*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm Hàn Thư Duệ vịn eo rời giường đã hơn mười giờ sáng. Khi đánh răng theo thói quen mà nhìn vào trong gương, phát hiện mình so với khi kết hôn bây giờ đã đem lại một cảm giác thành thục hơn.
Chỉ là cậu trước giờ không nghĩ rằng, mỗi lần hai người rời xa nhau vài ngày là lại bày ra bộ dáng có rời xa nhau thế nào anh cũng sẽ chịu đựng được. Thế nên sau bảy năm kết hôn, tối hôm qua cậu vẫn không thể chịu được dục vọng của đối phương.
Rõ ràng Trịnh Hạo An chỉ đi làm xa hai ngày rưỡi, mà anh lại mang bộ dáng như đã xa nhau gần hai năm rưỡi không bằng.
Trong lòng cậu liên tục lôi ra đậu xanh rau muống, cửa phòng rửa mặt bị đẩy ra. Cánh tay nóng bỏng quàng qua eo nhỏ của Hàn Thư Duệ, bảy năm qua vẫn như vậy.
"Nên đi?" -Trịnh Hạo An hít hít cổ Hàn Thư Duệ, rõ ràng là trước mặt người ngoài luôn trưng bộ mặt lạnh như băng, nhưng ít ai biết rằng khi ở nhà anh ta lại như vậy.
Hàn Thư Duệ cũng không tránh anh: "Ừm, nếu không phải anh quá phận thì em cũng không bị trễ như vậy."
Đáng tiếc, da mặt Trịnh Hạo An dày thấy "bà" luôn, đem lời nói phàn nàn này thành khen ngợi, đó cũng là bản lãnh lớn nhất của anh ta: "Cũng không thể trách anh, anh luôn làm như thói quen mà, nhưng hình như em vài ngày không làm nên thể lực đã yếu đi thì phải..."
Trịnh Hạo An vừa mới nói được một nửa, một nửa sau đã bị Hàn Thư Duệ cầm khăn lau mặt vỗ về.
Vào mười một giờ, hai người cuối cùng cũng xuống lầu ăn cơm. Những việc thiếu nhi không nên thấy hai người cũng không tiếp tục làm tiếp, chỉ là "Lão phu lão thê" sống chung không chán lệch mà tình cảm càng ngày càng đậm.
Nhưng đối với Trịnh Hạo An mà nói cũng không phải không có chuyện sốt ruột. Ví dụ như Hàn Thư Duệ đi công tác, anh luôn không tìm được cơ hội ném đi lễ vật kết hôn mà năm đó Lưu Hạo Minh tặng, con trai thì đến thời kỳ phản nghịch, Phương Tử Xuyên cũng chưa từ bỏ ý định, thậm chí Hàn gia gần đây cũng có nhắc tới chuyện thay thế.
Hàn Thư Duệ đối với chuyện Trịnh Hạo An đang xoắn xuýt thì cậu nhất mực giữ im lặng.
Sau khi kết hôn, cậu phải lựa chọn kỹ công việc của mình. Cậu cũng may được Lương lão đầu kia vừa ý, lần nữa từ chức làm nhân viên trong khách sạn mà quay lại nghề tay phải của mình cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau bảy năm, khí thế giáo huấn của Lương lão đầu vẫn như trước, nhưng ông cũng ngày càng không che giấu sự coi trọng của mình đối với cậu.
Một mặt Hàn Thư Duệ rất cảm kích, một bên cũng không vì nhát gan mà ném đi thể diện của người sư phụ này. Cạnh tranh trong ngành kiến trúc như thế nào Hàn Thư Duệ là người biết rất rõ, đầu tiên là có danh khí từ tiền bối nào đó, sau là phải tự mình nắm bắt cơ hội thể hiện cho mọi người thấy.
Chút cố gắng này của cậu cũng được hồi báo, bây giờ khi nhắc đến Hàn Thư Duệ mọi người đã không còn chú ý đến lễ kết hôn rầm rộ năm đó, cũng không quan tâm đến tình cảm hai người có thay đổi hay không, mà bây giờ chỉ quan tâm đến thiên phú kiến trúc cùng với thư pháp đáng tán thưởng của cậu mà thôi.
Về phần lễ vật được Lưu Hạo Minh đem đến, Hàn Thư Duệ không nhẫn tâm vứt bỏ là điều bình thường a.
Dù sao ngày mà cậu nhận được phần lễ vật kia mới biết được tiểu sư đệ cậu luôn xem nhẹ cùng đề phòng kia lại đối với cậu rất tốt, dụng tâm cũng không hề ít.
Năm đó khi Hàn Thư Duệ đến xem kiến trúc căn nhà, những kiến trúc này đều được Lưu Hạo Minh làm rất tốt, sau đó cậu liền biết được người mua bản kiến trúc của mình chính là Lưu Hạo Minh.
Cái tiểu tử ngốc ấy yên lặng mà giúp đỡ thì thôi đi, Hàn Thư Duệ cũng không hề nghĩ tới Lưu Hạo Minh cư nhiên vì cậu mà bố cục một căn nhà ấm áp dành cho hai người ở rất hoàn mỹ, kể cả thư phòng, phòng ngủ, còn có một gian phòng dành cho tiểu công chúa.
Nếu..Hàn gia thật sự bắt cậu sinh người nối dõi.
Sau khi tham quan xong, nội tâm cậu nặng nề. Cho nên bảy năm qua, Trịnh Hạo An nhắc tới việc đem căn nhà đi tặng người khác, cậu đương nhiên sẽ không đồng ý đâu.
Tính tình keo kiệt của nam nhân cũng sẽ xói mòn theo thời gian, nhưng cậu đối với việc Trịnh HẠo An tự làm khó mình, cậu kỳ thật là người đứng coi kịch vui mà thôi.
Trừ chuyện đó ra còn có ba chuyện khác, ví dụ như Trịnh Khiêm Dĩnh bánh bao nhỏ này cũng bắt đầu phản nghịch; ví dụ như Phương Tử Xuyên sau khi ly hôn càng ngày càng không đơn giản, dùng bản lĩnh của mình một lần nữa xây dựng bầu trời của mình ở Bắc Kinh, hơn nữa lại không từ bỏ cậu, cùng với ông nói thay thế Trịnh Hạo An hay cái gì gì đấy, Hàn Thư Duệ cũng đã từ chối người nam nhân thích suy đoán lung tung kia.
Hôn thú của bọn họ còn đang để ở đầu giường đấy, anh cứ như vậy mà ăn bậy dấm chua, cậu biểu thị rằng mình chưa cùng anh tính sổ đây này.
Nếu năm đó cậu không quyết tâm làm cho Lưu gia buông bỏ Lưu Lãng Bác – người từng được Lưu gia xem là người nối nghiệp tốt nhất thì hiện tại cậu có thể mạnh khỏe đứng cùng Trịnh Hạo An hay không cũng là một vấn đề.
Chớ nói chi Lưu Lãng Bác là một con sói âm lãnh, những năm nay mặc dù không có sự ủng hộ của gia tộc; nhưng hắn ta lại lăn lộn ngày càng thành thục rồi. Mặc dù có không ít đồn đãi về Lưu Lãng Bác bên cạnh Trịnh Hạo An, bất quá gần đây trong vài buổi tiệc cũng đã gặp vài lần, Hàn Thư Duệ vẫn thấy được ánh mắt kia không an phận như trước đây vậy.
Hai người ăn một bữa cơm như bình thường, nhưng trong mắt của Trần Đông Dược thì rất điềm mật, ngọt ngào làm cho người khác tức lộn ruột, điểm tâm, cơm trưa còn không tính, truyền thuyết thất niên chi dương
(*) vừa dứt, vậy mà hai người lại đi hẹn hò!!
Không nói đến Trần Đông Dược trong đầu đến trong lòng đều đã lôi hết đậu xanh rau muống ra như thế nào, hai người cũng đã đi ra khỏi ngục giam ở thành phố.
Bảy năm trước, Lưu Nghệ Sanh vì buôn lậu thuốc phiện mà bị bắt giam vào ngục, thời gian này vốn nên ra tù, nhưng nghe nói nữ nhân này trong tù không an phận bị vạch phá mặt, mất đi dung mạo mà mình coi trọng lại nghe đến tình huống bi thảm của con gái mình, trực tiếp hóa điên rồi.
Hiện tại đang ở trong bệnh viện tâm thần mà sống hết nửa đời còn lại.
Hàn Thư Duệ có chút cảm khái, bỗng nhiên nhớ tới bảy năm trước na Hàn đoạn tuyệt với người chị kia. Năm đó cô ta không bình tĩnh, sau khi cậu gả cho Trịnh Hạo An không lâu, cô ta vì tiền bạc danh lợi mà chọn đi con đường sa đọa, thậm chí còn bị tung ra những tấm ảnh chụp chung với đàn ông, Hàn gia liền không thể dung được đứa con gái như vậy.
Hàn Thư Duệ biết những chuyện này cũng có bàn tay của Lưu Lãng Bác nhúng vào. Dù sao thì sau khi Hàn Nặc Y sảy thai liền làm ra được những hành vi phóng đãng, cũng chủ động câu dẫn Lưu Lãng Bác để tìm đường thoát thân, nhưng năm đó Lưu Lã ng Bác cùng với Hàn Nặc Y cũng không làm đến bước cuối cùng.
Mà cách làm của Hàn Thư Duệ cũng không tính là ác, chỉ là nắm chắc giấy hôn thú liền đánh nát những thủ đoạn của Lưu Lãng Bác đối với Trịnh Hạo An.
Một tờ giấy hôn thú, tuy rất mỏng manh yếu ớt, nhưng lại có thể cột được hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau, tựa như cứng rắn vô cùng.
Hàn Thư Duệ không xuống xe, ở chỗ này cùng với Trịnh Hạo An xem như là lời cáo biệt đối với Lưu Nghệ Sanh và Hàn Nặc Y. Về sau cậu ngạc nhiên khi được Trịnh Hạo An đưa đến một nơi khác hướng với thành phố.
"Chúng ta đi đâu vậy?"- Hàn Thư Duệ nhìn biểu lộ của Trịnh Hạo An không giống như sung sướng lắm, nên mới hỏi về việc này.
Trịnh Hạo An cười mất tự nhiên, thời gian dần qua hai người cũng gần tới nơi cần tới: "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Vật mà anh muốn cho cậu thấy vậy mà, hơn mười phút sau khi nhận được một đứa trẻ con đang nằm trong tã, cậu liền quên phản ứng.
"Đây là?"- Đáy lòng Hàn Thư Duệ có chút suy đoán, nhưng lại có chút không thể tin được, dù sao cậu biết Trịnh Hạo An là một người có ham muốn chiếm giữ rất lớn, cho nên Hàn Thư Duệ cũng không hề nghĩ tới mình sẽ có một đứa con. Cậu không muốn lấy nữ nhân nào cả, bảo bảo mà không có mẹ thật rất không tốt, nhưng không nghĩ tới người thay cậu quyết định lại là Trịnh Hạo An.
Ánh mắt Trịnh Hạo An chưa lần nào nhìn đến đứa nhỏ, ánh mắt nóng rực mà nhìn phản ứng của Hàn Thư Duệ, đồng thời có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: "Đứa bé này đương nhiên là con của em, chỉ là anh nghĩ em sẽ không đáp ứng nên mới tự chủ trương làm việc này."
"Anh nói là..."
"Anh thật hận không thể giết nữ nhân kia, mười tháng hoài thai, thay em sinh bảo bảo, cũng may là một tiểu nam hài, cho nên về sau em không cần xoắn xuýt Hàn gia sẽ có người thừa kế hay không a."
"Trịnh Hạo An."- Hàn Thư Duệ nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngủ yên kia, cậu đầu tiên là không có chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đối phương lại tự chủ trương quyết định thụ tinh ống nghiệm khiến cậu tức giận nhưng lại thấy đau lòng nhiều hơn, "Kỳ thật anh không cần làm như vậy đâu."
Nhìn bộ dáng của Hàn Thư Duệ, Trịnh Hạo An hòa hoãn vài phần, bước lên trước đem đứa trẻ ném cho nhân viên trong bệnh viện: "Bất quá, về sau không cho em thân cận với nó, cứ trực tiếp đưa cho ba cùng ông nuôi dưỡng nó là được rồi. Về phần em, vẫn là của một mình anh thôi."
Hàn Thư Duệ mặt nóng bừng bừng, nữ y tá kia coi như có mắt liền đem đứa nhỏ đi, cậu mới hòa hoãn được một tí: "Cảm ơn."
Trịnh Hạo An hôn lên đỉnh đầu cậu, tựa như làm vậy thì đáy lòng mới bớt bực bội một chút, chỉ là sau khi hai người khôi phục nói chuyện đàng hoàng thì Hàn Thư Duệ liền có xúc động muốn bỏ chạy.
"Thư Duệ?"
"Ừm?"
"Anh biết em hôm nay có chuẩn bị một phần lễ vật cho anh, thiết kế của căn phòng làm cho anh rất cảm động, nhưng không biết anh có thể nói ra yêu cầu của mình hay không?"
Cảm giác cảm động còn chưa rút đi, chỉ một giây sau, Trịnh Hạo An ghé đến lỗ tai cậu mà nói ra yêu cầu, sau bao nhiêu năm thì từ "Lão lưu manh" cũng chửi ra miệng, lại làm cậu có chút cảm giác xấu hổ.
"Thư Duệ, hôm qua anh đã mua một bộ trang phục hầu gái, hơn nữa còn có tai mèo nữa."
"Cũng là lão phu thê bảy năm rồi, em thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh nha. Anh cam đoan, sẽ mặc cho em một lần duy nhất thôi, được không?"
"Một lần thôi a..."
Hàn Thư duệ đỏ mặt, do dự nửa ngày mới nói vài chữ. Sau khi kết hôn cậu cũng không ít lần phản kháng. Khi lên xe, mặt vẫn đỏ bừng như trước, nhưng cũng không kiên quyết cự tuyệt.
Cho nên đời này, đại khái cậu chính là bị Trịnh Hạo An ăn đến sít sao rồi. Aizzzzz.
Chú thích:(*) Truyền thuyết thất niên chi dương: Còn gọi là bệnh 7 năm. Người ta tin rằng bất cứ mối quan hệ nào(đặc biệt là quan hệ yêu đương) tới mốc bảy năm sẽ xảy ra biến cố lớn có thể xoay chuyển tất cả.———-oOo———-
இ_இ
Thật cảm động, bộ này nhà Thất cuối cùng cũng full ùi!!!!!!!Bộ này moe moe kawai quá chừng lun, phiên ngoại cứ mong sao thật dài o(╥﹏╥)o Sắp tới nhà mình đang làm bộ với đề tại là Zombie và tinh tế, cũng có 1 bộ hiện đại dễ thương nữa. Cả nhà cỗ vũ cho Thất và mấy đứa trong nhà có động lực làm tiếp nè!!!!!!!!!!(っ'ω')っ♥ ⊂('ω'⊂)