Mặc Nhận rốt cuộc vẫn đến hỏi thị vệ canh giữ trước cửa điện Sở Ngôn đi hướng nào rồi đuổi theo.
Một đường vừa đi vừa hỏi, đến sau vườn hoa đụng trúng Thu Cẩn. Nàng vừa thấy Mặc Nhận liền vội chạy đến: "Mặc đại ca, ngươi có biết chủ thượng làm sao không?"
Mặc Nhận lắc đầu: "Chủ thượng xảy ra chuyện gì?"
Thu Cẩn nói: "Chẳng lẽ không phải do ngươi chọc tức ngài? Mới sáng sớm đã uống rượu, không chịu ăn cái gì, cũng không chịu gặp ai..."
Mặc Nhận sầm mặt: "Uống rượu? Chủ thượng hôm qua mới xảy ra chuyện, sao sáng sớm không ăn gì đã uống rượu!... Sao ngươi không khuyên can?"
Thu Cẩn càng sốt ruột: "Khuyên chủ thượng không nghe, còn hạ lệnh không cho ai theo, ta còn biết làm sao——"
Mặc Nhận tức giận nói: "Làm sao? Chủ thượng bảo ngươi không theo ngươi liền thật sự không theo!?"
Thu Cẩn bị mắng, tròn mắt nhìn y: "Ta..."
Nàng suýt nữa đã buột miệng, nói ta không phải là ngươi, chọc vào chỉ có bị đánh mắng...
—— Đương nhiên, lời này nàng chỉ tự nhủ trong lòng, trăm ngàn lần không dám nói ra ngoài miệng. Mặc Nhận xưa nay điềm đạm chừng mực, chỉ có chuyện dính đáng đến Điện chủ mới thiếu kiên nhẫn thôi, vài lần hiếm hoi nổi nóng tức giận đều là vì chủ thượng. Lúc này nàng chọc tới y, vậy thì sẽ thật sự bị đánh mắng mất.
May mà Mặc Nhận không có tâm tư so đo, xoay người lướt qua nàng đi vào. Qua khỏi cổng vòm, vào bên trong, thấy vườn hoa ngày đầu xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, nhìn rất đẹp mắt.
Sở Ngôn ngồi một mình trong đình hóng gió mái cong trụ đỏ, ánh mắt xuất thần nhìn bụi mẫu đơn chớm nụ ngoài đình.
Mái tóc dài lười nhác rơi trên kiện trường bào khoác qua loa bên ngoài, trong tay hắn cầm bình rượu bạc tinh xảo, trên bàn không có chén rượu, chỉ thỉnh thoảng uể oải nhấc tay, một ngụm rồi lại một ngụm rót vào miệng.
Rõ ràng là tiết trời mùa xuân, vậy mà một người độc ẩm trong hoa viên lại hiện lên dáng vẻ tiêu điều cô tịch.
Mặc Nhận chưa từng thấy qua bộ dạng thê lương này của Sở Ngôn, nhất thời nghẹn họng. Y từ lối mòn sau vườn hoa bước đến, quỳ xuống bậc đá xanh dưới đình hóng gió, nhẹ giọng nói: "Bụng rỗng uống rượu hại tỳ vị*, chủ thượng nếu tức giận, thỉnh tùy ý quở trách thuộc hạ, chỉ xin chủ thượng đừng tự tổn thương thân thể người..."
*Tỳ vị là lá lách và dạ dày
Sở Ngôn đã say ba phần, chuyển mắt sang, lúc này mới thấy thị vệ áo đen quỳ gối dưới bậc thềm. Hắn mông lung mà cười: "Ngươi nghĩ kỹ rồi, thật sự không đi?"
Mặc Nhận đáp: "Vâng ạ."
Sở Ngôn buồn bã nhìn trời, ném bình rượu xuống, phẩy tay áo nói: 'Thôi... đứng dậy đi. Sau này trước mặt cô không cần quỳ."
Mặc Nhận mím môi, thấp giọng: "Thuộc hạ cả gan, thỉnh chủ thượng dùng bữa."
Sở Ngôn nhíu mày: "Không muốn, không ăn."
Mặc Nhận lập tức lại quỳ xuống: "Là thuộc hạ khiến chủ thượng không vui, Mặc Nhận biết tội, thỉnh chủ thượng ban phạt."
Sở Ngôn lập tức đen mặt, khóe môi giật giật: "Ngươi lấy chính mình ra uy hiếp cô?"
Mặc Nhận không dám nói nữa, đầu cúi càng lúc càng thấp, chỉ chờ nghe chủ thượng mắng. Không ngờ Sở Ngôn nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển mấy hơi, lời giận dữ nói ra lại là: "Người đâu... Truyền thiện!!"
"..."
Một lúc sau, Thu Cẩn bưng hộp thức ăn tiến vào, cho Mặc Nhận một ánh mắt tán thưởng cùng bội phục.
