Mặc Nhận cả kinh, đồng tử co lại, không thể tin vào mắt mình.
Vào lúc này, y rốt cuộc cũng biết hết mọi chuyện, đã hiểu được nguyên nhân của những chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày nay. Nghĩ lại, Sở Ngôn đối xử với y thật sự rất khác thường, cho nên Mặc Nhận chỉ cảm thấy sợ hãi, lại không ngờ... có thể nhanh chóng tiếp thu thông tin này.
Nhưng mà——
Mớ cảm xúc kỳ quái hoang đường như dây leo chằng chịt của y còn chưa kịp sắp xếp ngay ngắn lại, đã bị một giọt nước mắt kia đánh tan thành bột mịn.
... Y chưa từng thấy Sở Ngôn khóc.
Y từ nhỏ đã biết chủ thượng mình kiêu căng. Sở Ngôn cao ngạo tự phụ, trước mặt người khác không bao giờ tộ ra dáng vẻ yếu ớt, càng miễn bàn đến chuyện khóe mắt rưng rưng.
Bất luận là khi nhỏ bị huynh tỷ âm mưu ám toán, mấy lần bị bức đến suýt chết; hay khi mẫu thân mất vì bệnh, phụ thân đột ngột qua đời; thậm chí, khi tương lai Bạch Hoa mất nửa cái mạng dưới kiếm của y...
Y cũng chưa từng thấy Sở Ngôn khóc.
Mặc Nhận vốn cho rằng mình cả đời tuyệt đối sẽ không thấy chủ thượng rơi lệ, đừng nói đến chuyện chủ thượng vậy mà rơi lệ... vì mình.
Sở Ngôn chung quy vẫn là Sở Ngôn, bên này Mặc Nhận còn chưa kịp phản ứng, bên kia hắn đã nâng tay áo lau khóe mắt, lạnh lùng quay mắt sang chỗ khác, giọng khàn khàn nói: "Ngươi đi đi."
Mặc Nhận cả kinh, theo bản năng vội la lên: "Chủ thượng...!"
Sở Ngôn cũng không nhìn Mặc Nhận, quai hàm cắn chặt, vẻ mặt âm trầm. Hắn quen cứng mồm cứng miệng rồi, thật sự không thể nói mấy câu như "ta hổ thẹn, không còn mặt mũi nào để ngươi hầu hạ", hay là "ta không xứng với lòng trung thành của ngươi"... Nhưng hắn đúng là có ý đó.
"Cầu chủ thượng khai ân!" Mặc Nhận đột nhiên dùng đầu gối tiến lên hai bước, duỗi tay muốn nắm góc áo Sở Ngôn, nhưng rồi lại không dám làm càn, ngón tay do dự mà dừng lại ở không trung, "Rời Cửu Trọng Điện, rời khỏi chủ thượng, thuộc hạ không biết nên... nên đi đâu."
Sở Ngôn tự mình nhặt ngoại bào treo ở đầu giường khoác lên, xoay người vẫy tay: "Người của Cửu Trọng Điện ngươi có thể mang theo. Muốn ai đi cùng... Thu Cẩn? Ảnh Vũ? Đều cho ngươi."
"..."
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Nhận đột nhiên trở nên có chút khổ sở.
Y nhẹ giọng hỏi: "Còn người thì sao?"
"Cô đương nhiên ——"
Sở Ngôn sửng sốt.
... A Nhận đi rồi, hắn thì sao?
Sở Ngôn đúng là chưa từng nghiêm túc nghĩ tới chuyện này.
Đời trước, Mặc Nhận ở bên hắn từ lúc hắn chín tuổi, bọn họ trước nay chưa từng thật sự chia ly. Mãi đến sau này, hắn vì yêu Bạch Hoa mà lầm đường lạc lối, ngu ngốc hết thuốc chữa, rốt cuộc phạm phải sai lầm lớn.
Hiện giờ hắn sống lại, hết thảy đều muốn làm lại từ đầu. Kiếp trước chỉ có hai người khiến hắn khắc cốt ghi tâm, một là Bạch Hoa phụ bạc hắn, hắn muốn nợ máu phải trả bằng máu, chính tay đâm chết kẻ thù; người còn lại là Mặc Nhận bị hắn phụ bạc, cho nên hắn muốn A Nhận rời khỏi mình, từ nay biển rộng trời cao.
Cuối cùng, còn lại nơi nào cho hắn?
... Xứng đáng cô độc.
"... Cô," Trầm mặc một lát, Sở Ngôn chậm rãi nâng đôi mắt phượng sắc bén như dao, cười lạnh một tiếng, ngón tay nắm nhẹ góc bàn.
