*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trịnh Hạo An nhìn cánh tay bị thương của Hàn Thư Duệ, trong lỗ tai thì cứ vang lên lời nói dối trá của Hàn Nặc Ý làm anh muốn phát nổ. Trong nháy mắt anh thật muốn đấm một đấm để đầu cô ta phát nổ.
Nhưng Hàn Thư Duệ đang vô cùng đau đớn, thời điểm được dẫn đi rửa nước cũng không phản kháng. Ngược lại nữ nhân đang tru lên kia cũng không có ai muốn nói gì với cô ta, cuối cùng cô ta liền hậm hực mà dừng lại sự dối trá của mình.
Trịnh Hạo An cho tay Hàn Thư Duệ vào nước lạnh, đồng thời trong đầu anh cũng đã hiện lên những phương pháp làm cô ta phải hối hận vì đã làm như vậy với Hàn Thư Duệ, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng động khiến lý trí anh nhanh yên ổn một chút.
Hàn Việt Thiên mới đi ra ngoài một chút rồi quay lại, đằng sau còn mang theo một bánh bao lớn lớn đang tò mò chuyện đã xảy ra.
Hàn Nặc Y cũng biết Hàn Việt Thiên không sủng ái mình, lúc này ông ta còn đang nhìn mình như muốn đào ra nguyên nhân, lập tức dùng ánh mắt chưa lau nước mắt của mình nhìn về dưới bụng đang được cô ta xoa xoa, cũng không nói lời nào.
"Nói gì đi, sao cả đám lại không nói gì rồi. Không dám sao, vậy Trương Uy đến đây nói đi."
Lưu Nghệ Sanh còn muốn thêm mắm thêm muối rằng do Hàn Thư Duệ nói bậy trước, lại bị Hàn Việt Thiên trừng mắt, miệng lập tức đóng chặt không dám nói gì nữa.
Mặc dù mọi người đều nói bà là phu nhân được sủng ái nhất nhưng cũng chỉ có bà biết được chuyện gì đã xảy ra mà thôi.
Trương Uy với tư cách là người bên cạnh lão gia tử, vốn là người đứng về phía Hàn Thư Duệ, huống chi chuyện khi nãy người nào có mắt đều có thể thấy rõ, nên cũng chả cần thêu dệt: "Tiểu thư sau khi từ bệnh viện trở về lại cố ý đến ngồi trước mặt tiểu thiếu gia, vốn là chồng của cô ấy múc một chén cháo đưa cho nhưng không biết thế nào mà cô ấy không thể lấy được. Toàn bộ đều giội vào tiểu thiếu gia chưa kịp né, bị bỏng giống như có chút nghiêm trọng."
Y nói rất rành mạch, nghe vậy Hàn Nặc Y trắng bệch muốn tiếp tục khóc tố, chỉ là Trương Uy vẫn tiếp tục nói hết một màn khôi hài này: "Sau đó Hàn tiểu thư lại một mực khóc, nói rằng thiếu gia nên buông tha cho cô gì gì đấy, sau đó ngài liền về."
Lông mày Hàn Việt Thiên liền nhíu lại một cái, tuy nói lão gia tử bất công ai cũng thấy, nhưng nói Trương Uy nói dối, vậy ông sẽ là người đầu tiên không tin. Nói như vậy, thật sự chính là đứa con gái có thai lại đến bới móc, gây sự.
"Nặc Y, con nói xem mọi việc có giống như vậy không?
Bờ môi Hàn Nặc Y giật giật, đáy mắt oán hận đối với lời nói chất vấn này: "Con là phụ nữ có thai, sao có thể ác độc như vậy, hơn nữa Thư Duệ là em trai của con, vậy con càng phải nhường nhịn em ấy mới phải chứ."
Lời nói mang theo tia yếu ớt, Hàn Việt Thiên đối với đứa con gái này cũng không còn hy vọng: "Đã mang bầu, nên tích đức để cháu ngoại của ta tránh mang tai mang bệnh. Còn công tác của Tử Xuyên cũng nên nghỉ một thời gian đi, hảo hảo chăm sóc tốt đến khi hài tử được sinh ra, ta hy vọng sẽ không phát sinh chuyện loạn thất bát tao như vậy một lần nữa."
Hàn Nặc Y không dám tin mà nhìn ba của mình, Hàn Việt Thiên là có ý từ căn nhà này không muốn chào đón cô à. Rõ ràng cô chỉ giội cho Hàn Thư Duệ một chén cháo thôi mà, rốt cuộc cô có phải là con ruột của ông hay không!!!
Phương Tử Xuyên đương nhiên nhìn ra được cô ta bắt đầu muốn làm loạn, lập tức biến sắc đem đầu của cô ta dựa vào vai mình: "Ba nói đúng, Nặc Y mang thai vậy nên quay về nhà của chúng con thì tốt hơn. Hơn nữa con sẽ chăm sóc tốt cho Nặc Y, ba yên tâm đi."
Hàn Việt Thiên đối với Phương Tử Xuyên không có hảo cảm gì, nghe xong liền phất tay biểu thị mình đã biết, bước chân không nhịn được mà hướng về phòng bếp.
Hàn Thư Duệ đang được chườm nước, thấy ba mình tới liền ra hiệu cho Trịnh Hạo An nhanh bỏ tay ra.
Trịnh Hạo An lại không chút sức mẻ nào, anh vốn mang chút tôn kính đối với Hàn Việt Thiên, nhưng hôm nay được chứng kiến đến giáo dưỡng của người tiểu thư kia, anh liền hoài nghi Hàn Việt Thiên khi Hàn Thư Duệ còn nhỏ cũng không sủng ái gì cậu lắm, nên mới có thể làm cho nữ nhân buồn nôn kia không chút áp lực nào mà khi dễ Hàn Thư Duệ.
Gân xanh Hàn Việt Thiên nổi lên, đối với việc Hàn Thư Duệ mang một nam nhân về đã khiến ông không vui rồi, nhìn bộ dáng Trịnh Hạo An muốn nhanh đem Hàn Thư duệ đi làm cho ông càng khó chịu.
Tuy nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, cho nên thời điểm gã con gái đi cũng sẽ không nỡ, nhưng Hàn Thư Duệ lại là một tiểu hài tử yếu ớt khi ở Hàn gia, tăng thêm một bộ dáng bá đạo của Trịnh Hạo An, Hàn Việt Thiên biểu thị chính mình đang.... Rất! Không! Thoải mái!
"Thư Duệ, con ngồi đó đợi người đi lấy thuốc mỡ, bị bỏng không nghiêm trọng nhưng vẫn nên chú ý nhiều."- Hàn Việt Thiên mở miệng nói liền gạt Trịnh Hạo An qua một bên, đồng thời còn mang đến một thông tin: "Ông con hôm nay muốn dẫn con đi gặp vài môn sinh đắc ý của ông, thương thế của con nhanh chóng xử lý đi, đừng phụ kỳ vọng của ông đấy."
Môn sinh đắc ý, bốn chữ này nhanh chóng xuyên qua lồng ngực của Trịnh Hạo An. Tuy nói bút lông thư pháp gì đó cũng không có công dụng gì nhiều trong thực tế, thế nhưng bốn chữ trong lời nói của ba Hàn có ý tứ rất rõ ràng.
Trịnh lão gia tử không đặc biệt thích Trịnh Hạo An, lại thêm yến hội hôm trước mời đến nhiều người anh tuấn, bây giờ lại đến việc này cứ liên tục mở ra tiết mục áp đảo anh.
"Tay Thư Duệ đang bị thương, xế chiều sẽ đi không được."- Trịnh Hạo An yên lặng mà thay Hàn Thư Duệ cự tuyệt việc này. Hàn Thư Duệ ngồi một bên liên tục mà gật gật đầu. Kỳ thật cậu đối với đối tượng của ông chọn cậu có chút 囧 đấy.
Đầu năm nay phần mềm muốn hợp đều hợp. Trịnh Hạo An biểu thị mình đã rất phù hợp với Hàn Thư Duệ rồi.
Trong nháy mắt, con rể cùng cha vợ gia đấu đá, Trịnh Hạo An thắng một bậc.
Sắc mặt Hàn Việt Thiên khó coi, xoay người ôm cái đuôi nhỏ đi theo ông nãy giờ, "Nếu không muốn đi....vậy tự nói trực tiếp cho ông đi, dù sao ông ấy cũng đã thất vọng về con nhiều rồi."
Trịnh Khiêm Dĩnh cầm lấy tay của ba Hàn, làm tốt nhiệm vụ nịnh nọt được Trịnh Hạo An giao cho, nhưng được Hàn Việt Thiên sủng nịnh liền có xu thế cam tâm tình nguyện mà theo đuôi.
Sắc mặt Hàn Thư Duệ thay đổi, Trịnh Hạo An biết cậu bị ba Hàn thuyết phục rồi, lại liếc mắt nhìn con trai mình đã bị mua chuộc, lập tức con đường truy thê thật đúng là một con đường xa xôi, mới vượt qua được một tòa núi lớn lại tiếp tục gặp tòa núi lớn khác a.
Ước chừng buổi trưa, Hàn lão gia tử cùng Trịnh lão gia tử cùng xuống lầu. Hai người đối với chuyện Hàn Thư Duệ bị bỏng sắc mặt rất khó coi, nghĩ đến Hàn Nặc Y kia cũng đã bị ba Hàn đuổi về nhà nên cũng thôi.
Người của Hàn gia vốn không nhiều, cho nên khi Hàn Nặc Y bị bệnh vặt gì thì Hàn Nhất Phương rất sủng ái cô ta, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Hàn Thư Duệ, ông cũng biết cháu gái nhà mình là không chịu yên phận rồi.
Người chị có thể khi dễ em trai mình như vậy, cho dù là cùng cha khác mẹ cũng là người rất đáng sợ.
Hàn lão gia tử trong nháy mắt có chút thất bại, hai đứa cháu này đều xem như là lớn lên trong sự dạy bảo của ông, làm sao khi lớn lên phẩm cách lại tệ như vậy. "Ừm, Thiên xử lý chuyện này rất tốt, về sau nếu không có chuyện gì thì cứ để Nặc Y ở nhà của mình đi."
Ông nói như đã phán quyết tội tử hình cho Nặc Y, Hàn phu nhân kiềm nén không được muốn lên tiếng thay cho Nặc Y, nhưng nhìn thấy Hàn Việt Thiên, Hàn lão gia tử còn có mấy người ngoại nhân kia làm mặt lạnh cũng đành bất đắc dĩ mà ngậm miệng.
Bà cũng đã từng nói qua với Nặc Y rồi, muốn hại một người nào đó thì không thể làm ngoài sáng, thế nhưng nha đầu kia lại không nghe, bà cũng không có cách nào. Hiện tại việc duy nhất có thể chuyển biến là đứa bé kia, cũng không biết đến lúc đó Hàn lão gia tử có thay đổi chủ ý mà sủng ái lại Nặc Y hay không.
Hàn phu nhân tự mình tố khổ bên trong, Hàn lão gia tử lại một lần nữa mở miệng, lời nói ra làm trán Hàn Thư Duệ lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Thư Duệ đã được chăm sóc kỹ rồi à, vừa vặn buổi chiều có thể đi theo ông gặp vài sư huynh sư đệ, nhìn xem mấy năm nay bọn họ có tiến bộ gì nhiều không."
Trịnh Hạo An nhìn chằm chằm vào Hàn Thư Duệ đang có ý không muốn cự tuyệt ông mình, nếu thực sự cự tuyệt thẳng thừng cũng không tốt lắm, dù sao cậu nên trả nợ Hàn lão gia tử.
"Vâng."
Hàn Thư Duệ lên tiếng đáp ứng, tiếng hít thở của Trịnh Hạo An thêm nặng nề, nghe hai người nói như vậy anh cảm thấy không được tốt lắm.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Ngược lại, Trịnh Thiên Hoằng rất bình tĩnh, có thể hiểu được Hàn lão gia tử là mạnh miệng nhưng mềm lòng, lập tức nhìn qua con trai đang thiếu kiên nhẫn cười cười: " Nếu là bạn của Thư Duệ, con nhất định phải đi xem cho tốt a, nếu đó là nơi tốt thì cũng nên đi học tập một ít."
Trịnh Hạo An tuyệt đối không phải là người ngu, rất nhanh điều chỉnh tâm tình mà lên tiếng.
Hàn lão gia tử nghe được lời này, nho nhỏ mà hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì thêm. Ấn tượng của Trịnh Hạo An cũng tốt lên cũng là nhờ quan hệ của ông với Trịnh Thiên Hoằng có cải biến. Nhưng tưởng tượng người nam nhân này muốn trộm đi cháu yêu của ông, tâm tình của ông cũng giống với ba Hàn: Rất! Không! Thoải mái!
Bất quá không quản bọn họ làm việc khỉ gió gì, nhưng đối với sự lựa chọn của Hàn Thư Duệ ông vẫn rất tôn trọng. Bất quá vừa nghĩ đến buổi chiều sẽ gặp được những môn sinh đắc ý, ông không nhịn được mà sờ sờ hai phía râu mép cười cười.
Cháu của ông vốn cực kỳ xuất sắc đấy, cho nên tìm đối tượng là một chuyện rất đơn giản, huống chi trong đám môn sinh ấy có một xú tiểu tử từng động tâm với Hàn Thư Duệ a~
Tưởng tượng như vậy, nếu Hàn Thư Duệ cũng có chút tâm tư với cậu ta, vậy ông tuyệt đối sẽ trực tiếp làm chủ để cho xú tiểu tử kia thay thế Trịnh Hạo An, dù sao người ông hiểu rõ lại ở bên cạnh cháu mình bầu bạn thì yên tâm hơn mà~