từ từ cầm lấy tờ giấy, nhìn cậu cúi thấp đầu, vành tai nhợt nhạt, đột nhiên có một cảm giác không nói thành lời tràn ra.
Ở nhà, cô mở đoạn ghi âm kia rất nhiều lần, ngoại trừ hai câu của cô "Mình quấy rầy một chút" và "Đại hội thể thao lần này cậu muốn tham gia phần thi gì?", đơn điệu như vậy, tiếng "rột rột" lặp đi lặp lại, như thể đó là ngôn ngữ của cậu, là cách giao lưu duy nhất với người khác.
Vì sao cậu ấy không nói một câu, cho dù chỉ là một âm duy nhất... cô làm nhiều như vậy, nhìn cậu lâu như vậy, không những là một câu đầy đủ, mà ngay cả một chữ, một âm cũng không hề có.
Nước mắt chảy xuống, mằn mặn, lạnh nhạt, không đợi rơi xuống mặt đất, một lần nữa cô lại tự giữ lấy mọi uất ức của mình. Lau nước mắt trên má, cô đeo tai nghe lại, quên đi, ít nhất còn có tiếng" rột rột" này...
Coi như đây là lời cậu nói, có lẽ, âm thanh này còn hay hơn giọng thật, cô cũng không muốn nghe mấy giọng vịt đực như các nam sinh trong lớp đâu.