*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn đến bố cục của quán này, cơ hồ có thể dùng câu nói "Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ" để hình dung. Trong từng ngóc ngách, từng chi tiết đều được sắp xếp tỉ mỉ, thể hiện được một loại khí chất lịch sự và tao nhã.
Phòng mà hai người đang ngồi được thiết kế bằng tông màu sáng làm chủ đạo, những cây trúc được dùng làm cửa sổ trông rất tao nhã. Tiến đến gần mới có thể thưởng thức được vẻ đẹp mà chỉ loại cây này có được. Màn cửa là một loại dây leo màu xanh mà Hàn Thư Duệ không biết tên. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng khi kết hợp lại thì rất hài hòa, xinh đẹp.
Hàn Thư Duệ mỗi lần đến đây, tinh thần đều cảm thấy rất thư thái. Khác với thành thị xa hoa trụy lạc, nơi này mang lại cho cậu cảm giác rất yên bình.
Lần này cũng như vậy, Hàn Thư Duệ tự nhiên nhận lấy menu từ người phục vụ, thuần thục mở ra, nhớ tới cái gì đó, liền nhìn qua chỗ của Trịnh Hạo An: "Menu chỗ này không có hình ảnh, nhưng chỉ cần người yêu thích những mỹ vị đều sẽ hài lòng với những món ăn ở đây."
Trịnh Hạo An nhìn bộ dáng trẻ nhỏ cần khen thưởng của cậu, lập tức cũng không cự tuyệt món ăn cậu đưa ra: "Tôi chỉ muốn thử xem 3 món này, còn lại cậu tự chọn đi."
Hàn Thư Duệ cũng không khách khí, tự chọn thêm 2 món ăn. Nhưng khi chờ đợi, cậu bỗng cảm thấy những món ăn đã chọn có chút khó coi: "Trịnh tiên sinh có thấy thiếu gì không, nếu thiếu chúng ta lại gọi thêm vài món khác."
Trịnh Hạo An rất thích tính thành thật của cậu, lập tức gật gật đầu: "Đã đủ rồi, tôi cũng không có ăn nhiều như vậy, gọi thêm chỉ lãng phí."
Anh vừa nói xong, Hàn Thư Duệ lộ ra nụ cười sung sướng: "Tuy ăn nhiều không ngán nhưng ăn nhiều cũng thật không tốt, nếu như anh thích, lần sau chúng ta lại đến."
Trịnh Hạo An không lên tiếng, nhưng đáy lòng có một loại áp lực đang cố kiềm nén, vì anh sợ có thể dọa hỏng Hàn Thư Duệ, nhưng cậu ta không hề biết khi nói sau này sẽ cùng nhau đến, anh lại có cảm giác như thế nào.
Đợi hơn hai mươi phút, đồ ăn rốt cuộc cũng đem lên, năm món ăn toát ra một loại mỹ vị khó có thể kiềm nén.
Hàn Thư Duệ tự nhiên mà cầm chén sứ tinh xảo lên, múc cho Trịnh Hạo An một chén súp, sau đó mới tới lượt mình. Súp cá màu trắng sữa, bên trên còn có mấy cọng hành thái trôi nổi, đem lại một loại hương vị thơm ngon.
Hàn Thư Duệ là người không thích ăn cá, một là sợ tanh, hai là sợ bị hóc xương. Nhưng canh cá ở đây khiến cậu có thể nhớ mãi không quên, vì canh ở đây không hề có mùi tanh của cá.
Trịnh Hạo An bị tiểu gia hỏa này giục nên cũng không khách khí cầm lấy thìa nếm một ngụm. Theo vào miệng nháy mắt có thể cảm nhận được một loại mỹ vị, hoàn toàn có thể gọi nó là món ăn khiến người khác nhớ mãi không quên.
Tiếp đó hai người không nói chuyện nhiều với nhau nữa, hiển nhiên mỹ thực có một loại hấp dẫn rất lớn. Sau canh cá, những món tiếp theo cũng được bưng lên: nhất phẩm dụ bùn, nồi súp lơ, cẩu kỷ sơn dược
(1) đều mang đến một sự hấp dẫn khó tả.
Trịnh Hạo An rất ưa thích món đậu hủ ky được dụ bùn bao lấy, cậu liên tiếp gắp liền mấy đũa. Tuy động tác trước sau vẫn ưu nhã, nhưng vẫn có thể biết được anh rất yêu thích món ăn này. Những món mà Hàn Thư Duệ thích nhất, anh cũng không ngừng gắp lên thưởng thức.
"Món này làm không tệ lắm, Trịnh tiên sinh ăn thử xem?"- Đại khái Hàn Thư Duệ đã coi người ngồi cùng bàn ăn là bằng hữu, nên cậu tự đề cử những món yêu thích của bản thân cho anh.
Trịnh Hạo An dừng lại một lát, tự nhiên giải thích: "Tôi không thích ăn da, nên món ăn này trước giờ chưa từng thử qua."
Hàn Thư Duệ kinh ngạc nhìn anh một chút, nhìn những cái chân gà còn lại, cậu cảm thấy rất lãng phí, nhưng đáng tiếc là.... dạ dày cậu không đủ lớn a. "Có muốn thử một chút hay không?"
"Cái gì?"
"Chân gà sẽ không có da đâu."
Lông mi Trịnh Hạo An chau lên, anh cũng không cự tuyệt, trái lại anh cảm thấy rất hưởng thụ.
Hàn Thư Duệ tiếp tục gắp thêm nhìn đến cao hứng, cậu dùng đôi đũa cùng với bao tay của mình cẩn thận tách da và chân gà ra thành "hai đống", sau đó đem phần da giữ lại cho mình, còn phần chân gà thì đem đến trước mặt Trịnh Hạo An.
Nghĩ đến nhờ giúp anh ta như vậy mà cậu còn có thể ăn thêm vài cái, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng đáy lòng lại đang rất vui vẻ. Kỳ thật đây là lần đầu tiên cậu biết có người không thích ăn da chân gà, thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ mà.
Cậu thật sự không biết, Trịnh Hạo An ngày càng hứng thú với cậu là do từng ngày tích lũy lên. Cho nên trong tương lai, thật đáng buồn để nói rằng: Tự tạo nghiệt, không thể sống.
Hôm nay, Hàn Thư Duệ ăn được một bữa rất thỏa mãn, Trịnh Hạo An cũng giống như vậy, so với những món ăn anh từng ăn thì những món này mới được coi là mỹ vị.
"Món ăn hôm nay rất ngon, đặc biệt là chân gà, rất cảm ơn cậu."- Là Hàn Thư Diệ kiên trì mời cơm, anh cũng biểu hiện lòng biết ơn của chính bản thân mình.
Hàn Thư Duệ nhận thấy ở chung với người này cũng rất tốt, đồng thời khi nói chuyện cũng giảm bớt cố kỵ: "Trịnh tiên sinh khách khí rồi, chân gà này đích thực là vô cùng ngon, nếu có lần sau, tôi sẽ cùng tiên sinh chia sẻ, hẳn là sẽ rất vui."
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."- Ánh mắt Trịnh Hạo An lườm qua người hồn nhiên nào đó, khóe miệng lần nữa tạo nên một độ cong khó phát giác.
Cơm nước xong xuôi, Hàn Thư Duệ đưa Trịnh Hạo An về tới khách sạn. Qua bữa cơm này, hai người đã gần nhau hơn không ít, ít nhất từ góc độ của Hàn Thư Duệ là như thế.
Chỉ là hai người tự chủ trương cùng ra ngoài một mình đã mang đến một ít rắc rối đối với Hàn Thư Duệ.
Trịnh Hạo An trở lại khách sạn tắm rửa, chợt phát hiện toàn thân ngứa ngáy, còn nổi lên những mảng đo đỏ, sau khi khám xong, bác sĩ xác nhận rằng anh... bị dị ứng.
Ban đầu, vệ sinh của khách sạn bị hoài nghi, dù sao thì Trịnh Họa An trước giờ cũng không bị dị ứng gì, ngoại trừ là sinh hoạt bên ngoài thì những nơi khác cũng không thể có khả năng.
Đối với bệnh dị ứng của chính mình, Trịnh Hạo An cũng không lên tiếng nói gì, nhưng biểu hiện lạnh như băng của anh khiến tất cả mọi người nơm nớp lo sợ. Những nhân viên nhỏ không biết Trịnh tiên sinh có thân phận gì, nhưng những người ở đây đều biết rõ cả. Rất nhanh, người đang giữ chức vị quản gia thiếp thân của Trịnh Hạo An bị gọi qua. Một loạt những người chức cao có biểu hiện nghiêm túc như vậy, đối với cậu bắt bẻ nữa ngày trời sau mới mở miệng: "Hàn Thư Duệ, cậu là quản gia thiếp thân của Trịnh tiên sinh, mọi nhất cử nhất động của cậu đều đại diện cho cả khách sạn đấy."
Hàn Thư Duệ nghe những lời phê phán như vậy cũng thấy sững sờ, muốn nhìn qua chỗ Vương Như Thành nhưng cũng cố nén lại. Cậu tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cậu thất trách, ảnh hưởng đến Vương thúc, thì đó là kết quả mà cậu không muốn nhất.
"Đúng vậy, tôi luôn nhớ tới điều này."
Tồng giám đốc của khách sạn luôn là một nam nhân ôn nhuận, nhưng giờ phút này lại mang bộ mặt băng hàn: "Cậu mang Trịnh tiên sinh đến quán ăn kỳ quái nào, kết quả làm cho Trịnh tiên sinh bị dị ứng, cậu có nhận trách nhiệm không?"
Hàn Thư Duệ muốn hỏi anh ta rốt cuộc có làm sao không, nhưng một giây sau tổng giám đốc làm cho cậu thoáng cái không còn nghĩ được gì nữa. "Từ hôm nay trở đi, cậu cút khỏi khách sạn này cho tôi, không quản giáo cậu tốt là chúng tôi sai, nhưng để cậu ở lại, một ngày nào đó sẽ làm cho khách sạn vực dậy không nổi mất."
CHÚ THÍCH(1)Tên mấy món ăn thật nhức đầu, mình để nguyên miễn dịch lại nha ^^