*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bất quá chột dạ thì chột dạ, Hàn Thư Duệ rất nhanh nhớ tới người nam nhân trước mắt này không chờ cậu đồng ý gì mà đã mang chuyện hôn sự đi tuyên bố loạn thất bát tao lên hết.
Trịnh Hạo An thấy Hàn Thư Duệ biến sắc cũng nghĩ đến việc này, hai người đối diện với nhau liền trầm mặc xấu hổ.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Hàn Thư Duệ mở miệng trước: "Anh tới đây làm gì?"
Hàn Thư Duệ cũng không muốn thỏa hiệp đơn giản như vậy, nhưng cũng biết chuyện này là do Trịnh lão gia tử giở trò, thấy Trịnh Hạo An không nói gì nên cậu liền chủ động mà lên tiếng trước.
Thế nhưng lúc này Trịnh Hạo An nghĩ đến chuyện Hàn Thư Duệ thế mà lại đi ôm một người nam nhân khác, lý trí của anh cơ hồ đã biến mất.
Lúc trước khi quen Hàn Thư Duệ, anh cũng đã biết đến sự tồn tại của tên cặn bã Phương Tử Xuyên. Khi đó anh đang theo đuổi Hàn Thư Duệ, hơn nữa đó là chuyện đã qua, Trịnh Hạo An cũng cố gằn con dã thú kia dưới đáy lòng.
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, hơn nữa Trịnh Hạo An phát hiện mình càng ngày càng có ham muốn chiếm giữ, ban nãy Hàn Thư Duệ cũng không đẩy người kia ra làm cho tâm tình của Trịnh Hạo An càng bạo liệt hơn trước.
"Người ban nãy, em thích hắn ta sao?"
Trịnh Hạo An không trả lời Hàn Thư Duệ, nhưng hỏi ngược lại cậu, sắc mặt Hàn Thư Duệ thoáng cái đen kịt.
Không nói đến việc Trịnh Hạo An tự chủ trương làm cho cậu thấy không thoải mái, hiện tại cậu và bạn bè như vậy cũng bị Trịnh Hạo An nghi ngờ, giờ đây cậu lại có ảo giác rằng Trịnh Hạo An không hiểu được cậu.
Hàn Thư Duệ hít sâu hai lần, cảm thấy hai người hiện giờ đều không tỉnh táo cho nên không thể nói chuyện nghiêm túc được, chỉ là không đợi cậu quay lưng, thân thể đã rơi vào một lồng ngực nóng rực.
Khác với khi được Lưu Hạo Minh bất ngờ ôm, mặt Hàn Thư Duệ nóng bừng bừng giống như điều này đã trở thành thói quen của cậu.
Quán cà phê không kín đáo cho lắm, Hàn Thư Duệ có chút bất đắc dĩ mà phát hiện khi mình được Lưu Hạo Minh ôm, do đáy lòng cậu rất bằng phẳng nên cũng không thấy áp lực.
Thế nhưng khi được Trịnh Hạo An ôm thì cậu cảm thấy hoàn toàn trái ngược với người kia, nhiệt độ của đối phương cứ từng đợt mà truyền tới, Hàn Thư Duệ cũng không thể bỏ qua cảm giác an tâm với cảm giác lo sợ bị người xung quanh chú ý.
Điều này làm cậu hiểu rõ, nguyên lai người mình thích cùng người mình không thích sẽ mang đến những cảm giác khác nhau a.
Đáng tiếc nếu là ngày thường Trịnh Hạo An sẽ hiểu được tâm tình của cậu, nhưng tâm tình hôm nay của anh rất không tốt, năng lực suy đoán của anh liền bị hạn chế không ít.
"Chuyện hôn lễ, tuy không phải là ý của anh nhưng anh cũng không ra tay ngăn cản."- Thanh âm khô khốc của Trịnh Hạo An vang lên, tựa hồ nói một cách thẳng thắn như vậy là một chuyện rất gian nan.
Tâm Hàn Thư Duệ thoáng run lên, Trịnh Hạo An còn định nói gì đó, cậu liền mạnh mẽ quay lại ôm người nam nhân hết lần này đến lần khác làm cậu không biết phải làm sao này.
"Này, em chỉ cảm thấy anh thiếu nợ em một nghi thức cầu hôn mà thôi, về người ban nãy, chỉ là bạn của em, anh đừng có ăn bậy dấm chua được không."
Khi bắt đầu giải thích Hàn Thư Duệ biết mình sẽ yếu thế, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy trong tình cảm nhất là đang có hiểu lầm, mặt mũi cũng không cần quá bận tâm làm gì.
Trịnh Hạo An cảm thấy hơi yên tâm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Hàn Thư Duệ như đang thẩm vấn xem Hàn Thư Duệ là nói thật hay giả.
Hàn Thư Duệ hơi ảo não, nhưng một giây sau Trịnh Hạo An lại nói câu cầu hôn khiến cậu kinh ngạc: "Nếu như em cùng bọn họ không có quan hệ gì...như vậy....Gả cho anh đi."
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ảo tưởng rằng một ngày nào đó, sẽ có một người nam nhân đứng trước mặt cậu ngượng ngùng mà nói ra lời cầu hôn với cậu.
Làm cho Hàn Thư Duệ bất đắc dĩ nhất là khi nghe được lời này, đáy lòng ngoại trừ thoáng vui mừng nhưng bên ngoài cậu lại cảm thấy không được tự nhiên. Cứ như cậu rất chờ mong Trịnh Hạo An sẽ nói ra lời này vậy.
"Này, Trịnh Hạo An, chúng ta quen biết chưa đến một năm mà."- Hàn Thư Duệ cố ngăn cản tim đang đập hỗn loạn đến nỗi cậu không thể khống chế lại, đáng tiếc, Trịnh Hạo An đương nhiên sẽ không cho cậu có thời gian bình phục tâm tình.
Hàn Thư Duệ mở to hai mắt, nhìn Trịnh Hạo An quỳ một chân trên đất, lúc này phòng nho nhỏ lại mang đến cảm giác nghiêm túc, áp bách: "Gả cho anh đi."
Động tĩnh bên này không nhỏ, tăng thêm bản năng thấy có náo nhiệt sẽ vây lại, cho nên đợi Hàn Thư Duệ khôi phục thần trí há miệng thở dốc cậu mới phát hiện xung quanh.
(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang) Cậu bởi vì không có ý thức mà mạnh mẽ lôi kéo Trịnh Hạo An, chạy nhanh khỏi quán cà phê đang hỗn loạn kia, thậm chí, còn quên tính tiền.
Trịnh Hạo An nhìn Hàn Thư Duệ đang ảo não, khóe miệng lần nữa mà cười nhẹ nhàng. Tình cảm như một chuyện rất kỳ lạ, có thể đơn giản làm anh mất ý chí nhưng cũng nguyện ý tin tưởng.
Hàn Thư Duệ đần như vậy, nếu không phải là anh thì về sau không biết cậu sẽ phải ăn bao nhiêu thiệt thòi nữa. Nhưng nếu tên ngu ngốc này về sau không theo anh, thì Trịnh Hạo An anh cũng không phải là không có cách, không phải sao.
Hàn Thư Duệ bị Trịnh Hạo An nhìn như vậy, cậu thoáng sợ hãi, một giây sau cảm giác bị hôn môi đem đến ảo giác như tim cậu đã ngừng đập lâu rồi.
"Gả cho anh."- Trịnh Hạo An tựa hồ không để ý những người đi lại trên đường, đồng thời còn lẩm bẩm câu nói làm anh canh cánh trong lòng.
Hàn Thư Duệ không thành công ngăn anh lại, trên mặt đỏ ửng như phát sốt, cậu bắt đầu khiếp sợ nhìn Trịnh Hạo An bắt đầu đem bộ dáng bá đạo của anh ra, cuối cùng đem hai chữ lưu manh đã giữ lâu dưới đáy lòng mà mắng ra.
Trịnh Hạo An cười như mèo trộm được cá, bất quá ánh mắt lạnh lùng lườm người nam nhân đang ngồi trong xe kia, anh tiến lên vài bước cùng Hàn Thư Duệ mười ngón đan xen nhau: "Trở về chúng ta nói tiếp, chẳng lẽ em muốn mọi người trên đường vây lại?"
Hàn Thư Duệ bị người da mặt dày này đánh bại triệt để, thở phì phì, gọi xe muốn đi về Hàn gia.
Trịnh Hạo An nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo Hàn Thư Duệ ngồi vào trong xe cùng mình.
"Anh đi theo làm gì?"
"Đi gặp Hàn lão gia, thuận tiện nói chuyện kết hôn."
Người lái xe phía trước tựa như đối với câu chuyện này có chút tò mò, ánh mắt không ngừng liếc về kính chiếu hậu để nhìn Trịnh Hạo An cùng Hàn Thư Duệ, cũng không biết có thể nhận ra cặp đôi đang muốn kết hôn mà báo chí đưa tin bữa giờ hay không.
Có người ngoài, Hàn Thư Duệ không nói gì thêm, tay không thể giãy ra trói buộc của Trịnh Hạo An, chỉ có thể hít sâu vài lần, đồng thời tự lừa mình rằng đại thúc lái xe kia cái gì cũng không nhìn thấy được.
Xe taxi rất nhanh khởi động, đồng thời, một chiếc xe con bên cạnh cũng chạy vượt qua.
Hàn Thư Duệ bởi vì chuyện ban nãy mà xấu hổ, cho nên không thấy Trịnh Hạo An lườm đến Lưu Hạo Minh đang ngồi trong chiếc xe kia.
Tay Lưu Hạo Minh siết chặt lại, mặt khó coi đến cực điểm làm cho Hồng Quân Lập đang lái xe phía trước cũng muốn điều hòa hô hấp cho y. Trong mắt ông, người âm lãnh đáng sợ nhất Lưu gia chính là Lưu Lãng Bác, nhưng người đang ở trong xe cùng ông cũng không tốt đẹp gì. Vậy mà không phát hiện ra, Lưu Hạo Minh ôn hòa hiểu nghĩa là anh em họ với Lưu Lãng Bác nhưng hai người này lại có một điểm tương tự.
Tỷ như, sự chấp nhất đến điên cuồng.
"Quân Lập, chú nhanh làm xong tòa biệt thự tôi giao cho chú đi, sắp tới tôi có thể sẽ dùng nó."
"Thiếu gia."- Quân Lập nhịn không được mà hô lên, nhìn Lưu Hạo Minh xuất thần nên cũng đành nuốt xuống những câu nói trong miệng.
Lưu Hạo Minh quyết định như thế nào, ông không thể xen vào. Nhưng với tư cách là người bên cạnh thiếu gia, ông ít nhiều gì cũng oán hận Hàn Thư Duệ.
"Được rồi, dù sao mấy ngày tới tôi cũng không bận việc gì. Tự tôi đến giám sát là được rồi, hy vọng có thể đem đến bất ngờ cho cậu ấy..."
Hồng Quân Lập lắc đầu, đối với yêu hận tình trường của người trẻ tuổi ông vô lực khuyên can. Ông năm đó kết hôn với lão bà tuy cũng sẽ có cải vả nhưng cuối cùng vẫn sẽ làm hòa lại.
Chỉ có người đem tình cảm như mạng sống, ông thật sự không thể hiểu. Ông cũng dần tỉnh táo, không muốn nói thêm điều gì.
Rất nhanh hai người liền lái xe đi, như chưa từng xuất hiện.
Cùng một thời gian, Hàn lão gia cuối cùng cũng chờ được Trịnh Hạo An đến. Chỉ là tên tiểu tử ngu ngốc đó đã bước vào cửa của Hàn gia rồi còn dám hung hăng càn quấy mà nắm tay Hàn Thư Duệ, làm cho sự tức giận mấy ngày nay của Hàn lão gia không được phát tiết mà tăng cao.
Âm thanh quải trượng chấn động xuống đất như tiếng nổ rung trời, Hàn Thư Duệ đang còn tính nói gì đó nhưng bị Hàn lão gia trừng nên đành im lặng: "Trịnh tiên sinh, xin hỏi hôm nay cậu đến Hàn gia ta có chuyện gì không?"