*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng cũng là cùng nhau xuất hành, gồm sáu người. Hàn Thư Duệ cùng Hàn lão gia tử ngồi cùng một chiếc xe, hai ông cháu cùng với Trương Uy lái xe, vậy nên khi nói chuyện cũng thẳng thắn hơn.
Hàn Nhất Phương nhìn cánh tay phải bị phỏng của Hàn Thư Duệ, nhịn không được mà thở dài một hơi, "Về sau nên cách xa chị của cháu ra, nữ nhân ghen tị thật sự rất đáng sợ."
Đây là lần đầu tiên ông nói như vậy với cậu. Tuy nhiên nghĩ đến Hàn Nặc Y làm được những việc đó với cậu thật đúng là buồn nôn, nhưng cậu cũng chẳng thấy vui sướng đáng nói gì.
Bất quá Hàn Thư duệ cũng chả có thời gian để đa tưởng, sau hơn mười phút xe cũng dừng lại trước hội quán thư pháp lớn nhất Bắc Kinh "Mặc Hương". Từ đây có thể thấy cửa chính có dòng chữ "Dốc lòng đồ cường", những chữ này được viết khi Hàn Nhất Phương thành lập hội quán.
Hàn Thư Duệ xuống xe, chưa kịp quay lại đã bị người khác ôm lấy: "Thư Duệ, sao cậu lại đi ra ngoài lâu như thế, cho dù muốn lười biếng để không luyện chữ cũng phải liên hệ với bọn tôi chứ."
Hàn Thư Duệ không có thói quen cùng những người khác làm những hành vi thân mật này, nhưng hai tay kia cũng rất nhanh nới lỏng ra, đồng thời cậu cũng thấy được một bộ dáng sạch sẽ thêm vài phần thành thục, "Tôi cũng đã thành một thanh niên đẹp trai xuất sắc rồi, nhưng cậu cũng không kém đâu, sao có thể không quay trở về thăm bọn tôi chứ, thật khốn kiếp."
Hàn Thư Duệ bất động thanh sắc mà lui về phía sau hai bước, khóe miệng cũng không cứng ngắc nữa mà thiện ý nở nụ cười: "Đúng là đẹp trai xuất sắc lên rồi đấy, bất quá nhìn như hài tử, cũng không chút nào thay đổi."
Chu Tác Lâm có cổ hơi tròn mặt bánh bao, đối với những từ diễn tả của cậu không hài lòng lắm, đưa cánh tay gác lên bả vai Hàn Thư Duệ: "Con gà yếu nhược như cậu mà dám nói tôi là tiểu hài tử, cậu có cao hơn gì ai đâu."
Năm đó những đứa trẻ đều thích đi đo chiều cao cùng các bạn học, cậu cũng vậy, tuy bị đả kích nhưng cậu vẫn còn hào hứng bừng bừng mà chửi "Cậu là đồ đại ngốc."
Chú Tác Lâm cười cười, "So với cậu, một con gà yếu nhược thì tôi còn mạnh chán."
Hai người cứ ngây thơ như vậy mà đấu khẩu, chỉ một giây sau Chu Tác Lâm nhìn Hàn lão gia tử bước xuống xe sau lưng Hàn Thư Duệ, liền nhanh chóng đứng thẳng, giữ vững khoảng cách nhất định với Hàn Thư Duệ, ra vẻ đứng đắn lắm: "Lão sư, ngài cũng tới ạ."
Hàn Nhất Phương thỏa mãn nhìn thoáng qua cháu của mình cùng đệ tử đắc ý nhất của ông đứng cùng một chỗ, nhẹ gật đầu, trực tiếp đi vào trong như muốn chừa không gian riêng tư cho hai người họ.
Tâm tình nguyên bản của Hàn Thư Duệ rất tốt lúc này lại bị rối thành một đoàn, còn muốn chờ Trịnh Hạo An nhưng lại bị Chu Tác Lâm dùng sức mà kéo vào trong. "Mấy năm nay cậu không ở đây, tôi đã dốc hết sức để luyện chữ đấy, tôi đoán cậu nhất định sẽ không bằng tôi đâu."
Hàn Thư Duệ khiêu mi: "Không biết được."
Thời điểm Trịnh Hạo An xuống xe, lại chứng kiến được Hàn Thư Duệ đang cùng một nam nhân khác vừa đi vừa cười cười nói nói. Anh vô ý thức mà nhíu mày lại, cảm thấy mình lại trông gà hóa cuốc.
Ngược lại, Trịnh Thiên Hoằng nhìn con mình hiếm khi xoắn xuýt như vậy, có chút hả hê nhưng cũng phải cố nghẹn lấy, sợ Trịnh Hạo An biết được sẽ làm cho ông ăn chút phiền muộn nữa thì khổ.
Hàn Thư Duệ lại một lần nữa quay lại nơi quen thuộc, trong không khí có mùi Mặc Hương làm tâm tình cậu cũng giãn ra.
"Những chữ này...là do tôi ghi đấy, cậu nên gọi tôi là tiểu gia đi."- Chu Tác Lâm rất nhiệt tình chỉ đến những bức thư pháp mà mình đã cố gắng từng chút một cho Hàn Thư Duệ xem, là những bức tranh được Hàn lão gia tử treo lên.
Hàn Thư Duệ thấy một bức 《 Giang Tuyết 》, chữ viết đều lộ ra khí thế, hơn nữa trong đấy còn diễn tả được tính tình của người đối diện.
"Đúng là không tệ, xem ra ba năm nay cậu cũng đã bỏ ra không ít công phu nhỉ."- Hàn Thư Duệ gật gật đầu, hoàn toàn không phủ nhận sự thường thức của mình đối với bức tranh.
Hàn Thư Duệ với tư cách là người yêu thích thư pháp, đối với một tác phẩm như vậy khiến cậu cảm thấy rất sung sướng.
Chỉ là Chu Tác Lâm nghe khen ngợi cũng không hề khiêm tốn, lập tức đắc ý, cái đuôi đằng sau cũng muốn vểnh lên trời luôn rồi. Hàn Nhất Phương đứng ở một nơi không xa, nhìn một màn này vuốt râu mép, đắc ý lên trời.
Bọn họ luôn như thế, Hàn Thư Duệ cũng không cảm giác gì đặc biệt, ngược lại Trịnh Thiên Hoằng đi đằng sau lại đang cố nghĩ cách.
"Ta cũng có một bức thư pháp, không biết có nên đem ra treo lên để cho mọi người thưởng thức không."- Trịnh Thiên Hoằng chọn thời cơ rất tốt, đợi mọi người đều vây quanh chữ của Chu Tác Lâm mới nhàn nhạt mở miệng.
Hàn Nhất Phương muốn run rẩy, Trịnh Thiên Hoằng muốn đem ra bức thư pháp thì ông cũng suýt bị nước miếng sặc chết rồi.
Bất quá trước mặt nhiều vãn bối như vậy Hàn Nhất Phương cũng chỉ nhàn nhạt mà nói một câu: "Xem một chút xem là trình độ gì, những người trong hội quán này cũng đã nhìn đến nhiều trình độ khác nhau rồi, nhưng ông có đồ tốt như vậy, tôi sao lại không biết nhỉ."
Trịnh Thiên Hoằng cười cười, Hàn Dịch cũng rất cẩn thận mà đem bức thư pháp 《 Thấm Viên Xuân Tuyết 》 của Hàn Thư Duệ từng viết ra.
Hàn Thư Duệ lúc đầu chỉ tưởng Trịnh lão gia nói đùa, lúc sau lại cảm thấy may mắn vì bức thư pháp cậu ghi ấy không có lạc khoản, nên có gì thì cũng không quan hệ đến cậu.
Trịnh Hạo An nhìn ra ý đồ của lão gia tử, có chút buồn cười lại không nhịn được nhìn thoáng qua Hàn Thư Duệ, hai người liếc nhau một cái, giống như ăn ý mà che giấu bí mật.
( Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang) Nhiều người đi tới đi lui tại hội quán cũng là bình thường, dù sao vẫn có nhiều người như Chu Tác Lâm và Hàn lão gia tử, coi thư pháp là một loại sự nghiệp đấy. Nhiều người qua lại nhưng người bị chấn động nhất vẫn là Chu Tác Lâm.
Y thật sự cho rằng y đã ném Hàn Thư Duệ rất xa rồi. Lại thêm Hàn Nhất Phương yêu thích y, về sau người nhận vị trí của Hàn Nhất Phương hiện giờ chắc chắn là y, tuyệt không có người thứ hai.
Nhưng Hàn Thư Duệ, với tư cách là cháu trai của Hàn Nhất Phương, từ nhỏ y đã rất ghen ghét người này nhưng vẫn cố giao hảo, người kia chạy đi chơi ba năm nhưng khi trở lại, vẫn là như trước không hề thay đổi.
Trong nháy mắt y thật muốn tiến lên xé nát bức thư pháp kia của Hàn Thư Duệ, nhưng cuối cùng cũng nhàn nhạt mà cười: "Tú ngoại tuệ trung, xem ra tôi vẫn còn rất kém cỏi."
Y lui, nhưng lại không có sự tâm phục. Trái lại, nhớ tới cuộc điện thoại kia, khi y nghe được lại coi như đó là chuyện cười, nhưng hiện tại, xem ra những chuyện kia rất đúng a.
Hàn lão gia tử xem xét kỹ, về sau lại phát hiện đó là bút tích của Hàn Thư Duệ mới bớt hậm hực được một tí. Nhưng như vậy cũng là cơ hội tốt, ông tất sẽ không bỏ qua: "Đúng là không tồi, đệ tử tốt nhất của tôi cũng đã tương xướng rồi a, nhưng cũng cần phải cố gắng thêm."
Sau một hồi ông cũng chỉ giới thiệu qua loa vài người đệ tử nữa, ông đúng là thích Hàn Thư Duệ thượng diện chiếm cứ, nhưng lại không thích đối phương chênh lệch quá nhiều.
Hàn Thư Duệ rất vui vẻ khi được thanh tịnh, nên cũng không từ chối mà đi xem xét vòng quanh.
"Thư Duệ, chúng ta đã nhiều năm không gặp. Tôi muốn mời cậu một chén, với tư cách nam nhân cậu không nên cự tuyết a."
Hàn Thư Duệ bất đắc dĩ mà nhìn qua Trịnh Hạo An, nhìn qua ông đang gật đầu nên cậu cũng đành gật gật đầu đồng ý, vừa vặn tìm cơ hội đem chuyện của cậu với Trịnh Hạo An nói rõ với y, như thế về sau ông cũng sẽ không tìm đủ cách loạn thất bát tao gì gì đó nữa.
Hơi thở Trịnh Hạo An càng ngày càng lạnh, Hàn Thư duệ chỉ biết nhìn trấn an anh, chuẩn bị lên xe của Chu Tác Lâm: "Anh em tốt, hôm nay tôi nhất định sẽ uống một chén với cậu."
Xe như bay mà chạy đi, Hàn lão gia tử biểu thị thân thể mình có chút không khỏe nên cáo biệt với hai người Trịnh gia, cuối cùng cũng chạy.
Rốt cuộc chỉ để Trịnh lão gia tử, nhìn thoáng qua thằng con trai sắc mặt đang rất khó coi kia, nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được trực tiếp tiến lên vỗ vỗ bả vai của con trai mình: "Ta nhìn thấy tiểu tử Chu Tác Lâm cũng không phải dạng hiền lành gì, con thật yên tâm khi để cho vợ mình nửa đêm chạy theo người khác uống rượu à."
Con mắt Trịnh Hạo An lóe lên, không do dự mà trực tiếp lái xe nhanh chóng lên đường, gọi xong vài cuộc điện thoại mới đuổi kịp xe của Chu Tác Lâm.
Lúc trước vì ghen ghét nên làm cho anh mơ hồ, nhưng dự cảm của anh cùng lão gia tử cũng rất giống nhau. Tiểu tử Chu Tác Lâm này tuy cười đến khiêm tốn, nhưng vẫn lộ ra khí tức khiến anh không thoải mái.
Có thể là khí tức: Vì mục đích của mình chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn.