*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tay Hàn Thư Duệ thoáng tạo thành quyền, trong đầu có thật nhiều lời giải thích, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không thể nói ra. Cậu kỳ thật cũng không lưu luyến khách sạn này chỉ vì tiền lương cao, mà là vì bản thân đã làm ở đây hơn ba năm rồi. Đối với cậu, khách sạn cũng như một mái nhà khác của cậu vậy.

Mà bây giờ ngôi nhà này mang đến cho cậu cảm giác rất phức tạp cùng khó chịu. Nhưng hết lần này đến lần khác cậu cũng không thể cãi lại, bởi lần này thật sự là cậu sai, hơn nữa những người này còn muốn đuổi việc cậu, mà người này lại chính là giám đốc của khách sạn – nhân vật nổi danh là người nói một không nói hai.

"Thực xin lỗi, tôi đã mang rắc rối đến cho khách sạn, tôi tiếp nhận xử phạt này, tôi sẽ nhanh chóng giao lại mọi công việc vừa qua."

Tổng giám đốc họ Thịnh, ngoài thông tin này, không ai biết tên tuổi của hắn. Bất quá bí mật thì lại được nhiều người nghe ngóng truyền đi, trợ lý của hắn cũng không chịu hó hé gì. Nghe nói tên của hắn rất khó nghe, nhưng vấn đề này trước giờ chưa có ai chứng thực được.

Kỳ thật Hàn Thư Duệ cũng không quá ghét người đàn ông này, tuy hắn hơn cậu tận 4 tuổi, nhưng bình thường khi làm việc thì quyết định rất nhanh chóng và tỉ mỉ. Hàn Thư Duệ tới giờ vẫn không học được bộ dáng như vậy, nên rất thích tính cách của người này.

Tổng giám đốc nhìn qua chỗ cậu vài lần, đầu năm nay người trẻ tuổi cũng thật quá mức táo bạo, nhưng hắn đối với tác phong của cậu thanh niên này cũng rất vừa ý.

Chỉ là lần này cậu đã đắc tội đến nhân vật lớn, hắn cũng bất đắc dĩ xử phạt cậu ở trước mặt khách hàng. Hơn nữa dùng cách này mới có thể bảo hộ khách sạn cùng với cậu. Bất quá, hắn sớm đã nghĩ tới chi nhánh khách sạn đang chuẩn bị khai trương kia, nếu cậu ta lần này vượt qua trận khảo sát, hẳn là cũng có thể mang đi bồi dưỡng...

Lúc này Hàn Thư Duệ cũng không biết nhờ sự việc lần này lại mang đến cho mình một cơ hội mới. Bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng họp, nghĩ đến muốn rời đi khách sạn này cũng phải giải quyết xong vài vấn đề, vì vậy cậu trực tiếp đi đến khách sạn. Gió mùa hạ mang đến cho cậu cảm giác thoải mái, Hàn Thư Duệ có chút bực bội mà giựt giựt cà- vạt của mình, đang ngủ bỗng nhiên bị gọi dậy, nhưng cậu vẫn phải chấp hành đúng nhiệm vụ của mình. Bất quá đôi khi cậu cũng thật chán ghét quy định phải đeo cà vạt cho thật chỉnh tề này.

Thế nhưng ai đến nói cho cậu biết vì cái gì mà trước giờ vẫn luôn rất muốn cởi luôn bộ đồng phục đáng ghét này, nhưng hiện tai cậu lại có chút không nỡ. Hơn nữa cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lên đầu cậu a, rõ ràng vệ sinh của quán ăn đó rất tốt mà, vì sao Trịnh tiên sinh lại gặp phải vấn đề này chứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Thư Duệ mới chợt giật mình, cậu chỉ lo nghĩ cho số phận đáng thương của mình, lại quên hỏi rốt cuộc Trịnh tiên sinh đã xảy ra việc ngoài ý muốn gì, tình huống có gì nghiêm trọng không. Đặc biệt khi nhớ tới bộ dáng của anh ta đối với mình rất ôn hòa, đáy lòng ngược lại càng thêm lo lắng.

Mà cùng một thời điểm, Trịnh Hạo An nhận được tin Hàn Thư Duệ bị đuổi việc, thân thể vốn đang cực kỳ khó chịu, giờ sắc mặt càng thêm băng giá, trong nháy mắt những người được cử đến phục vụ cũng thấp thỏm không yên.

"Trịnh tiên sinh muốn cách xử phạt khác sao, thật xin lỗi vì chưa thông qua sự cho phép của ngài đã tự ý quyết định xử phạt cậu ta."- Thịnh Dục Tú nghiêm túc xin lỗi, nhưng vẫn muốn bảo vệ Hàn Thư Duệ.

Chính Trịnh Hạo An tự chọn người không có kinh nghiệm là thứ nhất, thứ hai là ăn trúng vài món ăn nên mới bị dị ứng, kỳ thực chính là Hàn Thư Duệ không may mới có thể đụng trúng một người chủ như vậy mà thôi.

"Chuyện lần này cũng không phải lỗi của cậu ấy, các người đừng dùng phương thức như vậy để nịnh nọt tôi. Sau này đối với quản gia tự tay tôi chọn, các người đừng tùy tiện nhúng tay vào thì tốt hơn."

Không nghĩ tới lý do Trịnh Hạo An không vui là vì nguyên nhân này, nhất thời những nhân viên còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết phải phản ứng như thế nào, ngược lại Thịnh Dục Tú rất nhanh đã phản ứng lại nhanh chóng gật đầu. Biểu thị mình sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, mau chóng đi gọi Hàn thư Duệ lại.

Chỉ là trước khi hắn rời đi, mịt mờ nhìn thoáng qua Trịnh Hạo An tựa như đã hiểu điều gì đó, khiến Vương Như Thành có một loại lo lắng bất an.

Hàn Thư Duệ là đứa bé mà chính bản thân ông đem tới khách sạn, nhưng những sự tình diễn ra liên tiếp gần đây khiến ông không nhịn được nghĩ ngợi lung tung. Một đại nhân vật thấy cái gì thú vị đều có hứng thú, nhưng ông cũng không thể đem Hàn Thư Duệ đẩy đến bên đống lửa được, đáy lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hàn Thư Duệ cũng không còn nhỏ nữa, giới thiệu cho cậu một vài cô gái cũng xem như là chuyện đúng đắn. Nếu Hàn Thư Duệ nhất mực liều mạng phản đối thì ông cũng phải cố ép cậu cho bằng được. Ông cả đời này đã có một nhi tử không nên thân, nhưng cuộc sống của Hàn Thư Duệ không phải cứ như thế mà bỏ đi. Khi mọi người cố gắng liên lạc với Hàn Thư Duệ, ông cũng lặng lẽ đi ra ngoài khách sạn.

Mà lúc này, nhân vật chính khiến đám người kia dáo dác đi tìm, bởi vì nghe được tin Trịnh hạo An đã được đưa tới bệnh viện, vì vậy cũng tìm mọi cách để đi qua hỏi thăm anh ta.

Chỉ là cậu cứ đứng trước cửa phòng bệnh cả nửa ngày trời cũng không dám gõ cửa, nghĩ đến bây giờ trễ như vậy, chắc Trịnh tiên sinh có lẽ cũng đã ngủ rồi, nhưng lại cảm thấy nếu hôm nay không xin lỗi, tối nay chắc cậu lo đến không thể ngủ yên được mất.

Đến khi y tá đến kiểm tra phòng nhìn thấy cậu có vẻ kỳ quái mới lên tiếng quát: "Hiện tại đã qua giờ thăm hỏi, vị tiên sinh này, cậu ở đây là muốn làm cái gì?"

Một người không phận sự như cậu vào thời điểm này lại xuất hiện ở đây, đương nhiên đã bị y tá đưa cậu vào diện người xấu mất rồi. Hàn Thư Duệ có chút xấu hổ. Lúc này sợ làm ồn sẽ quấy rầy đến Trịnh tiên sinh, nên cậu lẳng lặng quay đầu đi ra ngoài, vừa nói lời xin lỗi đến cô y tá nọ.

Nhưng cậu không biết hành vi này lại khiến cô y tá kia càng nghi ngờ gấp bội, cô ta lập tức la lớn. Hàn Thư Duệ bị tình huống này làm cho giật mình, muốn giải thích nhưng cửa phòng của Trịnh tiên sinh bất ngờ mở ra. Trần Đông Dược đứng ngược ánh sáng chậm rãi đi ra, tiếp theo không vui mà nhìn thoáng qua cô y tá đang hô to gọi nhỏ kia, "Cậu ấy tới để thăm tiên sinh của tôi, với lại buổi tối đừng ồn ào như vậy, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiên sinh."

(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Cô y tá bị dọa thành mặt trắng bệch, đồng thời đuổi các bảo vệ đang đứng ở đằng sau đi, cái khu VIP này cô nào dám trêu vào, hiện tại nếu không nhanh chóng rời khỏi, chắc chắn sẽ bị cấp trên phê bình thậm tệ một trận.

Hàn Thư Duệ thấy vậy cũng muốn rời đi nhưng lại thấy nếu mình làm như thế thật quá thất lễ, vì vậy ấp úng nói mấy câu xin lỗi: "Thực xin lỗi vì đã quấy rầy Trịnh tiên sinh nghỉ ngơi, tôi đến đây để xin lỗi chuyện tối hôm nay, nhưng lại không đến đúng lúc. Lần sau tôi lại đến vậy."

"Vào đi, tiên sinh đang đợi cậu đấy."- Trần Đông Dược rất nhanh đã cắt đứt câu nói của cậu, nhìn thấy cậu còn đang sững sờ, hắn lại thoáng ra hiệu: "Đi thôi, đừng làm tiên sinh chờ lâu."

Hàn Thư Duệ có chút ngu ngơ mà gật gật đầu, cậu không nghĩ rằng anh ta còn chưa ngủ, bất kể là anh ta có mắng cậu hay làm cái gì khác, cậu cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

Chỉ là cậu không ngờ tới, sau khi cậu đi vào, Trần Đông Dược liền đứng ở ngoài cẩn thận đóng cửa lại. Trong lúc nhất thời, trong căn phòng kín mít có máy điều hòa cùng với cây đèn trần, làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh của Trịnh Hạo An, khiến tim cậu đập nhanh một cách kỳ quái.

"Đến đây."- Trông Trịnh Hạo An rất bình tĩnh. Nhưng kỳ thật anh ta xem cậu cứ như một chú cún nhỏ có thể tùy tay vẫy vẫy đến. Nếu là lúc trước thì cậu có chút bực bội, nhưng bây giờ anh ta đang nằm trên giường bệnh. Huống chi nếu là cún nhỏ thì cậu thật sự cũng không tức giận nổi, chớ nói chi đây là tai vạ gió bay mà cậu đụng phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play