*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ban đêm, trong phòng bệnh chỉ có hai người cùng với ánh đèn mập mờ.
Hàn Thư Duệ nghe lời tiến về phía trước hai bước, lúc này mới kịp phản ứng mà trưng ra bộ mặt thật nghiêm túc nhận tội: "Thực xin lỗi Trịnh tiên sinh, bởi vì sai lầm của tôi nên mới đem đến phiền phức cho anh, thực sự rất xin lỗi."
Trịnh Hạo An đối với con người trì độn này thật bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn nhanh chóng bắt người này tới tay: "Trước kia tôi cũng không biết mình sẽ bị dị ứng như thế này, ngược lại hại cậu bị trách phạt. Thật xin lỗi."
Được một người cường đại như vậy xin lỗi, cậu quả thật có chút không quen. Hàn Thư Duệ bị anh dọa đến ngây ngốc, sau hai giây mới hơi giật mình mà cuối đầu. Nhìn thẳng vào mặt khách nhân đối với một người phục vụ như cậu mà nói, quả thật là rất thất lễ.
Bất quá Trịnh tiên sinh cũng đã xin lỗi cậu rồi, điều này đối với sự hiểu biết của cậu là vô cùng mới mẻ a. Vì vậy hai người tiếp tục im lặng, thời gian cứ thế trôi qua, khi Hàn Thư Duệ nhận ra thì đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm.
"Cảm ơn anh đã thông cảm, thời gian không còn sớm, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."
Trịnh Hạo An thấy cậu muốn lui về căn nhà ốc sên của mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hàn Thư Duệ, một chút ý tứ dời đi cũng không có. Anh có thể cho phép người này từng bước một mà tiếp nhận anh, nhưng không thể cho cậu có khả năng trốn tránh anh.
Đáng tiếc là Hàn Thư Duệ không hiểu hành động của anh, cậu nhìn thân thể cao lớn của Trịnh Hạo An vùi vào trong chăn, bỗng nhiên có ảo giác rằng người như anh ta sẽ có một chút cảm giác cô đơn. Đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa lúc nãy đã bị Trần Đông Dược khóa lại, mà hắn hiện tại không có ở bên ngoài, vì vậy cậu chỉ biết ấp úng mở miệng: "Trịnh tiên sinh, buổi tối không có người nào ở lại cùng anh sao?"
Trịnh Hạo An không có gật đầu, nói dối cũng rất tự nhiên, không có một chút gì gọi là chột dạ.
Nhưng Hàn Thư Duệ vẫn thu hết biểu tình của anh vào mắt, lập tức có chút áy náy, vì vậy đem hết chuyện xảy ra vào tối hôm nay nhận hết về mình. "Thật xin lỗi, nhưng tôi cũng không biết phải làm như thế nào mới giúp được anh."
"Ở lại đi."
"Hả."- Trong nháy mắt, cậu nghi ngờ lỗ tai mình đang có vấn đề gì. "Nhưng mà tôi chưa thông qua thủ tục của bệnh viên nên không thể ở lại chỗ này được."
Trịnh Hạo An nhàn nhạt nhìn cậu, sau đó nhấn cái nút bên cạnh giường bệnh. Chưa đến nửa phút, y tá của bệnh viện đã xuất hiện trước mặt Hàn Thư Duệ, rất nhanh, một cái giường nhỏ được đem tới.
Hiệu suất làm việc của bệnh viện quá cao, khiến cậu không có cơ hội để cự tuyệt, thẳng đến khi những người khác đã rời khỏi phòng, cậu vẫn chưa kịp phản ứng trước những sự việc đã xảy ra.
"Đã muộn, nên ngủ."- Đại BOSS tiếp tục tuyên bố "ý chỉ".
"A...."- Hàn Thư Duệ ngơ ngác, chỉ biết làm theo những gì anh nói, khi áo khoác cởi ra được một nửa mới phát hiện bên cạnh còn có một đại nam nhân đang ngồi ở đó, vội vàng nhìn thoáng qua Trịnh Hạo An, lại phát hiện đối phương đã nhắm mắt lại... bắt đầu ngủ.
Đều là nam nhân, chắc không có vấn đề gì đâu...
Ôm suy nghĩ như vậy, nhưng cậu cũng có chút không được tự nhiên, cậu quyết định đưa lưng về phía đối phương, rồi mới bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi cùng quần dài.
Vì thấp thỏm không yên nên cậu không nhìn thấy, ở sau lưng, người kia bỗng nhiên mở mắt, đang nhìn đến không chừa một chút gì từ đường cong của phần lưng cho đến đôi chân thon dài thẳng tắp không được che đậy của cậu, ánh mắt bỗng trở nên có chút tịch mịch.
Tấm nệm được bệnh viện trải trông rất sạch sẽ, nhưng thấy người bên kia giường nhẹ nhàng trở mình, cậu cho rằng anh ta là vì khó ngủ. Nhớ năm đó khi mình vừa mới lưu lạc đến thành phố xa hoa này, được khách sạn phân bố đến khu ký túc xá, nhưng phải đến hơn nửa tháng sau cậu mới thích nghi được.
Như vậy, hôm nay xem ra là ngủ không được rồi...
Hàn thư Duệ đang đắm chìm trong suy nghĩ, thình lình một người khác cũng bị cậu quấy rầy không ngủ được, "Sao vậy, ngủ không được sao?"
Hàn Thư Duệ nghe đối phương lên tiếng hỏi, thân thể lập tức cứng ngắc lại, thật ra thì chứng mất ngủ năm đó cậu cũng đã cố gắng thay đổi rồi, "Trịnh tiên sinh, tôi quấy rầy đến anh sao, thực xin lỗi, tôi lập tức ngủ ngay."
Trịnh Hạo An vốn có chút mệt mỏi, nhưng nhìn qua cậu đang đắp chăn mỏng, thân thể cứng ngắc bỗng nhiên có chút mềm lòng, "Lại đây."
Hàn Thư Duệ có chút kỳ quái mà đứng dậy, chẳng lẽ Trịnh tiên sinh định giáo huấn cậu, sau đó liền đuổi cậu ra ngoài. Bất quá như vậy cũng tốt, bây giờ trở về sẽ gặp chút phiền toái, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngủ ngon giấc.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)Chỉ là một giây sau, Trịnh Hạo An nhấc một góc chăn lên, làm cho hai má Hàn Thư Duệ thoáng chốc trở nên đỏ bừng. Cũng may đèn không mở nên đối phương không nhìn thấy, nhưng anh ta làm như vậy khiến Hàn Thư Duệ có chút kinh hãi.
Tuy giường bệnh của phòng VIP rất lớn, nhưng cậu cảm thấy tình tiết này hình như phát triển không được đúng thì phải.
"Đều là nam nhân, cậu ngại cái gì, nhanh lên giường ngủ đi, đã không còn sớm rồi."
Cậu tự động đem những lời này lý giải thành chính bản thân mình đang ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của đối phương. Hàn Thư Duệ không được tự nhiên mà chui vào tấm đệm tràn ngập hương vị nam tính của anh, nhưng mà làm như vậy, tối nay cậu càng không thể ngủ ngon được rồi.
Đại khái vì khí tức của người bên cạnh không thể dễ dàng bỏ qua, Hàn Thư Duệ chợt nhớ tới mình có thói quen ngủ chỉ mặc đồ lót cùng ở trần, lại tránh cho chính bản thân mình không bị té xuống sàn nên cố nhích mình vào, nhẹ nhàng mà cùng Trịnh Hạo An đụng chạm....
Cảm giác mang lại có chút lạ lẫm, không đến nổi tệ nhưng để lại cho cậu có chút không quen. Vì vậy, Hàn Thư Duệ cứ tiếp tục chìm đắm vào suy nghĩ loạn thất bát tao của chính bản thân, thẳng đến khi cậu mệt mỏi. Nho nhỏ ngáp một cái, sau đó không tự giác mà đem chăn, mền buộc chặt lại, lúc này cậu mới ngủ thật say.
Còn người nằm bên cạnh, Trịnh Hạo An dường như biết cậu đã ngủ say, bàn tay nhẹ nhàng thăm dò đến chiếc eo thon nhỏ khó có thể tưởng tượng của cậu, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười thản nhiên.
Lần này cùng giường chung gối, đối với hai người là một loại cảm nhận kỳ diệu, Hàn Thư Duệ mặc dù cảm khái rằng mình thất lễ, nhưng đa phần là kinh ngạc vì Trịnh Hạo An cũng không bị mất ngủ như cậu nghĩ.
Mà đối với Trịnh Hạo An, đã thật lâu anh không cùng người khác ngủ chung với nhau đến ngày hôm sau. Huống chi người này về sau sẽ bị anh sờ qua, nếm qua, anh yêu thích nên cũng không muốn buông tay.
Một đêm này, ánh trăng mộng mị, Hàn Thư Duệ bỗng nhiên trở mình, sau đó hai cái chân dài tựa như có thêm ý thức, chặt chẽ mà quấn lên thân thể người nằm bên cạnh.
Anh chưa từng cùng người nào thân mật tiếp xúc qua, tất nhiên không tính lần say rượu loạn tính hoan ái đến tiêu hao hết khí lực thật lâu trước đây.
Là cùng loài với bạch tuộc, tư thế ngủ đàn bà...... Trịnh Hạo An than thầm.
Tất cả những chuyện đã xảy ra, hết thảy đều đợi sau khi mặt trời ló dạng, giờ phút này người không dễ ngủ như Trịnh Hạo An cũng đã ngủ say như chết.