Sở Ngôn lại như suy tư chuyện gì, phất tay cho nàng lui xuống. Đình hóng gió chỉ còn lại hai người, hắn nhìn Mặc Nhận, nói: "Cũng được, nếu ngươi khăng khăng ở lại, cô có yêu cầu—— ngươi vẫn là nên theo cô, an phận làm thị vệ tùy thân của cô. Những chuyện khác đều không được nghĩ nữa, nhớ chưa?"
Sở Ngôn chủ ý nói ra lời này là bởi hắn bị Mặc Nhận dọa sợ rồi. Cái gì mà cam nguyện về Ám đường thụ huấn, hắn sợ người này thật sự nghĩ quẩn mà làm mấy chuyện hại thân, lúc này mới cố ý nhắc đến.
Mặc Nhận ít nhiều đoán được ý tứ của chủ thượng. Tuy rằng kiếp trước bị tôn ti trật tự khắc sâu vào máu thịt khiến y không dám vọng tưởng quá nhiều, nhưng một câu "an phận làm thị vệ tùy thân của cô" mới rồi cũng đủ để y cảm thấy ấm áp trong lòng.
Y nhẹ giọng "Vâng" một tiếng. Sở Ngôn cũng cười một chút, gõ gõ lên hộp thức ăn trên bàn, ý nói thị vệ đã đến lúc nên "làm việc".
Mặc Nhận lập tức có chút khẩn trương. Y lâu lắm rồi không hầu hạ chủ thượng, có hơi sợ mình làm không tốt.
Dưới ánh mắt chăm chú của Sở Ngôn, Mặc Nhận cả người cứng đờ, tay chậm rãi mở hộp thức ăn, cẩn thận bày thức ăn bên trong ra bàn.
Kỳ thực... lúc này y có lỡ run tay làm đổ hết thức ăn lên đầu chủ thượng nhà mình, Sở Ngôn phỏng chừng cũng không nỡ đánh mắng, nhưng Mặc Nhận vẫn không khỏi vô cùng căng thẳng.
Y rút kiếm chém người đều cực kỳ bình tĩnh, cả hình phạt nặng nhất Cửu Trọng Điện cũng không khiến y sợ hãi hay biến sắc, chỉ duy nhất sợ không hầu hạ chủ thượng chu đáo, phải nhận lấy ánh mắt thất vọng hờ hững của Sở Ngôn.
Cũng không biết là do căng thẳng quá mức, hay trước mặt có cháo nóng cùng hoa quả đầy đủ sắc, hương, vị quá mê người, Mặc Nhận đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn đau, lúc này thị vệ mới nhớ ra đã lâu không ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Y thoáng nhíu mày, có chút chán ghét cơ thể chưa quen đói khát này, nhân lúc dâng đôi đũa ngọc cho chủ thượng, y dùng tay phải đè mạnh bụng mình.
Sở Ngôn ngoài mặt lơ đãng, kỳ thực không lúc nào không trộm nhìn chằm chằm Mặc Nhận. Động tác nhỏ này của y không qua được mắt Điện chủ, Sở Ngôn đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thay đổi: "A Nhận!? Đau ở đâu?"
Mặc Nhận bị dọa cho suýt thì quăng luôn đôi đũa trong tay, theo bản năng buột miệng nói: "Thuộc hạ không sao!"
"Từ từ, ngươi..." Sở Ngôn chợt nhớ ra chuyện gì, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, "Ngươi mấy ngày nay có ăn cái gì không?"
Mặc Nhận ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, thành thật ngoan ngoãn đáp: "Hồi Điện chủ, thuộc hạ có."
Sở Điện chủ hoài nghi hỏi: "Thật sự? Vậy ngươi đã ăn cái gì?"
Mặc thị vệ thuận theo mà cúi đầu: "... Thuốc ạ."
"—— Ngươi!" Nghe thị vệ trước mặt mình nghiêm túc nói, Sở Ngôn suýt nữa đã đá y một cái, "Ngươi thật là —— ngươi thật là muốn làm cô tức chết! Cô hỏi chuyện cơm nước! Lần cuối cùng ngươi dùng bữa là khi nào!?"
Mặc Nhận hiếm thấy mà chần chừ. Nhưng y chần chừ như vậy cũng xem như đã cho Sở Ngôn câu trả lời.
Sở Ngôn tức giận chỉ vào y, lại nói không nên lời, chỉ cảm thấy một trận đau đớn cùng chua xót từ tim lan ra khắp người, khiến ngón tay hắn run run.
Miễn cưỡng siết bàn tay mới thu về mấy phần sức lực, liền dùng sức túm Mặc Nhận lại, trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ấn người nọ ngồi lên đùi mình.
"Chủ thượng!!" Mặc Nhận như bị ném vào chảo dầu sôi ùng ục, hoảng sợ đến cơ hồ giãy nãy muốn thoát ra, nhưng rốt cuộc vẫn bị Sở Ngôn ôm chặt cứng. Tay chân y luống cuống: "Chủ, chủ thượng!? Người, người sao có thể..."
"Đừng lộn xộn! Còn ngại tội chưa đủ nhiều sao?"
