Ý thức tan rã từng chút một trở về, Mặc Nhận phát hiện ra mình đang cuộn tròn trên mặt đất. Tóc đen xơ xác tản mác trên sườn mặt tái nhợt, che khuất tầm mắt.
Thân thể gầy gò như que củi khẽ giật, ngón tay yếu ớt co duỗi. Còn chưa kịp nhận ra mình ngất đi bao lâu, y đã cảm thấy bụng quặn đau từng cơn. Trước khi hôn mê, y đã hai ngày không có gì vào bụng.
Phòng chất củi không có đèn dầu, tối đen như mực, tràn ngập mùi ẩm ướt hôi thối. Trời đông giá rét, gió bắc lọt qua ô cửa sổ vỡ, tiếng rít gào sắc như dao.
Cùng với tiếng gió còn có tiếng người nói chuyện ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kêu gọi gào thét, khua chiêng múa trống rùm beng.
Cõi lòng đã gần như chết lặng xuất hiện một tia bất an, như vũng nước đọng bị một hòn đá ném vào, gợn sóng lan ra.
Mặc Nhận chịu đựng cơn đau dữ dội mà ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài. Đây là một trong những tiểu viện có địa vị thấp nhất trong Cửu Trọng Điện, bình thường chỉ có nô bộc luôn tay luôn chân làm việc, vốn không nên có âm thanh náo nhiệt vui vẻ nhường này.
Thứ hiện lên trong tầm mắt y là đèn đuốc sáng trưng, vô số bóng người hòa vào nhau và một mảng đỏ rực như lửa.
Y có chút mờ mịt, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt gầy gò.
Kiểu bày trí này, giống hệt một tiệc cưới.
Gương mặt của Mặc Nhận vốn đã tái nhợt, giờ phút này một chút huyết sắc cuối cùng nháy mắt rút sạch. Y bất chấp tất cả đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp gãy.
Tức khắc, gió tuyết ập vào buốt xương, ánh đèn chói chang ùa vào khiến mắt y đau nhức.
Nhóm người hầu của tiểu viện đang bận rộn giăng đèn kết hoa, một gã sai vặt cầm kiện y phục gấm đỏ lộng lẫy đi ngang qua, thấy Mặc Nhận thì lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Gã không có chút thiện cảm nào với cái tên từng là thị vệ bên người Điện chủ này. Nghe nói y ỷ vào việc lớn lên cùng Điện chủ mới cậy sủng mà kiêu, ỷ thế hiếp người, mấy phen hãm hại Bạch Hoa công tử chính trực lương thiện, rốt cuộc chọc giận Điện chủ, bị phế võ công, chặt đứt kinh mạch, đày tới nơi này.
Hiện tại, nam nhân từ trên mây rơi xuống bùn này đã là một kẻ vô dụng, thua kém cả người bình thường, một hạ nhân cường tráng cũng có thể tùy tiện khinh nhục y. Nếu không phải gã sợ lỡ việc rồi bị mắng thì cũng không nhịn được mà châm chọc vài câu. Gã đang cầm xiêm y trong tay, chỉ muốn đi mau, không ngờ bị phế nhân kia cản đường.
"Là ai... ai thành... khụ khụ khụ..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Mặc Nhận cũng không ngờ giọng mình đã nghẹn đến mức không thể phát thành lời.
Thời tiết giá rét như vậy mà trên người nam nhân gầy gò chỉ có một lớp áo đơn cũ kỹ. Y khó chịu ho khan, nhưng hễ mở miệng là gió lạnh cùng băng vụn ùa vào phổi, chỉ càng thêm khổ sở.
Gã sai vặt hung dữ nhíu mày, dùng một phần sức lực đẩy Mặc Nhận ngã xuống đất: "Cút đi cút đi, xui xẻo muốn chết."
Sau khi rống lớn một câu, gã nhấc chân bỏ đi, không ngờ ống quần lại bị níu lại. Mặc Nhân ngã ngồi trên nền tuyết, giữ chặt chân gã, ngước nhìn gã bằng ánh mắt hèn mọn khẩn cầu, sau đó dùng ngón tay trắng nhợt vì lạnh vạch trên nền tuyết: Là ai thành thân?
"Ai da, bỏ tay ra đồ phế vật." Gã sai vặt mất kiên nhẫn mà đá một cái vào bụng y, nói, "Bộ dạng này rồi mà còn hỏi? Đương nhiên là Điện chủ đại nhân thành thân, liên quan gì đến ngươi?"
"Ặc..." Một chân này không hề lưu tình, Mặc Nhận vốn chỉ cảm thấy dạ dày rỗng tuếch quặng đau, mà nháy mắt cú đá kia khiến mắt y tối sầm, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.
Nhưng y vẫn không chịu buông gã ra, lần nữa viết trên nền tuyết: Cùng ai...
Hai chữ "thành thân" chưa kịp viết xuống, thậm chí chữ "ai" còn chưa đủ nét, đã nghe gã sai vặt cười nhạo, nói: "Cùng ai? Đương nhiên là cùng Bạch công tử, sao hả, chứ chẳng lẽ lại cùng phế nhân như ngươi?"
Mặc Nhận không có nhiều phản ứng, chỉ là thả lỏng tay, chậm rãi nhắm đôi mắt mờ mịt lại.
Kỳ thực cũng không quá bất ngờ.
Y biết đây là chuyện sớm muộn, chỉ là...
Gã sai vặt kia chửi thề một tiếng rồi hùng hổ bỏ đi. Mặc Nhận đột nhiên nôn ra mấy ngụm máu lớn, rơi trên nền tuyết trắng vô cùng chói mắt.
Không biết từ lúc nào, hộc máu mãi thành quen. Nhưng lần này, y nắm một nắm tuyết sạch sẽ, cẩn thận lau khô miệng mình.
Sau đó y gắng hết sức mà đứng lên, nhìn về hướng chính điện một mảng đỏ thắm đến bỏng rát, loạng choạng bước từng bước đến đó. Hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.
......
Một canh giờ sau, Liên Hoa Điện nổi lên lửa lớn, thế nhưng chỉ thiêu hủy được đèn lồng bằng lụa bên ngoài. Điện chủ Sở Ngôn đã trùng kiến Liên Hoa Điện bằng loại vật liệu nước lửa bất xâm, đao thương bất nhập, lửa không thể lan vào.
Mặc Nhận thẳng tắp mà quỳ trước Liên Hoa Điện, ánh mắt tối tăm tràn đầy tuyệt vọng. Cũng không rõ đã quỳ trong gió tuyết bao lâu, đến khi ý thức mơ hồ, Đường chủ Hình đường mới xuất hiện sau lưng y, âm giọng lạnh băng: "Mặc Nhận, phóng hỏa Liên Hoa Điện, lãnh tội thí chủ."
Mặc Nhận ngẩng đầu, đôi môi tím tái run rẩy, lúc lâu sau mới gian nan mà nói: "Bạch Hoa... không phải là chủ."
Đường chủ Hình đường cảm thấy người này thật không thể nói lý. Hắn dùng giọng điệu gần như là nghiêm nghị, giải thích: "Bạch Hoa là chủ mẫu nội vụ*, sao lại không phải là chủ nhân?"
*Chỗ này raw là 内定的主母– nội định chủ mẫu (?) người định đoạt những chuyện nội bộ.
Mặc Nhận tựa như chấp nhận lời giải thích này, y gật đầu, rũ mắt, khấu đầu một cái, ngoan ngoãn lĩnh phạt.
Nhưng thực tế, cả người y đã rét run, phảng phất có một luồng khí lạnh ngột ngạt xuyên qua toàn thân. Y vừa đứt quãng thở dốc, vừa gắng sức bình tâm, hỏi: "Chủ thượng... nói thế nào?"
"Điện chủ giận dữ, chém thị vệ trưởng Liên Hoa Điện. Những thị vệ và ám vệ khác bị định tội không bảo vệ được chủ nhân, bỏ bê nhiệm vụ, đều bị trừng phạt theo quy củ."
Ngoài dự đoán, Mặc Nhận nhẹ nhàng mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Thủ vệ Cửu Trọng Điện... nên phạt. Cả một phế nhân như ta còn có thể đốt Liên Hoa Điện, có khi lần sau phòng ngủ của chủ thượng bốc cháy cũng không ai biết."
"... Lời của ngươi không khác Điện chủ một chữ nào."
Đường chủ Hình đường chằm chằm nhìn nam nhân đang quỳ trên tuyết chờ chết, ánh mắt mang theo thương tiếc. Hắn nhịn không được mà lắm lời: "Ngươi sao phải khổ như vậy? Bạch Hoa là người Điện chủ đặt trên đầu quả tim mà yêu chiều, ngươi cũng biết rõ không thể làm gì hắn..."
Mặc Nhân không tiếp lời, chỉ khàn giọng hỏi lại: "Nếu ta sống sót qua lăng trì, liệu có thể nhìn chủ thượng một lần trước khi chết?"
"Nếu ngươi có thể thật sự chịu đựng được thứ đó, chiếu theo quy củ, trước khi ban chết phải nghiệm hình trước mặt Điện chủ. Chỉ là, hình phạt đối với tội thí chủ, đừng nói là với bộ dạng này của ngươi, ngay cả ta cũng không dám nói mình có thể chống chọi được hết lăng trì mà đến xử tử.
Nói đến đây, vẻ mặt đường chủ phức tạp, thở dài: "Ngươi... tự sát đi. Xem như ta đến chậm một bước."
Mặc Nhận lắc đầu, suy yếu mà khẩn cầu: "Mặc Nhận không dám trốn phạt, thỉnh Đường chủ thành toàn cho ta đi."
Đường chủ Hình đường thở dài, phất tay bảo người trói Mặc Nhận, lại không nhịn được mà lặp lại: "Ai, ngươi tội tình gì mà phải như vậy..."
Một lúc sau vẫn không có câu trả lời, lại nghe thuộc hạ hình đường cả kinh nói: "Bẩm Đường chủ, hắn... ngất rồi."
Đường chủ Hình đường cứng họng, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ cái mạng này còn không đủ để gia hình, còn vọng tưởng đến chuyện có thể sống mà gặp Điện chủ?
Lắc đầu, cất bước, khóe mắt lại thoáng thấy trên nền tuyết dày nơi Mặc Nhân quỳ ban nãy lưu lại thứ gì đó. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, là hai chữ y dùng ngón tay viết ra: minh chí.
"Lấy cái chết để tỏ rõ ý chí của mình sao..."
Đường chủ lầm bầm: "Nhưng còn có thể làm thế nào? Rõ ràng biết Điện chủ từ lâu đã không còn để ý đến ngươi."
......
Ba ngày sau, Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn đại hôn.
Người trong giang hồ xưa nay tiêu xài hoang phí, vung tiền như rác cũng không hiếm thấy, nhưng phong cách lần này của Cửu Trong Điện thật khiến người ta cả kinh. Ba ngàn yến tiệc, bình vàng đĩa bạc, đèn sáng như sao, diễm lệ hơn ráng chiều. Người người không khỏi ngưỡng mộ: Đại sự nhường này, tông môn bình thường không thể nào sánh được.
Tiệc vui kéo dài đến tận hoàng hôn, khách nhân mới dần dần tản đi. Màn đêm buông xuống, mây nổi dày lên, tuyết nhẹ nhàng rơi làm nổi lên vẻ cô tịch lạnh lẽo.
Trên những bậc thang dài bên ngoài Liên Hoa Điện, tuyết tích một lớp dày. Cửu Trọng Điện chủ Sở Ngôn đứng ở nơi cao chắp tay sau lưng. Trên người hắn vẫn là hỷ phục đỏ thẫm, gương mặt tuấn mỹ cao ngạo hờ hững, như băng trên đỉnh núi ngàn năm không tan, nhưng nhuốm một tầng ảm đạm không thể khắc chế.
Dưới chân hắn là thềm ngọc trải dài, cuối thềm là một người đang quỳ trên nền tuyết.
Lưng đeo hình giá, thân phủ áo đen —— là trang phục mà tội nhân chịu qua khổ hình của tội phản chủ đến xin ban chết.
Mặc Nhận an tĩnh bất động, giá hình nặng nề ép cho y phải quỳ sát đất. Y yếu ớt mà cúi đầu quỳ ở đó, như một người chết đã cương cứng, lạnh đến mức tuyết rơi trên người y cũng không tan.
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống theo những sợi tóc đen, tuyết trên đất cũng dần bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm ghê người.
"Tiện nô Thiên Điện Mặc Nhận, mưu sát tân thị quân Bạch Hoa, trị tội phản chủ. Mười ba khổ hình đã hoàn thành, thỉnh Điện chủ nghiệm hình ban chết."
Điện chủ Hình đường cao giọng bẩm báo, nhịn không được liếc sang một cái.
Không đành lòng nhìn, cũng không đành lòng hồi tưởng.
Suốt ba ngày hành hình, Mặc Nhận đã nếm trải hết thảy những thủ đoạn tàn khốc nhất của Cửu Trọng Điện. Ban đầu y khổ sở nhẫn nại, sau đó chịu không nổi mà kêu la thảm thiết, cuối cùng cả một tia khí lực cũng không còn.
Cả những kẻ thi hình cũng không đếm được người này đã ngất đi bao nhiêu lần, cả xát nước muối lạnh thấu xương cũng không thể gọi y tỉnh lại. Chỉ nhớ y đã hai lần ngừng thở, một lần mạch tượng không còn, rũ người trên hình giá như một kẻ đã chết.
Đường chủ lắc đầu, vừa định ra lệnh cho người che vải trắng đưa xuống, người này lại hô hấp trở lại như kỳ tích.
Trời đất chứng giám, Hình Đường chủ vốn đã chai lì với nhục hình giờ phút này lại có bao nhiêu nôn nóng muốn trực tiếp cho cái cổ gầy gò xanh xao kia một dao.
Khổ hình của Hình đường, vốn là dành cho những kẻ cặn bã vong ân phụ nghĩa phản bội chủ nhân. Mặc Nhận tuy nghiệp chướng nặng nề, to gan lớn mật làm theo ý mình, trái lệnh kháng thượng mà ám sát chủ nhân tương lai... Nhưng y từ đầu đến cuối tuyệt đối trung thành với Sở Ngôn, trung thành hơn bất kỳ ai khác trong Cửu Trọng Điện.
Tiếc rằng, rốt cuộc vẫn rơi vào tình huống này.
Trên bậc thang dài, Cửu Trọng Điện chủ lạnh lùng nhìn xuống tội nhân đang hấp hối quỳ trên tuyết, trong lòng một trận phiền muộn. Hắn lạnh giọng mở miệng, âm giọng giá rét không thua gì tuyết giữa mùa đông: "Nháo đủ chưa? Đã vừa lòng chưa?"
Không có tiếng trả lời.
Mặc Nhận hơi thở mong manh, đã không còn sức để nói gì, thậm chí không thể nhúc nhích nổi.
Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận, phiền não trong lòng càng lúc càng nặng nề.
Rõ ràng hôm nay là ngày vui, lại bị người trước mắt phá hết tâm tình. Lại nhớ đến trận hỏa hoạn ba ngày trước, không có hậu quả nghiêm trọng gì, chỉ khiến hắn mất hết mặt mũi. Người này quả nhiên... thiếu đòn.
"Sở đại ca." Giọng tựa suối mát, chân bước nở sen, là thanh niên mỹ lệ một thân áo cưới thong thả ung dung từ buồng trong đi ra. Bạch Hoa mỉm cười ôm lấy cánh tay Sở Ngôn, "Ngài lại trừng phạt kẻ này à?"
"Ừm" Sở Ngôn rõ ràng có chút thất thần. Hắn nhìn thoáng qua Mặc Nhận, đột nhiên nói với Bạch Hoa: "Hoa Nhi, ngươi không cần để ý chuyện ba ngày trước nữa. Chỉ là một phế vật hèn mọn thôi, nếu y năm lần bảy lượt muốn hại ngươi, hôm nay... để ngươi tùy ý xử trí đi."
"Chuyện này..." Bạch Hoa do dự, lông mày nhíu lại có chút không đành lòng rất hợp thời, khiến người này càng có vẻ mê hoặc lòng người. Hắn giống như khó xử hồi lâu, mới kéo tay Sở Ngôn, nhẹ giọng thuyết phục, "Sở đại ca, người này tuy rằng tâm địa độc ác, nhưng đó cũng là vì có lòng với ngài. Lại nói, y dù sao cũng từng là đệ nhất thị vệ của ngài, Hoa Nhi không muốn vì mình mà Sở đại ca bị người khác đồn đãi không hay... Không bằng, tạm tha cho y một mạng đi."
"Ai, Hoa Nhi, ngươi quá lương thiện." Sở Ngôn xoay người lắc đầu, áp xuống cảm giác khó chịu trong lòng, thuận miệng nói, "Bỏ đi, ngày đại hỷ của chúng ta, không nên để loại người này làm bẩn mắt ngươi. Về phần hắn, cô cũng chán ghét rồi. Vứt đi."
Không cần nhìn cũng biết, vẻ mặt Mặc Nhân lúc này đã mười phần tuyệt vọng.
Như vậy cũng tốt, tên nhãi này không dạy dỗ cho ngoan ngoãn một chút, sau này lại gây rắc rối khiến giang hồ chê cười thì sao?
Sở Ngôn nghĩ thầm, ôm Bạch Hoa trở về phòng. Sau có hai hạ nhân đến kéo Mặc Nhận lui xuống.
Sở Ngôn cùng Bạch Hoa tình cảm một phen, nhưng không biết vì sao Sở Ngôn không ngủ lại Liên Hoa Điện mà khoác áo trở về Trung Càn Điện của mình.
Bước ra đến cửa, tuyết rơi dày đặc. Sở Ngôn kéo áo choàng đen trên người mình, cau mày.
"Giờ nào rồi?' Hắn hỏi thị nữ bên người, Thu Cẩn.
"Hồi chủ thượng, đã là nửa đêm." Thu Cẩn thấp giọng đáp, "Chủ thượng ở cùng với Bạch công tử khoảng chừng một canh giờ rưỡi."
"Ừ." Sở Ngôn gật đầu, nhìn gió tuyết thét gào, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Chủ thượng..." Thu Cẩn muốn nói lại thôi, giữa đôi mày thanh tú hiện lên vẻ nôn nóng.
Măc Nhận hiện tại đã tàn phế, thể chất thua kém người bình thường. Trong thời tiết giá lạnh khắc nghiệt đến nhường này, còn chịu thương thế như vậy... Thu Cẩn không dám nghĩ tiếp nữa.
"Được rồi." Sở Ngôn bực bội xoa mày, "Còn không phải muốn cầu tình cho phế vật kia sao... Đi đi, mang người về đi. Nói cho y biết, đừng tưởng cô thật sự sẽ không vứt y đi. Ngày mai nếu y còn gây họa thì đến thẳng Hình đường quất roi đến chết!"
Thu Cẩn vội vàng quỳ xuống, mừng rỡ nói: "Thu Cẩn thay Mặc đại ca cảm tạ chủ thượng!"
Nhìn Thu Cẩn vội vàng rời đi, tâm tình Sở Ngôn cũng yên ổn hơn một chút.
Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ muốn lấy mạng Mặc Nhận, bằng không hắn đã không mượn lời Bạch Hoa miễn cho y phải chết, càng không chỉ vì một câu cầu tình của Thu Cẩn liền lập tức đáp ứng.
Suy cho cùng, hắn cũng nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ; mà lòng trung thành của Mặc Nhận dành cho hắn, hắn cũng không phải là không biết.
Chẳng qua... Nói thẳng Bạch Hoa là gian tế? Cho dù muốn vu oan thì cũng nên chuẩn bị cẩn thận chu đáo một chút. Hắn ở bên Bạch Hoa mười năm, Bạch Hoa cũng cam tâm tình nguyện mà lấy thân phận nam sủng hầu hắn mười năm. Hoa Nhi không biết võ công, tâm tính lương thiện, liệu có thể là gian tế của nhà nào?
Mặc Nhận năm lần bảy lượt hoài nghi, thậm chí một lần tự mình đích thân ra tay ám sát... Ám sát!
Nô tài to gan lớn mật như vậy, nếu không phải hắn niệm tình xưa thì đã sớm...
Suy nghĩ của hắn bắt đầu mờ mịt. Sở Ngôn nhìn chằm chằm những bông tuyết bị gió thổi bay tán loạn, thầm nghĩ mình rốt cuộc thành thân với Bạch Hoa, thái độ kiên quyết rõ ràng. Nếu Mặc Nhận hiểu chuyện hơn, y đã không đối nghịch với Bạch Hoa mọi lúc mọi nơi. Như vậy, chính hắn cũng có thể đối xử tốt với y hơn một chút.
... Lại nói, hắn cùng Mặc Nhận sao lại đi đến bước đường này? A Nhận trước kia vô cùng ngoan ngoãn, tại sao bây giờ chuyện nghịch chủ kháng mệnh nào cũng dám làm?
Sở Ngôn đi đi lại lại ở hành lang, chậm rì rì chờ Thu Cẩn trở về phục mệnh.
Chậm quá. Sở Ngôn nhíu mày, mắt phượng càng thêm âm trầm. Mấy năm nay, cả nha đầu Thu Cẩn này cũng càng lúc càng thái quá. Phải rồi, còn cả tiểu tử Ảnh Vũ ương bướng kia nữa, đều là những người thân cận với Mặc Nhận.
Lại thêm non nửa canh giờ, khi Sở Ngôn đã bắt đầu nôn nóng mới thấy bóng dáng Thu Cẩn xuất hiện ở đối diện hành lang.
Thị nữ cung kính mà đứng thẳng, vạt váy màu vàng nhạt run rẩy trong gió lạnh. Xuyên qua màn tuyết, Sở Ngôn thấy sắc mặt nàng xám như tro tàn, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng.
"Chủ thượng." Hắn nghe Thu Cẩn dùng ánh mắt bình tĩnh mà âm giọng phát run nói với mình, "Mặc Nhận chết rồi."
"Cái gì? Nói to lên!" Sở Ngôn sửng sốt một chút. Gió lạnh thổi mạnh đến mức hắn nghĩ rằng mình nghe lầm rồi.
"Mặc Nhận chết rồi, chủ thượng. Khi nô tỳ dẫn người tới đó đã..."
... Mặc Nhận, chết rồi?
Sở Ngôn há miệng thở dốc, nhưng không có âm thanh nào phát ra được.
Hắn cảm thấy quá... không thực.
Sở Ngôn ngẩng mặt, đêm đông năm này quá mức tối tăm và xa xôi, tuyết không ngừng rơi xuống từ những tầng mây dày đặc. Hắn không cảm nhận được bất kỳ buồn vui nào, chỉ có một cảm giác mờ mịt, không chút chân thật tràn dâng trong lòng.
Sao lại chết được?
Sở Ngôn bắt đầu đau đầu, như thể có cây kim nhỏ đang khuấy đảo bên trong. Hắn biết mình đã tra tấn người nọ rất tàn nhẫn. Hắn hết lần này đến lần khác phạt y đến Hình đường, chính hắn động thủ phế đi đan điền của y, chính hắn biếm y đến Thiên Điện làm nô, chính hắn hạ lệnh bắt y chịu hình vì tội phản chủ, nhưng mà...
Cũng chỉ đến thế thôi mà? Như thế nào lại chết?
"Y chết không nhắm mắt, chủ thượng." Giọng Thu Cẩn khản đặc, "Khi chết, đại ca hướng về phía Cửu Trọng Điện, tay duỗi thẳng... Thi thể dừng ở trong điện, chủ thượng." Nàng bỗng nhiên bang một tiếng, quỳ sụp xuống, dùng sức mà dập đầu. Sau mấy tiếng vang nặng nề, trên nền gạch xanh đã nhuốm máu.
Âm giọng của thị nữ mang theo tiếng khóc nức nở: "Đại ca cả đời trung thành với Điện chủ, chưa từng giả dối. Thu Cẩn cả gan cầu xin chủ thượng, cầu xin chủ thượng đến nhìn y một lần..."
Sở Ngôn nhìn Thu Cẩn dập đầu liên tục trên nền gạch, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói.
"Ừ." Hắn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra một nét bi thương nào, "Vậy đi nhìn một cái."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT