*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bữa ăn lần này, tất cả đồ ăn là được Hàn Thư Duệ chế biến, ngoại trừ những món Khiêm Dĩnh đòi, còn có KFC mua ở ngoài, những món lão gia tử thích.

Thời điểm ăn cơm đồ ăn được xếp đầy bàn, người cũng đến đầy đủ. Chỉ có Hàn Nặc Y, Hàn phu nhân, Phương Tử Xuyên là không có mặt, bọn họ không đến bàn ăn lại càng thêm hài hòa.

Tâm tình Hàn Nhất Phương rất tốt, đặc biệt là sau khi cùng nói vài lời với Trịnh lão gia, ông cũng ỡm ờ nói vài câu hữu ích. Trong lúc nhất thời hai người nhớ lại những nhiệt huyết từ những năm đó, quan hệ trong lúc vô hình lại càng thân nhau thêm một phần.

"Ra đây, chúng ta cùng uống rượu, tôi nhớ lúc trước ông cũng có thân thiết với tiểu tử Trịnh Hạo Lâm kia, lần sau sẽ dắt hắn ta đến để gom lại cùng nhau bàn việc cũ."

Trịnh Thiên Hoằng cười cười, nhìn thấy tâm tình của Hàn lão gia tử rất tốt, liền thử thăm dò một phát, "Hạo Lâm vài ngày nữa sẽ tới, cũng không phải lo lắng về chuyện của Thư Duệ, cho nên tôi cũng quên mang tên tiểu tử ấy về."

Hàn Nhất Phương nghe xong liền hiểu ông ta đang thăm dò chuyện của Hàn Thư Duệ và Trịnh Hạo An, không có khả năng ép buộc Hàn Thư Duệ, Trịnh Hạo Na càng không thể, cho nên cũng chỉ cười trừ không nói gì tiếp.

Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Thư Duệ đang nghĩ cách, chỉ là đột nhiên cảm giác tay trái đang nóng lên, biết Trịnh Hạo An đang nắm tay cậu thật chặt dưới bàn.

Mặt Hàn Thư Duệ lập tức nóng lên, đừng nói đến nơi này toàn là trưởng bối, nếu là người qua đường ngồi đây cậu cũng sẽ không được tự nhiên rồi. Nhưng phía dưới phạm vi nhỏ, giãy giụa cũng không xong, cũng chỉ mặc cho Trịnh Hạo An nắm tay cậu.

Trên bàn cơm, Trịnh Khiêm Dĩnh là người ngồi bên cạnh bọn họ, hai mắt mở to đối với động tác nắm tay này có chút tò mò. Nhưng vì con mắt thuần khiết như vậy cứ thỉnh thoảng nhìn về cái tay đang bị nắm của cậu, làm Hàn Thư Duệ thấy thật xấu hổ.

"Tới tới tới, chúng ta hôm nay nhất định phải uống thống khoái một bữa."- Trịnh Thiên Hoằng hiển nhiên cũng thấy được việc này, ông liên tiếp đưa rượu đến cho Hàn Nhất Phương, đáy lòng đánh chủ ý để mọi người say hết thì con mình mới có thể thuận tiện được.

Hàn Nhất Phương đương nhiên không phát hiện, cộng thêm sau này liên tiếp uống rượu như vậy nên hoàn toàn sẽ không để ý tới rồi. Hai lão đầu tử cứ nói cứ khóc nức nở làm cho người khác chua xót.

Hàn Việt Thiên lại không nói gì nhiều, nên tự nhiên cũng thấy được việc làm của hai người. Bất quá ông chỉ nhàn nhạt liếc hai mắt, cau đôi lông mày lại, cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.

Hàn Thư Duệ thấy ba mình như vậy càng thêm xấu hổ, ngược lại, Trịnh Hạo An lại làm cho người khác muốn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng không biết Trịnh Hạo An nói chút gì đó, Trịnh Khiêm Dĩnh liền hấp tấp chạy tới chỗ ba của Hàn Thư Duệ, làm nũng bán manh khiến sắc mặt ông nhu hòa đi không ít.

Trịnh Hạo An lại trực tiếp dắt Hàn Thư Duệ lên phòng của cậu. Ba Hàn nháy mắt một cái, cuối cùng lại xem như cái gì mình cũng không thấy mà sờ mặt của bánh bao, tiếp tục ở lại ăn cơm.

Gian phòng của Hàn Thư Duệ dùng màu xanh da trời và màu trắng làm chủ đạo, cảm thấy rất sạch sẽ, cũng rất thoải mái. Bên trong trừ một cái giường lớn cùng với một bàn gỗ thì những chỗ còn lại đều bày biện hoặc được dán giấy Tuyên Thanh.

Trịnh Hạo An rất hào hứng nhìn ngắm, ngược lại Hàn Thư Duệ thấy có chút xấu hổ mà ngồi một bên giường, nhìn người nam nhân đang đi đi lại lại trong phòng mình giống như đang đi đến lãnh thổ của anh không bằng.

"Em từ nhỏ đã thích luyện thư pháp? Hơn nữa viết càng ngày càng tốt rồi."- Trịnh Hạo An chỉ chỉ trên phần lạc khoản (*) của mỗi bức tranh, những bức tranh ấy theo thời gian đã tốt hơn.

(*) phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ

Nói về những thứ quen thuộc, Hàn Thư Duệ có chút ngại, nhưng đối với vấn đề này liền lắc đầu: "Thời điểm vừa mới học cũng có chút mâu thuẫn, có một thời gian rất muốn đi ra ngoài chơi với những đứa bạn đồng lứa."

Trịnh Hạo An kinh ngạc, nhìn Hàn Thư Duệ giống như một người thầm lặng, bây giờ nghe được lời này của cậu, rất khó có thể tưởng tượng được bộ dáng phản nghịch của cậu nha~

"Thì ra em cũng từng phản nghịch như vậy, anh còn tưởng em cứ một mực mà im lặng chứ."

Trịnh Hạo An tùy ý mà nói ra một câu, chỉ là khi ngẩng đầu lại trông thấy bộ dạng ngu ngơ đang rơi vào quá khứ của cậu, rất yên tĩnh nhưng lại không quá vui vẻ.

"Làm sao vậy?"- Trịnh Hạo An bước lên phía trước hai bước, đồng thời nâng cằm cậu lên, ngăn ý đồ muốn né tránh ánh mắt của anh.

"Kỳ thật cũng chưa từng phản nghịch gì nhiều, bởi vì khi nhỏ lại có chứng tự bế, cho nên cũng không có bằng hữu gì nhiều. Ngược lại về sau gặp được Phương Tử Xuyên cũng đỡ hơn, nhưng cuối cùng mới biết được ánh mắt của mình không tốt lắm..."

Hàn Thư Duệ chỉ kịp nói một nữa, những từ phía sau....đều bị một nụ hôn mà nuốt lại vào bụng.

Trịnh Hạo An không muốn cho cậu nói tiếp những chuyện này lại nữa, giống như việc Hàn Thư Duệ muốn trở lại quá khứ để chăm sóc anh không cho những chuyện kia trải qua, Trịnh Hạo An cũng rất hối hận sao mình lại không thể vào năm đó mà bảo hộ cậu.

Một cậu nhóc nho nhỏ, tự bế trong thế giới của mình, nhưng trong quá trình lớn lên lại không hề có một bàn tay to bảo vệ cậu.

Một cái ôm, rất đơn giản cũng rất tự nhiên, bất quá nó nhen nhóm đủ để thân hình hai người thiêu đốt hầu như không còn.

Trận đầu là hoan ái trong phòng tắm, hai người nguyên bản còn nghĩ đến những người ở ngoài nên còn mang theo lý trí cùng khắc chế. Lại thêm ở trong phòng tắm có một tấm gương, Hàn Thư Duệ không được tự nhiên mà tránh ánh mắt khỏi tình hình đang được phản chiếu trên tấm gương, một tầng hồng nhạt từ vành tai truyền đến cơ thể.

"A...... Chậm một chút..."- Thời điểm tiến vào, Hàn Thư Duệ kêu rên mang theo một chút đau đớn, chỉ là cảm giác lấp đầy một lần lại một lần mang đến cảm giác điềm mật, ngọt ngào, cho nên trướng đau lúc đầu cũng dần biến thành một loại tra tấn thoải mái.

Trịnh Hạo An vươn tay, từ phía sau lưng cùng Hàn Thư Duệ mười ngón đan xen, đồng thời đáy lòng trướng đầy cảm giác hạnh phúc rốt cuộc cũng không đè nén được.

Trong phòng tắm, hai người bắt đầu món khai vị, Hàn Thư Duệ bị dày vò khó có thể tiếp tục. Nhưng hết lần này đến lần khác Trịnh Hạo An cứ nhớ tới chuyện cậu chạy trốn khỏi Hoa thành phố, vì thế động tác ngày càng quá sự chịu đựng của cậu....Thẳng đến khi Hàn Thư Duệ đỏ mặt bắt đầu cầu xin nhưng cũng không hề được tha.

Trịnh Hạo An không thích tư thế từ phía sau lưng, nhưng trước kia ở trong phòng tắm lại không có cách nào, giờ phút này đang nằm trên giường nên cứ buông thả. Tay của anh hữu lực mà tách đôi chân thon dài của Hàn Thư Duệ, tăng thêm lực đạo mà trùng kích vào, làm Hàn Thư Duệ chỉ biết nhắm mắt thở dốc, nhưng khi thị giác mất đi hiệu lực, xúc giác cùng khoái cảm như bị nâng lên làm cậu khó chịu đựng được.

"Ở chỗ này làm thật sự rất tốt a, có cảm giác chinh phục được tất cả thứ thuộc về em, cả những bức thư pháp kia."- Trịnh Họa An thay Hàn Thư Duệ gạt đi những sợi tóc mềm mại trên trán, lời nói trong miệng vẫn lưu manh như cũ đến cực hạn, làm Hàn Thư Duệ không chịu được khẽ rên lên hai tiếng rồi rất không được tự nhiên mà cắn chặt răng.

"Đừng cắn răng, em rên như vậy rất êm tai. Hơn nữa em cũng rất kích động đúng không, nơi này cùng những nơi trước quan trọng hơn mà, đúng không?"

Những lời này trong lỗ tai của Hàn Thư Duệ được phóng đại gấp bội, đồng thời động tác trùng kích mãnh liệt phía dưới làm đầu óc cậu gần như nổ tung, cảm giác cô độc khi ở trong căn phòng này cũng được hòa tan không ít, cuối cùng chỉ có thể mở miệng mà thở hổn hển, cuối cùng cũng rên lên những âm thanh đứt quảng, thật lâu mới nói được một câu: "Anh...đại hỗn đản...đại lưu manh..."

Trịnh Hạo An cười một tiếng, động tác cuồng dã như trừng phạt cứ thế tiếp tục.

Một đêm vô mộng......

Vừa rạng sáng, Hàn Thư Duệ đi ra cửa rất không được tự nhiên, mang theo một loại thấp thỏm không yên vì những người trong nhà đều đã biết quan hệ của cậu với Trịnh Hạo An. Ngược lại đi ở phía sau cậu, Trịnh Hạo An lại cười đến tự tại, bộ dáng như trộm cá thành công, một bộ dáng của lão sói vẫy đuôi đắc ý.

Hàn lão gia tử biết cháu mình đã bị người ta ăn sạch sành sanh thì có nổi giận hay không thì không ai biết được, bởi vì hai lão gia tử uống quá nhiều rượu mà giờ này vẫn chưa tỉnh. Ngược lại, Hàn Dịch cùng Trương Uy đang ngồi ở phòng khách, không biết đang nói chuyện gì, khi thấy hai người đến bọn họ cũng tự nhiên mà mời dùng điểm tâm trước.

Bất quá không biết vì muốn về nhà để được che chở hay không mà Hàn Nặc Y cũng không ở bệnh viện. Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An đang ngồi trên bàn ăn lại nhìn thấy bọn họ, bộ dáng hai người cũng rất bình thường.

"Nặc Y con chậm một chút, có hài tử không nên lỗ mãng như vậy."- Lưu Nghệ Sanh nhìn động tác đi nhanh của Hàn Nặc Y, vội vàng ôn tồn mà lớn tiếng nói một câu.

Hàn Thư Duệ nhìn một màn này cũng không lên tiếng, Trịnh Hạo An càng không muốn phản ứng. Bất quá đang lúc ăn cơm lại nhìn thấy một màn như vậy, hai người đều cảm thấy có chút ngán, đặc biệt là ánh mắt xoắn xuýt của Phương Tử Xuyên cứ nhìn về phía Hàn Thư Duệ.

"Ai nha, bụng của em hình như có chút náo, Tử Xuyên anh giúp em đẩy ghế ra dùm."- Hàn Nặc Y mang theo một bộ dáng phụ nữ có thai, cứ như là bụng lớn lắm rồi vậy.

Động tác húp cháo của Hàn Thư Duệ dừng lại, bất quá thấy Hàn Nặc Y ngồi trước mặt cậu, cậu cũng chẳng nâng mắt lên lần nào.

"Tử Xuyên, em muốn húp cháo, anh múc cho em một chén được không?"

Phương Tử Xuyên nhìn vợ mình dịu dàng khó có được, dù đáy lòng có chút xoắn xuýt cũng không cự tuyệt. Cháo trong nồi mới múc ra có chút nóng, hắn thổi rồi mới đưa đến cho vợ mình.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Bộ dáng vâng lời của Hàn Nặc Y có tính lừa gạt đấy, đặc biệt là khuôn mặt giống như Hàn Thiên Việt cùng Hàn phu nhân, khi cười nhẹ nhàng lên thật giống như đóa hoa bạch liên nhu nhược mỹ cảm.

Từ khi cô ta ngồi trước Hàn Thư Duệ, Trịnh Hạo An vô thức mà chú ý đến động tác của đối phương, thấy ánh mắt cô ta hiện lên một tia độc ác, đồng thời còn cố ý đẩy chén cháo kia đến phía trước, anh liền đứng dậy cực nhanh vội vàng kéo bả vai người còn không biết gì kia ra.

Chỉ là động tác của anh vẫn chậm một tia, thân thể Hàn Thư Duệ cũng được đẩy ra một nửa, nhưng chén cháo kia Hàn Nặc Y đã cố ý nên cũng không tránh được, hơn một nửa chén cháo nóng đổ lên cánh tay phải mảnh khảnh trắng nõn của Hàn Thư Duệ.

Một hơi khí lạnh, Hàn Thư Duệ bị bỏng đến trắng bệch, nhưng còn chưa đợi Hàn Thư Duệ lên tiếng, Hàn Nặc Y một bên đã òa khóc.

"A, chị thật không cố ý đâu, Thư Duệ em ngàn vạn lần đừng đánh chị, trong bụng của chị còn có bảo bảo, xin em tâm địa hiền lương mà bỏ qua. Nếu bảo bảo thật sự có chuyện gì, chị thật sự không muốn sống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play