*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong nháy mắt Hàn Thư Duệ cảm thấy nam nhân này thật đáng buồn. Ban đầu chính hắn ta đã không để ý đến đoạn tình cảm khi đó, lại bởi vì không chiếm được mà biến thành chấp niệm.

Không hiểu sao trước kia cậu lại thương người nam nhân này!

Hàn Thư Duệ nghe câu hỏi liền gật nhẹ đầu, cậu chỉ lên lễ phục trên người mình: "Anh không thấy sao, nếu lúc đó anh có rảnh thì cứ tới tham gia hôn lễ của chúng tôi."

Phương Tử Xuyên nắm chặt tay, bước chân thoáng chần chờ nhưng vẫn nhanh chóng mà bước về phía trước: "Thư Duệ đừng vì anh mà làm như vậy để rồi tự giẫm đạp mình, kỳ thực chúng ta còn cơ hội mà, đúng không?"

Hàn Thư Duệ thật không biết người này lấy tự tin ở đâu ra, cũng không nhiều lời vô nghĩa, cậu liền thể hiện thái độ của mình: "Nếu không phải tôi nguyện ý thì một thân lễ phục này còn có hôn lễ cũng không thể diễn ra được. Điểm này, tôi muốn anh biết."

Có lẽ lời nói của Hàn Thư Duệ quá thẳng thắn, có thể đánh người này trong giấc mơ quay về sự thật.

"Em rõ ràng đã nói thích tôi...."

Hàn Thư Duệ nhìn người đang cố cầm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhớ tới thằng ngốc năm đó là cậu: "Đúng vậy, tôi đã từng nói như thế."

Đôi mắt Phương Tử Xuyên sáng lên, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Thư Duệ khiến hắn ta phải nhận thức sự thật: "Điều này là trước khi anh kết hôn, là anh vứt bỏ tôi trước."

Hàn Thư Duệ đi vào nhà, cuối cùng không nhịn được mà dừng lại: "Anh trước kia là bộ dáng gì a, bây giờ tôi cũng không biết còn ai có thể thích anh, coi trọng anh hay không. Tuổi trẻ lý tưởng năm đó có thật là biết mình muốn cái gì hay không đây."

Phương Tử Xuyên im lặng nhìn cửa đóng chặt, nắm chặt tay hung hăng mà đánh vào đầu mình, sau đó nặng nề mà vỗ đầu.

Hắn luôn cho rằng sau khi ba mẹ mất, hắn biết rõ mục tiêu của đời mình, là không ngừng hướng lên trên, giẫm nát mọi người dưới chân.

Thế nhưng Ông Trời, tại sao cho hắn quen biết với Hàn Thư Duệ, lại cho hắn quen biết thêm một người có địa vị hấp dẫn như vậy. Chắc hắn giống với những gì mà Hàn Thư Duệ đã nói, từ lúc đó hắn đã không biết được thứ gì là quan trọng nhất, cũng không học được cách buông bỏ.

Thế nhưng bây giờ, ông trời đem hai thứ này thu về cùng một lúc. Bị tình cảm cùng quyền thế vứt bỏ cùng lúc, Phương Tử Xuyên cảm giác mình có chút tỉnh ngộ rồi.

Hàn Thư Duệ nói xong những lời kia, lập tức quăng chuyện này ra sau đầu. Cậu cũng không vì tình cảm ngày xưa mới nói vài câu với hắn ta, chẳng qua đây giống như một việc cổ vũ có nhân đạo mà thôi, giống như năm đó cậu rời khỏi nhà phải từng bước tự lập nghiệp vậy.

Nghĩ đến đây, Hàn thư Duệ lại nhớ tới hôn lễ của mình vậy mà quen mời rất nhiều người. Tỷ như Vương thúc cùng thím Vương, còn có con khỉ nhiều chuyện dưới tay cậu.

Vì chuyện này, Hàn Thư Duệ liền gọi cho Trịnh Hạo An. Chỉ liên tiếp nghe được tiếng đối phương sủng nịnh đồng ý với cậu, theo thói quen mà mặt cậu đỏ rần rần lên.

"Không có vấn đề gì, lão bà đại nhân có ý kiến gì, anh nhất định sẽ thỏa mãn hết."

Nghe được xưng hô như vậy, Hàn Thư Duệ quyết đoán mà cúp điện thoại, dùng sức vỗ vỗ đôi má, đi đến thư phòng của Hàn lão gia. Tuy cậu quyết định gả cho Trịnh Hạo An nhưng đối với việc làm sao để lão gia tử sảng khoái cải biến thái độ như vậy, cậu cũng còn rất mơ mơ màng màng a.

Trịnh Hạo An cuối cùng là hy sinh cái gì hay vứt bỏ cái gì mà được đồng ý như vậy. Hàn Thư Duệ có chút tò mò cũng không được tự nhiên.

Tình yêu, mới không phải là vứt bỏ cùng hy sinh.

Hàn Nhất Phương nghe Hàn Thư Duệ đề cập đến chuyện này, ban đầu còn có chút không được tự nhiên còn cố che giấu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi cháu trai nhà mình dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cuối cùng cũng đem sự tình nói ra.

Thật sự thì, chân tướng chỉ là một phần hiệp ước mà thôi.

Lần trước khi Trịnh Hạo An đi đến Hàn gia, kỳ thật là mang đến một bản hiệp ước. Điều khoản bên trong thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại nói lên sự toàn tâm toàn ý của Trịnh Hạo An.

"....."

"Nếu sau khi hai người kết hôn, Trịnh Hạo An làm chuyện bên ngoài có lỗi với Hàn Thư Duệ. Các hành vi ngược đãi hoặc những hành vi mà Hàn Nhất Phương tiên sinh cho rằng không tốt thì tất cả tài sản trên danh nghĩa của Trịnh Hạo An đầu sẽ chuyển cho Hàn Thư Duệ."

"....."

Ngoài những điều khoản này, còn có những điều khoản ngăn Trịnh Hạo An có khả năng di chuyển tài sản đến danh nghĩa khác. Bởi vì Trịnh Hạo An đã liệt kê hết các tập đoàn hoặc công ty trong và ngoài ánh sáng ra hết, những điều này là lấy tư cách cam đoan. Nếu về sau Trịnh Hạo An có ác ý muốn hủy hoại công ty, như vậy anh ta phải bồi thường tương ứng với những thứ đã được liệt kê trên.

Hàn Thư Duệ nhìn chằm chằm bản hiệp ước này, Hàn Nhất Phương có chút lo lắng nhưng vẫn tiêu sái lấy ra thêm vài cái khác, đương nhiên cậu cũng biểu thị rằng mình sẽ không vì cảm động mà ngu ngốc cự tuyệt đâu.

Cậu đích thực rất cảm động, rất rất cảm động mà thôi.

Hàn Thư Duệ sẽ không vì nội tâm mình điên cuồng mà đi tìm Trịnh Hạo An hủy bỏ những bản hiệp ước này. Bởi vì đây là việc chứng minh anh yêu cậu, đồng thời cũng làm cho Hàn gia yên tâm.

Cậu, Hàn Thư Duệ, lúc này đây, thật không có nhìn lầm người.

Hôn lễ được hai lão gia tử tìm ngày tốt mà tổ chức. Vì vậy những công việc gần đây đều luôn vây quanh việc tổ chức hôn lễ của Hàn Thư Duệ.

Thế nên mấy báo chí đều lấy việc Hàn Nặc Y ly hôn với Phương Tử Xuyên mà khiêu khích, hai nhà cùng "Đại huyết tẩy một lần."

Xem như mượn chuyện này thuyết minh, Hàn tiểu thư chỉ là một người được người ngoài chống lưng mà thôi, lúc này đây Hàn Thư Duệ đang chuẩn bị hôn lễ mới là người được hai gia tộc lớn nâng trong lòng bàn tay, bất luận khiêu khích kiểu gì cũng sẽ bị trấn áp xuống.

Hàn Thư Duệ có chút bất đắc dĩ nhưng cũng rất hưởng thụ cảm giác được quan tâm chiếu cố này. Chỉ là với tư cách là người đầu tiên tuyên bố sẽ kết hôn đồng tính luyến ái, hiện tại mỗi lần cậu ra ngoài phải ngụy trang để ứng đối với vài đám nhỏ muốn bám theo cậu.

Nhưng Trịnh Hạo An lại khác, anh không hề kiêng kị người nào, luôn bày ra tư thái cặp đôi rất hạnh phúc như muốn tuyên bố đáp lại đám người luôn miệng "Đồng tính luyến ái buồn nôn. Đồng tính luyến ái đi chết".

Vì thế giới này cực đoan, luôn có nhiều người quảng cáo rùm beng, hô hào dùng chính nghĩa đi tiêu diết.

Hàn Thư Duệ cảm thấy may mắn vì mình là người trong một gia đình không tầm thường, cũng gả đến một người không tầm thường, bởi vậy mà cậu có thể dễ dàng thoát khỏi những điều này, có thể cùng người yêu sống cùng một chỗ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đến một ngày trước lễ kết hôn.

(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang)

Người chưa từng kết hôn cũng sẽ không hiểu được, rõ ràng thấy thời gian còn rất nhiều nhưng chớp mắt liền quên đi thời gian, cũng sẽ lo sợ mình sẽ làm không tốt.

Vì vậy vấn đề duy nhất hiện giờ là, cậu thấy thời gian trôi qua như giày vò cậu.

Hàn Thư Duệ lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn không ngủ được, ban ngày còn có thể luyện chữ để bình ổn tâm tình, thế nhưng đúng bảy giờ Hàn lão gia lại ngăn cậu lại.

"Ngày mai là đại lễ, nên đi ngủ sớm một chút, sắc khí mới tốt được."

Hàn Thư Duệ trở người vài lần, có chút không nhịn được mà gọi điện cho Trịnh Hạo An, điện thoại vang lên hai lần liền có người tiếp nhận.

"Bảo bối?"

"Ngủ không được."

"Anh kỳ thật cũng vậy, vừa nghĩ đến ngày mai lão bà đại nhân sẽ thành người của anh liền kích động a."

Hàn Thư Duệ nhẹ giọng "Hứ", nhưng không hiểu sao trong lòng cũng yên ổn đôi chút. Hai người cùng nói vài chuyện tào lao nào đó, mãi cho đến khi Hàn Thư Duệ buồn ngủ.

Trước khi ngủ Hàn Thư Duệ nghĩ rằng tuy cũng thường điện thoại cho anh, nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo An nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy...nhưng cũng thật thôi miên người a.

Ngày hôm sau, là một ngày nắng ấm không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Hàn Thư Duệ dậy rất sớm, cũng không biết khi nào ở nhà mình lại xuất hiện một thợ trang điểm, "Bảo bối kiên nhẫn một tí nha, tôi cam đoan sẽ khiến cậu trở thành nhân vật sáng nhất hôm nay."

"Tôi là nam, không cần phải trang điểm đâu!"

"Ai nói đấy! Vì để hôm nay trong hôn lễ có thể cho chú rể xem cậu, nhiều người khuynh đảo vì cậu mà tôi đã suy tư hết một buổi tối đó."

Hàn Thư Duệ nhìn ánh mắt sáng rực của cô gái, thở dài một hơi nhưng cũng không phản bác nữa. Việc gì đến cũng sẽ đến, coi như đền đáp cho Trịnh Hạo An vậy.

Đương nhiên nếu cậu biết rõ Trịnh Hạo An không gọi cô gái này trang điểm mà chính cô tự chủ trương thì...Hàn Thư Duệ sẽ đả đảo lầm bầm một khoảng thời gian dài cho cô gái này biết mặt.

Sau nửa giờ, Hàn Thư Duệ nhìn người có chút không giống nam nhân kia mà muốn méo miệng. Trang điểm cứ như một loại ma thuật thần kỳ, có thể biến một cô gái bình thường biến thành mỹ nữ, một nam tử hán biến thành một "Yêu nghiệt".

Cũng may phần trên mặt nhìn không ra, về phần đôi mắt tinh tế có thể cắn răng xem nhẹ, bộ dáng lúc này của cậu thật không chân thực mà.

Giống như là, tro bụi trên mặt Hàn Thư Duệ được rửa sạch mà lộ ra ánh hào quang.

Lâm Lị đứng ngoài cửa, là người thứ nhất hét ầm lên.

"Lão đại, anh quả thật là đẹp trai đến xuất sắc rồi, trước kia em đã muốn nói như vậy nhưng hiện tại rốt cục cũng dám nói ra khỏi miệng. Ah ah ah ah ah ah, anh đẹp trai quá trời quá đất rồi..."

Hàn Thư Duệ rất hối hận vì đã đem ranh con này tới đây với tư cách là người trong nhà, không đợi cậu xoắn xuýt, âm thanh phá trúc liền nổ ầm ầm.

Hàn Thư Duệ đang đứng bên ngoài cái gọi là "Khuê phòng", mơ hồ nhìn thấy có một chiếc xe dẫn đầu đoàn xe, Hàn Thư Duệ đến ngồi ngay ngắn bên trong chiếc xe được trang trí những lẳng hoa sang trọng.

Cùng một thời gian, Trịnh Hạo An nhìn về hướng của Hàn Thư Duệ. Khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười sạch sẽ không một tia lo lắng.

"Bảo bối, anh đến "lấy" em về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play