*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Xe đi phía trước cũng không nhanh lắm, nhưng từ góc độ của Trịnh Hạo An thì hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ. Trịnh Hạo An không hy vọng sẽ bị phát hiện nên cũng không chạy xe tới gần quá, nhưng cảm giác bực bội lại không ngừng dâng lên.

Anh cũng là lần đầu tiên đi theo dõi thế này, vừa nghĩ tới Hàn Thư Duệ một mình đi uống rượu với một người nam nhân có tính toán vào đêm hôm như vậy, đáy lòng anh như bị hàng trăm con côn trùng gặm cắn cực kỳ khó chịu.

Hy vọng Chu Tác Lâm còn có tí thông minh, không nên làm ra chuyện gì khiến anh tức giận, nghĩ đến Hàn Thư Duệ có một người bạn như thế này…. Aizzz, anh cần phải cố để mình không nổi điên.

Cuối cùng Chu Tác Lâm cũng cho xe dừng lại tại câu lạc bộ nổi danh nhất ở Bắc Kinh__Thiên Các. Hàn Thư Duệ xuống xe, nhíu mày trong vô thức. Tuy nói cậu làm trong khách sạn đã năm năm nhưng câu lạc bộ như thế này đối với cậu mà nói thì… rất không thích.

Theo các phong trào, câu lạc bộ Thiên Các ngày càng vang danh. Thành danh này cũng không giống như những câu lạc bộ khác.

Bên trong Thiên Các chắc chắn sẽ không thấy những cảnh giao dịch về thể xác, nhưng cũng có những người minh tinh nguyện ý bán đứng nhan sắc của mình, bọn họ cố tình đến đây để gặp những nhân vật trong giới thượng lưu, rồi sau đó cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra tình một đêm hoặc lãng mạn hơn chính là gặp gỡ “bất ngờ”.

Chu Tác Lâm nhìn ra sắc mặt không vui của Hàn thư Duệ, tự nhiên đi tới mà giật giật ống tay áo của cậu, “Này, tới đây rồi còn không dám vào chơi một chút. Hơn nữa sư phó đã dặn dò nên tôi sẽ không đưa cậu đến nơi xấu đâu, nhưng hoàn cảnh nơi này tốt sẽ không bị ai tới quấy rầy mà thôi, cậu coi như nể mặt tôi đi được không?”

Đã nói thành như vậy, Hàn Thư Duệ không còn lý do nào để cự tuyệt, hai người dùng thẻ hội viên của Chu Tác Lâm để đi vào.

Bên trong rất lộng lẫy, đó là ấn tượng đầu tiên của cậu đối với bên trong nơi này. So với khách sạn cậu làm việc thì sự xa hoa nơi này cũng đã bỏ xa mấy cái khách sạn năm sao đến mấy con đường rồi.

Đối với việc này, Hàn Thư Duệ cũng rất bình tĩnh, Hàn gia không nuôi dưỡng theo cách lụa là lại thêm cách giáo dục của ông thì cậu càng thêm chán ghét sự xa xỉ ở đây.

Ở cái câu lạc bộ xa hoa này, phải là người có thân phận mới có thể tới, nhưng bọn họ cũng không khác gì người bình thường không phải sao, dù sao tiền của bọn họ cũng là từ người thường kiếm ra.

Chu Tác Lâm chú ý đến Hàn Thư Duệ nãy giờ, bây giờ thấy Hàn Thư Duệ biểu tình cũng rất bình thường lại cảm thấy miệng mình khô khốc. Y tốn biết bao sức lực để có được thẻ hội viên cũng chỉ có y mới có thể biết được, bây giờ nhìn thấy Hàn Thư Duệ không chút biểu hiện nào làm y cảm thấy khó chịu, cứ như bị đánh thẳng vào lồng ngực vậy.

Bất quá những năm nay Chu Tác Lâm đã học được cách giả trang, diễn xuất thành thục rồi, lập tức dẫn Hàn Thư Duệ đến quầy Bar ngồi xuống, “Tôi không lừa cậu đúng không? Ở đây hoàn cảnh rất tốt, chúng ta uống rượu đi.”

Hàn Thư Duệ còn nhớ người sư đệ này còn không uống được như cậu, bây giờ lại hô hào như vậy, có một chút trêu tức cùng thú vị mà cười cười: “Uống thì uống, tôi cũng không sợ cậu.”

Chu Tác Lâm đang cười nhưng không hiểu sao ánh mắt lại hiện lên tia hận ý, nhận lấy ly rượu của mình mà uống.

“Mấy năm nay, tửu lượng của tôi cũng đã tăng lên nhiều rồi, lần này phải đánh gục cậu mới được.”

Hàn Thư Duệ thấy ánh mắt ấy của Chu Tác Lâm, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến vì cậu năm đó rời đi lại không nói cho ai biết nên y mới như vậy.

Một bình, hai bình, ba bình, Chu Tác Lâm nói được làm được nhưng rốt cuộc cũng gục trước cậu. Mấy năm nay cậu làm việc ở khách sạn, uống rượu cứ như đi nhận tội, nên tửu lượng cũng tăng lên không ít.

Bất quá nhìn Chu Tác Lâm dốc sức liều mạng, uống đến không thấy nam bắc gì rồi, nhưng vẫn tiếp tục nói lầm bầm, Hàn Thư Duệ rốt cuộc cũng bị y làm cho choáng váng mà quay đầu đi nơi khác.

Rất nhanh có phục vụ hướng tới chỗ cậu, hỏi xem có cần phải mướn phòng hay các loại phục vụ khác không. Hàn Thư Duệ bình tĩnh mà báo cáo một tiếng với Hàn lão gia, tiếp theo đi theo nhân viên phục vụ đó.

Mà lúc này, Trịnh Hạo An đang gặp phải hoàn cảnh xấu hổ. Thật sự thì anh không có VIP ở Thiên Các cũng vì anh chướng mắt mà thôi. Nhưng gọi mấy cú điện thoại bảo vệ cũng không chịu dàn xếp, anh lại bắt đầu thấy bận tâm rồi.

Anh, Trịnh Hạo An, ở thành phố Bắc kinh này báo danh xong lại không được vào câu lạc bộ, mất mặt cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhưng điều khiến anh lo lắng là Hàn Thư Duệ đã gặp chuyện gì bên trong!

Mắt thấy thời gian từng phút một trôi qua, kiên nhẫn của Trịnh Hạo An cũng đã cạn kiệt, rốt cuộc lại nghe đến một âm thanh quen thuộc nhưng làm anh rất chán ghét vang lên từ phía sau: “A, Trịnh tiên sinh đúng là khách quý hiếm gặp được, đây là lần đầu tiên nên cũng khó trách những nhân viên bảo vệ ở đây không nhận ra được vị Đại Phật này a.”

Ngữ khí như vậy, chỉ có thể là Lưu Lãng Bác luôn đối nghịch với anh, thần sắc của Trịnh Hạo An không thay đổi, nhưng sự lo lắng trong đáy lòng lại lo lắng càng đậm hơn.

Hắn ta xuất hiện ở đây thật không phải là chuyện gì tốt.

Lưu Lãng Bác như người không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Trịnh Hạo An không nói lời gì liền mở miệng mời Trịnh Hạo An đi vào trong. “Bọn họ không biết anh, nhưng tôi biết anh mà, hiện tại dẫn anh vào, xem như là bồi tội đi.”

Trịnh Hạo An đối với lời nói của hắn ta phản cảm đến lợi hại, tăng thêm sự bất an dưới đáy lòng đang dần khuếch tán nên cũng không muốn kéo dài: “Cậu đem Hàn Thư Duệ vào trong làm gì, tôi hiện tại muốn lập tức thấy cậu ấy.”

Ánh mắt Lưu Lãng Bác muốn sáng rực lên, nhanh như vậy lại thẳng thừng như thế, chứng tỏ Hàn Thư Duệ đối với Trịnh Hạo An còn quan trọng hơn hắn tưởng tượng, nhưng thế thì chỉ làm hắn cảm thấy không vui thêm mà thôi.

“Trịnh gia nói mê sảng gì vậy, nếu là một khách nhân thì chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng nếu cậu ấy đang tìm việc vui gì trong đấy, thì cho dù thân phận của ngài có là gì cũng không nên can thiệp vào tự do của người khác, không phải sao?”

Trịnh Hạo An bị tiếng “ngài” cùng với hai chữ “việc vui” kia làm lông mày anh nhíu chặt lại, ngay lúc này Hàn Dịch cùng với mấy người thân thủ không tệ chạy tới, trong nháy mắt làm anh thêm vài phần lực lượng: “Ít nói lời vô ích, tôi hiện giờ muốn nhìn thấy người.”

Lưu Lãng Bác cũng không ngờ quan hệ của Trịnh Hạo An cùng với Trịnh lão gia lại tốt lên đến mức này, thấy Trần Đông Dược không có ở đây hắn cũng không quan tâm lắm, nghĩ đến hắn đã bố cục tốt lắm nên cũng không ngăn lại: “Được thôi, đến lúc đó, nếu quấy rầy Hàn thiếu gia thì tự chịu trách nhiệm đấy.”

Một đám người hùng hùng hổ hổ, mấy người đang ăn chơi bên trong có chút kinh ngạc, lại nhìn thấy ông chủ của câu lạc bộ Lưu Lãng Bác còn có Trịnh gia đã lâu không gặp nên cũng ngoan ngoãn mà ngồi yên đó.

Dù sao, có thể bước vào câu lạc bộ này cũng phải tự giữ lấy tai mình, kẻ có tiền cũng chưa ngu hết.

Trịnh Hạo An chẳng muốn quản những thứ này, nếu không phải không biết đường đi như thế nào, anh cũng sẽ bất chấp sĩ diện mà chạy tới trước mặt Hàn Thư Duệ. Bất quá anh có chút hối hận vì ngay từ đầu lại tự tin không dẫn thêm nhiều người đến, thời gian ngắn như vậy cũng đủ phát sinh nhiều chuyện rồi.

Lầu ba, trước cửa phòng 111, khi gần mở cửa không biết Lưu Lãng Bác nghĩ gì mà ngăn lại thân thể của Trịnh Hạo An.

“Mở ra!”- Trịnh Hạo An chưa từng quan tâm đến một người như vậy, cho nên sự tức giận của anh cùng trước đây đã lên tới cực độ! Nhưng mọi chuyện không thể nào mà không có sự góp mặt của Lưu Lãng Bác.

Lưu Lãng Bác lại không quan tâm đến việc này: “Tôi hôm nay có thể mở cửa này cho anh, nên anh là người thiếu nhân tình của tôi đấy, nếu không thì anh cũng không thể thấy được Hàn thiếu gia đâu.”

Tâm Trịnh Hạo An đang rất gấp, đối với ước định kỳ quái này có chút khinh thường, bất quá cũng không có cự tuyệt: “Mở cửa.”

Đáy mắt Lưu Lãng Bác vui vẻ mà cười, đồng thời nhân viên bên cạnh cũng đã nhận được lệnh mở cửa.

Cửa mở, bên trong là một mảng tối đen, nhưng mùi hương bên trong làm Trịnh Hạo An nhíu mày, loại hương thôi tình này anh cũng có biết, nhưng dùng trên người Hàn Thư Duệ với một nam nhân khác thì….

Trịnh Hạo An nhanh chóng đẩy nhân viên mở cửa ra, đồng thời bước nhanh vào trong phòng.

Trên giường lớn, có một nam nhân trần truồng đang đưa lưng trần về phía mọi người, đồng thời còn có một mùi hương dâm mỹ xộc vào xoang mũi, mùi hương này chỉ cần là nam nhân khỏe mạnh trưởng thành đều sẽ không lạ lẫm.

Trịnh Hạo An biết lý trí của mình dẫn gãy đi, bước nhanh hơn về phía giường ngủ, vén chăn.

Trên giường chỉ có một mình Chu Tác Lâm, Trịnh Hạo An thoáng thở dài một tiếng, lại bắt đầu kéo căng dây cung trong đầu. Nói không thèm để ý Hàn Thư Duệ đã làm gì là giả dối, nhưng điều anh càng để ý là Hàn Thư Duệ có để ý hay không mà thôi.

Lưu Lãng Bác đang cười đến đắc ý, nhưng khi nhìn đến màn này liền cứng đơ ra, hắn không nghĩ tới đã dùng dược mạnh như vậy nhưng Hàn thư Duệ lại nhất định không chịu diễn màn diễn này.

Trên giường chỉ có một người, đây là việc khiến hắn ta không chờ mong nhất.

Cùng một thời gian, trong phòng tắm lại phát ra âm thanh đồ vật rơi ngã, làm cho mọi người nhanh chóng hướng về chỗ đó. Âm thanh gốm sứ đổ vỡ, cũng không phải là tín hiệu tốt gì.

Trịnh Hạo An là người đầu tiên đi qua đó, nghĩ đến bên trong có Hàn Thư Duệ anh cũng không do dự, cũng không chờ Hàn Dịch mở hết cửa liền dùng sức đi vào. Mà khung cảnh bên trong khiến người khác muốn đỏ tròng mắt.

Đôi má Hàn Thư Duệ đỏ bừng, cậu đang cố giội nước lạnh vào mình, trên người cũng có rất nhiều vết thương, nhìn bộ dáng cậu cực kỳ đáng thương, cực kỳ chật vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play