*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tin tức này vừa đưa ra, kể cả Hàn Thư Duệ là nhân vật chính tham dự bên trong cũng nhịn không được mà đi xác định tính chân thật của chuyện này. Có thể là do danh tiếng của Trịnh gia mà làm rầm rộ hoặc việc này là việc công khai kết hôn đầu tiên trong nước.
Mà điều Hàn Thư Duệ kinh ngạc là cậu khi nào đã đáp ứng kết hôn với Trịnh Hạo An?!
Hàn lão gia nhìn cháu trai mình kinh ngạc như thế, cái người muốn lấy cháu mình không nói cho ông một tiếng lại muốn vụng trộm lấy Hàn Thư Duệ đi, lập tức đập bàn ra quyết định không cho Trịnh Hạo An vào cửa Hàn gia. Về phần Hàn Thư Duệ, ông nhất quyết không giao cậu ra đấy, để cho hai cha con Trịnh gia tự giày vò mình đi.
Hàn Thư Duệ muốn nhảy dựng lên, đối với ông đang chơi trò chơi với Trịnh gia như trẻ con như thế này, cậu cảm thấy có chút đau đầu. Nhưng mỗi lần cậu nghĩ đến đều rất xấu hổ a, nhưng đáy lòng cậu cũng không bài xích đối với việc tổ chức hôn lễ đến như vậy.
Tình yêu đồng tính, đúng là sẽ mang đến cho hai người cảm giác không an toàn lắm. Kết hôn cũng là một cách không sai a, nhưng cậu lại chưa từng nghe Trịnh Hạo An nói chuyện này mà!
Nhưng rất nhanh, Hàn Thư Duệ liền không còn suy nghĩ nhiều đến việc cầu hôn kết hôn gì nữa. Bởi vì trong Hàn gia lại xảy ra một việc không nhỏ.
Khi chuyện mập mờ của Hàn Nặc Y cùng mập mờ cùng với Lưu Lãng Bác được tung ra, Hàn Nặc Y liền cùng Phương Tử Xuyên náo loạn một trận ở nhà.
Nghe nói lúc bắt đầu, Hàn Nặc Y là vì chột dạ mà giải thích vài câu. Nhưng Phương Tử Xuyên liên tục phỉ nhổ chửi mắng, Hàn Nặc Y bản chất kiêu căng đương nhiên là không chịu nhường nhịn.
Nói cái gì mà địa vị, quyền thế tất cả đều dựa vào cô ta mới có được, còn nói Phương Tử Xuyên có ý đồ với Hàn Thư Duệ làm cô ta muốn buồn nôn, toàn những câu nói đâm vào tim.
Vì vậy rất nhanh hai người liền náo lên um sùm, cuối cùng cũng không nhịn được mà động thủ. Hàn Nặc Y lúc đầu còn lấy cái thai mà bắt hắn ta nhường nhịn, nhưng thời gian gần qua lý trí cũng mất, chẳng lo lắng cho bụng mình nữa.
Theo đám người hầu nói, Phương Tử Xuyên trong lúc tranh cãi cũng khắc chế không sử dụng bạo lực gì nhiều, ngược lại Hàn Nặc Y lại cố tình đẩy hắn ta vì đứng không vững mà cùng ngã xuống, đã không có tình cảm kiên cố bây giờ còn đem một tia ràng buộc giữa hai người cũng mất đi___Cô ta xảy thai.
Phương Tử Xuyên ngay lập tức muốn ly hôn với lý do vì Hàn Nặc Y ngoại tình, với những tin tức gần đây thì cũng đủ để ly hôn rồi, nhưng Hàn Nặc Y một mực không đồng ý. Bất quá kết quả là gì thì ai cũng có thể đoán được đấy.
Đối với chuyện này, điều đáng nhắc tới là Lưu Lãng Bác, người cho Hàn Nặc Y dựa lưng làm những hành vi não tàn đến vậy cũng không có ý ra tay hoặc nói rằng hắn ta cũng đang lâm vào tình cảnh xấu hổ nên hắn chẳng dám làm gì.
Lưu Lãng Bác thật sự là người nghĩ sâu tính kỹ, ví dụ như trong lúc dụ dỗ Hàn Nặc Y hắn ta không hề có tiếp xúc nhiều với thân thể của cô ta, hơn nữa hắn ta cũng sợ chuyện giữa mình với Hàn Nặc Y về sau có thể sẽ bị phát hiện nên hắn rất thận trọng trong những cuộc hẹn với cô ta.
Tỷ như đem nơi hai người hẹn nhau khống chế toàn bộ, sau đó cho người kiểm tra xung quanh xem có những vấn đề như bị chụp lén gì hay không.
Chỉ tiếc cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, nhưng Lưu Lãng Bác lại quên mất một chuyện___dù là thuộc hạ của hắn ta đã tận tụy trung thành đến mấy cũng không chắc được bọn họ có phản bội lại hay không.
Trịnh Hạo An đối với việc này có chiêu cao hơn Hàn Thư Duệ, lúc bắt đầu khi Lưu Lãng Bác trở thành một nhân vật trong giới, anh liền giấu con cờ của anh bên người hắn, để mấy năm về sau còn có thể đâm cho đối thủ vạn tiễn xuyên tâm.
Hàn Thư Duệ khi mượn người của hai lão gia tử thực chất đều là người của Trịnh Hạo An, cuối cùng vì tranh thủ phúc lợi cho con mình mà đem chuyện này nói cho Hàn Thư Duệ.
Đối với chuyện ấy, cậu không chỉ sợ hãi thán phục mà còn cảm khái. May mắn địch nhân của cậu là Lưu Lãng Bác, hơn nữa phía sau còn có Trịnh Hạo An cùng hai lão gia tử, bằng không thì dựa vào cậu mà muốn vật ngã Lưu đại thiếu gia kia thì tương đối khó khăn a.
Khi Trịnh lão gia biết được kế sách của cậu, khách quan mà khen một câu hậu sinh khả úy. Chính xác thì Hàn Thư Duệ cũng không có kế sách hoa lệ gì, nhưng xà đánh bảy tất là cách rất hiệu quả.
Lưu Lãng Bác bị Lưu gia chỉ trích, Lưu gia mất mặt đến nỗi buông tha cho đứa cháu này. Nhưng nói thì dễ, Lưu Lãng Bác đối với chuyện này không quan tâm mà còn lớn mật đến mập mờ đùa giỡn với Trịnh Hạo An, trình độ lớn mật như thế này cũng khiến người khác cảm khái.
Lưu Lãng Bác tất nhiên sẽ không chịu thua, sau khi tin tức của hắn ta cùng với Hàn Nặc Y được tung ra liền trực tiếp thừa nhận hắn làm những việc này là vì thích Trịnh Hạo An cho nên mới muốn trả thù Hàn Thư Duệ, hắn ta hoàn toàn là người cầm được nhưng không buông được.
Những chuyện này, mọi người đều nghĩ rằng Trịnh Hạo An và Hàn Thư Duệ sẽ ra mặt khống chế toàn cục nhưng cuối cùng vẫn là Trịnh lão gia ra mặt bài bố trước.
Chuyện này đối với Hàn Thư Duệ là một việc tốt, nhưng hai người bọn họ thật không ngờ Trịnh lão gia lại lớn gan đến vậy.
Vậy mà trực tiếp ra mặt, còn quăng ra thông tin hai người bọn họ sẽ kết hôn, đúng là một chiêu nặng cân mà!!
Lập tức, vấn đề xoay quanh Hàn Thư Duệ với Trịnh Hạo An cùng một tình địch là Lưu Lãng Bác lại biến thành bắt buộc hai người phải quyết định có nên nghe lời Trịnh lão gia kết hôn hay không.
Hàn Thư Duệ cảm thấy rất đau đầu, vừa vặn nhận được một cú điện thoại liền muốn ra ngoài hít thở không khí.
Những quán nhỏ xung quanh đại học tuy ấm áp nhưng giá cả rất cao. Tâm tình đang bực bội nên cậu cũng muốn quay lại cái quán nhỏ mà khi học được nửa năm đại học nên liền hẹn đối phương đến đây.
Tuy quán này cũng bình thường nhưng có thể ngăn cách được những ánh mắt xung quanh.
Lưu Minh Hạo đến có hơi trễ nhưng cậu cũng biết y có việc bận nên cũng không để tâm: "Uống chút gì không?"
Sau khi Lưu Minh Hạo chọn xong cà phê liền thẳng tắp mà nhìn Hàn Thư Duệ: "Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, anh vậy mà có thể làm ra được chuyện này."
Hàn Thư Duệ cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt, cũng nhẹ nhàng mà cười cười: "Tôi thật sự cũng không ngờ, thế nhưng cuộc sống mà, sẽ có nhiều chuyện không ai có thể dự đoán trước được. Ví dụ như cậu là Trăng sáng ngàn dặm, lúc đầu tôi biết được đã rất ngạc nhiên đấy."
Lưu Hạo Minh khi nghe đến tên này liền lập tức thu lại sự cà lơ phất phơ của mình, "Vậy tôi thật sự là người đáng thương mà, bởi vì lúc đầu tôi đã biết là anh."
Hàn Thư Duệ không lên tiếng, chờ đối phương lên tiếng tiếp.
Lưu Hạo Minh cũng không thừa nước đục thả câu, dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ: "Kỳ thật tôi là sư đệ của anh, năm đó anh là sinh viên năm ba liền muốn chấm dứt việc học. Buồn cười là tôi quan sát anh một năm trời nhưng tôi còn chưa kịp nói gì mà anh đã rời khỏi trường rồi."
Hàn Thư Duệ theo lời nói của y liền nhớ lại chuyện năm đó, mặc dù có chút xa xôi nhưng lại rất rõ ràng. Năm đó cậu thật ngây thơ mà bỏ nhà ra đi vì chuyện kết hôn của Hàn Nặc Y và Phương Tử Xuyên, nhưng còn người sư đệ này cậu thật không có ấn tượng gì.
(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang)Lưu Hạo Minh nhìn cũng đoán được điều này, tiếp tục uống cà phê mà tùy ý bỏ qua việc vừa rồi. "Nhưng vì tôi một mực kính nể sư huynh cho nên mới tìm mọi cách để liên lạc với anh, hơn nữa thỉnh thoảng còn giúp anh nhận vài bản thiết kế, cũng hy vọng thiên phú của sư huynh không bị mai một nhiều."
Hàn Thư Duệ không quen lắm khi được người khác khen ngợi, nhưng vẫn nói câu cảm ơn với y. Bởi vì ngoại trừ cảm tạ thì cậu cũng không biết nói gì nữa.
Lưu Hạo Minh biết tính tình của cậu, một lần nữa mà nói đến đề tài khác: "Bất quá tôi cũng thật không ngờ có thể hợp tác với anh khi ở Bắc Kinh này."
Hàn Thư Duệ rốt cuộc cũng nhẹ gật đầu, lúc trước cậu tra được mình còn có quen biết với một người trong Lưu gia, cậu cũng liên tục cảm khái.
Trước khi, Lưu Lãng Bác ở Lưu gia quật khởi, người được chú ý nhất ở Lưu gia đương nhiên là Lưu Hạo Minh. Bất quá việc tranh đoạt giữa anh em trong gia tộc lớn cũng là việc bình thường, mà người cuối cùng thua mà không thể lui lại là Lưu Hạo Minh.
Khi Hàn Thư Duệ tra được thông tin đối phương liền nghĩ đến người bạn tốt trên mạng "Trăng sáng vạn dăm", không ngờ tra đến cùng lại đúng là người này.
Lấy tiện nghi người ngoài không bằng lấy tiện nghi của người quen, Hàn Thư Duệ liền hợp tác với người này mà vật ngã Lưu Lãng Bác, hơn nữa còn nhận được không ít trợ giúp từ đối phương.
Nguyên nhân hai người gặp nhau hôm nay là vì một người khác___Lưu Nghệ Sanh.
Trong kế hoạch của Hàn Thư Duệ, cậu nhất định sẽ không buông tha người nữ nhân này. Chỉ là đang tìm một người "Đẹp trai giàu có" để câu nữ nhân này, cậu cũng không ngờ Lưu Hạo Minh sẽ xung phong mà nhận việc.
Đương nhiên kết quả cuối cùng cũng rất khả quan. Lưu Nghệ Sanh vì chuyện của Hàn Nặc Y mà rối loạn tinh thần cộng thêm vài việc làm của Lưu Hạo Minh, bọn họ liền dễ dàng cho Lưu Nghệ Sanh ăn vài năm cơm tù.
Một nữ nhân thiếu tiền còn dính dấp sử dụng thuốc phiện, đúng là tự chui đầu vào rọ. Tuy Hàn Thư Duệ hận nữ nhân này nhưng cũng sẽ không làm ra những việc trái pháp luật, nhưng so với những việc này còn có những chuyện khác đáng sợ hơn nhiều.
Ví dụ như chuyện không may trong lao ngục, ví dụ như khi ra khỏi ngục phát hiện nhan sắc_ưu thế của bà ta đã mất, cũng sẽ cảm nhận được cảm giác sinh sống ở tầng chót của xã hội.
Hai người bàn bạc rất cẩn thận, cũng có trao đổi vài việc trong cuộc sống, ở đại học. Không khí giữa bọn họ rất hài hòa, cũng có chút ăn ý__chuyện này hai người về sau sẽ xem như chưa từng có quan hệ gì.
Đợi đến lúc chiều tà, hai người liền chào tạm biệt nhau.
Gần rời đi, Lưu Hạo Minh liền nhịn không được mà yêu cầu một cái ôm ngắn ngủi nhưng lại như dùng sức ôm lấy cậu: "Sư huynh, hẹn gặp lại."
Trong nháy mắt, Hàn Thư Duệ ngây người, nhưng đáy lòng cũng đã hiểu ra.
Là người cũng sẽ có những thứ mình muốn có nhưng là quá xa vời, Lưu Lãng Bác là loại người vì không thể đoạt được mà điên loạn, nhưng vẫn có người như người nam nhân kia. Loại người quá lý trí, biết thứ gì mình có thể có – có thể không, cho nên đối với thứ mình muốn có sẽ bảo trì một khoảng cách nhất định nào đó.
Hàn Thư Duệ còn đang ngẩn người, đồng thời phòng bên cạnh lại bị đẩy ra. Cậu ngẩng đầu, lúc này mới thấy Trịnh Hạo An lúc nào cũng mang theo tia ôn nhu trên mặt, mà giờ đây sắc mặt lại khó coi đen như đáy nồi.
Bộ dáng tức giận hướng về phía cậu. Trong nháy mắt Hàn Thư Duệ có cảm giác chột dạ đến quỷ dị.