*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư liệu của khách sạn về Trịnh Hạo An cơ hồ quá ít, mãi cho tới khi cậu theo anh ta vào phòng họp cũng không biết rốt cuộc anh ta có địa vị gì. Những người có chức vị cao trong cơ quan nhà nước khi nhìn thấy Trịnh Hạo An cũng không keo kiệt mà lộ ra nụ cười lấy lòng. Cứ tưởng như vậy là đủ rồi, không ngờ anh ta còn có thể khiến lãnh đạo của một thành phố lớn mang khuôn mặt tươi cười hoan nghênh mà tiếp đãi anh ta, không khác gì những người trước. Chỉ là tên họ Trịnh đang được tiếp đãi đặc biệt kia lợi hại như vậy, cậu cư nhiên một chút tin tức về anh ta cũng không biết.
Hàn Thư Duệ đang nghĩ đến bố cục của trung ương, bất giác nhớ tới những ký ức không mấy tốt đẹp mà cậu đã cố gắng quên đi, lông mày lập tức nhíu lại. Những đôi mắt vô tình hữu ý đang nhìn đến chỗ của cậu cùng với mấy người trợ lý đang thấp thỏm không yên kia.
Trịnh Hạo An cho rằng ở nơi này dù là một tiểu trợ lý cũng không được người khác để ý, mà hiện tại cậu ta đang khó chịu cau mày, chắc hẳn những người kia lại có ý định lôi kéo làm quen.
"Này, cậu đi theo Trịnh tiên sinh bao lâu rồi, thoạt nhìn có chút lạ mặt."- Một nam nhân từ trong đám người bước ra, đẩy đẩy mắt kính để tránh sự ngượng ngập của bản thân mình, lời nói mang chút nịnh nọt nhưng cũng chả phải là quan tâm thiệt tình.
Hàn Thư Duệ bị hắn kéo ra khỏi suy nghĩ kia, một giây sau chống lại đôi mắt đang thăm dò cậu, vội vàng lắc đầu: "Tôi thật sự là trợ lí của Trịnh tiên sinh, nhưng cũng không phải thật sự làm công việc này, trước kia tôi chỉ là nhân viên của một khách sạn, hiện giờ là quản gia thiếp thân của Trịnh tiên sinh."
Lời cậu nói rất thản nhiên, nhưng ban đầu những người kia thấy tướng mạo cùng sự ăn mặc của cậu, còn tưởng rằng cậu cũng là một đại nhân vật, nhưng hiện tại tuy không đến mức xem thường nhưng vẫn ngại phí lời với cậu.
Hàn Thư Duệ nghiêng thân mình nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng lại không tự giác mà thoáng cong lên, cậu mới không thích bị một đám người lôi kéo nịnh nọt, như bây giờ chả ai quan tâm đến cậu, cậu có cảm giác thoải mái hơn trước.
Trịnh Hạo An bị nhiều người lôi kéo, thời điểm nhìn ra cửa sổ, liếc thấy Hàn Thư Duệ cách bọn anh xa nhất đang tựa bên cửa sổ nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười trong sáng sạch sẽ ấy có một loại hương vị hấp dẫn không nói rõ.
Chào hỏi xong, hội nghị liền bắt đầu trong bầu không khí có chút nghiêm túc. Sau khi kết thúc hội nghị, những người có địa vị cao liền mời Trịnh Hạo An đi ăn trên danh nghĩa là người lãnh đạo địa phương. Cũng là tạo cơ hội để lôi kéo làm quen.
Thế nhưng trịnh Hạo An lại không đồng ý: "Hôm nay có chút mệt mỏi."
Vì vậy những người kia bất đắc dĩ mà khuyên anh vài lần, nhưng rồi cũng không dám khuyên nữa, chỉ vội vàng nói những câu quan tâm, hỏi han, những người này buộc phải lôi kéo được mối quan hệ với anh. Vì Trịnh Hạo An căn bản không để những người này vào mắt.
Hàn Thư Duệ cũng thấy một màn này, cậu tự nhiên đi tới bên người Trịnh Hạo An biểu đạt sự quan tâm: "Trịnh tiên sinh thấy không thoải mái sao, vậy chúng ta nên trở lại khách sạn nghỉ ngơi đi."
Thanh âm của cậu không lớn nhưng vẫn khiến những người đó nghe thấy được, Trịnh Hạo An chỉ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt mang theo một tia vui vẻ làm Hàn Thư Duệ cảm thấy không rõ. Cậu hình như... không có nói sai cái gì a.
Bất quá về sau hai người cũng không nói chuyện với nhau. Dù sao đối với những người ở đây cậu cũng chả có thân phận quan trọng gì.
Cậu nhìn đoàn người cáo biệt chấm dứt, tự nhiên mở cửa cho Trịnh Hạo An lên xe, khởi động xe, cậu nhìn Trịnh Hạo An ngồi ở ghế sau: "Trịnh tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Cậu tự nghĩ đi..."
Hàn Thư Duệ vội vàng ổn định tay, thật sự là xấu hổ chết người rồi, vì tay run mà xém tí nữa làm cho xe chạy lên trên đường phòng hộ. Ánh mắt của cậu nhìn qua kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát xem anh ta có bất mãn điều gì với mình không, sau lại bình tĩnh chống lại ánh mắt của đối phương.
Hàn Thư Duệ bình tĩnh lại, cậu cũng không thể hiểu rõ tâm tư của anh ta. Cậu trước kia chỉ là một nhân viên phục vụ, mà công việc quản gia thiếp thân này cậu thậm chí cũng không được huấn luyện đặc biệt gì, vậy mà Trịnh Hạo An chọn cậu nhưng phòng quản lý cũng không đưa ra bất cứ lời phản bác nào.
Cậu tiếp tục vững vàng lái xe, nơi họp cách khách sạn không quá xa nên không mất mười phút đã đến nơi. Trong thời gian này, một người lái xe, một người xem tài liệu, nhưng kỳ quái là cũng không mang đến cảm giác xấu hổ. Hàn Thư Duệ trong lúc lái xe kỳ thật cũng đã đem những tình huống đã xảy ra suy nghĩ lại thêm một lần.
Đến nơi, nhìn trước mặt nhiều nhân viên bên ngoài đang chờ đợi như vậy, cậu không nhịn được lén nhìn phản ứng của Trịnh Hạo An.
Quán ăn này không nằm trên những con đường thành thị phồn hoa, nhưng khi nghe Trịnh Hạo An nói cậu tự đề cử vẫn không nhịn được nghĩ đến nơi này. Quán ăn này được bố trí theo sắc màu sáng, nhưng điều đặc biệt của quán đó là: Quán này cực kỳ có danh tiếng trong việc chế biến các món ngon.
Chỉ là bây giờ cậu đang rất thấp thỏm bất an. Trịnh tiên sinh chắc sẽ không thích cái tiệm cơm nhỏ bé như thế này đi.
Trịnh Hạo An liếc thấy cậu đang xoắn xuýt gì đó, ngón tay tự nhiên sắp xếp lại xấp tài liệu, sau đó cùng Hàn Thư Duệ ngồi một bên chờ đợi.
Người phục vụ ở đây may ra còn có chút nhân tính, rất nhanh có nữ phục vụ đem trà đến chỗ hai người. Hàn Thư Duệ lộ ra nụ cười cảm kích. Nữ phục vụ kia lại bị Trịnh Hạo An nhìn đến đỏ hồng cả mặt.
Hàn thư Duệ đương nhiên thấy được một màn này, lập tức có chút buồn cười lại có chút cảm khái. Cậu bình thường đối với những người đẹp cũng có sức ảnh hưởng, nhưng cậu cũng không tự luyến đến nổi đem mình so sánh với người ngồi trước mắt này. Chỉ là Hàn Thư Duệ không biết, anh đích thực là loại người mà nữ nhân muốn gả đến, bản thân anh khi còn đi học đã là đối tượng được thầm mến nhờ tướng mạo cùng năng lực.
Trong phòng chờ có một cái TV, thời điểm này đang phát hoạt hình mà đứa trẻ nào cũng thích: Cừu vui vẻ và sói xám. Cho nên thời điểm mà Hàn Thư Duệ nhìn qua Trịnh Hạo An, có chút không phản ứng được, BOSS vậy mà nghiêm túc xem Cừu vui vẻ và sói xám...
Bộ dáng của anh ta rất nghiêm túc, không khác gì thời điểm coi những tập tài liệu quan trọng trong công việc.
Tập phim mà TV đang chiếu trùng hợp là tập mà Hàn Thư Duệ đã xem qua. Lúc này vừa vặn đang chiếu cảnh lão sói xám đáng thương đang loay hoay sửa lại những khóm hoa hồng đẹp mắt kia.
Bộ phim hoạt hình này là sản phẩm trong nước, là thể loại hoạt hình kinh điển mang đến nhiều thú vị đối với các bé thiếu nhi. Nhưng Trịnh tiên sinh coi đến tập trung tinh thần cao độ như vậy khiến tâm trạng cậu lung lay trong gió.Vì vậy trong khoảnh khắc này cũng đang diễn tả một câu chuyện về một tinh anh xã hội cùng với Cừu vui vẻ và sói xám.
Khi Hàn Thư Duệ vẫn còn đang nhớ lại tình tiết của tập phim, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nho nhỏ bị đè nén, so với những nụ cười khách khí trước đây đều không giống nhau.
Hàn Thư Duệ thấy người chủ đem chảo đánh bay lão sói xám đáng thương, cảnh này cho dù đã xem nhiều lần cũng thấy khoái trá, khóe miệng cũng cong dần.
Khi phục vụ đến thông báo đã có phòng trống thì thấy hai đại nam nhân đang ngồi xem Cừu vui vẻ và sói xám không thể kiềm chế được. Hàn Thư Duệ tai đỏ rần rần không được tự nhiên vội vàng kéo theo tên mặt dày Trịnh Hạo An đi đến phòng ăn còn trống. Cho nên cậu cũng không chứng kiến thời điểm cậu kéo tay áo lôi người ta đi, người kia có chút buồn cười lại có chút thâm ý mà nhìn cậu.
Mang theo một chút bất đắc dĩ, cùng một chút sung sướng không dễ dàng thể hiện ra ngoài.