*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kết thúc bữa sáng, Hàn Thư Duệ nhanh chóng thu dọn bàn ăn, đồng thời sửa sang lại căn phòng, chờ Trịnh Hạo An thay xong quần áo, thu thập xong tất cả, lúc này mới cung kính lui ra ngoài.
Những việc này vốn nên đợi khách nhân rời phòng vào buổi sáng rồi mới tiến hành. Nhưng hết lần này đến lần khác,Trịnh Hạo An đều không muốn an bài như vậy. Anh có quy tắc của chính mình, ẩn bên trong sự bá đạo của anh lại mang đến cho người khác cảm giác kỳ quái. Hàn Thư Duệ hiện tại chỉ là một tiểu nhân vật nên chẳng dám đặt bất kỳ nghi vấn gì, đem quần áo giao cho nhân viên phụ trách, sau đó mới đến gõ cửa văn phòng của quản lí Vương Như Thành.
"Mời vào."
Hàn Thư Duệ đóng cửa phòng lại, chống lại ánh mắt thưởng thức của Vương Như Thành đối với công việc mới của cậu, lộ ra một nụ cười khổ: "Vương thúc, Trịnh tiên sinh bảo tôi rời khỏi khách sạn cùng anh ta để hoàn thành chức trách quản gia thiếp thân, thế nhưng khách sạn có quy định, trong lúc làm việc tuyệt đối không thể rời khỏi cương vị."
Vương Như Thành nghe cậu nói xong thì dừng lại một chút, tựa như đang xác định lại nội dung: "Trịnh tiên sinh chủ động đưa ra yêu cầu như vậy?"
Hàn Thư Duệ nhẹ gật đầu, ngay cả cậu cũng không hiểu, có nhiều nhân viên ưu tú trong khách sạn như vậy, mình sao lại có thể trỗ hết tài năng. "Là chính Trịnh tiên sinh đưa ra yêu cầu, tôi thấy tự mình cự tuyệt thì thật không tốt."
"Cậu làm rất khá."
"Trước tiên để tôi hỏi lại đã."- Vương Như Thành suy tư nửa ngày, sau đó bấm điện thoại. Rất nhanh liền hiễu rõ, bất đắc dĩ mà cúp máy.
Hàn Thư Duệ cảm giác đáy lòng lộp bộp một tiếng, nhưng cũng không có đặc biệt kinh ngạc gì. Người nam nhân kia mặc dù không ở lại lâu cũng không nhúng tay vào việc hành chính, nhưng loại người có địa vị cao này mang đến cảm giác như... bất cứ người nào cũng không thể ngăn cản được anh ta vậy.
"Hàn Thư Duệ, với tư cách là một nhân viên đứng đầu, điểm trọng yếu của một người quản gia là gì?"
Hàn Thư Duệ nghe Vương thúc gọi họ tên của cậu thì cũng biết giờ phút này không phải là thời điểm để lôi kéo làm quen. Cậu rất nhanh đứng thẳng lưng. "Dùng hết tất cả kiên nhẫn cùng với lòng nhiệt tình để họ cảm nhận được rằng mình được phục vụ một cách cao quý nhất."
"Như vậy, cậu có lẽ rất rõ phải nên làm như thế nào rồi."
Cổ họng Hàn Thư Duệ khẽ chuyển động, cậu muốn phản bác, bất quá khi nghĩ tới năm đó cái gì cũng không hiểu, nhưng lại rất cố chấp. Làm người thì cần có quy tắc, nhưng mà quy tắc cũng có thể thay đổi, đặc biệt là thời điểm đem khách nhân áp đảo trên quy tắc đó a.
"Vâng, quản lí, tôi hiểu rồi."
Mười phút sau, Hàn Thư Duệ nói lại với Trịnh Hạo An, sau đó để cho trợ thủ của anh ta mang âu phục đến. Trịnh tiên sinh phải ra ngoài, vì thế cậu cũng không thể qua loa được.
Giờ phút này trong phòng thay đồ phản ánh thân hình cao ngất, vừa người lại đặc biệt có một loại khí chất tựa hồ để lại cho người khác ấn tượng khó quên. Là một người vừa có quyền vừa có tiền, điều anh thích không phải là sự tự giác, mà là quy tắc khiêu chiến. Vì sự kích thích này mang lại cho anh cảm giác bất phàm, chỉ là đối với một người ở tầng chót xã hội, anh lại muốn tất cả mọi người tuân thủ quy tắc, bởi vì quy tắc đại biểu cho quyền lực của anh. Hàn Thư Duệ đi ra cửa khiến cho Trần Đông – người được sắp xếp mang quần áo đến cũng lắp bắp kinh hãi. Nhưng ngược lại hắn cũng biết được mắt nhìn người của "ông trời nhà mình" nhất định không tệ. Trước kia, Hàn Thư Duệ mặc đồng phục thống nhất cũng đã đủ ưu tú rồi, bây giờ nhìn lại, rõ ràng có thêm một loại khí chất không nói nên lời.
"Quần áo vừa người không?"
Hàn Thư Duệ gật gật đầu, loại này là âu phục được đặt may tốt nhất, cậu đã rất lâu không được tiếp xúc, nhưng vẫn có thể cảm giác được. Chỉ là vừa vặn như vậy khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vào lúc chín giờ, tôi thích nhất uống rượu tại một nơi, cậu hãy đi theo chúng tôi."
Vì vậy, hơn chín giờ, Hàn Thư Duệ vững vàng nâng rượu đi vào phòng. Ngón tay cậu thuần thục bày biện chỉnh tề các món ăn, động tác không quá hoa lệ nhưng hết lần này đến lần khác thể hiện được vẻ đẹp tinh mĩ.
Trịnh Hạo An lúc này mới nhìn kỹ phong cách ăn mặc mới này của cậu thiếu niên, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng là dừng lại ở cổ của Hàn Thư Duệ. Đường dáng cà-vạt lộ ra hương vị nho nhã. Nhưng tựa hồ không phải là nơ con bướm duyên dáng đáng yêu như bộ đồng phục nguyên bản.
Hàn Thư Duệ không thể hiểu nam nhân này đang nghĩ gì. Chỉ có thể đem bổn phận của mình làm cho thật tốt.
"Trịnh tiên sinh, ngài rất thích rượu nho, mời thưởng thức."
Trịnh Hạo An gật đầu thỏa mãn không nói gì thêm cũng không có biểu hiện gì không hài lòng, đến khi uống hết nửa ly rượu, ánh mắt lại tự nhiên mà nhìn qua nơi cà- vạt của cậu.
Hàn Thư Duệ luôn luôn chú ý đến yêu cầu của anh, giờ phút này tuy rằng có chút sững sờ nhưng cũng tự nhiên mà tháo cái cà- vạt kia xuống, sau đó tiến về chỗ anh.
Hàn Thư Duệ cao 1m78, đối với nam nhân mà nói, chiều cao này rất tương đối rồi. Chỉ là, cái người đàn ông quái dị này, đã có khí thế thì thôi đi, đã vậy còn cao hơn cậu nửa cái đầu nữa chứ.
Cúi đầu tùy ý nhìn qua Hàn Thư Duệ, dùng ngón tay thon dài mà tháo cà- vạt. Trịnh Hạo An chậm rãi mở miệng: "Quanh đây có chỗ nào ăn không, sau khi hội nghị kết thúc tôi muốn đi nếm thử."
Lúc anh ta mở miệng không biết có cố ý hay không, cơ hồ mang theo một loại khí tức bất ngờ đánh thẳng vào tai của cậu, nhất thời làm Hàn Thư Duệ không chịu đựng được. Dù thanh âm không quá cao nhưng cũng làm cho cậu cảm thấy chịu đựng không nổi.
"Ngày mồng một tháng năm, gần quảng trường Thời Đại có một nhà nghỉ, nơi đó có một quán cơm, hơn nữa còn có...."
"Vậy chúng ta ở lại khách sạn là tốt rồi."
Hàn Thư Duệ đang nói cũng đột nhiên dừng lại, cẩn thận đứng sang một bên sửa lại cà- vạt, lúc này mới lui về phía sau hai bước: "Trịnh tiên sinh, ngài còn cần gì không?"
Cậu đang khẽ cúi đầu, tư thế nghiêm chỉnh không thể bắt bẻ, một chỏm tóc phía sau không nghe lời cứ dựng thẳng lên làm cho cậu từ tư thế nghiêm chỉnh thành một bộ dáng trông ngơ ngác đáng yêu.
"Tới đây."- Tông giọng anh ta vẫn thật trầm thấp, chỉ là Hàn Thư Duệ lại nghe ra trong giọng nói có pha lẫn một chút sung sướng. Đáy lòng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn kiên trì tiến tới. Đối với những người có thực lực quá lớn so với bản thân, cậu tất nhiên sẽ có cảm giác kính sợ. Tuy nhiên trong thời điểm này, cậu cũng không thể lý giải những hành vi mà anh ta đang làm.
Bàn tay Trịnh Hạo An nhẹ nhàng đem bàn tay lướt qua, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc miết nhẹ vào lòng bàn tay mình, làm lòng anh ngứa ngáy, hệt như cảm giác mà cậu đem lại cho anh vậy.
"Trịnh tiên sinh?"
"Tóc của cậu lộn xộn rồi, cho cậu năm phút đi đến phòng vệ sinh chỉnh trang lại, tôi sẽ ở chỗ này chờ cậu."
Mặt của Hàn Thư Duệ lập tức nóng lên, cậu cố gắng điều chỉnh bước chân của mình sao cho thật tự nhiên, nhưng căn bản lại đang chạy trối chết, có chút bực bội nhìn lại thần sắc chật vật của mình qua gương... Thời điểm cúi đầu, nhìn thấy một chỏm tóc đang kiên cường mà dựng thẳng... Hàn Thư Duệ hung hăng dùng keo xịt tóc vuốt chỏm tóc ngu ngốc kia lại, chỉnh chu đem hình tượng một người quản lý nghiêm chỉnh mà sửa sang lại cho đúng.
Cậu không biết, Trịnh Hạo An có phải đối với ai cũng đều thân thiết như vậy hay không. Nhưng nhớ tới năm đó, cậu cư xử trước mặt cha cùng với gia đình của anh rể bỗng trở nên ngây thơ cùng thiếu kiên nhẫn đến vậy. Đúng là cậu càng sống càng đi lùi mà.
Sau ba phút liền quay lại chỗ cũ, cậu trông thấy Trịnh Hạo An thỏa mãn gật gật đầu: "Bây giờ tốt hơn rồi."
Khóe miệng anh nhẹ nhàng vẽ nên một độ cong, hành động đột ngột như thế có thể đừng nghiêm túc mê người như vậy chứ. Hàn Thư Duệ cảm giác vành tai mình từ từ mà nóng rần lên.
Quả thực giống như cậu đang gặp ma mà...