Sở Ngôn vừa gấp vừa đau lòng mà mắng y một câu, trong lòng đã lập tức hối hận đến rối tung rối mù. Hắn không biết Mặc Nhận đã quen đày đọa cơ thể mình, còn xem đó như là chuyện hiển nhiên...
Cắn răng nén xuống cơn đau thắt tim gan, Sở Ngôn biết hiện tại quan trọng nhất là phải bắt Mặc Nhận ăn chút gì đó, nếu thật sự đổ bệnh thì không phải chuyện đùa.
Hắn một tay giữ lấy cái người đang cả kinh đến run rẩy nhưng không thật sự dám dùng sức vùng ra, một tay cầm muỗng ngọc, nhắm món cháo ninh nhuyễn dưỡng dạ dày mà múc một muỗng, đưa đến bên môi Mặc Nhận: "Há miệng."
Mặc Nhận sợ càng thêm sợ, liều mạng rụt về phía sau, liên tục lắc đầu nói, "Chủ thượng, không được, chuyện này không hợp quy củ..."
"Nghe lời..." Sở Ngôn gấp gáp muốn chết, nhẹ giọng khuyên bảo dỗ dành, tiếc rằng chỉ làm Mặc Nhận càng sợ hãi mà cự tuyệt.
Cứ giằng co qua lại như vậy, Cửu Trọng Điện chủ nộ khí xung thiên, cả giận mà cao giọng: "Ngươi còn chịu nghe lời bổn Điện chủ không hả!? Ngươi sắp không thèm nghe lời cô nữa rồi phải không!?"
"..."
Hàng mi Mặc Nhận run khẽ, thấy Sở Ngôn thật sự phát hỏa rồi, rốt cuộc không dám kháng cự nữa, đành nuốt hết một muỗng cháo. Y còn chưa kịp cảm nhận được hương vị thơm ngọt ấm bụng, lại thấy Sở Ngôn muốn đút muỗng tiếp theo.
Mặc Nhận cảm thấy trán mình rịn mồ hôi: "Thỉnh, thỉnh chủ thượng để thuộc hạ tự mình..."
Sở Ngôn không dám dồn ép y quá mức, nhét muỗng vào tay y, nhướng mày nói: "Vậy tự ngươi ăn đi."
Nhưng Mặc Nhận nhận lấy cái muỗng rồi lại bất động, trong đầu đã loạn thành hồ nhão.
Sao mọi chuyện lại thành như thế này? Rõ ràng là mình đến khuyên chủ thượng dùng bữa sáng, nháy mắt một cái đã thành chính mình ăn mất bữa sáng của chủ thượng.
Sở Ngôn thấy y bất động, tay giật cái muỗng về, cười hừ một tiếng: "Đấy, chính ngươi không chịu ăn, còn không bằng thành thật muốn cô đút ngươi."
Mặc Nhận xoay mặt nghiêng qua một bên, gần như là khẩn cầu: "Chủ thượng! Người nên dùng bữa..."
"..." Sở Ngôn không có tâm trạng đôi co với y, cũng không nghĩ nhiều, thuận tay múc một muỗng cháo cho vào miệng nuốt xuống, cau mày nói, "Cô ăn rồi, vừa lòng chưa?" Dứt lời liền muốn tiếp tục đút thức ăn cho người mình đang ôm trong lòng.
Mặc Nhận cũng ngây ngẩn cả người.
Chủ thượng, chủ thượng vừa mới rồi...
Ăn bằng cái muỗng y đã dùng qua!!?
Mà chính y còn không ngăn lại!
Mặc Nhận lập tức tuyệt vọng: Mình thật vô dụng... Sao mình không ngăn lại!?
Sở Ngôn nhìn thấy Mặc Nhận đột nhiên... bày ra vẻ mặt xám như tro tàn, cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn nhìn theo hướng nhìn của Mặc Nhận, lập tức hiểu ra y đang rối rắm chuyện gì, trong lòng không khỏi buồn cười. Hắn cũng không nói ra, chỉ là kiên nhẫn đút cho y từng muỗng, từng muỗng, ít nhất cũng bắt Mặc Nhận ăn hết một chén cháo.
Đến đây còn chưa xong, Cửu Trọng Điện chủ đặt muỗng xuống nhấc đũa lên, cười nhẹ hỏi: "A Nhận, muốn tự mình ăn hay là muốn cô tiếp tục đút ngươi?"
Mặc Nhận đương nhiên chỉ có thể nhận lấy đôi đũa. Y còn chưa kịp nhận lệnh gắp thức ăn, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng chim truyền đến từ phía chân trời.
Hai người đồng thời giương mắt nhìn lên, thấy một chấm đen thấp thoáng xoay tròn giữa những tầng mây, thoắt ẩn thoắt hiện.
Mặc Nhận như được đại xá, gác đũa xuống, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt trấn định nói: "Chủ thượng, là linh ưng truyền tin, thuộc hạ đi đón!" Dứt lời lùi mấy bước hành lễ, vội vàng xoay người bước khỏi đình, chẳng khác gì chạy trốn.
——————————
Lời tác giả:
Sở Điện chủ: Phát đường đây, há mồm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT