Trên tầng mây, một con ưng đen mắt vàng sải đôi cánh dài to lớn lao xuống. Đây là chim ưng đưa tin do Cửu Trọng Điện nuôi dưỡng. Nó từ xa bay về, tám chín phần là do hộ pháp bên ngoài cần truyền tin tức quan trọng.
Mặc Nhận giơ tay ra hiệu, chim ưng đáp xuống vai thị vệ, thân thiết cọ vào mặt y.
Nhìn từ xa, thanh niên cao gầy, khí chất lạnh thấu xương trong bộ y phục đen bó sát, tóc dài buộc cao bằng dây buộc tóc đen, bên hông đeo trường kiếm đen nhánh, vô cùng xứng đôi với con ưng trên vai.
Mặc Nhận vuốt ve nó, ưng đen há mỏ vàng phun ra một vật nhỏ như viên thuốc. Mặc Nhận cầm lấy, đi về phía Sở Ngôn quỳ xuống dâng lên bằng hai tay: "Chủ thượng, là ưng của Tiểu Vũ... mang theo truyền tấn đan."
Giọng y điềm tĩnh, nhưng sắc mặt có chút nặng nề. Ưng đen mắt vàng và truyền tấn đan của Cửu Trọng Điện là độc nhất vô nhị, chỉ được dùng để truyền mật tin khẩn cấp, hiển nhiên bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Sở Ngôn cũng ý thức được có gì đó không ổn, nhưng hắn không gấp, cau mày nói với Mặc Nhận: "Mới rồi không phải cô nói ngươi không cần quỳ sao?"
"..."
Mặc Nhận bấy giờ mới nhớ đến lời nói kia, đành phải đứng lên. Sở Ngôn lại nhét đôi đũa vào tay thị vệ: "Ngươi ngồi xuống, tiếp tục ăn." Nghĩ một chút lại bồi thêm một câu, "Đây là lệnh."
Mặc Nhận hết cách, đành tạ lễ... Lại từ đứng biến thành ngồi, bắt đầu ăn cơm.
Ngón tay y có chút không thoải mái, cẩn thận vươn đầu đũa gắp thức ăn từ một đĩa ở góc bàn rồi đưa vào miệng từng miếng nhỏ.
... Lúc này, thị vệ có vẻ điềm đạm lại ngoan ngoãn, Sở Ngôn không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, sau đó tay mới vận nội lực mở viên truyền tấn đan.
Bên trong viên thuốc có một bức thư, bên ngoài phủ màn độc. Nếu chim ưng bị các thế lực khác bắn hạ khi đang trên đường truyền tin, nó sẽ nuốt viên thuốc vào bụng rồi chết; nếu tin tức an toàn truyền về Cửu Trọng Điện, Điện chủ sẽ dùng nội lực của mình triệt tiêu màn độc, mở thư bên trong.
Sở Ngôn vuốt tấm lụa truyền tin đặc chế, viên giấy bung ra thành một tấm giấy cỡ bàn tay, bên trên viết mấy hàng chữ cực nhỏ.
Hắn liếc nhìn một cái, sau đó giận tím mặt vỗ bức thư lên mặt bàn, thấp giọng mắng một tiếng "Khốn khiếp".
Mặc Nhận lúc này đang rũ mắt, yên lặng cắn một cái thang bao*, nghe tiếng động liền nhấc mắt, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.
*Thang bao 汤包 là bánh bao súp, tiền thân của tiểu long bao
Sở Ngôn đưa bức thư qua: "Ngươi xem đi."
Mặc Nhận sắc mặt không đổi, nuốt thức ăn trong miệng xuống, tay tiếp nhận thư, thấy bên trên viết:
"Rằm tháng tư, tại Trường Thanh Thành, trưởng lão Thủy Kinh Lâu bị tập kích, thi thể nhiễm kịch độc, khi chết trong tay cầm Cửu Vân Ngọc Bài của Cửu Trọng Điện. Chuyện quá kỳ quái, liên lụy cực rộng, một lời khó nói hết. Võ lâm giang hồ tụ về Trường Thanh Thành, thuộc hạ không dám tự chủ trương, mong Điện chủ hồi đáp.
Phong, Vũ bái thượng."
Sau một hồi yên tĩnh, ánh mắt Mặc Nhận tối lại, trả lại thư tín cho Sở Ngôn.
Hắn nhấc lên, xuất lực xé nát bức thư, thở dài: "Lại là cô hồ đồ. Cửu Vân Ngọc Bài... cô đã cho tiểu nhân Bạch Hoa kia một tấm. Tấm ngọc bài còn lại luôn ở trên người, cái rơi ra kia hẳn là của Bạch Hoa."
Mặc Nhận im lặng lắng nghe. Kiếp trước, thời điểm này y còn chịu phạt do đắc tội Bạch Hoa, không có ký ức rõ ràng lắm, chỉ nhớ là Cửu Trọng Điện bắt đầu có khoảng cách với các thế lực lớn nhỏ trên giang hồ cũng từ sau khoảng thời gian này. Hai chuyện này ắt có liên quan với nhau.
Cho dù xem nhẹ chuyện này, Cửu Vân Ngọc Bài vẫn là tín vật tối cao của Cửu Trọng Điện, thấy vật như thấy Điện chủ đích thân đến, hiện giờ lại xuất hiện tại hiện trường án mạng, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, Sở Ngôn nói: "Cửu Vân Ngọc Bài lưu lạc bên ngoài không phải là chuyện nhỏ. Kiếp trước cô chỉ cho rằng có kẻ gian ác vu oan hãm hại, lười quan tâm, chỉ sai Phong, Vũ hộ pháp xử lý... Chậc, về sau không bận tâm nữa, cũng không nhớ kết cục như thế nào, chỉ nhớ Thủy Kính Lâu từ đây về sau dần mai danh ẩn tích trên giang hồ, giống như không gượng dậy nổi."
Dứt lời, Sở Ngôn dừng một chút, quay sang nhìn Mặc Nhận: "A Nhận, ngươi thấy thế nào?"
"Thuộc hạ," Mặc Nhận thấp giọng nói, "... Không dám vọng ngôn."
Sở Ngôn ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt phức tạp nhìn thị vệ, giọng điệu càng nghiêm túc hơn: "Cô muốn nghe ý kiến của ngươi... A Nhận chịu nói chứ?"
Đời trước, người này rất nhiều lần can gián, giảng giải, cầu xin, chỉ ra vô số điểm đáng ngờ trên người Bạch Hoa, thậm chí cam nguyện quỳ chờ mấy ngày, tự hành hạ mình... hắn đều nghe không vào. Hiện giờ không dám làm y tổn thương dù chỉ một chút, nhưng y đã không còn dễ dàng mở miệng trước mặt chủ nhân nữa. Tình thế đảo ngược mới biết thế nào là đau lòng.
Mặc Nhận bị giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Sở Ngôn lay động, y mím môi, lại chậm rãi đứng lên, quỳ xuống trước mặt Sở Ngôn...
Sở Ngôn dựng đứng chân mày, dùng sức gõ bàn: "Không. Được. Quỳ... Chẳng lẽ ngươi không quỳ thì không dám nói chuyện với cô?"
Mặc Nhận cạn lời. Y có chút bất đắc dĩ nghĩ thầm: rõ ràng nguyên văn của chủ thượng là "không cần quỳ", sao chớp mắt đã biến thành "không được quỳ".
Một chữ khác đi, ý nghĩa đã chênh nhau một trời một vực đó.
Mà Sở Ngôn nói cũng không sai, y quả thật phải quỳ mới thoải mái, nhất là lúc biết mình sắp mạo phạm chủ thượng.
Nhưng mà Sở Ngôn nhìn y quỳ cũng không thoải mái, thân là thuộc hạ thì nên phục tùng ý chí chủ nhân. Vậy là Cửu Trọng Diện chủ lại nhẹ nhàng kéo thị vệ của mình đứng dậy.
Sở Ngôn nghiêng người đến gần, nhìn sắc mặt Mặc Nhận, thử thăm dò: "A Nhận... vẫn còn sợ ta?"
Mặc Nhận lại khó xử. Có chủ nhân nào mà không muốn có sức uy hiếp với thuộc hạ của mình? Nhưng Mặc Nhận mơ hồ cảm thấy, nếu y đáp "Vâng", chủ thượng sẽ lại đau lòng.
Cân nhắc trước sau, Mặc thị vệ cẩn trọng nói: "Thuộc hạ không dám."
Sở Ngôn: "..."
May mà Mặc Nhận thấy tình thế không ổn, lập tức nghiêm túc: "Xin chủ thượng cho nói."
Sở Ngôn không cho y quỳ, y bèn đến đứng phía sau Điện chủ, hơi khom lưng, hạ thấp người, nói: "... Thuộc hạ cũng từng làm nhiệm vụ ám sát, sát thủ chân chính tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn con mồi sắp chết trộm đi vật trên người mình."
Chỉ có trong tiểu thuyết hay thoại bản dân gian mới có loại sơ hở buồn cười này, sát thủ thật sự sẽ không ngu xuẩn như thế.
Mặc Nhận tiếp tục nói: "Trong chuyện này, vu oan giá họa quá rõ ràng, sợ là đã bày sẵn cạn bẫy, chỉ chờ chủ thượng bước vào."
Sở Ngôn thở dài: "Ngươi nói không sai... Cửu Vân Ngọc Bài xuất hiện, hung thủ không rõ là ai, nếu Cửu Trọng Điện mặc kệ, không thèm để vào mắt, tất nhiên sẽ lại giống hệt đời trước, thanh danh xuống dốc không phanh, trong giang hồ mất hết tín nghĩa."
Mặc Nhận gắt khẽ: "... Tình thế lưỡng nan."
Sở Ngôn cười lạnh, nói: "Kẻ giăng bẫy thủ pháp không tồi. Đã như vậy, cô cũng không ngại đánh cùng gã một ván."
Mặc Nhận cả kinh: "Chủ thượng muốn đích thân đến Trường Thanh Thành?"
"Ừ." Sở Ngôn vuốt ve đốt ngón tay, đáy mắt sâu thẳm tựa hồ nổi lên một tầng mây quỷ quyệt, "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con."
Mặc Nhận có chút đau lòng. Y biết Sở Ngôn xưa hay không thích tham gia tranh chấp thị phi trên giang hồ. Chỉ là lần này mưu mô quỷ kế chụp lên đầu Cửu Trùng Điện, Sở Ngôn tính tình kiêu ngạo, nếu lại giao việc này cho người khác, e rằng chính bản thân hắn sẽ không nuốt trôi được khúc mắc này.
Mặc Nhận hiểu tính khí chủ nhân của mình, tuy không khỏi lo lắng, nhưng cũng không can ngăn, chỉ quỳ một gối xuống nói: "Nếu đã như vậy, xin chủ thượng ngàn vạn lần cẩn thận, cũng xin chủ thượng cho thuộc hạ tùy tùng, nếu có chuyện dùng đến Mặc Nhận, thuộc hạ muốn chết không từ."
"..."
Sở Ngôn không nhịn nổi nữa, tức giận đập tay áo: "Ngươi thử quỳ một lần nữa xem!? Ngươi còn quỳ, ngươi còn quỳ thì cô —— cô không mang ngươi theo!"
... Mặc Nhận cũng không biết là lần thứ mấy phải vội vã đứng lên.
"Nếu chủ thượng đích thân đến Trường Thanh Thành, vậy Bạch Hoa nên làm thế nào? Đêm qua thuộc hạ vọng động, đưa hắn vào Hình đường... Nếu không muốn Bạch Hoa nảy sinh nghi ngờ, e rằng phải tốn sức một phen."
"Chậc." Sở Ngôn nhíu mày, ngón trỏ gõ nhẹ huyệt thái dương, "Ngươi không nhắc đến, cô đã quên luôn thứ phiền phức này..."
Đây xác thực là một vấn đề nan giải. Hắn vốn muốn giữ lại Bạch Hoa, phối hợp diễn xuất một chút để tìm manh mối, lôi bàn tay sau tấm màn này ra.
Nhưng từ lúc biết Mặc Nhận cũng có ký ức đời trước, hắn đã chặt đứt suy nghĩ này. Chiếu theo tính tình của Mặc Nhận, nếu là kế sách của Sở Ngôn y sẽ nhẫn nhịn đến cùng, nhưng hắn làm sao có thể để A Nhận chịu thiệt thòi thêm nữa? Nước cờ Bạch Hoa này chỉ có thể vứt bỏ. Có chút đáng tiếc, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng người trước mắt.
Sở Ngôn suy nghĩ thông suốt rồi cũng không để ý nữa, nhướng mày nhìn Mặc Nhận, cười nói: "Ừm, chuyện này —— thưởng cho A Nhận đi. Muốn chém muốn giết gì đều tùy ngươi."
Mặc Nhận giật mình, vội vàng truy hỏi: "Chủ thượng có ý gì?"
Y chẳng hiểu gì. Mấy ngày trước chủ thượng vẫn còn cưng chiều thân cận với Bạch Hoa, còn không phải muốn tìm cơ hội lợi dụng Bạch Hoa công tử sao?
Sở Ngôn nghĩ thầm, nếu nói thẳng là mình để tâm đến y, Mặc Nhận nhất định sẽ không thuận theo, vậy là bày ra dáng vẻ ngang ngược vô lý đùng đùng, buông một câu: "Cô lười đối phó hắn, chướng mắt."
Quả nhiên, vẻ mặt Mặc Nhận có chút khó xử, cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng đúng như Sở Ngôn đoán, y không hề phản đối, chỉ đáp: "Thuộc hạ đã rõ."
Suy nghĩ một chút, y xác nhận lại lần nữa: "Chủ thượng thật sự giao Bạch Hoa... tùy thuộc hạ xử lý?"
"Đương nhiên." Trước kia, Sở Ngôn rất thích nhìn vẻ mặt cam chịu cùng bất đắc dĩ này của Mặc Nhận khi y bao dung cho sự tùy tiện tùy hứng của hắn, bây giờ nhớ lại, trong lòng nửa ngọt ngào nửa chua xót.
Hắn chợt nhớ, Bạch Hoa được hắn dung túng yêu chiều nhiều năm, nếu bây giờ Mặc Nhận đến Hình đường yêu cầu gia hình, không chừng Đường chủ Dương Nhất Phương cũng không dám ra tay thật.
May mà lần này có sự vụ Thủy Kính Lâu nhắc nhở, Sở Ngôn tháo một vật tinh xảo trên hông xuống, nhét vào tay Mặc Nhận, nói: "Khoan đừng nói sợ hãi hay không dám, là cô mượn tay ngươi xử lý Bạch Hoa, làm xong thì trả lại, biết chưa?"
Mặc Nhận lật bàn tay, lại bất đắt dĩ cười khổ. Trong tay y là tấm ngọc bài phủ đen như mực, chạm vàng như ngọc, toàn thân khắc hoa văn chín tầng mây, dưới ánh mặt trời sáng lên lấp lánh, không phải là tấm Cửu Vân Ngọc Bài xui xẻo kia thì còn có thể là gì?
Chủ thượng có hai tấm Cửu Vân Ngọc Bài, một cái đánh rơi bên ngoài, cái duy nhất còn lại thì đưa cho y...
Chuyện này có chút...
Cửu Vân Ngọc Bài là vật tượng trưng cho quyền uy Điện chủ. Đời trước, ngay cả thời điểm Mặc Nhận được Sở Ngôn tín nhiệm nhất, y cũng chưa từng nghĩ có ngày có thể cầm thứ này trong tay.
Mặc Nhận vốn dĩ trăm ngàn lần không dám nhận, nhất là trong thời điểm nhạy cảm này. Nhưng y chỉ suy tư một chút rồi lặng lẽ tạ ơn.
Sở Ngôn nhìn thấy, trong lòng vui vẻ. Hắn bắt đầu âm thầm ngóng trông Mặc Nhận đem thù mới hận cũ trả lại hết cho Bạch Hoa, sau đó, y có thể dần dần buông xuống chướng ngại, quay về bản tính cũ, tìm lại dáng vẻ lạnh lẽo mà đầy kiêu hãnh như trước kia.
Tiếc thay, nếu Sở Ngôn biết Mặc Nhận cầm ngọc bài làm chuyện gì, hắn có chết cũng không giao Cửu Vân Ngọc Bài cho y...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT