Tháng sáu, Hạ Sùng Ngu đối mặt với kì thi tuyển đầy vất vả. Cô vẫn luôn muốn thi vào trường trung học Miễn Hoa, là trường tốt nhất khu họ.
Lúc đó cả thành phố có bốn trường lớn, đứng đầu là trường ngoại ngữ quốc tế, cũng là mục tiêu thi vào của học sinh tiểu học. Nhưng bởi vì vấn đề khu vực, Hạ Sùng Ngu không có quyền ghi danh vào trường này. Thế nhưng nếu muốn tham gia thi thử, cũng phải có sở trường đặc biệt mới trúng tuyển được. Chỗ cô ở là khu Q, trường trung học mặc dù nhiều, nhưng trường lớn thì chỉ có Miễn Hoa.
Khi đó Hạ Sùng Ngu chưa có khái niệm gì về trường trung học. Trước kia cô ở trấn nhỏ, cả trấn chỉ có một trường, giỏi dốt gì cũng đều vào đó, hơn nữa cũng không cần thi đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp có thể lên xưởng ở trấn trên làm việc.
Cô vẫn ghét toán học, bài trắc nghiệm đầu tiên môn toán của cô chỉ được 51 điểm, cô Văn giật mình gọi cha mẹ cô lên. Hạ Sùng Ngu nằm mơ cũng không nghĩ một mẩy giấy mỏng lại khiến cô xấu hổ đến thế, nó quá trừu tượng, trừu tượng đến mức cô không thể nào hiểu được.
Một buổi chiều, cô Lý đi vào phòng học, tùy tiện hỏi một câu: "Ai muốn ghi danh vào trường Miễn Hoa, đưa tay để cô thống kê nào."
Lúc đó có hơn hai mươi người đưa tay, ngay cả cậu bạn nghịch ngợm hay gây sự cùng bàn với Hạ Sùng Ngu, hay kéo tóc cô, vừa lên lớp đã bị phạt đứng chào cờ cũng vui vẻ giơ tay, nếu cậu ấy có thể ghi danh, cô cũng được chứ? Cô rụt rè đưa tay lên, cô Lý nhìn qua rồi khẽ cười, viết tên vào giấy đăng kí.
Cô cười, Hạ Sùng Ngu thất kinh rồi lại được thương mà sợ, ý của cô giáo là gì nhỉ, mình có tư cách, hay là trào phúng mà thôi? Sau khi đặt tay xuống, cô thấp thỏm bất an tiếp tục học bài…
Sau khi tan học, đến phiên Hạ Sùng Ngu trực nhật, cô cầm xúc rác chuẩn bị đi đổ thì bỗng nhiên phát hiện, đi đường vòng qua đầu kia của hành lang chính là thùng rác. Cô nhớ tới một năm trước, vào một chiều hoàng hôn ngày chín tháng chín, cô thấy bóng lưng của Vệ Gia Nam trước bảng đen.
Qua lớp một cô lại cố tình đi chậm lại, bước chân rất nhẹ, đến ô cửa sổ thì vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy khuôn mặt phản chiếu của mình qua gương.
Cô chưa từ bỏ ý định, lúc qua cửa lại nghiêng đầu một lần nữa, cửa không khóa, trong phòng học không ai. Cô cầm cái xúc rách, do dự một chút rồi đi vào, bản tin cực kì bắt mắt, trên đó viết, cách cuộc thi còn XX ngày. Trừ cái này ra thì không còn gì khác. Hàng chữ đó rất lớn, mặc dù to nhưng vẫn đẹp, có lẽ là vì chữ dạng mỹ thuật nên không nhìn ra được phong cách cá nhân.
Hạ Sùng Ngu ngây ngốc nhìn hàng chữ, kìm lòng không đậu đưa tay đặt lên chữ ngày cuối cùng, khẽ lướt qua. Phấn viết dính lên tay, cô đưa tới nhìn trước mắt, đặt lên mũi ngửi, sau đó nắm chặt tay lại, sợ có người phát hiện.
Lúc đi ngang ngã rẽ cô gặp Vệ Gia Nam, cậu vừa đá bóng xong, mồ hôi nhỏ giọt như vừa rơi xuống nước, tóc cũng ướt mèm, cậu vừa đi vừa trò chuyện với người bên cạnh. Hạ Sùng Ngu làm ra vẻ không biết đi ngang qua, cậu cũng không nhận ra có gì khác thường, cứ đi tiếp rồi biến mất ở ngã hành lang. Trong không khí còn phảng phất mùi mồ hôi của cậu, cô quay đầu lại, cầm xúc rác đứng giữa lối nhỏ chật chội, rất lâu mới đi tới thùng rác gần bên.
Qua vài ngày, giáo viên mở lớp học thêm, chuẩn bị cho các học sinh định thi vào Miễn Hoa. Ba lớp cùng một chỗ, tổng cộng có hơn sáu mươi người, ríu ra ríu rít như cái chợ bán thức ăn, phòng học rộng lớn cũng trở nên chật như nêm cối.
Hạ Sùng Ngu vẫn cúi đầu, đột nhiên cảm giác được có cái gì trước mắt, cô vội vàng ngẩng đầu. Đứng trước mặt là cậu bé mặc áo sơ mi trắng quần đen, tóc húi cua thông thường, sắc da màu mật, trên tay còn kẹp một xấp giấy, đứng gọi người ngoài kìa:
“Này, các cậu nhanh lên một chút có được không, sắp bắt đầu rồi!”
Vị trí cậu là ở trước mặt Hạ Sùng Ngu, sau khi ngồi xuống, Hạ Sùng Ngu hít mũi một cái, phát hiện mùi mồ hôi trong không khí hôm đó đã không còn sót lại chút gì, như thể người hôm qua cô gặp là một người nào khác.
Cậu vẫn sạch sẽ như thế, không nhuốm chút bụi trần như thế. Cổ áo sơ mi không một nếp gấp, làn da sau gáy màu bánh mật, tóc mai nhạt màu, phía sau tai cũng khá sạch, vai không cong không hẹp, lưng rất thẳng.
Thầy phát bài thi xuống, trường muốn tổ chức thi tuyển để tiến hành chọn lựa. Rất rõ ràng, sáu mươi người không thể đậu hết Miễn Hoa, cho nên không cần lãng phí sức lực phụ đạo toàn bộ.
Ngày đầu tiên thi môn ngữ văn. Trong phòng học tiếng bút ghi liên tiếp, cô ngẩng đều lên thì có thể thấy được cổ áo và gáy của cậu, xương bả vai nổi lên tạo thành một đường cong trên áo. Bình thường Hạ Sùng Ngu vẫn hay suy nghĩ lung tung, lúc này cô nghĩ chỉ có một từ có thể hình dung được cậu ấy, sao lại đẹp thế chứ, đẹp như vậy mà…
Tô Y rất đẹp, chữ Tô Y rất tốt, Tô Y mồ hôi nhễ nhại... Mỹ Lạp trong Bảo thạch mặt trăng, trước khi gặp được cậu cũng nhỏ bé như thế, bé đến mức không đáng kể tới, tự ti thẹn thùng, không hề nghĩ rằng câu chuyện mười ngàn chữ này được gọi là tiểu thuyết hay gì đó. Nếu có thể xem là tiểu thuyết có lẽ cũng là sỉ nhục với các tác gia. Nhưng cô đã viết, không có tính toán gì, chỉ vì cậu xuất hiện trong giấc mộng của cô, trong cơn mơ đó họ ở cùng một chỗ, những gì không đẹp cũng trở nên tuyệt mỹ…
Sau khi thi xong, học sinh giải tán, tranh nhau về nhà xem phim Thánh đấu sĩ nổi tiếng một thời, một cậu bé đứng ngoài kêu: "Vệ Gia Nam, cậu không đi mình về này!"
Cậu gắt giọng nói nói: “Chạy đi đầu thai à, mình còn phải về phòng học thu dọn đồ đạc nữa.”
Hạ Sùng Ngu nhìn nhìn xung quanh, chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu từ từ thu dọn, có lẽ cũng biết cậu bé kia chạy về trước rồi. Cậu cất bút bi vào hộp bút, đóng cặp lại rồi đặt xấp giấy lên, từng tờ đều đặn kẹp dưới cách tay rồi mới đi ra ngoài.
Trải qua một tuần tuyển chọn, người có thực lực thi Miễn Hoa chỉ còn lại hai mươi người. Trong đó có Vệ Gia Nam, có Ôn Thiến, cũng có Hạ Sùng Ngu.
Cuộc tuyển chọn vẫn đang tiếp tục, bởi vì từ trước tới nay chưa bao giờ có quá hai mươi người đậu vào Miễn Hoa, cho nên nhất định còn học sinh không đủ trình độ bên trong.
Nhưng Hạ Sùng Ngu tin mình sẽ không như thế, nếu như cậu ấy muốn vào Miễn Hoa, mình cũng có thể thi đậu. Cô không biết mình kiếm đâu ra tự tin kinh người như vậy, có lẽ căn bản cô cũng không biết cái gì gọi là tự tin... Chỉ là cô muốn làm, cứ làm thôi, kết quả cũng không quan trọng nữa.
Giống như lúc cô viết tiểu thuyết, cô chỉ muốn viết, viết từ từ, rồi lại viết, không bỏ cuộc. Cứ thế viết ra, chỉ đơn giản như vậy, tự nhiên như thế. Cái gì gọi là trời cho, cái gì là nỗ lực, đều là chuyện nước chảy thành sông.
Lần thứ hai tuyển chọn còn lại mười ba người, khoảng cách giữa các lần thi, gấp như lửa sém lông mày...
Khí trời cùng lúc càng nóng. Thoạt nhìn Ôn Thiến cùng Vệ Gia Nam đều là người nắm chắc cơ hội đậu Miễn Hoa, so với họ Hạ Sùng Ngu có lẽ phải tốn sức hơn, cô không biết phải đối mặt với những thứ trừu tượng của toán học chút nào.
Tham gia lớp bổ túc toán mỗi tuần ba buổi, dù đề bài xuất hiện trên bài thi đã từng làm qua, cô cũng không thể nào giải được. Lại một lần tuyển chọn, cô được chín mươi chín điểm toán, cô Văn vui vẻ cực kì nói:
“Cô bé này, tài năng nở muộn!”
Cô vẫn không dám xả hơi, mỗi tuần ba buổi bổ túc không dám vắng. Nơi học phụ đạo là nhà cô Văn, mười ba học sinh, chia thành hai nhóm, một nhóm học thứ tư thứ năm, một nhóm khác học thứ sáu thứ bảy.
Thế nhưng có một lần cô Văn phải đi công tác, cho nên chuyển mười ba học sinh học ngày thứ tư thứ năm sang học.
Hạ Sùng Ngu đang ngồi trong góc bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói đầy sinh động hỏi: “Đôi giày này thật là phiền phức quá, buộc giày khó ghê. Lần sau không cần thay giày được không cô?”
“Này, em phiền quá, em xem bạn khác đều thay giày kìa.”
"Em lau giày trên khăn lau rồi mà, có được không cô?"
"Được rồi được rồi, nhanh lên vào đi, rộn quá."
Vệ Gia Nam theo cô Văn bước vào, vừa cầm cây lau nhà bên cửa cọ cọ đế giày. Hôm nay cậu mặc áo T shirt và quần đùi, cánh tay cũng khỏe mạnh như bắp chân màu mật, giày đế mềm cao, dây giày đúng là phức tạp, mấy chục vòng rồi thắt lại ba nút.
"Được rồi, mau ngồi đi, cô ra đề."
Cô Văn lấy một viên phấn viết viết trên tấm bảng đen. Không được năm phút đồng hồ, Vệ Gia Nam giơ tay nói: "Thưa cô, đáp án là gì ạ?"
"Em làm xong chưa? Đưa cô nhìn đáp án, chưa nói ra được."
Cô Văn đi qua, nhìn xong rồi nói: "Đáp án đúng, nhưng cách em viết phương trình nếu người chấm bài không hiểu thì không được điểm đâu".
“Đáp án đúng là được mà cô.”
"Không hẳn, loại phương trình này trung học mới dùng."
"Cô ơi, em làm xong rồi." Ôn Thiến cầm vở đưa lên, đẩy kính mắt nói.
“Ừ, được, hai người làm xong, những người khác thì sao, nhanh nào!”
Cô Văn nói xong thì gõ sau gáy Vệ Gia Nam một cái: "Em dùng phương pháp bình thường giải thử, đừng dùng phương trình này".
"Phương trình hay mà cô!"
“Cô ơi, em xong rồi ạ.”
Hạ Sùng Ngu giơ tay lên, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn Vệ Gia Nam đang ngồi bàn đối diện một cái, hàm răng trắng bóc lộ ra trước mặt, Ôn Thiến đang cầm vở của cậu xem, cô Văn đi qua, cầm vở của Hạ Sùng Ngu lên.
"Ừ... Được. Ồ, tốt, phát hiện ra một cách giải mới, lát nữa em lên bảng viết bài giải của mình ra nhé".
Bên kia lại có người nói “Xong rồi”.
Cô Văn đi qua kiểm tra, lúc này Vệ Gia Nam vươn tay, khẽ hạ giọng nói với Hạ Sùng Ngu: "Này, cho mình xem phương pháp của cậu đi."
Cậu đưa tay tới, ngón tay cũng rất đẹp, người ta đã nói thế, cô liền đưa vở sang, đặt trước mặt cậu rồi đẩy tới, cậu có vẻ đăm chiêu nhìn đáp án.
Cô Văn đi sang bảo: “Được rồi được rồi, Giáng Bình, Ôn Thiến, Hạ Sùng Ngu, viết đáp án của mấy em lên bảng đi.”
Vệ Gia Nam ngước mắt lên, chỉ vào mũi mình rồi hỏi: “Cô ơi em thì sao ạ? Em cũng có phương pháp khác mà.”
"Cách làm tắt của em không cần đề cập tới xướng." Cô Văn buồn cười nói.
Hạ Sùng Ngu viết xong thì đi về chỗ, nhịn không được nhìn sang vở cậu, cậu kẹp cây bút chì vào giữa vở rồi đẩy qua một bên. Phương pháp của cậu là phương trình hai ẩn, trong chương trình tiểu học chưa dạy phần này, cậu cũng là thiên tài như Ôn Thiến, Hạ Sùng Ngu khép vở lại, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, chỉ khoảng chừng mười phút đồng hồ. Lầu hai nhà cô Văn có một cây dương cầm, cô vẫn luôn cẩn thận cất giữ. Cô thường nói Einstein vừa thích toán học vừa thích violin. Mặc dù cô Văn chỉ biết một số đoạn đơn giản, thế nhưng cô vẫn luôn ôn tập không biết mệt mỏi, cô còn thích hát, lúc giảng bài thấy vui vẻ thì không nhịn được ca vài câu.
Ngày đó, Vệ Gia Nam bỗng nói: "Cô ơi, em biết đàn dương cầm."
Cô Văn nói: “Em biết đàn dương cầm, thì cô còn biết kéo đàn nhị đấy.”
"Thật mà, nếu không em đàn một bài cho cô nghe? "Hồ thiên nga" được không ạ?"
Cậu vừa nói vừa mở nắp đàn, ngón cái và ngón út tay trái đánh một khúc nhạc dạo, sau đó tay phải đặt lên.
Cô Văn kinh ngạc nói: "Ôi, nhìn không ra đấy, em học dương cầm từ bao giờ, đã học bao lâu rồi?"
“Ha hả, nhà em có đàn điện tử, nhàn rỗi không có việc gì thì tự học bài thôi ạ.”
Bài nhạc Hồ thiên nga đã kết thúc khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, lớp học ổn ào im lặng hẳn.
Cô Văn vừa tiễn học trò vừa nói với Hạ Sùng Ngu: "Có muốn học bổ túc ngữ văn không? Cô biết một giáo viên không tệ, học phí cũng ổn, cô giới thiệu em sang, mỗi tuần một buổi chiều, không sợ làm lỡ lớp học ở trường đâu".
Hạ Sùng Ngu do dự một chút, không từ chối mà còn đáp ứng, cô Văn cười cười nói: "Đi nhanh kịp các bạn đi, đừng về nhà một mình, hơn chín giờ rồi, không an toàn với bé gái đâu".
Cô đi xuống lầu, dưới lầu có một nhóm học sinh, con trai đạp xe chở con gái, “Ôn Thiến, ngồi xe của mình đi, mình vừa mới thay lớp đệm lót đó.”
Một cậu bé gọi, là Tần Dương lớp cô. “Xe cậu đi nhanh quá.”
Ôn Thiến nói rồi đi tới, Hạ Sùng Ngu đang định đi xuyên qua đám người, một mình đi đường nhỏ về nhà, lại bị Vệ Gia Nam gọi lại: "Nhà cậu ở đâu, có muốn mình đưa cậu về không?"
Đêm đó ánh trăng thật sáng, cậu ngồi trên xe, một chân chống xuống, cô nhớ hình như là chân trái... Chân thon dài thẳng tắp, một tay cầm tay lái, hình như là tay phải. Sách và áo khoác để trước giỏ xe, áo T shirt trong đêm càng thêm chói mắt.
"Nhà mình rất gần, đi hai mươi phút là đến."
"Hai mươi phút mà còn gần? Lên đây đi, mau lên, năm phút đồng hồ sẽ đưa cậu về đến nhà."
Hạ Sùng Ngu ngồi lên yên xe đạp, cô đặt tay hai bên đệm chứ không phải ôm eo như lúc ngồi với ba.
Ngồi trên xe Vệ Gia Nam một lúc mà cậu vẫn không có động tác khác, sau rồi cậu quay đầu nhìn lại nói: "Thế sao mà nắm chắc được... Mình tưởng cậu còn chưa ngồi vững nữa".
Cậu rất tự nhiên cầm hai tay cô đặt lên hông mình, nói một tiếng: "Ngồi chắc nhé".
Rồi giậm chân vào bàn đạp. Hạ Sùng Ngu cũng chỉ cầm lấy áo mà không dám ôm hông cậu... Cứ thế, xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo, có phần bất ổn, thế nhưng tốc độ không hề nhanh.
Hồi bé, bình thường khi ngồi lên xe đạp, cô được ngồi trước, trên đầu là cằm của ba, giờ cuối cùng cũng được ngồi phía sau, lại không được ôm vòng eo nam tính của ba nữa.
Xe đạp đi qua đường gạch, quẹo vào đường cái. Những phế tích hai bên được dỡ xuống để chuẩn bị xây những ngôi nhà mới, cực kì trống trải, cho nên có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao và trăng, nhưng bây giờ, xung quanh cô chỉ có ánh đèn nê ông và đèn đường, cùng với đoàn người như nước chảy vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
Chỉ nắm lấy chiếc T-shirt, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được sự co rút của bắp thịt bên hông cậu, cô muốn dời lực chú ý, nhưng lại không làm được.
"Đi hướng nào?"
Cô chỉ chỉ phương hướng, chợt phát hiện bọn họ đã tách ra khỏi nhóm bạn kia.
“Mấy bạn ấy đâu?”
"Đợi một lát mình sẽ đuổi theo, yên tâm đi, bọn nó còn muốn ăn thịt nướng, sẽ dừng lại thôi."
Cậu dừng lại bên cửa viện tứ hợp, vốn cô chỉ định nhờ đưa tới đầu ngõ, nhưng câu nói chỗ đó không giống như cửa nhà, nên mới nhờ chở vào thêm một đoạn.
Nhìn chiếc áo T shirt bị cô nắm đến nhăn nhúm, Hạ Sùng Ngu thấy mình đúng là không có ý tứ.
“Cảm ơn.”
"Không có gì đâu, gặp lại sau nhé."
Cậu phóng xe ra khỏi ngõ, rung chuông nhắc nhở người đầu hẻm đừng tiến vào, từng tiếng ting tong.
Đẩy cửa bước vào nhà, người trong nhà tưởng cô tan học sớm, mẹ đang ngồi đan từng sợ áo len, nói: "Sữa ở trong tủ lạnh, con lấy uống đi."
Cô dạ vâng rồi đi tới phòng bếp mở tủ lạnh, uống từng ngụm một, đột nhiên lại muốn cười. Đứng bên cửa sổ trong căn phòng bếp giống như cổ tích, nhìn ống khói tỏa ra giữa trời đêm xanh sậm, cô rửa ly dưới vòi nước rồi quay lại phòng học xem bài.
Đến lớp học bổ túc ngữ văn, nghe nói thầy giáo này từng dạy các học sinh được bài thi văn điểm cao nhất, cô nghe mà sợ, sợ sức học của mình không đủ.
Thầy giáo này họ Triệu, đã hơn năm mươi tuổi rồi, lúc đưa vở cho cô thì tay hơi run rẩy, Hạ Sùng Ngu vội vàng nhận lấy, thầy nói: "Nhớ trả lại cho bạn kia nhé, đây là tư liệu quan trọng đó".
Thầy chỉ sang một cô bé ngồi hàng thứ ba, cô bé ấy hờ hững nhìn họ một cái rồi tiếp tục vùi đầu viết lách. Hạ Sùng Ngu cất vở vào cặp, lấy giấy bút ra luyện ngữ pháp, thầy Triệu đi tới đưa thêm cho cô một quyển sách tuyển tập cái bài văn:
"Quyển sách này em nên mua một cuốn, phần đầu có nhiều bài văn hay, lúc học chúng ta cũng dùng tới, giờ cho em mượn trước".
Cô vội vàng nhận lấy, thầy Triệu đi về phía bảng, phân tích một bài viết trong quyển sách kia. Mỗi lần xong một đoạn, thầy Triệu lại bình luận từng câu, mỗi dấu ngắt để cho học sinh có thể học hỏi, tốt nhất là phải thuộc cả câu đó một chữ cũng không được đổi.
"Như vậy rất an toàn, dù không được điểm cao nhưng cũng sẽ không thấp".
Thầy từ tốn nói, ngón tay run rẩy viết chưa xong. Phòng học là nhà trệt cho thuê, phía trên có một bóng đèn huỳnh quang, ánh đèn còn yếu hơn ánh nắng lúc ba giờ chiều. Dưới bóng đèn mờ mờ, mười mấy học sinh vùi đầu viết lách, thỉnh thoảng thầy Triệu sẽ đi xuống nhìn, đẩy đẩy kính mắt.
Mấy lần cô theo thói quen ngẩng đầu lên, muốn liếc mắt về tấm lưng phía trước, cần cổ, vai rộng, nhưng rồi mới giật mình nhận ra, trước mặt lại là một bóng lưng hoàn toàn xa lạ. Ngay cả khi về nhà cũng là đi trên một đoạn đường lạ lẫm, ánh trăng mờ ảo, không có đèn nê ông hay đèn đường, cũng không có tiếng chuông ting tong hay T shirt.
Ban ngày cũng không có đông người qua lại, chủ nhật thì chỉ có mấy chiếc xe đi tăng ca, ánh đèn lóe lên xuất hiện trong tầm mắt rồi biến mất. Từng bóng lớn rồi biến thành chấm nhỏ, Hạ Sùng Ngu đột nhiên lại thấy cuộc sống này có phần chán nản. Cô sẽ biến thành một Tô Y không muốn làm người khác bị thương? Mỹ Lạp sẽ vứt bỏ bảo thạch mặt trăng của mình sao?
Nếu như không thi được vào Miễn Hoa, có phải cô sẽ bỏ lỡ cậu trong thời gian đẹp nhất? Dù đây không phải một câu chuyện cổ tích, nhưng họ là những đứa trẻ đã đọc cổ tích để lớn lên.