"Cô là chủ nhân Cửu Trọng Điện, tất nhiên vẫn ở nơi tôn quý vô thượng, hưởng lạc vô biên, còn cần ngươi phải nhọc lòng sao?"
"..."
Loại phô trương thanh thế này quá mức lộ liễu, Mặc Nhận nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Y đành cúi thấp đầu, bình tĩnh nói: "Thuộc hạ không muốn đi."
Sở Ngôn kiên nhẫn: "Ngươi nên đi."
Mặc Nhận đứng dậy, xoay người lấy thanh bội kiếm của mình treo trên tường, hướng về phía Sở Ngôn quỳ một chân, hai dâng kiếm, nhắm mắt nói: "Chủ thượng nếu khăng khăng vứt bỏ thuộc hạ... thỉnh người ban chết."
"Ngươi!!" Sở Ngôn tức giận đập tay lên bàn.
Mắc Nhận vẫn nhắm hai mắt: "Thuộc hạ kiếp trước quả thật vô dụng, chọc cho chủ thượng chán ghét. Chủ thượng đã chịu đựng một lần, kiếp này người không muốn giữ thuộc hạ lại tăng thêm phiền phức cũng là lẽ thường. Chỉ là..."
Lời ra tới đây, còn chưa kịp nói "chỉ là" thế nào, Sở Ngôn đã luống cuống: "Cô không phải —— ý cô không phải như vậy!"
Hắn vừa bực vừa gấp, hai tay đỡ Mặc Nhận lên: "Sao ngươi lại nói mấy lời mê sảng này..."
Mặc Nhận lập tức vui vẻ ngước mắt: "Chủ thượng chịu giữ thuộc hạ sao!"
"..." Sở Ngôn ánh mắt nặng nề, hít sâu một hơi, "Cô hỏi ngươi, nếu cô không phải sống lại trở về, nếu cô vẫn lưu luyến si mê Bạch Hoa như cũ, ngươi định thế nào?"
Hắn lại lắc đầu, kiềm chế cảm xúc bồn chồn của mình, nói: "Cô biết ngươi muốn giết Bạch Hoa, sau đó thì sao? Ngươi cam nguyện để cô trút giận, lại chết thảm thêm một lần nữa, hả?"
"Không..." Mắt thấy mình sắp chọc giận chủ thượng nữa rồi, Mặc Nhận cuống quýt biện giải, "Thuộc hạ cũng không có ý này!"
"..." Ngón tay Sở Ngôn co giật, hắn không rõ mình đang cảm thấy thế nào, chỉ thầm nhủ may mà người này còn chưa ngốc đến thế. Hắn cụp mắt, thấp giọng hỏi, "Vậy ngươi... ngươi định thế nào?"
Mặc Nhận vẻ mặt nghiêm túc, âm giọng càng nghiêm túc hơn: "Lần này, thuộc hạ sẽ tự sát trước khi chết thảm."
"..."
Trán Sở Ngôn nổi lên gân xanh, trong tay hắn phát ra một tiếng nổ!
Lúc này Cửu Trọng Điện chủ nộ khí xung thiên, góc bàn tội nghiệp rốt cuộc bị hắn một chưởng bóp nát.
Mặc Nhận: "... Chủ thượng bớt giận."
Sở Ngôn cảm thấy mình sắp điên thật rồi, hắn thật sự không hiểu nổi: "... Tại sao! Tại sao ngươi thà chết cũng không chịu đi, một hai cứ phải theo cô!! Kiếp trước như thế, kiếp này cũng thế!?"
Mặc Nhận im lặng một hồi.
Sau đó lại chậm rãi quỳ xuống.
Thị vệ áo đen quỳ trước mặt chủ thượng, gương mặt thanh tú mà xanh xao cúi xuống, vài sợi tóc đen trượt xuống bên tai.
Y thần sắc bình tĩnh, đôi mắt tựa hồ mang theo một chút hồi ức mông lung, đôi môi nhợt nhạt khép mở, nhẹ nhàng nói:
"Chủ thượng... đã từng đối xử với thuộc hạ... rất tốt."
"Chủ thượng đã từng... rất tốt."
Sở Ngôn không tin nổi mà trấn định lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới nở một nụ cười tự giễu, giọng run rẩy: "... Ngươi nói gì?"
"Thuộc hạ chỉ là cảm thấy..."
Mặc Nhận dường như đang do dự, hơi nghiêng đầu, thấp giọng lẩm bẩm, giống như ngay cả mình cũng không dám tin tưởng điều này.
"Thuộc hạ cảm thấy, chủ thượng không nên có... có dáng vẻ kia."
Không nên thô bạo vô cớ, nóng giận thất thường.
Không nên rơi vào cảnh người người xa lánh, cơ nghiệp bại vong.
Tuy rằng y là kiếm của Sở Ngôn, nhưng suy cho cùng y không phải là một mảnh sắt lạnh lẽo. Y nhớ rõ Sở Ngôn thuở thiếu thời là bộ dáng hăng hái, tràn đầy khí phách, nhớ rõ Sở Ngôn từng chân thành quý trọng y.
Y nhớ rõ, Sở Ngôn mười lăm tuổi, một thân áo đen thiêu chỉ vàng, tay cầm kiếm, là thiếu niên đẹp đẽ vô song.
Hắn vì thuộc hạ bị bắt nạt mà tức giận, dám đơn thương độc mã đánh đến tận cửa đại tông phái, nghiền nát đệ tử chân truyền đắc ý nhất của người ta, sau đó quay đầu ngược sáng, nhướng mày mỉm cười với y.
Đúng vậy, đã từng có một quãng thời gian như thế.
Sở Ngôn khi đó rực rỡ chói mắt, như mặt trời buổi sớm. Nhưng sau này, y chỉ có thể nhìn chủ thượng dương quang mai một, từng bước từng bước sa vào vực sâu, y làm sao có thể không đau lòng?
Năm đó đã thề, y là kiếm của Sở Ngôn.
Y lẽ ra phải bảo vệ Sở Ngôn thật tốt.
Nếu chủ thượng bị thương hại, chỉ có thể là do y thất trách.
"Chủ thượng," Mặc Nhận trịnh trọng cúi đầu, thấp giọng khẩn cầu: "Thuộc hạ tuy đã từng vô dụng, nhưng kiếm gãy cũng có thể vào lò đúc lại."
"Thuộc hạ cam nguyện quay về Ám đường thụ huấn, cũng có thể đến Hình đường học lại quy củ, nếu chủ thượng không muốn thuộc hạ có ký ức đời trước, thuộc hạ cũng có thể lập tức đến Dược đường lấy thuốc hủy trí nhớ..."
"Đến khi chủ thượng chọn thị vệ tùy thân, Mặc Nhận không dám tham lam nữa, xin Điện chủ chọn lại người xứng đáng."
"Đủ rồi, câm miệng..." Sở Ngôn không nghe nổi nữa, đột nhiên gắt lên, "Cô nói ngươi câm miệng! Không được nói hươu nói vượn!"
Gương mặt hắn vặn vẹo, mắt nhắm chặt, mày dựng lên giận dữ: "... Được, ngươi một hai ở lại thì cứ ở, cô không nói nổi ngươi."
Dứt lời, Sở Ngôn lạnh mặt phất tay áo, không thèm quay lại nhìn lấy một cái mà bước ra ngoài.
Mặc Nhận sửng sốt đang muốn tạ lễ cáo lui: "..."
Chủ thượng nói "cút", rốt cuộc là tự hắn cút——
Hơ, chính hắn tự bỏ đi rồi!?
Không lẽ, là y khiến chủ thượng tức giận bỏ đi?
Mặc Nhận nhất thời không biết có nên đuổi theo không. Y chậm rì rì mà chống đầu gối đứng dậy, hơi ngẩng lên, vừa vặn để ánh sáng từ cửa sổ rơi vào khóe mắt đuôi mày.
Thị vệ áo đen đến bên cửa sổ đón nắng, thả lỏng người dựa vào nơi đó.
Hai ngày trước, y cũng đứng ngay chỗ này, nghe Sở Ngôn và Bạch Hoa nói chuyện, trong lòng đau âm ỉ.
Mặc Nhận không nhịn được, nhẹ nhàng cong môi.
Hóa ra chân tướng là như vậy. Trách y ngu dốt không phát hiện ra sớm hơn, khiến chủ thượng khó xử.
Đột nhiên có tiếng động ở cửa, một tiểu tỳ nữ tiến vào. Mặc Nhận dời mắt nhìn sang, cô nàng còn nhỏ tuổi, nhẹ bước đến trước mặt y hành lễ:
"Bái kiến Mặc thị vệ. Điện chủ có khẩu dụ: Không được quỳ chờ, không được tự trách, không được suy nghĩ lung tung, thương thế chưa khỏi phải tĩnh dưỡng cho tốt, đợi Điện chủ nguôi giận sẽ quay về chiếu cố ngài."
Mặc Nhận ban đầu là hoang mang, sau đó lại dở khóc dở cười.
Tiểu tỳ nữ lại hành lễ, âm giọng trong trẻo đáng yêu: "Khẩu dụ đã truyền xong, nô tỳ xin cáo lui."
Tẩm điện yên tĩnh trở lại. Mặc Nhận thả lỏng mà thở ra một hơi, gương mặt tự nhiên cũng nhu hòa hơn mấy phần.
Từ khi phát hiện ra mình đã sống lại, hai ngày nay y không lúc nào không rơi vào mê mang, mệt mỏi quá độ, lo lắng cùng hãi hùng không biết phải làm sao. Đến lúc này, y giống như được buông xuống tảng đá nặng nề, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm vô cùng.
... Nhưng cũng thật kỳ lạ, vì sao y lại nhẹ nhõm?
Y chợt nhớ lại lời mình vừa nói.
—— Chủ thượng không nên có dáng vẻ kia.
Thế thì, chủ thượng nên như thế nào?
Khoảnh khắc này, trong đầu y một trần ầm vang như long trời lở đất, như thác nước chảy ngược!
Một cảm giác kích thích như bị điện giật bò dọc theo sống lưng, khiến Mặc Nhận đột nhiên chấn động.
Y kinh ngạc phát giác một chuyện.
Mới rồi người kia.
Người đè y ở góc tường gặng hỏi, rồi lại rơi nước mắt trước mặt y; miệng đòi đuổi y đi, rồi lại cuống quýt dìu y đứng dậy, cuối cùng tức giận mà thỏa hiệp; người bảo "cút", lại là chính mình rời đi; vậy mà còn không quên lệnh cho tiểu tỳ nữ đến trấn an y...
Kia thật sự là... là...
Là Sở Ngôn sao?
Ánh mắt Mặc Nhận đăm đăm.
Y nắm chặt song cửa sổ, nhịp thở dần rối loạn.
Người kia, tuyệt đối không phải là Sở Ngôn ở độ tuổi ngây ngô khí phách vừa mới hứa hẹn cùng Bạch Hoa. Sở Ngôn này làm sao có được ánh mắt thành thục, lắng đọng vết thương cùng tang thương của năm tháng?
Cũng tuyệt đối không phải là Sở Ngôn thô bạo, tàn nhẫn, si ngốc, điên cuồng của đời trước. Sở Ngôn đó cũng không năm lần bảy lượt chu đáo cẩn thận mà thương tiếc y!
Vậy...
Mấy năm cuối cùng của đời trước, Mặc Nhận thường xuyên ảo tưởng, nghĩ... nếu không có Bạch Hoa, tiểu chủ thượng rực rỡ nồng liệt đến chói mắt của y sẽ trưởng thành thành dáng vẻ gì?
Có phải là người sĩ diện đến chết, nhưng miệng cứng lòng mềm?
Có phải là người nghiêm nghị uy phong, nhưng không cần đến lạm hình tàn bạo?
Có phải là người không ưa minh tranh ám đấu, nhưng vẫn có khí phách hào hùng kiêu hãnh, có sai tất trị?
Có phải là người thích tùy hứng mắng mỏ người mình, nhưng cũng hết mực bao dung che chở, không để người mình quý trọng phải chịu một chút thiệt thòi nào?
Mặc Nhận nhắm mắt, máu toàn thân dường như nóng lên. Y không biết tại sao, rốt cuộc tại sao lại phát sinh ra loại chuyện này.
Nhưng hiện tại, y dám tin vào chuyện ngoài sức tưởng tượng này. Y tin rằng, đây rõ ràng, đây mới rõ ràng là ——
Là ngọc thạch đã rũ bùn...
Là lợi kiếm được mài sắc...
Là châu ngọc được gọt giũa...
Là bóng dáng mà kiếp trước y đã vô số lần đau khổ hồi tưởng trong giấc mộng nửa đêm, là người y đến vực sâu vạn trượng cũng tìm không thấy, hiện tại hết thảy hiện ra trước mắt y.
Không sai, đây rõ ràng mới là ——
Là Sở Ngôn mà y thề muốn bảo hộ cả đời.
——————————
Lời tác giả:
Sở Ngôn trên ngựa, muốn nhẹ nhàng bù đắp, thương yêu, che chở.
Mặc Nhận (PTSD): sợ hãi, kinh hoàng, bất an, mơ hồ.
Sở Ngôn ngã ngựa, nổi giận, mắng chửi, trừng mắt nhìn người ta.
Mặc Nhận (mừng rỡ): này rõ ràng mới là chủ thượng của ta!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT