*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Nhất Phương nói chuyện rất khách khí, đối với tiểu bối Hàn lão gia đều dùng ngữ khí thế này để biểu thị tức giận.

Hàn Thư Duệ biết ông đang phẫn nộ, hiển nhiên Trịnh Hạo An không có khả năng nghe không ra.

Chỉ là trước khi đến đây, Trịnh Hạo An cũng đã nghĩ thông suốt, anh muốn thành công "Lấy" Hàn Thư Duệ về nhà, lão gia tử cho dù ngăn trở cũng không thể, anh đã nghĩ xong phương pháp để đối phó với ông rồi.

Sau đó Hàn Thư Duệ bị đuổi khỏi thư phòng của lão gia tử, trong phòng chỉ có hai người coi người bên ngoài rất quan trọng với họ, thảo luận về vấn đề hiếm thấy nhất – "Thuộc sở hữu".

Hàn Thư Duệ cố gắng làm bộ bình tĩnh, suy nghĩ loạn thất bát tao gì cậu cũng đã nghĩ qua, nhưng cậu không ngờ rằng lúc hai người đi ra cửa, sắc mặt tương đối bình tĩnh, hay nói đúng hơn là đã bình thản hết rồi.

Thậm chí Hàn lão gia còn vui mừng mà vỗ vai Trịnh Hạo An, ra hiệu mình sẽ đem bảo bối giao cho anh ta.

Hàn Thư Duệ chưa thể nói đến việc của mình, vì hai người họ hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của Hàn Thư Duệ, bắt đầu thảo luận những chủ đề quỷ dị như tổ chức hôn lễ, cuộc sống hai người sau này như thế nào...

"Cậu nói xem, Thư Duệ nên mặc đồ cưới kiểu dáng thế nào thì thích hợp?"

Ai muốn mặc đồ cưới chứ...Hàn Thư Duệ đã vô lực phản bác.

Ngược lại, Trịnh Hạo An rất thích chủ đề này: "Nên là kiểu nam đi, cháu trước kia cũng đã xem qua những thiết kế như vậy rồi, cũng đã làm thử vài bộ chờ Thư Duệ đến thử."

Hàn Thư Duệ nhìn đến hai người đều đã quyết định xong hết, bỗng nhiên có xúc động tuôn mồ hôi lạnh. Nhưng hai người một lớn một nhỏ lại chẳng thèm quan tâm cậu, cuối cùng cũng định thời gian tổ chức hôn lễ và thử đồ cưới.

"Ông ơi, có phải là quá nhanh rồi không?"- Thanh âm của Hàn Thư Duệ không lớn, hai người kia vẫn nghe được nhưng lại giả vờ không nghe đến cậu, làm cho Hàn Thư Duệ im lặng nhìn trời.

Hai người cứ tiếp tục bàn bạc trong ánh mắt quỷ dị của Hàn Thư Duệ. Đến khách mời cũng đã muốn bàn bạc xong rồi!!

Rốt cuộc cũng nhìn tới Hàn Thư Duệ càng ngày càng không bình tĩnh nổi, Hàn lão gia nhìn nhìn trấn an cháu trai của mình, liền trực tiếp rời đi dành không gian cho hai người.

"Anh đã đáp ứng gì với ông, sao ông lại biến hóa nhanh như vậy?"- Hàn Thư Duệ cảm thấy không thoải mái, nhất là hai người họ cố tình gạt cậu.

Đáng tiếc Trịnh Hạo An không muốn nói đến việc này, trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh Hàn Thư Duệ mặc đồ cưới gả cho mình: "Đồ cưới...em muốn mặc kiểu dáng nào đây, thuận tiện ngày mai tụi mình sẽ đi thử được không?'

Cũng không biết có phải vì chung sống lâu với lưu manh trước mắt này hay không mà sóng điện não cũng giống với tần suất của anh rồi. Trong nháy mắt, Hàn Thư Duệ liền nghĩ đến tình cảnh quỷ dị khi mình mặc đồ cưới, sau đó cùng đi vào lễ đường với người nam nhân này, mặt cậu liền đỏ rực.

"Nghĩ đến rất kích động đúng không?"

Lão lưu manh càng ngày càng tăng công lực, cậu không có cách nào mà đối phó với Trịnh Hạo An.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thư Duệ bị kéo đến nơi chụp ảnh, cậu thật muốn thu hồi tình cảm vừa yêu vừa hận của mình lại.

"Lễ phục này là cố ý làm cho em đấy, có thích không?"

Hàn Thư Duệ mờ mịt nhìn thoáng qua lễ phục, chưa kịp đưa tay xoa trán thì "bầy" nhân viên đã xuất hiện rồi "nhỉ nhảnh" đưa cậu vào phòng thử đồ.

"Tiên sinh, nhanh thử đi, lễ phục này do thợ thủ công chế tác đấy, hơn nữa đối với thiết kế này cũng có Trịnh tiên sinh tham dự nha."

Tay Hàn Thư Duệ nhẹ vuốt lên lễ phục, chất vải rất tốt, thoải mái dễ chịu, chỉ là ren trong tay áo sao lại là sở thích của Trịnh Hạo An...

Nhưng không để Hàn Thư Duệ xoắn xuýt, những nhân viên này tướng mạo thanh tú nhưng thủ đoạn lại rất tốt. Hàn Thư Duệ một mực cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng phải đi thử đồ.

Hàn Thư Duệ không có thoải mái lắm, đối với nam nhân lại ăn mặc "Tinh xảo" như thế này, cậu cảm thấy có chút quỷ dị, đương nhiên sự thưởng thức của Trịnh Hạo An đối với cậu, cậu xem như không thấy.

Trịnh Hạo An mặc bộ lễ phục trắng, thực sự mang lại cảm giác rất khác, mang theo một loại mị lực thành thục mà chỉ anh có được.

Thân thể thon dài, lễ phục được may vừa vặn với cơ thể, mang đến một loại nam tính lại rất mỹ cảm, Hàn Thư Duệ có chút không được tự nhiên, còn có chút ghen ghét.

(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang)

Hai người đều mặc lễ phục, Trịnh Hạo An suất khí khiến người khác hít thở không thông, còn cậu thì.... Mặc dù từ góc độ nào đó, thân thể tuy thon dài nhưng có chút yếu ớt, hơn nữa khuôn mặt này của cậu có chút mềm mại, đem lại cho người khác có cảm giác muốn khi dễ cậu a.

Trịnh Hạo An rất thích nhìn Hàn Thư Duệ mặc lễ phục, đôi mắt sáng ngời, bước nhanh về phía trước tự nhiên sửa lại chiếc nơ trên cổ Hàn Thư Duệ: "Nhìn rất đẹp."

Hàn Thư Duệ đáy lòng đang lôi đậu đen rau muống ra, nhưng vẫn phong độ mà trả lời lại một câu: "Anh cũng không tệ."

"Vậy mới xứng với em chứ."

Hàn Thư Duệ bị thanh âm cuối của Trịnh Hạo An đánh bại, còn có một đám nhân viên đang cuối đầu nhưng vẫn vểnh tai lên mà hóng chuyện kia.

"Tới đây, anh có cái này cho em xem."- Trịnh Hạo An bình tĩnh hơn Hàn Thư Duệ nhiều, lập tức dắt Hàn Thư Duệ đi vào trong, "Anh vì ngày hôm nay mà chuẩn bị thật lâu rồi đó."

Hàn Thư Duệ trợn to mắt, đưa mắt nhìn về đám Lavender (1) ưu nhã đồ sộ kia, màu xanh của lá phối hợp với màu tím ưu nhã trong nháy mắt có thể đập phát chết luôn thị giác của người nhìn.

Trịnh Hạo An nắm tay Hàn Thư Duệ chạy đến bụi Lavender, chỗ đấy được sắp xếp hoa hồng Champagne (2) tạo thành hình tâm đầu ý hợp rất hoàn mỹ.

"Khi trồng hoa này, anh cũng tham gia.

Theo ngôn ngữ của loài hoa, Lavender có nghĩa là chờ đợi tình yêu. Kỳ thật anh thấy thật sự rất may mắn, tuy đã đến tuổi này nhưng vẫn có thể đợi được em."

Hoa hồng Champagne tuy không có màu đỏ rực nhiệt huyết nhưng lại rất phù hợp với chúng ta. Bởi vì anh muốn nói với em một sự thật, chính là anh chỉ chung thủy với một mình em. Đời này anh chỉ động tâm một lần duy nhất, cũng hy vọng em có thể đi đến cuối đường cùng anh."

Trịnh Hạo An nói không nhanh không chậm, rất dụng tâm khiến tim của Hàn Thư Duệ đập gia tốc.

"Nếu như em cũng yêu anh... Vậy gả cho anh đi, có được không?"

Lễ cầu hôn, rốt cuộc lúc này cũng đã thực hiện.

Trong nháy mắt cậu muốn anh đây là phạm quy, nhưng không khí cầu hôn như vậy khiến cậu rất cảm động, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng bây giờ lại rất hoảng loạn.

Đặc biệt là xung quanh, ngoại trừ những bụi hoa thì chỉ có cậu và Trịnh Hạo An tự do tự tại, Hàn Thư Duệ chậm rãi vươn tay tiếp nhận chiếc nhẫn được Trịnh Hạo An quỳ một gối đưa lên.

Dùng hôn nhân trói buộc hai người cũng không nhất định là sự trói buộc.

Trịnh Hạo An rất nhanh bắt kịp tình huống, khi Hàn Thư Duệ động tâm tiếp nhận chiếc nhẫn, trong nháy mắt các nhân viên công tác rất nhanh vào chỗ, tiếp tục khâu lãng mạn nhất___chụp ảnh cưới.

Hàn Thư Duệ tiếp tục bị dày vò, tăng thêm thợ nhiếp ảnh yêu cầu hai người phải làm ra những động tác thân mật, Trịnh Hạo An cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, không có tí phản kháng nào.

Còn phần hậu trường hay ảnh cưới gì gì đó, Hàn Thư Duệ trực tiếp bỏ qua.

Cả studio chỉ phục vụ hai người, hai người cứ liên tục thay trang phục, Trịnh Hạo An cũng rất hưởng thụ a.

Khi thay bộ quần áo cuối cùng, Trịnh Hạo An không biết từ khi nào đã đem Trịnh Khiêm Dĩnh đến, đồng thời mặc cho nhóc một bộ đồ rất đáng yêu, cậu có cảm giác rất quỷ dị như ba người đang chụp ảnh gia đình đấy.

Bánh bao luôn nhất quyết gọi Hàn Thư Duệ là ca ca, nhóc không muốn gọi cậu là ba ba hoặc những xưng hô khác, đối với chuyện này mặt Trịnh Hạo An đen như đáy nồi, nhưng cũng không có cách khác đành phải mang nhóc con đi.

Kết thúc công việc, Hàn Thư Duệ trực tiếp ngủ trong xe của Trịnh Hạo An để về nhà, trên người còn mang bộ lễ phục do Trịnh Hạo An tham gia thiết kế, Hàn Thư Duệ vì cả ngày nay mà mệt mỏi nên cũng không phản kháng, hơn nữa cậu cũng nguyện ý thỏa hiệp với Trịnh Hạo An.

Chỉ là không nghĩ tới, khi Hàn Thư Duệ về tới Hàn gia, Trịnh Hạo An cũng đã rời đi. Phương Tử Xuyên, người tưởng như sẽ không bao giờ xuất hiện nữa lại xuất hiện trước mắt cậu.

Phương Tử Xuyên nhìn chằm chằm bộ lễ phục trên người Hàn Thư Duệ, nguyên bản sắc mặt tái nhợt mang theo mệt mỏi nhưng giờ phút này lại như muốn giết người: "Chuyện hai người muốn kết hôn với nhau, chẳng lẽ là thật?"

- -----------------------

Chú thích:

(1) Lavender: Hoa oải hương

(2) Hoa hồng Champagne: Theo ngôn ngữ của loài hoa nó có nghĩa là chung thủy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play